Trung thu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất lâu sau này, Lam Khải Nhân đã không ít lần tự hỏi: Hai đứa cháu của ông, chúng nó là lấy về hay gả đi vậy?!

Sao mà lúc nào cũng khư khư ở Giang gia như này chứ!

Tết Nguyên Đán này, Thất Tịch này, giờ là Trung Thu nữa, chúng nó đều một lòng quyết chí không về!

Thúc phụ mang một bụng ấm ức đi giải quyết sự vụ, đám môn sinh đi ngang qua, thì thầm:

"Lam lão tiên sinh thật tuyệt vời a, mẫu thân ta nói phải cố gắng nghe lời ông ấy, sau này còn biết thương vợ như huynh đệ Lam gia vậy!"

"Ừ, hiện tại Cô Tô Lam thị đang là lò luyện số một về khóa học thê nô mà! Nổi tiếng nhất là Lam lão tiên sinh đó!"

...

Mặc dù Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm ồn ào, song cũng không ngăn được mấy đứa môn sinh 'nhất quỷ, nhì ma' bàn tán. Chung quy lại vẫn là chuyện thê nô.

...

Ở một nơi nào đó tại vùng trời phía Nam,...

Một cô bé khoảng sáu, bảy tuổi, trên người là y phục sắc tím nhẹ nhàng, chạy vội vã vào thư phòng.

"Phụ thân, mẫu thân, có thư từ Lam thúc thúc này!"

Trên thư án là từng chồng văn kiện xếp ngay ngắn, Giang Trừng nhíu mày đọc từng dòng. Nghe tiếng gọi của con gái bảo bối liền hướng lên gọi:

"A Linh, không chạy nhanh, té bây giờ!"

Hắn vừa dứt lời thì 'rầm', bé con ngay lập tức vướng bậc cửa, ngã sấp mặt. Giang Trừng khẽ thở dài:

"Cái tính bộp chộp này của nó là giống ai a?!"

"Mẫu thân!"

Hai thiếu niên khác bước vào, trên người cũng là sắc tím Vân Mộng, một người đỡ lấy cô bé mới ngã, người kia vui vẻ đem khay gỗ đặt lên bàn:

"Mẫu thân, phụ thân có dặn tụi con mang điểm tâm đến cho người, có dặn thêm là người phải ăn hết ạ!"

"A Linh, muội có sao không?!"

"Không có nha, nhưng mà có thư này, huynh xem, huynh xem, của Lam thúc thúc với Ngụy bá bá đó!"

Giang Trừng bước tới ôm đứa nhỏ, bóc thư ra xem.

Trong phong thư là hai tờ giấy khác nhau, một tờ được gấp vuông vắn, nét chữ vô cùng chỉnh chu ngay ngắn, nhìn là biết ngay của tên mặt liệt Lam Vong Cơ, tờ còn lại gấp hình tam giác, là nét chữ 'rồng bay phượng múa' chỉ có thể là của tên Ngụy Vô Sỉ.

...

Nói đến phía nam thì không thể không nhắc đến Vân Mộng. Đây được mệnh danh là một trong những trung tâm kinh tế lớn nhất Trung Nguyên, không chỉ khoác lên mình vẻ phồn hoa rực rỡ, mà còn là nơi có nền văn hóa độc đáo. Mỗi một lễ hội diễn ra đều mang đậm dấu ấn riêng rất khác biệt.

Trạch Vu Quân Lam Hi Thần thân làm rể ở đây nhiều năm, hiểu rất rõ điều ấy.

"Vãn Ngâm thích ấm cúng, thích hoa sen, vậy đặt mấy cái đèn này ở đây đi!"

Còn mấy hôm nữa là đến Trung Thu, y cùng với vài môn sinh thay phu nhân trang hoàng, bài trí các thứ, nhật định khiến nơi này trở nên thật đẹp, thật ấm áp.

Hài lòng nhìn mọi thứ, lại tiếp tục về làm nốt lồng đèn cho bọn trẻ.

...

"Kim Lăng thân, Trung Thu này thúc thúc bận chuyện nhà cửa không về với con được, chúc con và Tư Truy ăn tết vui vẻ!"

