Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đường Tam sững lại, hắn quan sát dòng biển một chút, đôi chân mày liền nhíu chặt, cho dù là ai ở đây cũng có thể nhận ra sự khó chịu hiện rõ trên mặt hắn. Đường Tam sao có thể không bực bội đây, hắn chỉ một chút nữa là lại có thể hôn cô rồi, có thể cảm nhận vị ngọt ngào của người hắn yêu. Nhưng mà lại bị phá hỏng, Đường Tam nhìn cô một chút, rồi lại nhìn hướng chuyển động của chiếc thuyền, rồi lại nhìn cô, cứ lặp đi lặp lại hai ba lần như thế, sau cùng hắn cũng chỉ có thể thở dài ai oán, nhận mệnh mà đi xử lí chuyện quan trọng trước.

"Tất cả mọi người chuẩn bị chiến đâu." Đường Tam hướng về phía bảy người đang lén lén lút lút lấp ló sau khung cửa sổ.

"Bị phát hiện rồi sao." Mã Hồng Tuấn bị điểm mặt liền hú hồn mà ngã nhào ra đất, lăn một vòng như trái bóng đụng cả vào của chính.

"Tất cả rơi vào thế phòng bị, phóng xuất võ hồn." Đới Mộc Bạch cũng nhận ra sự bất thường, vẻ mặt liền trở nên nghiêm túc.

Nhìn bọn họ di chuyển ra phía trước, cô sờ sờ cánh môi của mình, hơi ấm của Đường Tam vẫn còn đó, cảm giác ngọt ngào vẫn còn vương vấn.

Mặc dù hồn lực đã bị cô phong ấn, nhưng với năng lực của cô vẫn có thể tránh được bàn tay của hắn. Vậy mà cô lại không hề tránh đi, lại còn có chút gì đó mong đợi.

Đường Tam, ngươi thật đặc biệt!

Không được, Annie, mày không được dễ dàng động tâm, mang dòng máu của người đó, động tâm thì ắt sẽ không có đường lui.

Đứng đó chính mình ngây người một chút, con thuyền liền rung lắc dữ dội, cảm giác nguy hiểm ập đến làm Annie nhíu mày. Quả nhiên là gặp quỷ rồi, con quỷ này còn rất mạnh, rất khủng bố là đằng khác.

Cất chân bước về hướng trận đấu đang diễn ra, con thuyền chấn động cũng không ngăn được bước chân đều đặn của cô. Chẳng mấy chốc đã tiến tới mũi đầu tàu.

Kì lạ thay, vốn là muốn quan sát xem rốt cuộc con quỷ này bá đến mức nào, nhưng cô lại phát hiện bản thân ánh mắt lại không hề dời khỏi cái người đang ra sức chiến đấu với con hải hồn thú khổng lồ kia.

"Thâm Hải Ma Kình Vương, bá chủ của biển khơi. Ha ha ha, các ngươi đã giết nhi tử của ta, vậy các ngươi cũng chôn cùng con trai ta đi." Hải Đức Nhĩ cười to, tay hắn giơ cao lên như thấy được hi vọng. Đó là hi vong trả thù của lão. Con trai lão chết rồi, hi vọng của lão biến mất rồi. Đám hung thủ giết người này, lão phải khiến bọn chúng chôn cũng con trai lão, dù là phải hi sinh cái mạng này.

Giọng cười điên cuồng đến mức khiến Annie phải nhìn lại, nhưng ánh mắt cô nhìn hắn hoàn toàn là băng giá. Có một số người chính là như vậy, chỉ cho phép bản thân làm việc ác, không cho người khác đánh trả, nếu đánh trả thì sẽ gán cho hắn tội giết người. Quá nực cười.

Thâm Hải Ma Kình Vương, mang tiếng là hồn thú mười vạn năm tu vi nhưng thực chất đã sống được ba mươi vạn năm rồi. Dù là bá chủ sâm lâm như Thái Thản Cự Viên hay Thiên Thanh Ngưu Mãn cũng là kém xa. Đáng sợ là, nó dựa vào việc hấp thụ hồn lực của hải hồn thú khác trong ba mươi vạn năm nay mà lần lượt vượt qua chín cuộc sát hạch của thời gian (mỗi mười vạn năm sẽ có một lần sát hạch, kiểu như độ kiếp ak, mik hok nhớ là phải dùng từ nào cho đúng nữa) mà nó lúc này đã là á thần, nếu như không có rảo cản nào đó thì đã sớm phi thăng thành thần rồi.

Rào cản này hẳn là hào quang nhân vật chính đi. Rất tiếc, dù ngươi có lợi hại đến đâu, không phải là nhân vật chính thì cũng chỉ xuất hiện được vài tập.

