Chương 2 tập 23: Chưa bao giờ anh cảm thấy bất lực như thế này.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc nhóm Yoshida đang trên đường trở về nhà, còn Kikouka thì phải tiếp tục truy tìm thêm manh mối. Lúc này đã 10 giờ đêm, trên đường bây giờ không còn một ai, chỉ có ánh đèn đường soi sáng trên vỉa hè và đường đi. Nishikawa và Yoshida đang trên đường về nhà với cơ thể mệt mỏi vì phải đi qua đi lại cả ngày để điều tra cùng Kikouka. Mặc dù đã điều tra cả ngày nhưng hiện tại manh mối duy nhất họ có là nhân diện của tên đó. Nhưng không hề biết động cơ của hắn là gì? Tại sao hắn lại làm như vậy? Chỉ riêng điều đó thì không ai biết. Trong lúc đang rảo bước chân về nhà thì đột nhiên nghe tiếng hét thất thanh của một cô gái trẻ vang lên xé tan màn đêm tĩnh mịch.

Cả Yoshida và Nishikawa bất giác chạy đến chỗ tiếng hét cầu cứu đó. Họ dừng chân tại một con hẻm và chứng kiến cảnh tượng một người đàn ông đang dùng dao tấn công một cô gái trẻ. Yoshida bất giác hét lên.

"Tên kia, dừng lại."

Tên đó thấy Nishikawa và Yoshida ngay lập tức bỏ chạy. Yoshida đuổi theo tên sát nhân còn Nishikawa thì ở lại sơ cứu cô gái và đưa cô ấy đến bệnh viện. Khi đi đến một con hẻm hắn bắt đầu quay lại và cầm con dao lao đến Yoshida. Anh ngay lập tức tránh né và bắt đầu đánh nhau với hắn. Tên sát nhân này quả là một cao thủ võ thuật, không phải là một tên sát thủ bình thường. Kĩ năng võ thuật của hắn làm cho Yoshida khá khó khăn trong việc tránh né và phản đòn. Đã vậy còn trong không gian nhỏ hẹp và bất lợi.

"Tức thật, tên quả thật không tầm thường. Cứ tiếp tục như thế này mình sẽ gặp bất lợi mất. Võ thuật này là Aikido à?"

Trong lúc anh đang suy nghĩ đã để lộ ra sơ hở. Tên sát nhân nắm bắt thời cơ để đâm vào bụng anh để kết thúc trận chiến, nhưng trong khoảng khắc ngắn ngủi đó anh đã tránh né được bằng sự may mắn và phản ứng của cơ thể. Còn dao chỉ cắt rách vạt áo của anh, Yoshida ngay lập tức đá một cú vào người hắn làm cho hắn bị đẩy lùi lại. Được dừng lại một lúc, Yoshida lau mồ hôi trên mặt.

"Nguy hiểm thật đấy, mém nữa là chết rồi."

Lúc này cả hai đều đã xuống sức, tên sát thủ cũng nghĩ nên kết thúc trận chiến này ngay lập tức. Vừa lúc đó, có tiếng súng vang lên bắn sượt qua vai của hắn. Hắn đau đớn khẽ rên lên một tiếng, ngay lập tức hắn bỏ chạy khỏi hiện trường. Cá viên cảnh sát cùng với Kikouka chạy đến hỏi Yoshida.

"Này Yoshida, cậu có sao không?"

"À, không sao đâu. Cậu tới vừa đúng lúc đấy."

Thấy Yoshida vã mồ hôi và hơi thở còn khá gấp gáp thì anh cũng nhận ra trận chiến vừa rồi thật sự rất khó khăn.

"Chà, có phải tên đó rất mạnh đúng không?"

"Ừ, rất mạnh và tớ xém nữa bị hạ nếu cậu không tới kịp. Mà Nishikawa đã đưa cô gái đó đến bệnh viện chưa?"

"Yên tâm, cậu ấy vừa báo tớ ngay lập tức đến ứng cứu cậu. Hai người cậu lát nữa cùng tớ về đồn lấy lời khai nhé. Dù biết bây giờ hơi trễ rồi nhưng làm phiền hai cậu nha."

