Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những chuyến phiêu lưu đầu tiên của cả 2 bắt đầu tại đây, họ đã đi rất xa, đến rất nhiều nơi, thỉnh thoảng vẫn giải quyết những mâu thuẫn của mọi người ở nơi họ tới, vượt qua những con suối lớn, dòng thác khổng lồ, những ngọn núi cao, cùng chơi ném tuyết, cùng nhau thi đua leo núi, họ đi đến đâu thì tiếng cười nhộn nhịp theo đến đó. Dù rằng Harvey và Louis có tính cách trái ngược nhau nên việc cả 2 xảy ra mâu thuẫn, cãi vả là điều đương nhiên. Thế nhưng kì lạ thay, sau những những chuyến phiêu lưu đó, họ ngày càng gắn kết và thân nhau hơn, 1 người nói còn 1 người nghe, người kia nóng tính còn người này giúp hạ hoả. Cứ thế ngày qua ngày, họ trở thành 1 đôi bạn thân rất hoà hợp, Harvey thì chăm sóc Louis như là 1 người anh vậy, còn Louis thì luôn giúp đỡ và bảo vệ và giúp Harvey thoát khỏi những trò lừa bịp vì Harvey chưa từng đi phiêu lưu bao giờ nên còn chưa hiểu biết nhiều thứ.

Lúc này cả hai đã bước ra khỏi cửa hàng quần áo, họ đang ở trong một thị trấn khá lớn và đông người.

Harvey : Cậu có chắc bộ đồ này hợp với tôi không vậy Louis ?

Louis : Tôi thấy hợp mà.

Anh đã thay bộ đồ mới mà Louis vừa mua tặng anh. Còn có 1 cái áo choàng trông khá đẹp.


Louis : Được rồi, đợi tí tôi đi mua rượu vang uống cái.

Cậu vừa nói xong đã bị Harvey tóm cổ lại ngay lập tức.

Harvey : Mà khoan đã, cậu bao nhiêu tuổi mà đòi uống rượu ?

Louis : 15 tuổi, sao vậy ?

Harvey : Cậu mới 15 tuổi mà đòi uống rượu là sao hả !?

Louis : Nhưng tộc ma cà rồng 15 tuổi là được uống rồi mà.

Harvey: Haizzzz, được rồi đi mua thì đi mua.

Cả hai đi tới một quán rượu, gần tới nơi thì họ thấy một cảnh tượng, khu vực xung quanh và bên trong quán rượu đều trở nên tang hoang.

Louis : Vụ gì vậy, vừa có bão à ?

Harvey : Bão gì mà chỉ ở mỗi quán rượu như vậy chứ tên ngốc.

Đi vào xem thì cả hai thấy vài nhân viên quán rượu bị thương, máu lênh láng, bàn ghế thì cái đứng cái ngã, mọi thứ đều rối tung cả lên.

Louis : Này, bán cho tôi vài chai rượu thượng hạng đê.

Cậu không hề quan tâm tình hình tang hoang của quán mà vẫn mua rượu.

Nhân viên : Xin...xin lỗi...quý khách... nhưng với t...tình hình hiện tại chúng tôi...không thể bán được.

Một nhân viên ráng gượng dậy nói.

Louis : Ồ vậy hả, thôi tôi đi đây chào.

Harvey : Cái tên này đứng lại cho tôi.

Anh tức giận túm lấy cổ áo của Louis để giữ cậu ta lại.

Louis : Ấy, tắc thở bây giờ !

Harvey : Tôi xin lỗi vì những gì cậu ta vừa nói, chúng tôi không có ý gì đâu nên...

Nhân viên : Vâng...kh...không có gì đâu thưa quý...khách.

Nói xong anh chàng nhân viên đó ngã gục xuống đất bất tỉnh vì mất máu.

Louis : Bất tỉnh rồi hử ?

Cậu đi tới xem xét tình trạng của anh chàng nhân viên.

Harvey : Để tôi.