Thâm Hải Ma Kình Vương xuất chiêu, mặt biển càng rung lắc dữ dội, những cột nước từ dưới mặt biển đâm lên cao đến mười lăm thước. Con thuyền bị bị mặt nước chấn vỡ,bể nát mà rơi xuống mặt biển, mảnh nào xui xẻo lại rơi vào vị trí cột nước thì lại bị chấn thành bụi gỗ.

Annie nhẹ nhàng tiếp xuống trên mảnh gỗ may mắn hơn một chút, nhưng kích thước cũng chỉ bằng hai bàn chân cô gộp lại. Nhìn đến trong một cột nước gần đó lấp lóe hiện ra chút màu sắc đỏ sẫm, lão thuyền trưởng kia khẳng định là đã sớm xương cốt không còn. Cây quạt lông công một lần nữa xuất hiện trên tay cô, phẩy nhẹ một cái, mặt nước biển nội trong bán kính một thước liền yên tĩnh lại.

Mà sự bất thường này trùng hợp lại được bọt nước xung quanh che lấp với cả đám người trên kia cũng không có ai rãnh rỗi mà để ý đến quá kĩ, Toàn bộ Sử Lai Khắc bát quái đều đang gượng mình chống chọi với đòn tất công khủng bố của nó.

Nhìn bóng người di chuyển liên tục, Annie một bên thản nhiên quan sát. Chỉ là sau đó vẻ mặt cô liền là một mảnh ngưng trọng, cô bỗng nhiên không cử động được? cả người là một mảng cứng đơ, Khắc Chế? Cái gì khắc chế? Không thể nào là Vũ Hồn Khắc chế, con Thâm Hải Ma Kình Vương này làm sao khắc chế cô được? Sử Lai Khắc bát quái cũng không có võ hồn khắc chế cô.

Mà lúc này, ở một góc độ Annie không thể nhìn thấy, đôi mắt Đường Tam thoắt ẩn thoát hiện những tia quang mang màu đỏ máu, còn có một hoa văn một thanh kiếm kì lạ xuất hiện trong mắt hắn, sức mạnh hủy diệt âm thầm lặng lẽ khuếch tán trong không gian, nhưng rất nhanh liền biến mất. Mà mỗi lần hoa văn này hiện lên, Đường Tam đều thấy cả người như được nạp một cỗ năng lượng khổng lồ, chỉ là rất nhanh liền tan biến hoặc đứt gãy, khiến hắn không thể nào dồn lực lượng cường đại đó trong đòn đánh được, nếu không tỉ lệ sống sót đã cao hơn một chút.

Đều là sơ xót của hắn, nếu không phải hắn buông lỏng cảnh giác với tên hải tặc Hải Đức Nhĩ, thì mọi người và cả cô ấy sẽ không gặp nguy hiểm. Nhìn đồng bọn của hắn đang chật vật, nhìn Annie đang đơ người ra trên mặt biển, lại nhìn tên hải hồn thú mười vạn năm thước mặt, Đường Tam cắn chặt răng, hắn không thể để bọn họ xảy ra chuyện, dù có liều cái mạng này cũng không thể.

"Tất cả chuẩn bị, thất quái dung hợp kĩ." Đường Tam hướng đồng đội hét lên.

" Được." cả đám đồng thanh đáp.

Mã Hồng Tuấn nhìn Bạch Trầm Hương đang hoang mang bên cạnh, liền nói. "Hương Hương, muội đi ra phía sau, sẵn sàng đỡ lấy mọi người."

Nàng rất muốn trợ giúp bọn họ, nhưng mà một hồn sư chỉ có tốc độ như nàng có thể làm được gì đây. Trong tình huống nguy cấp, nàng cũng chỉ có thể nghe lời mà làm theo.

Thất quái dung hợp kĩ một thời chấn động đại hội tranh tài một lần nữa lại tái hiện, chỉ là lần này nguy hiểm hơn vạn lần.

"Đới lão đại, sau khi hoàn thành dung hợp. Ta sẽ tận lực kéo dài thời gian. Trong lúc đó, mọi người liền rời đi." Đường Tam thấp giọng nói với Đới Mộc Bạch .

Nhưng ngay lập tức nhận được sự phản đối của hắn. "Tiểu Tam, sao có thể như vậy, thất quái chúng ta là một thể, có chết cùng chết."

Đường Tam thực cảm động, hắn biết Sử Lai Khắc là một thể, chính vì là một thể, hắn càng không thể để mọi người gặp nguy hiểm. Hắn chết cũng được, chỉ cần bảo vệ được đồng bạn, hắn chết cũng được, chỉ cần bọn họ có thể sống, còn có cả cô ấy. "Đới lão đại, huynh yên tâm, ta còn có Sát Thần Lĩnh Vực, còn có Tử cực thần quang, còn có Hãn Hải Càn khôn tráo, tin ta, ta tuyệt đối sẽ không sao." nếu có thể, Đường Tam hắn sẽ tuyệt đối không chết đi dễ dàng như vậy, hắn còn có đồng đội, còn có khát vọng tham lam của riêng mình. "Hơn nữa, huynh cũng nên nghĩ cho bọn họ, huynh muốn nhìn họ chết sao. Ta chỉ xin huynh một điều, mang cả cô ấy đi."

