Chương 84

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dưới ánh trăng mờ ảo, hai thân ảnh kề sát vào nhau, nam nhân tuấn lãng ngồi ngây ra đó nhìn bóng dáng của người phụ nữ cách mình càng lúc càng gần.

Ngón tay thon dài của Annie chìa ra, khẽ nâng cằm của người nam nhân lên. Cô lúc này đang là tư thế nửa quỳ, hay nói đúng hơn là một chân cô vẫn đang đứng, một chân còn lại gác lên chiếc giường tách nhẹ hai đầu gối của người nam nhân. Hắn ngồi nên thoạt trông tầm nhìn của cô cao hơn, cũng là quan sát rõ hơn.

Khuôn mặt góc cạnh đầy tinh tế, sóng mũi cao, đôi mắt lam bạc khẽ mông lung, cặp chân mày sắc bén nam tính, còn có đôi môi mỏng bạch tình đã cướp đi nụ hôn đầu của cô. Ánh mắt chậm rãi thưởng thức vẻ đẹp của người nam nhân trước mắt rồi dần dần rơi xuống, lấp ló qua lớp áo bó sát kia chắc chắn là một cơ ngực săn chắc, hôm trước khi cô xé cánh tay áo của hắn, cô rõ ràng thấy được cơ bắp hắn phát triển tốt thế nào, huống chi là cơ ngực. Tấm lưng dài, bờ vai rộng này hai lần lưng cô gộp lại cũng không thể bao lấy hết.

Cơ thể hoàn mĩ như vậy càng khiến Annie có chút khó khăn khi muốn dời tầm mắt xuống, hoặc là nói, cô không đủ can đảm để dời xuống, so với mấy cái cơ thể người mô phỏng mà cô từng nhìn thấy, cơ thể của Đường Tam hiển nhiên sẽ là xuất sắc nhất. Tuy không thái quá như Đường Hạo nhưng rõ ràng tỉ lệ cơ thể như này đã là rất xuất sắc.

Có đôi khi, hợp lí mới gọi là hoàn hảo!

Cả người Annie khẽ run lên, lí trí dường như hoàn toàn bị vẻ đẹp trước mắt mê hoặc, đôi mắt dừng ở cổ hắn, nhìn yết hầu hắn chậm rãi lên xuống đầy mị hoặc, sự chuyển động này hầu như khiến cô mất đi sợi dây lí trí cuối cùng, trên khuôn mặt chẳng còn là tia xem xét mà biến thành bị cám dỗ, nhịp tim của càng lúc càng nhanh, càng lúc càng dồn dập, thời khắc này, chính cô cũng không phân biệt được, trong âm thanh thình thịch vốn loạn kia vòn có sự góp mặt của trái tim không yên phận của người nam nhân.

Sợi dây lí trí đứt đi, hàng lông mi cô rung rẩy mãnh liệt, ánh mắt không tài nào rời khỏi chiếc yết hầu nam tính nọ, mê hoặc cũng được, quyến rũ cũng được, tất cả đều thành công đâm vào trái tim cô. Bất tri bất giác, đôi môi cô hạ xuống, chuẩn xác rơi vào chiếc yến hầu đang chuyển động kia mà hôn xuống.

Đường Tam toàn thân lúc này sớm đã căng cứng, thở cũng không dám thở mạnh, đôi mắt hắn trừng lên không tin được, nhưng rõ ràng điểm nhìn không có trong mắt hắn, lí trí dường như bấn loạn đến không thể không chế, nhịp tim cũng đồng dạng hỗn loạn. Nhưng rõ ràng, hắn đang hạnh phúc.

Chiếc yết hầu bên môi vốn nghịch ngợm liền chuyển sang yên tĩnh, khiến Annie có chút không hài lòng, cô khẽ đưa lưỡi nhỏ ra, liếm nhẹ một vòng, khi nó lại một lần nữa chuyển động lên xuống, Annie liền lộ ra một tia thích thú, trêu chọc cắn xuống một cái.

Đường Tam cắn môi hừ nhẹ một tiếng, âm thanh rất khẽ, song vẫn là không thoát khỏi đôi tai của cô. Annie lúc này mới sững người ra, vội vàng nghiêng người đứng dậy, ánh mắt mở to mà nhìn Đường Tam, lần này đổi lại là cô không tin nổi vào mắt mình, cô lúc nãy lại mất không chế mà..., mặt cô đỏ lên một mảnh, Annie thật muốn biện minh cho chính mình, nhưng trên chiếc cổ mà đồng khỏe khoắn kia, dấu răng cô vẫn còn đó, biện minh? Do do mê hoặc cô sao? Do hắn quyến rũ cô sao? Rõ ràng là do cô tự mình chìm vào, giải thích cũng vô nghĩa.