Kim Tông chủ chậm rãi uống trà, đặt bức thư của Kim Quang Dao xuống bàn.

"Hừ! Từ ngày thúc ấy đổi họ thì có còn về đây ăn được cái tết nào đâu. Đây rõ ràng là bận chuyện ân ái, thật không biết học hỏi cữu cữu gì hết! Là nam nhân thì phải lấy về chứ sao lại gả đi! Hứ!"

Lam Tư Truy bên cạnh cười nhẹ, vuốt ve cậu, đút cho cậu vài miếng bánh mì hoa cúc.

"A Lăng, Trung Thu này có muốn Vân Mộng không?!"

"Ừm, cũng lâu rồi chưa tới thăm cữu cữu, đi!"

"Vậy chúng ta nên có chút quà cho họ chứ nhỉ?!"

"Quà gì cơ?! Mỗi lần đem tặng đều bị chê hoang phí. Ta không muốn tặng nữa!"

"Tặng... đứa cháu ngoại đi!"

Nói xong liền dùng gương mặt vô cùng đoan chính, nụ cười vô cùng chân thành ôm người lên sàng đan.

Kim Lăng rước 'thê' về lâu như vậy, bây giờ mới biết, y có thể bày ra bộ dáng chân chính mà làm những việc tà ác a!

"Không! Không muốn! Sáng sớm một lần, nửa buổi một lần, giữa trưa một lần, hôm nay làm ba lần rồi ngươi có biết không?!"

"Ngoan a! Vi phu giúp phu nhân mang cháu ngoại về!"

"Không!!!"

Ta hận!!!

Lam gia rõ ràng là nơi đào tạo cầm thú, không phải thê nô!

Ta mới chỉ nói chuyện với mấy cô nương của Nguyệt Hoa lâu mấy câu, cũng đã chiều ngươi mấy lần rồi, tại sao vẫn còn ghim ta như vậy chứ! Hôm nay mới rời giường chưa tới hai canh giờ nữa!!!

Bông cúc nho nhỏ 🌼 : 😭😭😭

Mành che vàng óng nhanh chóng buông xuống, Kim Lăng bị ép hôn đến nghẹt thở, cơ thể triệt để bị người kia chế ngự, môi lưỡi giao triền quấn quýt, phát ra âm thanh cực kỳ xấu hổ.

Lam Tư Truy lần trước có đi xử lý chút chuyện tại một thôn nào đó phía Bắc, lúc về mang theo một chiếc áo mỏng nhưng vô cùng ấm áp thoải mái. Kim Lăng mặc vào thoải mái không thôi, vừa vặn hôm nay trời ẩm ướt se lạnh.

Nhưng bây giờ rất là không tốt rồi đó nha!

Bởi vì, y chỉ cần qua loa vài động tác, ta liền trần trụi!

Lừa người, rõ ràng là ngươi dụ ta mặc ít ít để dễ bề hiếp ta!

🌼: Oa... Oa... Oa...

Khác với linh khí Địa Khôn luôn chỉ bùng phát vào một số ngày nhất định trong tháng, linh khí Thiên Càn có thể trở nên nồng đậm bất cứ lúc nào, chỉ cần người ấy động dục. Cũng không phải lần đầu ngơ ngác ân ái, Kim Lăng đương nhiên hiểu rõ, sắp hóa hướng dương rồi!

Ấn ký Thiên Càn của y còn chưa kịp tan hết, y lại xấu xa đè lên, tạo thêm vô vàn dấu hiệu nữa. Cả đời này, cậu chỉ có thể là của y, duy nhất mình y.

"A... Đừng mà... Đừng cắn... A... A... Đau... A..."

Kim Lăng một tay cấu chặt chiếc gối, tay kia luồn vào tóc y, khó chịu rên khẽ.

Làn da trắng ngần được tô điểm bởi những vết hôn ngân đỏ ửng bắt mắt, bóng loáng dưới chiếc lưỡi điêu luyện của Lam Tư Truy. Trải qua vài trận ân ái trước, khí tức Địa Khôn trong thân thể cậu rất nhanh lại bị Thiên Càn dụ dỗ mà bung tỏa, hòa quyện với nhau, sẵn sàng tạo em bé rồi!