"Ừ."

Bây giờ, ở nhà Yoshida cả hai đang ngồi trên ghế sofa cố thức để chờ Nishikawa và Yoshida về nhà. Sakura thì đang gật gà gật gù trông có vẻ là buồn ngủ lắm rồi. Còn Lani thì vẫn như bình thường vì đối với cô việc thức khuya đã quá quen rồi. Bây giờ trong căn phòng khách chỉ có tiếng tích tắt của đồng hồ, thỉnh thoảng còn vó tiếng gõ bàn phím từ điện thoại của Lani. Thấy Sakura gật gù và mi mắt cứ khép xuống và nhanh chóng bị đẩy lên, cô mỉm cười hỏi.

"Nè, Sakura. Em cứ ngủ đi không cần phải chờ bọn họ đâu."

"Hơ... Vâng... Gì thế chị?"

Sakura bất giác giật mình khi nghe tiếng của Lani.

"À, chị nói là em đi ngủ đi. Không cần chờ họ đâu. Trông em buồn ngủ lắm rồi kìa."

"Không, em không buồn ngủ. Em có thể thức để chờ... Mà..."

Giọng của cô nhỏ dần và vô thức ngã vào lòng Lani. Mùi hương dễ chịu từ Lani và sự ấm áp làm cho cô hoàn toàn chìm vào trong giấc ngủ. Thấy thế, Lani vui vẻ làm gối đùi cho Sakura nằm. Cô nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Sakura với vẻ thích thú và nhẹ nhàng nói khẽ.

"Đúng là mình thật may mắn vì có một đứa em gái đáng yêu như thế này mà. Ghen tị với Yoshida thật."

Phải đến tận 12 giờ đêm, họ mới về tới nhà với dáng vẻ mệt mỏi và quần áo xộch xệch. Họ mệt mỏi ngã người trên ghế sofa. Thấy thế Lani hỏi nhỏ.

"Hai người làm gì mà về lâu quá vậy. Mà bộ dạng này là sao?"

"Gì thế Lani? Sao em nói nhỏ thế."

Nghe Nishikawa nói vậy, Lani chỉ chỉ vào Sakura và ra dấu hiệu nói nhỏ cho cả hai.

"Con bé chờ bọn tớ đến giờ này à?"

Yoshida hỏi cô.

"Ừ, con bé chờ cậu hơi bị lâu đó nha. Sakura kiên trì vậy thì mai cậu phải mua gì để đền ơn con bé nha. Mặc dù bây giờ tớ rất muốn nghe chuyện gì đã xảy ra nhưng giờ hai cậu đi tắm đi. Mai kể cũng được."

"Ừ, vậy tớ đi tắm trước nha Yoshida."

"Ừ, cậu đi đi. Lani cậu đưa Sakura vào phòng ngủ đi. Cũng trễ rồi đấy."

"Ừ, tớ biết rồi."

Lani vươn vai để giãn gân cốt vì ngồi trên ghế quá lâu và sau đó nhẹ nhàng đưa Sakura vào phòng ngủ.

Sau khi Nishikawa tắm xong, tớ lượt của anh vào phòng tắm. Khi anh cởi áo mình ra thì thấy một vết xước nhỏ ngang hông của mình. Nghĩ lại về trận chiến vừa rồi, hắn đã cắt trúng vạt áo của anh. Có lẽ mũi dao đã sượt qua hông anh lúc đó.

"Tên này... Quá nguy hiểm, phải bắt được hắn càng sớm càng tốt."

Yoshida siết chặt tay nói với giọng quyết tâm.

Sáng chủ nhật, bình thường thì Lani sẽ nướng cho đến 9 giờ sáng. Nhưng hôm nay, cô đã dậy từ sớm vào lúc 7 giờ sáng. Sau khi đánh răng và rửa mặt cùng với tắm rửa sau một đêm, Lani bắt đầu vào bếp và chuẩn bị vào bếp làm bữa sáng. Đáng lẽ Lani tính gọi Sakura dậy nhưng nghĩ lại tối hôm qua Sakura thức quá khuya và thấy con bé đang ngủ rất say nên không nỡ đánh thức. Cô đang đứng trước gian bếp và đang vô cùng bối rối với nguyên liệu trước mắt.