Quá bối rối, Annie cũng không biết bản thân nên làm gì, chi bằng đã lỡ phóng lao rồi thì cứ theo lao đi. Nhìn chiếc môi mỏng của hắn khẽ mấp máy, trước khi hắn kịp nói ra lời gì khác, cô liền hôn xuống chặn lại, khiến âm thanh vừa định phát ra liền ép hắn nuốt ngược trở lại.

Lúc này, Annie như nửa tỉnh nửa mơ, nửa nghe theo con tim nửa nghe theo lí trí, nhưng như thế cũng đã đủ để cô ý thức được một số chuyển, không phải mụ mị như lúc nãy, chẳng hạn như, cô đã cảm nhận không chỉ trái tim cô bấn loạn mà còn có cả hắn.

Đợi hắn dẹp bỏ ý định nói những lời vô nghĩa rồi, Annie mới nhẹ nhàng tách hai cánh môi ra. Chỉ là cô chưa kịp thoát khỏi liền bị cánh tay to lớn bắt lấy, kéo cô ngồi lên bắt đùi hắn, tay đưa ra sau chế ngự cái đầu nhỏ, một lần nữa hôn xuống. Hành động gấp rút thô bạo hệt như một con mãnh thú bị lu mờ lí trí. Vị ngọt ngay ở bên môi, hắn còn chưa cảm nhận đủ, làm sao có thể để cô thoát khỏi?

Annie bị hành động thô bạo của hắn làm cho có chút mơ màng, nhưng vẫn là cam tâm tình nguyện chìm vào, người ở thế bị động, càng là khó giãy giụa hơn.

"Tam, muốn không?" cô khẽ thều thào, giương đôi mắt mông lung nhìn hắn, cũng là tìm cho bản thân một lối thoát, đợi hắn hôn đủ, có lẽ cô không thở nổi nữa a!

Đường Tam vì câu nói của cô mà đơ người. Hắn tất nhiên là muốn, nhưng mà hắn không thể.

"Tỷ tỷ, không phải lúc này, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của tỷ."

Annie nhìn sâu vào đôi mắt hắn, chân thành như vậy, xem ra quả thực là nghĩ cho cô, nhưng mà càng là như vậy, cô cang là muốn trêu chọc hắn. "Thanh danh của ta? Ngươi đi đâu cũng nói ta là nương tử của ngươi. Thanh danh? E là đã sớm bị ngươi làm mất lâu rồi."

Đường Tam nghe vậy liền là một mảnh chột dạ, cô có sức mị hoặc lớn như thế, hắn có thể không tuyên bố chủ quyền sao? Nhưng mà, hai cái này không giống nhau.

"Tam, cơ hội không có nhiều như vậy. Ngươi chắc chắn không muốn sao?"

Cánh môi cô nhẹ cau lên, Annie biết rõ, trong hoàn cảnh mập mờ như vậy, cô sẽ lại càng thêm 'mị hoặc', nhưng mà từ mị hoặc này có lẽ chỉ có thể áp dụng lên người Đường Tam.

Đường Tam đáy lòng càng thêm xao động, nhưng ý thức được tình huống hiện tại vẫn là quan trọng hơn hết, hắn chậm rãi lắc đầu, ánh mắt càng thêm kiên định mà thốt lên "sau này, ta ắt sẽ lại có cơ hội."

Annie :"..." biết ngay tên này chẳng có ý gì tốt!

"Được rồi, ta đến là để thông báo với ngươi, ta phải rời đi." Annie đột nhiên trở nên nghiêm túc hẳn, cô đứng lên khỏi người Đường Tam mà tiến đến bên cửa sổ.

"Lại phải trở về rồi sao?" Đường Tam khẽ mím môi, lần nào cũng là gấp rút như vậy. Lần tiếp theo gặp lại đã là trên chiến trường rồi!

"Ừm, thời gian hẳn là cũng sắp tới rồi. Trận đánh lúc chiều, ta chính là muốn cho ngươi biết, ngươi không có năng lực giết chết ta, trọng thương cũng là không thể, cho nên những trận chiến sắp tới, cứ dùng hết sức mà đánh."

"Nhưng ta không muốn làm tỷ bị thương..." dù chỉ là một chút.

Annie nhìn người nam nhân ủ rũ không khỏi chân mày khẽ đanh lại. Nếu hắn biết được sắp tới Vũ Hồn Đế Quốc sẽ tàn sát hàng vạn sinh linh, chỉ sợ sẽ chẳng có suy nghĩ như thế này nữa.