Hai khỏa thù du trước ngực bị người ngậm lấy, mút mát như hài tử, ma trảo của y cũng nhanh chóng chu du trên lãnh thổ độc quyền, tiến dần đến nơi tư mật mê người.

"A... A... Đừng... Dừng lại..."

"Ân, ngoan! Vi phu có dừng lại đâu mà! Sẽ làm em thực thoải mái!"

"Ô... Không... Không muốn... đâu..."

Cặp mông cong mềm trắng noãn bị tách làm đôi, tiếp đó là hai ngón tay thô to chen vào, khuấy đảo bên trong.

"A... Ô... Trướng... A... Ư..."

Đóa cúc nhỏ đây chính là cực phẩm trong cực phẩm nha! Có thể hồi phục rất nhanh nha! Còn có thể ép chặt dị vật đáng ghét xấu xa nữa!

"Thật chặt nha, A Lăng! Có phải hay không nhớ huynh đệ ta rồi!"

Một ngón, hai ngón rồi ba ngón, Kim Lăng khẽ cong người theo chuyển động, dâm dịch rất phối hợp mà dung túng cho đối phương lộng hành.

"A... Ô... A... Ngươi đừng... A... Ư... Ư..."

Mái tóc dài tán loạn trên gối, đôi mắt ậng nước, cái đầu nhỏ lắc qua lắc lại không biết làm sao, hạ thân trần trụi mặc người khi dễ không thể nghi ngờ đó chính là liều thuốc kích dục mạnh nhất.

Ân ái mới dứt không lâu nên cũng không cần tiền diễn tỉ mỉ lắm, Lam Tư Truy chỉ cần trước công sau kích, đem phân thân phấn nộn ngậm vào, nanh hàm sắc nhọn di di trên quy đầu, phối hợp với động tác đảo lộng hoa huyệt, mài mò điểm tao lãng. Một lúc sau thì đổi ngược lại, chiếc lưỡi mềm mại tinh quái bắt trước động tác của côn thịt mà ra ra vào vào, tay vuốt ve tiểu Lăng Lăng.

"Ha... A... Ô... Khi dễ... ta... Ô... Đừng... liếm... Ư... nhột... A... Ghét..."

"A... Đau... Ô... Ô... Ô... Ha... A... Ứ..."

"Không... Đừng... Chỗ đó... Đừng mà... A... A... A... Ô... Không... Muốn... Á... Ư..."

Theo từng động tác kia, cậu mỗi lúc một run rẩy, tạo nên một góc hợp hoàn hảo với giường. Điểm mẫn cảm trong người bị chèn ép đến đáng thương mà chảy nước nhiều hơn. Đáng hận đó là chúng đều bị cái tên củ cải cầm thú kia nuốt sạch.

🥒: Chốc nữa ta vào sẽ phá nát ngươi! Ha ha ha! 😈😈😈

🌼: 😢😢😢

Từng đợt tiến công thần tốc đánh úp vào yếu điểm, Kim Lăng rất nhanh đã chạm tới cực hạn, hét ầm lên rồi tiết ra.

"A... A... Ô... Chậm chút... Ô... Ha... Ư..."

"Không... Tư Truy... Ta muốn... muốn tới... A... Ô... muốn..."

"AAAAA!!!!!"

Dòng bạch dịch phun trào, cứ ngỡ sẽ xuất hết lên bụng cậu, ai ngờ tên kia rất biết canh chừng, một hồi ngậm lấy phân thân, hút cạn.

"Ha... Ha... Ha..."

Đại Tiểu thư mê màng thở dốc, toàn thân hoàn toàn muốn suy suyễn, mặc cho người kia đem chân mình gác lên vai, dứt khoát chôn chặt nam căn của mình vào đó.

"Ha... A... Lớn... Trướng... A..."

Hậu huyệt mềm chặt, nóng bỏng, trơn trượt bao lấy cự long nóng bỏng, trướng lớn theo từng tiếng rên của cậu. Lam Tư Truy đưa đẩy hông, thúc mạnh từng nhịp, khám phá triệt để mọi ngóc ngách. Mỗi cú đâm vào như muốn xuyên thủng cậu, kéo ra chút mị thịt đỏ hồng dâm mỹ. Dâm thủy không biết từ lúc nào đã chảy ra tràn trề, ướt đẫm một mảng nệm.