Anh bước tới, dùng ma pháp hồi phục lại cho anh ta, những vết thương đang lành lại với tốc độ chóng mặt. Hồi phục xong cho cậu ta thì anh cũng nhanh chóng đi tới để giúp các nhân viên khác. Louis thì hỏi họ về đám cướp đã cướp quán rượu và biết được bọn chúng đã đi về hướng tây cách đây không lâu. Một lúc sau thì anh đã hồi phục xong cho bọn họ.

Louis : Đi nào Harvey, ta có việc để làm rồi.

Cậu nói xong thì liền phóng đi đâu đó, Harvey cũng nhanh chóng hiểu được ý định của cậu ta nên cũng đã chạy theo.

Một lúc sau trong khu rừng ở hướng tây, bọn cướp đang đi một cách rất thong thả.

Tên cướp : Hahaha thủ lĩnh đúng là rất mạnh, bọn chúng chỉ biết co ro sợ hãi, chẳng làm được gì cả.

Thủ lĩnh : Tch, ngươi nghĩ trong cái thị trấn ấy thì có ai mà đánh lại ta chứ Hahahahahaha.

Tên thủ lĩnh cười một cách rất tự tin, đột nhiên có một luồn gió thổi qua rồi một giọng nói cất lên.

??? : Này tên kia, khôn hồn thì giao số tiền và đống rượu ngươi vừa cướp ra thì ông đây còn có thể tha mạng cho đấy~~~

Thủ lĩnh : Hửm ? Ngươi là tên khốn nào mà dám ăn nói láo xược như vậy chứ !?

??? : Ta tên Louis, chỉ là một kẻ du mục hết sức bình thường thôi.

Nói xong cậu nhảy từ trên cây xuống trước mặt bọn cướp.

Tên cướp : Thằng nhãi ranh nhà ngươi, sao lại dám nói vậy với thủ lĩnh của bọn tao hả !?

Nói rồi tên cướp lao thẳng vào cậu với thanh kiếm trên tay, từ trong bụi cây có một mũi tên ghim thẳng vào đầu tên cướp đó khiến hắn chết tại chỗ. Trong bụi cây đó, có một người bước ra với tâm trạng bực tức nhìn thẳng về phía Louis, không ai khác đó chính là Harvey.

Harvey : Sao lúc nào cậu cũng hành động liều lĩnh vậy chứ.

Louis : Hahaha, xin lỗi nhé tại tôi muốn đòi lại số rượu đáng ra là của mình ấy mà.

Nói rồi cậu nhìn thẳng về phía bọn cướp với ánh mắt sắc lẹm.

Thủ lĩnh : Gừ, THẰNG RANH CON KIA NGƯơI DÁM BẮN CHẾT THUỘC HẠ CỦA TA SAO !?

Harvey : Ranh con !? Ta 18 tuổi rồi đấy, với lại thuộc hạ của ngươi định tấn công đồng đội của ta trước còn gì !?

Louis : Cậu nói lí với chúng cũng như không thôi Harvey, giờ tôi nên làm gì bọn rác rưởi đấy bây giờ.

Harvey : Tùy cậu xử lý thôi.

Louis : Cậu dọn đám lính lác giúp tôi nhé, tên thủ lĩnh tôi xử cho.

Harvey : Được thôi.

Harvey liền dùng ma pháp tạo ra những cái dây leo trói hết tất cả những tên cướp lại.

Harvey : Xong rồi, tên thủ lĩnh đó để cậu xử đấy.

Louis : Cảm ơn nhé, giờ thì bắt đầu buổi tiệc thôi nào~~~

Thủ lĩnh : Bắt đầu...buổi tiệc ?

Louis : Đúng vậy, đừng bắt ta phải nhiều lời. Nghễnh ngãng thì dỏng cái lỗ tai lên mà nghe, không thì đi lấy ráy tai ấy tên đần !!!

Thủ lĩnh : Gừ !!!

Cậu cầm thanh kiếm của mình phóng thật nhanh tới chỗ của tên thủ lĩnh rồi chém một nhát thật mạnh. Nhưng thanh kiếm chưa chạm vào hắn mà đã bật ra như có một bộ giáp vô hình vậy.

Louis : Hừm, dùng mana tạo thành một lớp giáp bảo vệ sao.

