Chap 5: Quay về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*************Phòng Eunjung**************

-Jung à, em không tin Jung nằm đây đâu,Jung có biết không.... thà Jung tỉnh dậy, đứng trước mặt em ....đánh em ....mắng em.....chửi em....... em còn vui hơn lúc này.Những tháng ngày xa nhau em đã học cách tự chăm sóc bản thân mình rồi, không để Jung và mọi người lo lắng nữa....chỉ cần Jung hạnh phúc là em vui rồi....nhưng tại sao chứ....tại sao lại ra nông nổi này..... Em mới là người đáng bị trừng phạt.... Người có lỗi là em mà....mọi thứ cứ để 1 mình em gánh chịu.....xin ông trời đừng làm tổn thương đến những người em thương yêu mà...... Em muốn được nằm đây thay chổ này cho Jung.... Jung còn cả 1 quảng đường dài trước mắt.....Jung không được có chuyện gì đâu đó....Jung ơi....mở mắt ra đi....em không đi nữa...... không đi đâu hết....Jung nhìn em đi ......mở mắt ra đi...... Jung có nghe em nói không_ Jiyeon kiên cường hứa với lòng mình không khóc nhưng 2 hàng nước mắt lặng lẽ rơi không nghe lời chủ nhân của nó_ Em đau quá Jung ơi.....tim em giờ đây như hàng ngàn hàng vạn vết kim châm chi chít máu bắt đầu nhỏ giọt, đau và xót quá.... Em phải làm sao đây.......

Eunjung xót xa khi phải nhìn Jiyeon như vậy ,định đưa tay lau khô 2 hàng nước mắt trên khuôn mặt bé nhỏ kia nhưng Soyeon ra dấu đây chưa phải là lúc..... Vở kịch này Soyeon và cô đã nghĩ ra, cốt lõ chỉ muốn JIyeon tự nguyện quay về bên cô nhưng sao nó lấy đi quá nhiều nước mắt, những đau khổ, tổn thương, sự giày vò mà Jiyeon phải chịu làm tim cô đau nhói, cô thấy mình thật quá đáng, quá bỉ ổi chăng? khi gạt 1 cô gái yếu đuối trong sáng và hơn hết là bây giờ cô không nhìn thấy gì cả

-Jiyeon à........._ Souyeon bước đến bên cạnh Jiyeon khi mọi chyện có vẻ đi quá xa rồi, chắc có lẽ đến lúc dừng lại

-Soyeon unnie....._ Quay người ra sau lau vội những giọt nước mắt còn lấm lem trên mặt mình theo bản năng ... Jiyeon quay người lại và dể dàng nhận ra giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp của Soyeon không thể nhầm lẫn đâu được dù đã hơn 1 năm nay

-Em đừng đau buồn quá ..... Eunjung sẽ không sao đâu_ Vổ vai an uỉ Jiyeon, diễn nốt phần cuối cùng của vở kịch này

-Em sai rồi phải không unnie?_ Jiyeon nói bâng quơ.....chưa kịp để Soyeon hiểu hết thì cô nói tiếp_ Đáng lẽ ngay từ đầu em không nên gặp Jungie mới đúng, vậy mà ngay từ lần gặp đầu tiên của 4 năm về trước, hình ảnh người con gái đùa giỡn cùng những đứa trẻ thật vui vẻ vẻ chân thật lại đập vào mắt em, thật đẹp, không hiểu sao cảm giác lúc đó tim em như bị rung động, đập thình thịch mãi.....rồi khi 2 ánh mắt gặp nhau, em ngại ngùng con gái.....Jung là người chủ động nói chuyện trước,1 người con gái thân thiện ......hòa đồng, chỉ bằng lời nói cũng có sức hút đặc biệt.Em yêu Jungie ngay từ giây phút đó....... Mặc dù có không ít người theo đuổi em, công nhận là họ đẹp trai.....ga lăng,đào hoa...... lãng tử thật nhưng trong mắt em Jung vẫn là người đẹp nhất..... về mọi thứ......Rồi không lâu sau đó chúng em yêu nhau......tình yêu em dành cho Jung ngày 1 lớn và Jung cũng vậy.......Chúng em đã có 1 khoảng thời gian hạnh phúc, vui vẻ bên nhau vậy mà em lại bỏ ra đi....để lại Jung 1 mình dù rằng Jung không bao giờ từ bỏ tình yêu của tụi em..... Jung đã đấu tranh bảo vệ nó nhưng còn em thì sao....1 đứa hèn nhát vô dụng.....