"A... A... Chậm... A... Phu quân... Chậm... Ô... Ô... Đừng... Nhanh quá... A... Ha... Ư... A..."

Hơi thở hỗn loạn, đứt quãng, âm thanh xấu hổ liên tục vang lên, khiến toàn bộ căn phòng toát ra tư vị tình ái. Hai nam nhân trên sàng liên tục quấn lấy nhau, diễn thành bộ 'Xuân Cung Đồ' sống động.

Lam Tư Truy cứ sau vài chục nhịp liền biến tấu động tác, vẫn luôn chung thủy chiếu cố tao điểm ở sâu bên trong, A Lăng cư nhiên không thể chịu nổi, vật nhỏ giữa chân lại có dấu hiệu muốn xuất.

"Ô... Ô... Ô... Ta... A... A... Ha... khó chịu... Lại đến... A... A... A... Ha... AAAAA!!!!!"

Liền không chần trừ mà bắn ra lần nữa.

'Bốp!'

Lam Tư Truy sảng khoái cảm nhận sự co rút chặt chẽ từ bên trong, thưởng thức vẻ dâm mỹ ma mị, vỗ lên bờ mông ửng đỏ của cậu, ra vẻ tức giận:

"Thế nhưng cư nhiên dám thoải mái trước ta?! Không được, phải phạt!"

Nói xong liền tăng thêm tốc độ, càng ghim chặt cậu hơn. Nơi kết hợp phát ra tiếng ra đủ loại âm thanh 'nhóp nhép' rồi 'bạch bạch', Kim Lăng gào thét thảm thiết, đón nhận khoái cảm dồn dập như vũ bão, hai chân cũng tự giác quấn chặt lấy vòng hông vững chắc .

"A... A... A... Đừng mà... Ta thực... Không nổi... Ô... Ô... Oa... Oa... Oa... Ngươi khi dễ... ta... Ha... A... Ư..."

Đại nhục bổng chôn sâu trong cơ thể ngày một chướng lớn, hoa huyệt vì hàm chứa nó mà như muốn nứt vỡ, A Lăng càng không chịu nổi uất ức mà gào khóc. Được Tư Truy yêu thương sủng nịnh mà khảm vào lòng, bên dưới vẫn như cũ đẩy nhanh tốc độ, nhanh chóng thỏa mãn long căn trướng sưng đau nhức.

"Oa... Ô... Hức... Hức... Oa... Ô... A... Ha... A... Ha... Oa... Đừng mà... Buông ra... Không... Ghét ngươi... Đừng chạm... chỗ đó... A... A... Oa..."

Dương căn Thiên Càn thô lỗ mạnh bạo mà tàn phá đụng chạm tao điểm Địa Khôn, A Lăng còn muốn xuất tiếp thì một bàn tay thô to chặn cậu lại, bên tai là tiếng thì thầm khàn đục quyến rũ:

"A Lăng, cùng ta!"

"Không... A... A... Không muốn... Ô.. Ô... Nhanh... Nhanh... A... Ô... Ghét... Ghét... A... A..."

Tưởng chừng như sắp ngất đi rồi, cậu mới được người kia tha bổng, hai người quấn chặt, hòa quyện cùng nhau, cùng nhau dâng trào xúc cảm tuyệt đỉnh, thụ hưởng khoái lạc tột cùng.

"AAAAA!!!!!"

"Hừ!"

Y gầm nhẹ rồi phóng xuất, cùng với tiếng hét cao trào của ái nhân bên tai, đưa toàn bộ mầm mống của mình vào sâu tận tử cung, luồng dịch nóng bỏng lấp đầy trong cậu, nhiều đến nỗi khiến cậu trướng bụng.

Sau đó,...

Chính là Kim Lăng triệt để mắng một câu 'Cầm thú' rồi ngất đi, Lam Tư Truy tinh thần cực kỳ vui vẻ phấn chấn, ôm cậu tận hưởng chút dư âm, xong rồi thì đem người đi tẩy rửa, phu phu an tĩnh nghỉ ngơi.