Thủ lĩnh : Hahahahahahahaha, thấy sao hả, lớp giáp bằng mana này tới đám lính bảo vệ thị trấn đó còn không phá được thì ngươi đã là gì chứ !

Nói rồi hắn dùng cây rìu chém một nhát thật mạnh về phía cậu nhưng đã hụt do tốc độ né của Louis quá nhanh.

Thủ lĩnh : Né nhanh đấy nhãi ranh.

Louis : *Lớp giáp bằng mana sao, đúng là thú vị, đành phả dùng chiêu mà ông Borneo chỉ thôi.*

Thủ lĩnh : Đứng im ra đó là sao đây, lần này ta sẽ chém trúng ngươi, Gyaaaaaaaaa.

Đòn lần này của tên thủ lĩnh vẫn bị Louis né một cách dễ dàng.

Thủ lĩnh : Đáng ghét !!!

Louis : *Được rồi làm thôi, mà ừm phải làm sao nhỉ......à nhớ rồi, phải tưởng tượng cơ thể như một dòng chảy, truyền và bọc nắm đấm bằng mana*

Nắm đấm của Louis dần được bọc bằng một lớp mana có màu cam xung quanh.

Thủ lĩnh : Ngươi định làm trò gì vậy hả !?

Hắn giơ rìu định tấn công Louis thêm lần nữa nhưng đã bị Harvey dùng những sợi dây leo giữ lại làm cho đứng im không tung chiêu được.

Thủ lĩnh : Bọn ngươi định chơi trò hai đánh một hay sao, không ngờ đám ranh con các ngươi lại hèn hạ như vậy.

Harvey : Ngươi nghĩ lớp giáp mana đó của ngươi là bất khả chiến bại hay sao ? Nhìn xuống chân của mình thử xem.

Thủ lĩnh : Hả !?

Hắn nhìn xuống, bàn hoàn và run sợ không biết từ lúc nào hai chân của hắn đã bị mũi tên của Harvey ghim thẳng vào.

Harvey : Ta nghĩ nên làm ngươi im lặng trước khi ngươi hét toáng lên nhỉ.

Nói rồi Harvey liền lấy một mảnh vải lớn buộc miệng hắn lại, không để tên thủ lĩnh này làm phiền Louis.

Louis : *...rồi sau đó...tưởng tượng rằng mình có thể tạo được một ngọn lửa...một ngọn lửa rực cháy*

Lớp mana bao bọc tay của cậu đang dần nóng lên, những hạt mana đó đang rực cháy, cánh tay của cậu ta lúc này đã hoàn toàn được bọc bằng một ngọn lửa nóng rực.

Louis : Làm...làm được rồi...giờ thì ngươi biết tay ta.

Cậu lao thẳng về phía trước với tốc độ cực nhanh, thấy vậy Harvey liền nhanh chóng phóng lên một cành cây khác cách đó không xa để đứng xem, còn tên thủ lĩnh thì đang cố giãy dụa để thoát khỏi mớ dây leo của Harvey.

Louis : Nhận lấy đây Ma Pháp : [Hoả Diệt Hồn] !!!

Cú đấm của Louis đấm trúng vào bụng của hắn và toả ra một luồng nhiệt cực lớn.

Thủ lĩnh : Gyaaaaaaaaaaa, nóng quá...đây...đây là thứ...Ma Pháp gì vậy !?

Ngọn lửa từ cú đấm của Louis dần lan vào bên trong cơ thể của tên thủ lĩnh, thiêu cháy toàn bộ các cơ quan nội tạng của hắn và biến chúng thành tro tàn, những cái cây xung quanh khu vực cậu đang đứng dần bị thiêu rụi, nguồn nhiệt đang lang ra ngày càng xa.

Harvey : Này Louis, vậy là đủ rồi đấy, tên đó chết rồi, nếu tiếp tục thì cậu sẽ thiêu rụi toàn bộ khu rừng đó.

Nghe thấy vậy, Louis lập tức dừng thi triển [Hoả Diệt Hồn].