-Em đừng nói vậy..... trong mắt Eunjung em là người tuyệt nhất, cậu ấy không trách cứ em gì đâu, từ lúc em đi cho đến giờ Eunjung không yêu 1 ai khác cả, dù nói là quên nhưng thật ra là rất nhớ.....

-Em sai rồi....... em sai thật rồi.....cứ tưởng khi em ra đi Jung sẽ tìm được hạnh phúc mới, nhưng khi nghe dì Lee nói ngày hôm đó Jung đã không bỏ đi mà ở lại bên cạnh em, chỉ ngắm nhìn em, sợ em lại bỏ đi lần nữa....sao mà Jung ngốc thế.... em thấy mình thật không xứng có được tình cảm của Jung mà......

-Em có còn yêu Eunjung không?

-Em lúc nào cũng dành tình cảm cho 1 người và không bao giờ thay đổi...... Jung đối với em là người quan trọng nhất rồi unnie ơi..... Nhưng yêu Jung không cho Jung được hạnh phúc mà hại Jung ra nông nổi này, đáng ra người nằm đây là em mới đúng......

-Em đừng vậy mà.....nếu quay lại năm về trước em vẫn sẽ ra đi?????

- nếu được quay lại thì.. em sẽ không đi đâu hết....dù đui mù em vẫn sẽ ở bên cạnh Jung cho đến khi Jung không cần em nữa lúc đó em mới đi....

-Nếu có 1 điều ước em sẽ làm gì.......

-Nếu cổ tích là có thật, em ước đến 1 nói nào đó thật xa, cuộc sống yên bình, không ồn ào náo nhiệt không tiệc tùng ăn chơi , không cần nhà lầu xe hơi...... không cần gì cả chỉ cần Jung ở bên cạnh em thôi, nhiêu đó là được rồi................. nhưng cổ tích vẫn mãi là cổ tích, thời gian nào có quay trở lại...... không ông bụt.....không phép nhiệm màu......

-Em cũng đừng tự trách mình..... không ai muốn vậy đâu...... có chăng là do số phận, ông trời không công bằng 1 chút nào cả, luôn muốn trêu đùa con người mà

-Phải chi em có thể nhìn thấy, lâu nay sống trong bóng tối quả thật rất đáng sợ..... em ước gì có Jung bên cạnh, ôm em vào lòng, che chở cho em......em không sợ gì cả vì đã có Jung bên cạnh....

-........

-Jung mà có chuyện gì chắc em không sống nổi đâu unnie ơi.......

-Em không được làm chuyện gì dại dột đó, Eunjung không muốn thấy em vậy đâu, cậu ấy muốn thấy em sống thật tốt ........ thật vui vẻ và hạnh phúc....

-Vui vẻ làm chi khi không có Jung trên đời, hạnh phúc làm sao khi Jung không còn tồn tại, khỏe mạnh làm chi khi Jung không có ở đây hả unnie? tất cả đối với em thật vô nghĩa, 1 cơn gió nhẹ hãy cuốn trôi tất cả mọi thứ đau khổ và những gì không vui vẻ nhưng xin đừng cuốn Jung của em đi..... em sợ lắm, nếu Jung không tỉnh dậy em cũng không biết phải làm sao đây....

-Eunjung không sao đâu, cậu ấy kiên cường lắm, có em ở đây Eunjung sẽ tỉnh dậy nhanh thôi.....

-Thật không unnie.... Jung sẽ tỉnh dậy.... Jung sẽ không sao đúng không?

-..................

-Unnie..... Soyeon unnie........

Không nghe thấy tiếng Soyeon chỉ còn có Jiyeon 1 mình trong phòng Eunjung.........

-Sẽ không bao giờ có cái khái niệm Ham Eun Jung này không còn yêu Park Ji Yeon nữa....

Thay vào đó là tiếng nói quen thuộc của ai kia vang lên, Jiyeon giật mình đứng dậy không hiểu tại sao , ánh mắt cô hướng về nơi giọng nói ấy phát ra.... tiếng bước chân từ từ tiến lại ( vì Jiyeon phía bên đây nên dĩ nhiên Eunjung phải đi từ phía bên kia qua mà đúng không ^^) cùng với vòng tay ôm lấy eo Jiyeon, giọng nói ấm áp hơi thở đều đều phà từng hồi vào làn tóc rối của con người bé nhỏ kia.......... Dù có chuyện gì đi nữa vẫn luôn có 1 vòng tay che chở như thế này mỗi lúc Jiyeon cảm thấy yếu đuối và cô độc ..... điều hiển nhiên là Eunjung không bao giờ muốn Jiyeon rơi lệ hay bất cứ thứ gì làm tổn thương Jiyeon.... Eunjung không cho phép..... vở kịch chính thức hạ màn.