Ở đâu đó rất bí mật, Lam Tư Truy đã cất kỹ quyển 'Bí kíp Công truyền giúp dụ dỗ Thụ mang thai' được hai vị huynh đệ tiền bối Lam gia truyền lại, với sứ mệnh cao cả là bằng mọi giá phải đem bảo bảo về.

...

Không chỉ có Vân Mộng, Lan Lăng, mà ngay cả Thanh Hà khi này cũng đang tất bật chuẩn bị đón Trung Thu. Hai người dâu cả và dâu thứ thay nhau chuẩn bị, trang trí. Không khí tất bật tràn ngập mọi nơi chỉ trừ tới chỗ Nhiếp Minh Quyết và Nhiếp Hoài Tang. Một kẻ thì mặt mũi suốt ngày hầm hầm hè hè, một kẻ thì chỉ lo chim với cá.

Trưởng tử Nhiếp gia - Nhiếp Đăng tự Dạ Hiên năm nay tuy mới mười bảy nhưng đã to cao cường tráng, chính là một bản sao của Nhiếp Minh Quyết hồi xưa. Hắn nhìn bàn tay thoăn thoắt của nương, cô cô với hai đệ đệ muội muội khi nhào bột mà muốn rơi nước mắt. Đây rõ ràng không phải sở trường của hắn a! Tại sao lại bắt hắn đứng đây chi vậy?!

Chả là như mọi năm, Kim Quang Dao cùng Lam Cảnh Nghi lại cùng nhau làm lồng đèn, bánh Trung Thu cho tụi nhỏ thì hai đứa nhóc của Lam Cảnh Nghi lại bám nương đòi học theo, còn lôi theo cả đại ca nữa.

Nhị Tiểu thư Nhiếp Oanh, tự Tư Duệ - con gái độc nhất Nhiếp gia và Tam thiếu Nhiếp Hoa, tự Việt Bân. Hai đứa này rất nhanh có thể thích nghi học hỏi nhanh chóng, bỏ xa đại sư huynh đơ người một cục.

Kim Quang Dao nhìn đứa con mà bất lực a! Tại sao lại giống Đại ca nhiều như vậy chứ!

"Đăng nhi, thời gian qua, ở Cô Tô con học được những gì rồi?!"

"Là trau dồi võ thuật, rèn luyện ý chí,..."

"... Cái mà ta muốn là con phải như huynh đệ Lam gia kìa, học cách sủng thụ đó!"

Nhiếp Dạ Hiên:...

Mẫu thân a... Không phải đêm nào phụ thân cũng tận tình hầu hạ người sao?! Sủng ái thế còn gì?! Hay tại bị đè lâu quá nên muốn nằm trên nhỉ?! Mà con chắc chắn người không bao giờ phản công nổi đâu!

...

Vân Thâm Bất Tri Xứ mùa Trung Thu...

Các đệ tử ngậm ngùi nhìn thông cáo: 

"Nhân dịp Trung Thu, nới lỏng giới nghiêm ra một canh giờ. Hết!"

Đây rõ ràng là giận cá chém thớt mà! Thúc phụ thật quá đáng a!

Chỉ vì cô đơn một mình mà cũng bắt tụi con phải cô đơn theo sao?!

Trung Thu chay trường một cách quá đáng!

Còn không thèm trang trí, làm bánh, làm lồng đèn nữa!

Thôi, đi kiếm 'Gấu' chơi vậy!

Sẵn tiện thực hành luôn bài học 'thê nô' gia truyền độc nhất vô nhị!

...

Trên khắp Trung Nguyên rực lên bởi vô số đèn lồng, Trung Thu đến rồi!

Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện dù có gửi thư từ trước nhưng phải đúng ngày rồi mới thấy mặt, còn dắt theo cặp song sinh với rất nhiều thứ mới lạ.

Vân Mộng bầu trời đêm lung linh rực sáng, hàng ngàn chiếc đèn lồng to nhỏ đủ màu sắc ở mọi nơi.

"Hạo ca ca, Du ca ca, tới thả đèn với muội đi!"

"A Linh cẩn thận kẻo ngã nữa bây giờ!"