"Trứng, thịt nguội, salad, xúc xích, sandwich. Mình nên làm gì với chúng bây giờ? Nhớ lại đi Lani, hôm qua Sakura đã dạy mày những gì?"

Lani hồi tưởng lại ngày hôm qua, Sakura đã hứa sẽ dạy cho Lani nấu ăn, khi vào bếp cô đã nói rằng.

"Chị phải chú ý vào nguyên liệu chị có. Chỉ cần chị có nguyên liệu có thể ăn được chị có thể chế biến với rất nhiều món. Ví dụ thịt bò thì chị có thể làm món hầm, có trứng thì mình làm ốp la, còn có khoai tây thì mình làm French Fries."

"French Fries? Ý em là khoai tây chiên à?"

"À, vâng... Đúng rồi ạ. Xin lỗi chị tại em quen miệng. Bình thường em thường hay nhờ anh Yoshida dò từ vựng tiếng anh giúp em. Mà nãy em nói tới đâu rồi nhỉ?"

"Em nói tới đoạn nguyên liệu chuẩn bị rồi đó."

"À, vâng. Chỉ cần có các nguyên liệu thì chỉ có thể nấu bất kì món ăn nào. Miễn là theo công thức. Em có ghi trong quyển vở này. Nếu cần chỉ có thể mở ra đọc và làm theo. Em đã ghi nguyên liệu cùng với cách làm rồi ạ."

Khi nhớ lại chuyện ngày hôm qua, Lani sực nhớ ra cô liền chạy ra phòng khách tìm quyển vở. Cô nhớ ngày hôm qua Sakura cất ở đầu tủ ti vi. Lani lấy nó lên và đọc tới phần sandwich.

"Để coi, nguyên liệu là trứng, xúc xích, thịt nguội(hay còn được gọi là ham), salad và sandwich. Mình có hết nguyên liệu rồi. Còn cách làm..."

Lani đọc theo hướng dẫn và làm một cách thật cẩn thận. Đầu tiên, cô phải đập trứng ra chén. Tiếp theo là phết dầu hoặc bơ lên chảo. Cô cho tất cả trứng vào chảo và chiên lên. Mùi thơm phản phất bay khắp gian phòng. Lani rắc muối và tiêu lên trứng và khi chúng chín cô nhanh chóng tắt bếp và chia chúng ra từng dĩa.

"Phù xong phần đầu rồi. Tiếp theo là lấy sandwich ra khỏi bịch và đặt trứng, ham và salad lên. Lưu ý, nếu muốn ăn nóng thì nên hấp ham và sandwich lên. Hấp ư, à mình nhớ rồi."

Lani nhớ lại lúc chuyển đồ lên nhà Yoshida, có một cái xửng hấp nhỏ. Cô lấy nó và đổ nước khoảng 1/4 nồi, sau đó Lani lấy xửng đặt lên trên nồi nước và bật bếp lửa lớn đợi cho đến khi nước sôi bốc hơi lên. Tiếp đến, Lani đặt sandwich và thịt nguội vào trong hấp trong vòng 3 phút. Sau khi làm xong những bước đó, Lani bắt đầu xếp từng thành phần lên sandwich và kẹp chúng lại. Sau đó, cô đặt chúng lên dĩa và bày biện ra bàn.

"Cuối cùng cũng xong rồi, mọi người chắc chắn sẽ rất bất ngờ cho xem."

Lani tự hào nói vì đây là lần đầu tiên cô nấu được một món ăn nên hồn.

Khi đang tự hào trước thành quả của mình thì có tiếng vỗ tay "bốp bốp" vang lên từ phía phòng ngủ. Chủ nhân của tiếng vỗ tay đó là Sakura, cô đã thức dậy từ lúc Lani vào bếp bắt đầu làm. Sakura đã im lặng quan sát cô từ đầu đến cuối quá trình Lani nấu ăn. Thấy Sakura cô bất ngờ và hỏi cô.