Thời gian trôi qua cũng thật nhanh, không 1 tiếng nói, Eunjung mĩm cười trong hạnh phúc, cái ôm này từ lâu lắm rồi, ngày hôm qua cô đã rất muôn chạy ngay lại ôm lấy con người ngốc nghếch ấy vào lòng nhưng đành phải kìm chế, 1 phần vì sợ 1 phần vì muốn con người kia bỏ cái ý nghĩ điên rồ và cũng muốn xác định lại tình cảm của Jiyeon, Jiyeon có còn yêu cô nữa không????????

Và Jiyeon cũng đã nhận ra sự kì lạ của không khí này, vòng tay của Eunjung thật ấp ám, mỗi khi ở bên Eunjung cô nhận thấy sự an toàn và hạnh phúc thật sự, cũng lâu rồi, hơi ấm này không có, phải nói là rất nhớ, nhớ đến phát điện lên được...... cô yêu Eunjung rất nhiều và dù 1 năm 2 năm hay bao lâu đi nữa tình cảm đó vẫn không hề thay đổi...... Vui mừng đến ra nước mắt......

-Jung..... Jung không sao chứ......

-Jung thì làm sao mà có sao được....

-Jung không phải bị....

-Bị xe đụng chứ gì.....bộ muốn Jung bị.....

-Không... không.... vậy Jung đã gạt em

-Jung xin lỗi nhưng mà không làm vậy sao em chịu quay về hả? Jung nhớ em lắm đó Jiyeon à

-Em xin lỗi...... nhưng em không thể ở lại được......

-Wae?... tại sao? Không phải lúc nãy em nói sẽ không bỏ Jung đi nữa sao?

-Em không xứng đáng được Jung yêu thế này, dù gì thì Jung còn tương lai của mình nữa, em không thể phá hủy nó được.... em......

Chưa nói hết câu môi Jiyeon đã bị khóa bởi nụ hôn ngọt ngào của Eunjung....

-Uh.... Jung....._ Jiyeon định đẩy Eunjung ra nhưng làm sao được với đôi tay khỏe mạnh ấy(sức hút không thể chối từ chứ hehe)

-Jung.... đừng vậy mà....em.....

-Jiyeon, em đã thay đổi rồi......._ giọng Eunjung buồn rầu quay đi

-Jungie..............

-Lẽ nào lời hứa trước đây nó không còn hiệu dụng sao Ji? _ Eunjung vờ hờn trách
..........
- Ji ăn này..._Eunjung đưa miếng trái cây đến trước mặt Jiyeon
-A...._ Jiyeon cười tươi há miệng ra như 1 đứa trẻ chờ mami đút cho miếng thức ăn
- Kaka bị dụ nhá_ Eunjung đột nhiên rút lại đút vào miệng mình và cười tươi chọc quê
- Yaaaa..... chơi vậy coi được đó, thấy ghét_ Jiyeon dỗi
-Chu choa, miếng khóm này ngon quá ta oy, coi nè vàng khè, ngọt liệm.....không phải lúc nào cũng mua được trái ngon như vầy...chật chật... còn miếng cuối cùng không ăn được chắc tiếc lắm ta oy_Eunjung vờ xuýt xoa miếng khóm trên tay, mắt liếc nhìn Jiyeon kích thích
-...._ Jiyeon không nói gì, im lặng đến nỗi nghe được tiếng ực từ miệng truyền xuống bao tử
Eunjung khẽ cười, hành động vô cùng đáng yêu của người cô yêu làm cô vui vẻ
-Thôi mà, đừng giận Jung mà, Jung xin lỗi được chưa, ăn đi nàk_ Eunjung năn nỉ
-Được coi như tha cho Jung lần này, không có lần sau nghen _Jiyeon mừng rơn, chờ nãy giờ có nhiêu đó, chỉ cần Eunjung mở miệng là cô sẽ chớp cơ hội ăn ngay_ uhm ngon thật, coi như thành tâm_Jiyeon nhai nhóp nhép như đưá bé
- Con nít
-Xí.... Jung chơi xấu kìa, giành ăn với người ta_ Jiyeon chu mỏ đáng yêu
- Oh oh Jung không giành ăn với Ji nữa, được chưa?
-ok ok được rồi đó
- Nhưng Ji phải ở bên cạnh Jung thì Jung mới nhường Ji được chớ
-Dĩ nhiên rồi
-Hứa nha, không bao giờ rời xa Jung
-Hihi Ji hứa mà
-Không được đi đâu khỏi tầm mắt của Jung?
-Uhm
-Không được dỗi Jung lâu, có chuyện gì hãy share với Jung
-Uhm
-Không được bỏ Jung theo trai
-Uhm
-Không được....
-Uhm, uhm, uhm.....Nghe theo Jung hết, nhưng mà này, Jung tập tành nói nhiều từ bao giờ thế?
-Yaaa, chê Jung nói nhiều chớ gì, vậy Jung không nói nữa
-Hông hông phải nói nhiều mà là nói nhỉnh hơn người bình thường 1 chút, à sao ta, là cao hơn người bình thường nhưng thấp hơn người nói nhiều đó
-Thôi thôi đừng có giải thích nữa, tui hông phải con nít mà dỗi mà hờn ha cô nương
-Hihi cái đó không phải dỗi mà là giận hờn vu vơ lơ tơ mơ rồi tí hết
-Được cái miệng dẻo không ai bằng
.......
Kí ức hiện về, mắt Jiyeon lưng tròng 2 giọt nước, nhớ lúc bên nhau cả năm trời không bao giờ cãi vả, giận nhau chưa quá 12h đồng hồ, chỉ muốn ở nhà quấn lấy nhau không rời...vậy mà cô đã không đủ can đảm nắm giữ lấy nó, để người đầu sông người cuối sông ôm đau khổ ....