"Đại ca, huynh vào lấy thêm mấy cái bánh đi!"

"Lần này hai người được đi những đâu vậy, lão thúc thúc rất nhớ hai người?!"

"Ta dám chắc bây giờ ông ấy lại thui thui một mình! Ha ha!"

Năm đứa trẻ lớn có bé có, thích thú đón nhận ngày lễ của riêng chúng, hết ăn lại chơi, tiếng nói cười vang vọng đến cả mấy nhà xung quanh, thu hút cả một đám trẻ tới chơi, tạo thành khung cảnh yên bình ấm áp.

Phu phu huynh đệ Lam gia nhàn nhã ngồi trên một con thuyền nhỏ, thả trôi lững lờ trên sông. Cảnh sắc Vân Mộng luôn sống động như vậy, bốn người hàn huyên đôi ba câu vui vẻ:

"Sư muội nha, ta đi lâu như vậy, có nhớ không?!"

"Có Tiên Tử, Mạt Lỵ, Ái Ái, Phi Phi đấy!"

"Lần này các đệ đi được những đâu rồi, còn dắt theo hai đứa nhỏ nữa, chắc là vất vả nhỉ?!"

"Không có gì, huynh trưởng, người nên đến Lãng Châu Sơn một lần, ở đó rất đẹp!"

Trên bàn gỗ nhỏ, bày biện một ấm trà sen thượng hạng, bốn chiếc ly nhỏ còn bốc hơi nghi ngút, mấy chiếc bánh bé xinh, đủ màu sắc, hương vị do đích thân cả nhà Trạch Vu Quân xuống bếp. Ngụy Vô Tiện nhìn thấy, lao tới bá cổ Giang Trừng:

"Thật hoài niệm a, hồi trước chúng ta cũng cùng nhau đón Trung Thu như vậy, hay là đêm nay hàn huyên chút?!"

Giang Trừng bị ép tới khó thở, nhíu mày:

"Ngươi đây là muốn làm gương xấu cho lũ nhỏ hả, thôi đừng có đầu độc chúng nữa đi!"

"Vậy ngủ với ta một đêm đi! Ôn lại kỷ niệm chút!"

Lần này hắn chưa kịp trả lời thì đã:

"Vãn Ngâm!"

"Ngụy Anh!"

"Hả, sao vậy?!"

...

Kim Lân Đài năm nay tổ chức yến Trung Thu sớm, là do Kim Lăng muốn đến thăm gia đình cữu cữu, tuy vậy vẫn là chiều mát mới xong, cậu cùng Lam Tư Truy nhanh chóng ngự kiếm lao đi.

"A!"

"A Lăng, cẩn thận!"

Kim Lăng vừa rút kiếm ra thì thấy cả người duy suyễn, linh lực rối loạn, dưới bụng truyền lên cảm giác âm ỉ đau.

"A Lăng, có sao không, hay để ta đưa ngươi vào nghỉ ngơi!"

"Không sao a! Nhưng mà ta rất muốn đến chỗ cữu cữu!"

Lam Tư Truy cẩn dực bảo bọc lấy người, dứt khoát bế ngang kiểu công chúa, hai người một kiếm tới Vân Mộng.

Kim Lăng là xấu hổ giãy dụa, nhưng được một quãng liền vùi đầu vào ngực trượng phu ngủ say, Tư Truy nhịn không được sủng nịnh hôn lên, khẽ cười:

"A Lăng, ngươi lại gầy đi rồi, tiền bối sẽ trách ta mất. Phải vỗ béo ngươi mới được, có thế ngươi mới sớm sinh bảo bảo bụ bẫm cho ta!"

...

Vân Thâm Bất Tri Xứ,

Bão Sơn Tán Nhân nhìn lão già hẩm hiu đối ẩm với mấy con thỏ, thở dài a! Có thế mới biết mình vẫn còn hơn người đấy!

Tống Tử Sâm hiện tại là ngày ngày chu du thiên hạ cùng đạo lữ Hiểu Tinh Trần. Lại sợ sư phụ ở nhà cô đơn, liền cùng nhau sản xuất ra một bảo bối cực kháu khỉnh, đưa cho bà nuôi, mình thì thi thoảng đến thăm thôi.