"Em... Em dậy từ lúc nào rồi?"

"Để em coi, chắc là lúc chị chạy ra phòng khách tìm quyển vở ghi công thức nấu ăn. Khi em tắm rửa và đánh răng xong thì đã thấy chị bắt đầu nấu ăn. Chị làm tốt lắm."

Cô đang chống khuỷu tay của mình ở đằng sau chiếc ghế nệm nghiêng, nơi mà cô và anh trai mình hay dành thời gian để uống trà và nghỉ ngơi ở một không gian trống ở căn bếp. Ngoài ra, nơi này rộng hơn trước nên đã có một chiếc PC ở góc phòng và một kệ sách được đặt ngay bên cạnh đó.

"Em thiệt tình, nếu thấy như vậy thì giúp chị một tay đi chứ."

"Phư phư, em tin chị có thể làm được nên em đã để chị tự làm. Dù sao nếu có bất trắc thì em sẽ ra tay giúp cho nhưng chị làm hết rồi nhỉ."

"Ừ, nhờ quyển vở của em mà chị mới làm được."

"Vâng, nhưng chúng ta còn một việc phải làm."

Sakura rời khỏi chỗ đó và đi vào gian bếp nhìn xung quanh và nói.

"Chúng ta nên lau dọn hết chỗ này. Anh ấy thấy bừa bộn như vậy sẽ rất tức giận đấy."

"Phải nhỉ. Làm thôi."

Sakura làm sạch khăn vào lau phần bếp, cô thấy dầu bắn khắp bếp điện nên liền nói với Lani.

"Chị Lani, lần sau khi chiên trứng chị nhớ đậy lại bằng nắp cho dầu đỡ văng nhé."

"Chị biết rồi, em gái à."

Sau khi lau dọng gian bếp, Sakura bắt dầu rửa dụng cụ ở trong bồn rửa. Còn Lani thì nặng nhọc để đổ nồi nước nóng vừa dùng để hấp vào bồn rửa. Đó quá nặng và tay Lani chạm vào phần kim loại nóng cô theo phản ứng thông thường thả tay ra. Dòng nước nóng bay thẳng đến người Sakura, nhưng ngay lúc đó có một bàn tay đã kéo Sakura về sau cứu cô thoát khỏi việc bị bỏng trong đường tơ kẽ tóc. Cô nhận ra vóc dáng cao lớn và mùi hương quen thuộc đằng sau lưng mình. Là anh Yoshida vừa tỉnh dậy và thấy chuyện này. Tiếng đổ của nồi kim loại rơi cũng làm Nishikawa tỉnh giấc. Anh nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ và thấy Lani đang ngồi khuỵu xuống đất. Nishikawa vội vàng chạy đến lo lắng hỏi.

"Em có sao không Lani?"

"Em không sao, còn Sakura?"

"Vâng, em không sao ạ. Em xin lỗi chị Lani. Đáng lẽ em nên giúp chị."

"Không phải lỗi của em đâu Sakura, em đừng bận tâm."

Lani nói với giọng an ủi cô.

"Đúng rồi đấy Sakura. Em không có lỗi đâu."

Nishikawa nói với giọng còn chút ngái ngủ.

"Họ nói đúng đấy. Cả em và Lani đều không có lỗi. Do chuyện xảy ra ngoài ý muốn thôi. Hai người cứ ra bàn ăn đợi đi, ở đây để anh với Nishikawa dọn dẹp là được rồi."

"Ừ, mà để tớ vào nhà vệ sinh tắm rửa với thay đồ trước nha."

"Cậu nhanh nhanh lên đó."

Nishikawa nhanh chóng đi vào nhà tắm, còn Lani và Sakura chỉ đành ngoan ngoãn ra bàn ăn với tâm trạng thất vọng.

Một lúc sau, Nishikawa và Yoshida cũng dọn dẹp xong mớ hỗn độn trong bếp và ngồi xuống bàn ăn. Nishikawa ngồi bên cạnh Lani, còn Yoshida thì ngồi bên cạnh Sakura. Thấy không khí giữa họ đang khá căng thẳng, mặt cả hai tối sầm lại và cả hai đều cũng nghĩ chung một thứ.