Đâu cần em cất bước ra đi
Mới biết em không về
Yêu chi để rồi phải xa lạ
Đâu cần em phải nói em yêu anh
Sẽ chết khi không có anh
Rồi thất hứa khi không làm được

Hãy im lặng em nhé vì kể từ giờ anh sẽ không tin vào ai
Kể cả anh đây cũng chẳng thể tin anh
Vì đã có lần đau quá anh đã tự hứa
Anh sẽ không yêu một ai
Nhưng đã thất hứa để được yêu em mãi

Sự thật đã cho anh biết rằng
Anh không phải người em tìm kiếm lâu nay
Nhưng bởi vì em là người anh muốn tìm
Dẫu biết yêu nhau không thành chia tay là điều để giải vây
Nhưng trong lòng anh đâu muốn như vậy

Anh cố giữ em ở lại nhưng ngược lại em tìm cách buông tay
Anh cố mỉm cười quay đi nhưng dằm trong tim người có hay
Câu hứa yêu anh muôn đời nhưng sao giờ đây mỗi người mỗi nơi
Hỡi người ơi đổi dời được câu hứa.
Vậy em hứa để làm gì
( Sự thật sau 1 lời hứa _Chi Dân)
Eunjung cất tiếng hát, lời bài hát như những gì đã xảy ra làm cả 2 không khỏi đau lòng. Jiyeon lặng im nghe từng câu hát ngọt ngào như trách móc, hờn dỗi, đau khổ mà bấy lâu này do sai lầm coi khiến cả 2 không có được hạnh phúc
Eunjung từ từ tiến lại quàng tay ôm lấy Jiyeon, nụ cười trên khuôn mặt đầy nước mắt lúc này đây không phải đau buồn mà là hạnh phúc
-Đồ ngốc, Jung không muốn thấy em khóc, Jung muốn nhìn thấy em cười mỗi ngày, muốn được ôm lấy em, hôn em,em là tất cả đối vơí Jung, không ai có thể thay thế được em trong lòng Jung, Jung không trách em vì Jung hiểu được lí do tại sao cô bé ngốc của Jung lại làm như vậy, vì em ngốc, Jiyeon ngốc....Jung không thể ngưng nghĩ về em, ngưng nhớ về em được, Jung muốn lao vào công việc để quên em nhưng thật ra em có mặt khắp mọi nơi trong phòng Jung làm Jung không thể nào tập trung được có biết không hả, phải trị tội em mới được hihi thật tốt khi em quay về....Jung muốn em thật hạnh phúc vì....Jung yêu em!
-Em xin lỗi Jung, em sai rồi....
....

End chap
Thành thật sorry mọi người nhiều, lâu nay không đụng tới fic, lời văn con cóc mọi người góp ý cho au nha, au sẽ hoàn thiện hơn
Cám ơn mọi người đã ủng hộ au trong thời gian qua nha
*cúi đầu tạ lỗi*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net