Đới Mộc Bạch cắn chặt răng, hai nắm đấm cũng xiết chặt lại mắt lấp ló vài tơ máu, đủ để biết được, nội tâm của hắn đang không ngừng giằng xé. Chỉ là lúc này người duy nhất thấy được biểu cảm của hắn cũng chỉ có mỗi Đường Tam, nếu không nội tâm của thất quái chẳng biết sẽ dao động kịch liệt đến mức nào, "được.", lời này nói ra chính Đới Mộc Bạch cũng là không còn cách nào khác.

Annie một bên cảm thấy uy áp trên người bản thân đang dần yếu đi đang tận lực cử động một chút, trong đầu không ngừng suy đoán rốt cuộc là năng lực gì đã áp chế cơ thể này. Chính là áp chế cơ thể, khi nó xuất hiện, cả người cô đều cảm thấy không khỏe, máu huyết như thể muốn dừng lại, nhưng là tinh thần của cô vẫn rất bình thường, chúng tỏ nó chỉ là khắc chế cơ thể mà thôi. Là võ hồn? Mã gen? Hay là khảo hạch? Nếu cô nhớ không lầm Đường Tam hẳn là có sát thần lĩnh vực đi, phàm là những người có được sát thần lĩnh vực đều xem như qua được Tu La Thần nhất khảo, nhưng năng lực của hắn vẫn chưa đủ khả năng tạo ra uy áp này mới phải, huống chi lúc nãy hắn còn chưa dùng đến Sát Thần Lĩnh Vực, cho nên có thể loại hắn ra. Thiên đạo giở trò quỷ? Cái này ngược lại có khả năng hơn nhiều đi.

A, đúng rồi, Nhạn Tử đâu? Ban nãy lúc Đường Tam đến nó liền mất hút, chắc là lại đi loanh quanh vài vòng, từ hôm cô cho nó màu sắt đến giờ nó liền nghiện, chắc là đi phá đồ người khác không chừng. Rồi bị mấy cột nước này chấn cho biết bơi luôn đi. Không sao, với cơ thể của nó dù bị chấn liên tục cũng sẽ không chầy sướt gì.

Nhạn Tử lúc này đang khóc thét, nếu nó biết được suy nghĩ của tỷ tỷ nó lúc này chắc sốc đến tuyệt dao mất, nó không bị trầy sướt nhưng mà nó đang bị chấn đến xoay vòng vòng, hoa mắt chống mặt đến mức không đánh trả được.

Trận hình lúc này đang dần trở nên căng thẳng, bỗng nhiên bảy người phía sau Đường Tam thu tay lại. Áo Tư Tạp dùng chút hồn lực ít ỏi còn lại của mình làm ra bốn cái hương tràng phi hành, ngoại trừ Mã Hồng Tuấn, Bạch Trầm Hương cùng Tiểu Vũ đã sớm trở lại dạng thỏ nằm trong tay Ninh Vinh Vinh thì mỗi người dùng một cái.

Sau đó quay người về hướng ngược lại mà rời đi. Trong lúc cô đang ngạc nhiên vì hành động của bọn họ, Đới Mộc Bạch lại bay về hướng cô, tay choàng qua eo, dùng tư thế vác mà mang đi.

"Đoàng một tiếng." Hạo thiên chân thân va chạm với đòn tấn công của Thâm Hải Ma Kình Vương, va chạm mãnh liệt của hai chiêu thức tạo ra một trận chấn động khổng lồ, cột nước dưới áp lực lớn cũng bị đứt gãy là văng tung tóe, thất quái cũng vì bị cỗ lực lượng này chấn cho bay ra xa hơn.

Không biết qua bao lâu, chấn động cũng kết thúc, mây mù cùng uy áp khủng bố đều tan biến, lực đẩy cũng không còn nữa, lúc này bọn họ đã cách trận va chạm vừa rồi rất xa, mà lúc này hồn lực của cả đám cũng không còn nhểu, tất cả đều vô lực mà ngã nhào xuống mặt biển. Cả bọn nhìn về hướng kia, tàn trận cũng không thấy nữa, cả hình bóng của Đường Tam cùng Thâm Hải Ma Kình Vương đều biến mất.

"Tiểu Tam."

"Tam ca."

Sử lai khắc sáu người, còn có cả Bạch Trầm Hương đều bi thương mà hét lên, nước mắt không ngừng rơi xuống.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net