"Mình lại gây rắc rối cho anh ấy nữa rồi."

Thấy tâm trạng người mình yêu như vậy, cả hai chỉ còn cách nói chuyện an ủi khiến tâm trạng của cả hai khá hơn. Chứ cứ để họ như vậy thì cả Nishikawa và Yoshida cũng chẳng thể vui nổi. Không ai muốn mới sáng sớm mà có tâm trạng tệ.

"Thôi mà Sakura, Lani. Hai người vui lên đi, chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Lần sau chỉ cần chú ý hơn là được mà."

"Yoshida nói đúng đó. Cả hai đừng ủ rũ nữa. Phấn chấn lên đi."

"Vâng, nhưng em không giúp được gì cho chị Lani nên mới..."

"Chị đã nói là em không có lỗi mà, là do chị không tự lượng sức bê cả hai cái nồi nước và xửng cùng lúc."

"Thôi chuyện đã lỡ rồi mà Lani. Em đừng có buồn nữa. Quan trọng giờ thử món sandwich này thôi. Cái này do Lani làm đúng không nhỉ?"

Nishikawa hỏi khi nhìn thấy cách trình bày của nó không được đẹp mắt cho lắm.

"Đúng rồi ạ. Mọi người ăn thử coi có ngon không?"

"Được, thế anh ăn đây."

Nishikawa vui vẻ ăn một miếng sandwich. Ngay lập tức anh mở to đôi mắt của mình ra mới gương mặt có chút ngạc nhiên. Thấy thế, họ tưởng Nishikawa bị mắc nghẹn hoặc do đồ ăn có vấn đề.

"Sao thế, Nishikawa cậu bị mắc nghẹn à?"

Yoshida lo lắng hỏi.

"Anh Nishikawa, mau uống chút nước đi anh."

Sakura nhanh chóng đưa ly nước cho Nishikawa.

"Không lẽ đồ ăn tớ làm có..."

"Không, không mọi người bình tĩnh lại."

Nishikawa làm hành động để làm mọi người bình tĩnh lại. Một lúc sau, Nishikawa ngồi xuống ghế nói.

"Nó ngon quá, tớ không nghĩ do Lani nấu nên hơi bất ngờ."

"Thật sao? Vui quá."

Lani nở nụ cười hạnh phúc khi thấy người yêu mình ăn ngon lành chiếc sandwich do chính tay mình làm.

Mọi người thấy thế cũng ăn thử và tấm tất khen Lani nấu ăn rất ngon. Nhờ vậy, cuộc trò chuyện trở nên vui vẻ và thoải mái hơn. Không khí căng thẳng vừa rồi cũng như chưa tồn tại. Sau khi ăn xong, tất cả đều tập trung tại phòng khách, Sakura thì sau khi pha cà phê xong mang lên cho mọi người uống. Nishikawa và Yoshida uống cà phê đen, còn Lani và Sakura thì uống cà phê sữa vì hai người họ không uống đắng nổi. Sau khi thấy mọi người tập trung đầy đủ, Lani bắt đầu vào thẳng vấn đề.

"Nào, bây giờ kể chuyện ngày hôm qua cho bọn tớ nghe. Tại sao hôm qua hai cậu về trễ với bộ dạng thê thảm thế hả? Đặc biệt là Yoshida, tớ thấy có vết rách ở vạt áo của cậu. Rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra?"

"Em cũng rất muốn biết hai anh mau kể đi."

"Yoshida cậu nói đi, cậu nắm chuyện này rõ hơn tớ mà."

"Được rồi, chuyện là hôm qua..."

Yoshida kể lại chuyện anh cùng Nishikawa và Kikouka đi đến hiện trường tìm manh mối về vụ án và tổng hợp thông tin. Ngoài ra, còn bàn luận về động cơ gây án của hắn và kể về chuyện họ rượt đuổi tên sát nhân khi đang tấn công một cô gái trẻ. Cả chuyện Yoshida mém nữa bị hạ nếu không có Kikouka đến kịp thời.

