Chương 52. Kim chi ngọc diệp.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưỡi kiếm khắc sâu vào lòng bàn tay cứa ra một đường sắc lẹm, máu tươi đỏ thẫm nhỏ giọt đua nhau chảy xuống sàn nhà. Trường Khải Vinh lẳng lặng nhìn nàng, trong ánh mắt không có lấy một tia ấm áp, chỉ toàn sự soi xét trần trụi.

Thế rồi hắn đột ngột giật phắt lưỡi kiếm về phía mình khiến Đoan Vân Tịch không kịp phòng bị, chuôi kiếm tuột khỏi tay. Trường Khải Vinh vất phăng cây kiếm kia như vất một món đồ chơi, lại tiếp tục dùng ánh mắt đó nhìn nàng.

Đoan Vân Tịch như đứng giữa miệng cọp, cảm nhận được nguy hiểm cận kề nhưng nàng vẫn nhất quyết không chùn bước. Ánh mắt sáng trong nung nấu sự hận thù đến tận gan tủy ấy như một tiếng đáp trả đến Trường Khải Vinh. Nàng siết chặt hàm răng, gằn từng chữ một: "Các ngươi! Tên tặc tử họ Trường cùng lão già khốn khiếp Trịnh Như Viên, tất thảy thù nhà cùng nợ nước đều tính một lần luôn đi. Nợ máu nhất định phải trả bằng máu, Đoan Vân Tịch ta dù có hóa thành lệ quỷ cũng quyết không buông tha cho các ngươi!" 

Trường Khải Vinh đưa tay bắt lấy cổ nàng, một bàn tay bao trọn cần cổ trắng ngần. Hắn từ từ siết những ngón tay, màu da quanh cổ dần trở nên tím tái sậm màu. Hắn nói bằng giọng điều nhàn nhạt không lẫn một tia cảm xúc: "Dung nhan quả thật diễm áp quần phương, xứng danh đệ nhất mĩ nhân một nước. Chỉ tiếc rằng miệng lưỡi gai góc, nói năng quá mức thâm độc, khiến lòng người nguội lạnh." 

Cơ thể của Đoan Vân Tịch từ từ bị nhấc lên khỏi mặt đất. Khuôn mặt nàng đỏ tía tai, chật vật đau đớn tìm cách hít thở. Dù tưởng như sắp chết nhưng ánh mắt hạ xuống nhìn Trường Khải Vinh vẫn không chút thay đổi, rặt một vẻ khinh miệt như nhìn một con súc vật. 

Trường Khải Vinh tặc lưỡi, làm ra vẻ nuối tiếc mà lắc đầu. Động tác tay vẫn không có ý dừng lại mà càng lúc càng siết chặt hơn. "Đáng tiếc, người đẹp như thế này lại phải chết trong tay ta." 

Đoan Vân Tịch họ khan, nước mắt sinh lí rỉ ra khóe mắt, chấm ướt đốt ngón tay Trường Khải Vinh. Nàng nấc lên từng tiếng yếu ớt như cầu cứu, lại vì chút tự tôn cuối cùng mà chẳng thể sợ hãi khóc lên. Đoan Vân Tịch như một chú hươu non nằm trong miệng con cọp dữ, hàm răng sắc như mài kẹp chặt lấy chiếc cổ nó, đưa nó từ từ đến với cái chết. 

Trịnh Như Viên đứng một bên thấy tình thế vượt ra khỏi sự kiểm soát của mình liền hốt hoảng can ngăn: "Trường Khải Vinh, nàng ta suy cho cùng cũng chỉ là một nữ tử tay trói gà không chặt. Ngươi hà cớ gì cứ phải đuổi cùng giết tận. Mục đích của chúng ta vốn không phải nhắm vào hoàng thất Đại Huyên, ngươi cứ làm như vậy thì sao có thể thu phục lòng dân Kinh Yến." 

Trường Khải Vinh quay ngoắt đầu về phía lão Trịnh, chút điên dại phảng phất trong đôi con ngươi trợn ngược. Hắn bày ra vẻ mặt không thể tin được mà nhìn Trịnh Như Viên: "Nữ tử tay trói gà không chặt? Hai mắt ngươi bị chó nhai rồi đấy phỏng! Tiện nữ này vừa rồi suýt chút nữa đã chém đứt cánh tay binh lính của ta, như vậy còn chưa đủ à? Hay phải chờ lúc nàng ta kề kiếm vào cổ ngươi thì ngươi mới nhận ra." 

Vừa nói, cánh tay Trường Khải Vinh vừa dùng thêm sức nhấc nàng lên cách hẳn mặt đất một khoảng. Đoan Vân Tịch mặt mũi nhăn dúm, cố gắng giãy giụa cho đến hơi thở cuối cùng. 