Bão Sơn Tán Nhân lúc nhận cháu:

"Ai nói cho tụi bay là ta cô đơn hả?! Là ta thích thế đó! Sớm biết đã không nhận tụi bay, để giờ ta có rảnh rang không?!"

Nói là vậy, nhưng mà kêu bà đem đứa nhỏ cho hai người nuôi, bà càng không chịu. Gì chứ, một tên mặt than kiệm cười, một tên hiền lành, suốt ngày bị tên kia làm phiền quẩn quanh, tranh sủng với bé con. Cả hai đều không biết chăm sóc đứa nhỏ đó, làm sao an tâm đây?!

Tống Nhiên - cháu trai vàng ngọc của Bão Sơn Tán Nhân, thân thể to cao cường tráng, tính tình hiểu lễ ôn thuận, rất là hợp với bà nha!

Cậu hôm nay là cùng bà đi chơi Trung Thu, giữa đường ghé ngang thăm luôn lão sư mà cậu đang theo học. Vốn là sợ bà ở nhà buồn nên mới đi theo, nhưng mà...

Hai người già cùng cảnh ngộ bị con cháu chóa mù mắt, rất nhanh liền hợp chuyện. Tống Thanh liền xin phép ra ngoài chơi cùng đồng bạn.

Ở đâu đó trên những con đường rực rỡ đèn lồng, một nam nhân hắc bào to lớn, trầm mặc nắm tay nam nhân bạch y thanh tú nho nhã dạo quanh từng ngõ phố, trên lưng là hai bội kiếm được gắn hai miếng ngọc bội giống nhau. Đôi ngọc bội hài hòa sắc đen trắng, chính giữa tựa có một sợi kim tuyến óng ánh chạy ngang, xếp thành dòng chữ 'Tử Sâm 💗 Tinh Trần' phát ra tia sáng khiến người ấm áp!

"Tử Sâm, ta muốn đèn lồng!"

Hiểu Tinh Trần tay trong tay đạo lữ, vui vẻ chỉ vào một chiếc đèn lồng hình bánh bao ngộ nghĩnh.

Tống Lam trầm tính, tưởng như không ai có thể làm hắn cười được. Ấy vậy mà, bây giờ gương mặt ấy lại hiện ra mấy phần ôn nhu.

Hai đại nam nhân trưởng thành, cùng nhau ăn quà bánh, chơi đèn lồng, thoạt nhìn rất khác thường nhưng muôn phần ấm áp.

Càng về đêm trời càng trở lạnh, những ánh đèn thưa dần, Tống Tử Sâm liền đưa thụ tử nhà mình đến một nhà trọ khang trang, đặt ngay phòng thượng hạng.

...

Lam Tư Truy ngự kiếm đến nơi thì trời cũng đã tối, các đệ đệ muội muội đều đã đi chơi cả, y cẩn dực đem người ôm vào phòng của Kim Lăng lúc nhỏ ở đây. Giang Trừng biết là họ ít khi đến nhưng vẫn luôn dặn người sắp xếp, dọn dẹp sạch sẽ, phòng khi A Lăng giận dỗi chạy về thì liền có chỗ ở. Nhưng mà trước giờ là chưa có đâu nha! Củ cải rất biết dỗ vợ đó!

Vốn định để cậu ngủ ngoan ở đây, mình ra chào mọi người trước, ai ngờ cậu lại choàng tỉnh, ôm cổ trượng phu:

"Đến rồi sao không gọi ta dậy, mọi người đâu cả rồi?!"

Bộ dáng mèo lười này chính là đòn chí mạng đối với Tư Truy a! Y sủng nịnh hôn nhẹ lên trán:

"A Lăng còn mệt thì cứ ngủ tiếp, ta ra chào mọi người  trước!"

"Không ngủ nữa! Ta muốn gặp cữu cữu!"

Đám nhỏ thấy hai ca ca đến chơi liền vui vẻ chạy tới lôi lôi kéo kéo, Kim Lăng đành để Tiên Tử ở lại, mình thì ra tìm cữu cữu.

"Cữu cữu!"

Giang Trừng và mấy người khác vừa quay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net