"Đó chuyện là như thế, vì vậy bọn anh phải bắt được hắn càng sớm, càng tốt. Hắn quá nguy hiểm."

"Yoshida, cậu nói thật không? Tên đó mạnh hơn cậu, mạnh hơn cả người từng đạt giải á quân quốc tế à?"

"Thật ra chỉ giao chiến một lúc tớ không chắc lắm. Một phần do tớ khá mệt mỏi, không gian hẹp và tối. Thế võ của tụi mình bị hạn chế ở không gian đó. Còn thế võ của hắn có thể là Aikido."

"Thật không thể tin được mà."

Lani đổ mồ hôi khi nghe Yoshida kể vậy.

"Vậy, anh có sao không?"

Sakura lo lắng hỏi anh.

"Ừ, anh không sao em đừng lo."

Thấy anh nói thế Sakura lấy băng cứu thương cá nhân kéo áo phần hông bên phải của Yoshida làm anh cực kì xấu hổ. Còn Sakura thì dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn vào vết thương nói.

"Vết thương như vậy mà anh nói là không sao."

Sakura dán băng cá nhân vào vết thương đó. Yoshida đỏ mặt quay sang đi chỗ khác. Còn Lani và Nishikawa thì cười tủm tỉm khi thấy cảnh đó.

"Anh sao thế?"

"Ừ, thì cảm ơn em, nhưng em tự tiện kéo áo con trai mình thì hơi có..."

Nghe anh nói đến đây, Sakura đỏ mặt quay về chỗ ngồi cạnh Lani nép sát vào người cô. Lani hiểu nên kéo Sakura vào lòng để cho cô giấu đi sự xấu hổ một lúc và xoa xoa đầu Sakura.

"Rồi bây giờ vào việc chính nè."

Yoshida điều chỉnh lại tư thế và bắt đầu nghiêm túc.

"Ừ, đúng như cậu nói. Vấn đề bây giờ thật sự rất căng."

Lani nói với giọng có chút lo lắng.

"Ừm, nếu hắn mạnh như những gì Yoshida nói, một kẻ như thế thì ngay cả tớ cũng khó lòng hạ được. Nhưng nếu hai chúng ta đi chung có thể thắng không?"

Nishikawa nghiêm túc hỏi anh.

"Nếu xét về trình độ thì hắn rất mạnh, ngang ngửa hoặc thậm chí nhỉnh hơn tớ. Có thể là mạnh ngang Roland. Nhưng nếu hai chúng ta hợp sức thì hoàn toàn có thể chiến thắng."

"Ra là vậy, căng thật."

"Bởi vậy, tớ mới nói phải bắt gã nguy hiểm này càng sớm càng tốt."

Yoshida nói xong anh lấy một cái túi giấy đựng hình ảnh chụp hiện trường vụ án. Anh đã nhờ Kikouka in ra chúng trong lúc điều tra. Yoshida sắp xếp chúng lên bàn và nói.

"Manh mối ở hiện trường không rõ ràng, quá ít thông tin. Mặc dù biết được mặt của hắn nhưng không có bằng chứng rõ ràng để bắt hắn."

Cả bốn người họ đều xem những tấm ảnh trên bàn của hai vụ án. Đột nhiên, cả Sakura và Yoshida đều nhận ra điểm chung của cả hai vụ. Cả hai đều chung một suy nghĩ.

"Không lẽ nào..."

Khi nghĩ ra như thế thì vô tình ánh mắt cả hai người họ giao nhau. Nhìn vào ánh mắt đối phương, có lẽ họ đã hiểu được nên cả Yoshida và Sakura đều gật đầu. Sau đó, Yoshida nói.

"Tớ nghĩ rằng, tớ đã tìm được manh mối rồi."

"Em cũng thế ạ."

"Thật sao?"

Cả Lani và Nishikawa đều ngạc nhiên nhìn hai người họ.

"Ừm, Sakura. Em nói đi Sakura? Chỉ là suy luận thôi. Em cứ thoải mái."