Đột nhiên, từ ngoài cửa một tên lính lệ hớt hải chạy vào, dõng dạc hô to: "Báo! Bẩm Thống soái, có tin khẩn từ trạm gác Đông Thành Môn." 

Trường Khải Vinh mất hứng buông tay vứt Đoan Vân Tịch xuống đất. Cơ thể nàng vô lực ngã nhoài, vừa thoát khỏi bàn tay như kìm sắt của hắn liền vội vàng ho khan hít lấy hít để không khí. Trường Khải Vinh rút từ thắt lưng một chiếc khăn lụa đã bạc màu qua loa lau tay. Hắn liếc nhìn Trịnh Như Viên đứng bên cạnh lấy một lần rồi đi theo tên lính lệ vừa đến. Trước khi rời khỏi còn không quên nhắc nhở: "Nhốt nàng ta vào ngục phía tây, một phòng." 

Trịnh Như Viên sau khi chắc chắn rằng nàng còn giữ được mạng cũng phất áo rời đi, để lại Đoan Vân Tịch cùng hai thi thể không lành lặn giữa đại điện lạnh heo hút. Thần trí Đoan Vân Tịch vì thiếu dưỡng khí mà trở nên mơ hồ, tầm mắt sáng tối lẫn lộn bị giới hạn. Nàng chỉ còn nhìn thấy Đoan Thái hậu nằm đối diện nàng, lạnh ngắt và khô cứng. Đoan Vân Tịch với tay bắt lấy bàn tay của Đoan Thái hậu như hồi bé nàng thường nắm, móng tay gãi vào bụng ngón tay bà mấy cái rồi thiếp đi. 

Ánh sáng xuyên qua những ô hoa thoáng trên đỉnh trần nhà khi tỏ khi mờ, khi mạnh khi yếu cứ thay phiên nhau chiếu vào khiến nàng phải nheo mắt, mơ màng tìm lại chút ý thức. Đoan Vân Tịch có cảm giác bản thân đang di chuyển, hình như có ai đó khiêng nàng. Bên tai văng vẳng tiếng ồn ào, tiếng người la hét thất thanh, và cả tiếng đao kiếm giao nhau. Nhưng tất cả đều bị hai bên tường đá dày cộp chặn lại, khiến nó bị hiểu lầm thành thứ âm thanh ảo trong vô thức vọng về. Nàng ngoảnh mặt, lần nữa nhắm mắt. 

Chẳng biết nàng đã ngủ ngất bao lâu, cũng chẳng có nha hoàn nào ở bên gọi nàng dậy. Khi Đoan Vân Tịch bừng tỉnh lại thì đã thấy bản thân ở trong một căn phòng giam tối tăm, xung quanh chỉ độc nhất một cây đuốc gắn trên tường đang cháy sáng. Đoan Vân Tịch chưa từng nằm trên rơm khô, giờ đây bị nó cọ xát cho nổi mẩn đỏ ngứa ngáy khắp người. Bát cháo trắng để dưới đất sát song gỗ đã nguội ngắt, đàn kiến xung quanh mon men bò tới. 

Đoan Vân Tịch đã đói tới mức xây xẩm mặt mày, vội vàng lao đến vồ lấy bát cháo trắng ấy, ăn lấy\   ăn để. Tiếng sì sụp phát ra từ phòng giam của nàng thu hút sự chú ý từ đám lính canh. Những kẻ nhận nhiệm vụ trông giữ ngục giam đều là lộ binh Kinh Yến bị Trịnh Như Viên mua chuộc. Bọn họ từ trước đến nay chỉ được nghe danh chất nữ của Đoan Thái hậu là kim chi ngọc diệp tiểu thư nức tiếng bậc nhất kinh thành. Sự chẳng ngờ, nay Đoan thị thất thế, bọn họ lại còn có thể tận mắt chiêm ngưỡng bộ dạng chật vật, nhếch nhác đến thế này của nàng. Quả thật là khiến đám dân đen hả hê lòng dạ. 

Mang tiếng là thì thầm nho nhỏ nhưng bọn họ nói cười những gì Đoan Vân Tịch đều nghe được không sót chữ nào. Chỉ có điều, Đoan Vân Tịch cũng chẳng để tâm đến những lời móc mỉa đó. Chính bản thân Đoan Vân Tịch cũng phải thừa nhận rằng, những gì đám người kia nói về nàng đều là sự thật. Nàng đúng là người kiêu kì ngạo mạn, đã khó chiều khó bảo lại không an phận thủ thường. Nàng cậy nhờ vào gia thế và Đoan Thái hậu nên hay coi thường người khác, chẳng đặt cung quy lễ nghĩa vào mắt. Trong cung được mấy ai ngang ngược như nàng. 