Cô khẽ lắc đầu, nhìn hắn mà nhàn nhạt nói "Đến lúc đó, ngươi cứ theo trái tim chính nghĩa của mình mà làm. Không thể phiền ngươi thêm nữa, ta đi trước một bước."

Dứt lời, Annie liền điểm chân rời đi. Để lại Đường Tam một phen ngơ nhác. Hắn biết sớm muộn cô cũng phải đi, chỉ là không thể ngờ rằng lại ngay lúc này. Đường Tam hắn chính là vội vàng đứng lên muốn níu cô một lúc, nhưng mà vẫn là muộn rồi. Dù là sử dụng một thân năng lực, vẫn là không cách nào đuổi kịp.

Cô nói đúng, hắn vẫn chưa có năng lực khiến cô bị trọng thương!

Chỉ là, đáy lòng vẫn không thoát khỏi một phen mất mát.


Annie bên này cũng là muốn chạy hụt hơi. Cô chỉ vừa mới dứt lời, tên này đã muốn phóng tới, báo hại cô hú hồn mà chạy loạn. Giờ thì hay rồi, Gia Lăng quan phải đi hướng nào đây? Miêu Tử dạo này hành động cũng thật bất minh, thời gian hoạt động cũng rất ít. Chẳng lẽ nó không thấy cô cùng Đường Tam ở cạnh nhau mấy ngày nay sao? Nếu không, hẳn là lại chửi cô một trận rồi.

Annie khẽ quơ tay một cái, màn hình xanh thình lình xuất hiện trên không trung, tay cô nhanh nhạy lướt trên đó, thỉnh thoảng lại điểm một cái, tốc độ nhanh đến mức mắt thường không cách nào bắt kịp.

Đến khi màn hình theo sự điều khiển của cô mà tắt đi, bầu trời liền bắt đầu xuất hiện dị tượng, thiên đạo một lần nữa kéo tới,chỉ là lại rất chậm rãi, hệt như đang dò xét một điều gì đó.

"Annie, ta có lẽ là sắp đột phá rồi." âm thanh mềm mại của Nhu Cốt Thỏ bất ngờ vang lên.

Annie:"..." sắp cái gì nữa, thiên đạo dí tới mông rồi!!!

Cô lại quan sát một lúc, nơi này có lẽ là sa mạc, khắp nơi đều là cát vàng, mặt dù phía xa cũng có nhà, xem ra chỉ là những khu ổ chuột xập xệ.

Trời vừa tối, khoảng cách vừa xa, thời tiết lạnh khô đến muốn cắt vào da thịt, một chút hơi ẩm cũng không có, bọn chúng chắc cũng sẽ không vì biến động mà tốn sức đi lại đây.

Nơi như thế này lại càng thích hợp cho Nhu Cốt Thỏ đột phá.

"Đi ra đi, lần đột phá này ngươi chờ cũng lâu rồi." Annie nhàn nhạt gọi.

Ngay sau đó, trước mặt cô liền xuất hiện một con thỏ hồng nho nhỏ, đôi mắt nó nhắm lại, toàn thân rung rẩy đến lợi hại. "Ngươi không giúp ta sao?"

Nhu Cốt Thỏ vừa xuất hiện, thiên đạo liền như thể phát hiện được mục tiêu, ầm ầm mà chuẩn bị tích điện bất cứ lúc nào cũng có thể đánh xuống.

"Ta chỉ có thể giúp ngươi bảo toàn tính mạng trước sự bài xích của thiên đạo, còn có chịu nổi lực lượng của nó hay không, phải dựa vào ngươi rồi."

"Thật nhẫn tâm." Nhu Cốt Thỏ trề ra cái môi nhỏ. Giọng nói rõ ràng là hờn trách, nhưng vẫn cô gắng nhảy ra xa khỏi tầm tay của Annie, tậm lực di dời khoảng cách để thiên đạo không lan tới nàng.

Annie cười khẽ, tìm một chỗ ít bồn cát nhô cao mà ngồi xuống, lại tạo một lớp màn chắn che đi khí tức của bản thân. Sau đó mới lại xuất ra màn hình xanh, cô lại tiếp tục ấn vài cái, lần này màn hình là đang hiển thị giao diện của Nhu Cốt Thỏ, ảnh nên của nàng đã sớm chuyển thành màu xám đen, thanh sinh mệnh chỉ ở vốn màu xanh lá hoàn toàn biến mất, chỉ có một cột đỏ kì lạ kéo lên đến ba mươi phần trăm.

Mà ở phía xa xa, Nhu Cốt Thỏ đã chuẩn bị vào trạng thái sẵn sàng đột phá.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net