"Vâng, vậy mọi người để ý nha. Đây là hình ảnh hai vụ án của cả hai nạn nhân."

Sakura lấy hai bức ảnh của hai nạn nhân tại hiện trường đưa ra trước mặt cho mọi người xem.

"Như mọi người thấy, cả hai nạn nhân đều là những cô gái tầm 18-20 tuổi. Cô gái ngày hôm qua cũng thế đúng không hai anh?"

"Ừ, đúng rồi. Cô ấy trong khi lấy lời khai thì cô ấy nói là 16 tuổi."

Nishikawa nói khi nhớ lại chuyện lấy lời khai tối qua.

"Ừ, hai nạn nhân này theo em thấy không hề liên quan gì đến nhau. Điểm chung duy nhất họ đều là học sinh sinh viên. Người hôm qua chắc chắn cũng vậy. Chính vì thế, em đi đến kết luận rằng hắn có mối thù với nữ sinh và đó cũng chính là động cơ chính của hắn."

"Ừ, đúng rồi. Giống như những gì anh nghĩ."

Yoshida gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

"Nhưng mà, Sakura. Dựa vào đâu mà em kết luận như thế?"

Lani hỏi Sakura với vẻ nghi ngờ.

"Vâng, như mọi người đã thấy, các nạn nhân có rất nhiều nhát đâm vào người. Những nhát rất sâu và mạnh, giống như hắn đang trút hết sự giận dữ lên họ vậy?"

"Vậy còn chuyện viên cảnh sát đi tuần bị tấn công là thế nào?"

Nishikawa hỏi Sakura.

"Vâng, đây chỉ là suy đoán của em thôi. Theo em nghĩ là thế này, trong lúc hắn đang tính ra tay với một nạn nhân khác thì tình cờ một viên cảnh sát đi tuần thấy được ngăn hắn lại. Trong lúc giằng co, con dao đâm vào viên cảnh sát và may mắn thay có thêm một viên cảnh sát khác cùng ca trực. Thấy thế, hắn liền bỏ chạy."

Sau khi Sakura nói xong có tiếng vỗ tay vang ra từ phía cửa ra vào nhà Yoshida. Kikouka mặc đồng phục cảnh sát quen ttừ trong góc khuất bước ra với vẻ mặt vui vẻ xen lẫn sự ngạc nhiên. Anh hào hứng nói.

"Giỏi lắm, Sakura. Đúng như những gì em suy luận đó. Đúng là em gái của Yoshida có khác nha. Tuy không phải ruột thịt nhưng giống nhau ở đầu óc nhanh nhạy."

"Vâng anh quá khen rồi ạ."

Sakura mặt hơi ửng đỏ vì xấu hổi. Một mặt cô cảm thấy hạnh phúc khi nghe Kikouka nhận xét Sakura giống Yoshida.

"Ừ, tớ qua đây là có thêm thông tin hữu ích cho mọi người."

Kikouka ngồi xuống chiếc nệm được trải sẵn ở dưới và đưa một tệp hồ sơ về tên sát nhân.

"Rất may mắn, tớ phải tìm cả đêm hôm qua mới ra. Tên là Ginka, từ nhỏ hắn sống trong một gia đình bị bạo lực gia đình và nhân cách cũng méo mó từ đó. Có lần, hắn trên đường đi học đã cố giết một con mèo. Rất may một viên cảnh sát đã ngăn cảnh kịp thời và đã tạm giam hắn. Vào năm cấp hai, tên đó đã đánh trọng thương một nhóm học sinh nhập viên. Do tai tiếng xấu nên không được lòng các bạn, đặc biệt là nữ sinh rất kinh tởm và thường xuyên đem hắn ra làm trò đùa. Nhưng không phản kháng vì biết rõ rằng làm như thế hắn sẽ bị đuổi học. Nhưng một ngày nọ, sự dồn nén đã đến đỉnh điểm, tên đó đã đánh một nữ sinh đến mức khiến người đó nứt vỡ sọ nhưng do khi ấy hắn còn dưới tuổi vị thành niên nên chỉ giám sát và đưa đi cải tạo. Chắc có

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net