Đoan Vân Tịch ăn một hơi hết sạch bát cháo con con, đặt lại chiếc bát rỗng về vị trí cũ rồi trở lại ổ đệm rơm. Nhặm vẫn hoàn nhặm, nhưng thời tiết lạnh lẽo mà trên thân lại chẳng có bao nhiêu quần áo, nàng không chịu được rét. Đoan Vân Tịch xoay lưng về phía bọn họ, co quắp thân mình cuộn tròn trên chiếc chiếu rơm. 

Đột nhiên phía phòng canh gác có biến động, tiếng ồn ào như vỡ chợ ngày càng lớn, hoặc nói đúng hơn là ngày càng gần. Đám lính canh gác cũng kéo đi gần hết, phòng giam chỉ còn lại hai tên lính lệ ngồi trong xó. 

Tiếng đuốc lửa tí tách cháy rọi sáng cả căn phòng lớn, Đoan Vân Tịch dần lơi lỏng cảnh giác, nằm ôm tay thất thần nhìn bức tường. Nàng chìm đắm vào dòng suy nghĩ của chính mình đến mức tiếng chìa khóa leng keng va vào nhau vang lên ngay sau lưng cũng không biết. Đến khi những tiếng bước chân loẹt quẹt dội thẳng vào màng nhĩ nàng mới giật mình choàng tỉnh, vội vàng ngồi bật dậy thì gặp ngay phải hai tên lính gác còn lại. Bọn chúng rón rén thâm nhập vào đây, dùng vẻ mặt bất thiện mà cười cợt với nàng. 

Đoan Vân Tịch có thể cảm nhận rõ ràng sự thèm khát đến mức làm người ta kinh hãi của hai kẻ này khi nhìn nàng như bọn trộm cắp vặt nhìn một món kỳ trân dị bảo. Bọn chúng nở nụ cười ngoác tận mang tai với nàng: "Đoan tiểu thư, nghe quý danh đã lâu, bây giờ mới có dịp được gặp gỡ. Hạnh ngộ, hạnh ngộ." 

Ánh mắt Đoan Vân Tịch đanh lại, nàng lạnh lùng chỉ thẳng ra cửa: "Đám vô lại! Mau cút ra khỏi đây cho ta!" 

Một tên bắt lấy bàn tay nàng, dùng dằng không chịu buông. Từng cái chạm của tên đó khiến da gà toàn thân Đoan Vân Tịch rần rần nổi lên. Hắn như chạm được vào miếng ngọc quý mịn màng, tha thiết không buông: "Đoan tiểu thư xin đừng nặng lời, chúng ta chẳng qua vì thấy nàng một mình dễ sinh buồn chán nên vào đây muốn cùng nàng làm chút chuyện sinh hoạt vui thú thôi sao." 

Trong tay không có thứ gì có thể làm vũ khí, Đoan Vân Tịch đành lòng cuộn chặt bàn tay thành nắm đấm. Tay kia nàng giật phăng khỏi tên lính lệ, thái độ quyết liệt trong từng câu chữ: "Nếu ngươi còn dám nói thêm một lời nào xúc phạm đến bổn tiểu thư thì các ngươi cũng đừng hòng bước chân ra khỏi đây." 

Tên còn lại dường như đã hết kiên nhẫn để trêu đùa với nàng, thẳng tay bắt lấy cổ tay Đoan Vân Tịch siết chặt. Hắn gằn cơ hàm: "Đoan tiểu thư, ngươi cũng đừng tự lừa dối mình làm gì. Bây giờ đã là thời thế nào rồi mà ngươi còn tự cho mình cái quyền chỉ tay năm ngón, ra vẻ cao cao tại thượng khinh miệt người khác. Bây giờ được phục vụ bọn ta còn phải coi là phúc phận của ngươi nữa."

Nói rồi hai tên lính lao vào vây giữ Đoan Vân Tịch. Chúng cố sức bắt lấy hai cánh tay nàng muốn cố định trên đầu để tiện đà làm nhục nàng. Đoan Vân Tịch rơi vào thế yếu, thượng đầu gối vào hạ bộ của tên đứng sát mình nhất khiến hắn đau đớn khuỵu xuống. Tên còn lại thấy vậy liền đánh nàng một bạt tai trời giáng. Đoan Vân Tịch nghe như có sấm nổ bên tai, trước mắt nổ đom đóm. Nàng choáng váng ngã nhào xuống đất, liền lúc đó bị tên vừa ra tay đè dưới thân. Bàn tay hắn thô bạo xé tung ngoại bào của nàng, mặc cho Đoan Vân Tịch giãy giụa la hét đến mức nào cũng không dừng lại. 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net