Louis : Haizzzzzz, công nhận chiêu này khó kiểm soát uy lực thật, tập mãi vẫn không được.

Harvey bước tới xem xét cái xác của tên thủ lĩnh, bụng của hắn đã bị xuyên thủng, toàn bộ nội tạng cũng đã thành tro bụi.

Harvey : Do cậu chưa thành thục việc kiểm soát mana nên mới khó điều chỉnh uy lực chiêu thức thôi, mà phải công nhận chiêu thức vừa rồi rất mạnh.

Louis : Nào, vậy thì đem đống đồ và mấy tên này về thị trấn thôi nhỉ !

Harvey : Ừm, mà cái xác tên thủ lĩnh này to quá, vác theo cũng hơi mệt.

Louis : Tôi thấy trên tờ lệnh truy nã thì chỉ cần mang theo đầu của hắn về thì cũng được mà nhỉ.

Harvey : Cậu tính chặt đầu hắn sao ?

Louis : Ông anh không phản đối chứ nhỉ ?

Harvey : Không phản đối, tên cặn bã như hắn thì cần gì nhân đạo.

Anh vừa nói vừa nhìn vào cái xác của tên thủ lĩnh với ánh mắt chứa đầy sự khinh bỉ, rồi liếc sang nhìn đám thuộc hạ làm chúng sợ hãi. Khoảng hơn nửa tiếng sau, cả hai cũng mang theo đống đồ bị cướp của thị trấn cùng những tên thuộc hạ và cái đầu được bọc trong tấm vải của tên thủ lĩnh. Mọi người trong thị trấn khi thấy thì đều bất ngờ và hoang mang khi đám cướp lộng hành bấy lâu nay cũng đã bị bắt và tên thủ lĩnh của đám cướp bị tiêu diệt như vậy làm họ rất hả hê. Sau vụ đó hai người được người dân trong thị trấn tôn là anh hùng. Họ mời hai người ở lại chơi để nghỉ ngơi thì cả hai cũng đồng ý, được một tuần thì hai người nói cho họ biết là sẽ rời đi vào hôm sau, họ có chút luyến tiếc nhưng cũng không còn cách nào khác, trong khoảng một tuần đó hai người có làm quen và hay chơi với một cậu bé khoảng 12 tuổi, cậu bé đó rất ngưỡng mộ Harvey và Louis vì cả người chỉ lớn hơn cậu bé đó vài tuổi mà đã hạ được cả băng cướp, cậu bé đó đòi đi theo nhưng bị Louis và Harvey từ chối, Harvey hứa là khi cậu bé đủ 15 tuổi như Louis bây giờ thì sẽ quay lại huấn luyện và cho đi cùng.

Ngày hôm sau, cả hay lên đường đi đến 1 thị trấn khác mang tên "Vương quốc của các nhà mạo hiểm". Tại đây họ được người dân kể lại rằng ở vùng núi tuyết gần đó có rất nhiều điều kì lạ từ việc mọc lên 1 vùng tuyết lạnh giá trên 1 dòng sông lớn giữa khu rừng xanh tươi cho đến việc không ai có thể đi vào sâu bên trong được. Họ đồn rằng khả năng cao là có quái vật nơi đấy và thị trấn đã có 1 cuộc đấu giá đó chính là nếu ai làm sáng tỏ được vụ này thì sẽ được vinh danh là nhà mạo hiểm giỏi nhất và được thưởng 1 triệu Rúp. Thấy tiền, Louis mừng quýnh lên kéo Harvey đi lập kế hoạch ngay, phần cũng tò mò về vụ này.

Thế là họ quyết định đi vào buổi tối vì đó là thời điểm cả 2 rất mạnh vì cả hai người thuộc tộc [Người Sói] và [Ma Cà Rồng], hai tộc rất mạnh khi về đêm.

Tối hôm đó, đứng trước vùng tuyết lạnh giá, Louis và Harvey có đôi chút lo lắng vì mọi thứ im lặng đến đáng sợ. Họ đi vào được 1 lúc thì Louis bắt đầu than thở.

Louis: Trời ạ, tưởng thế nào, hoá ra cũng chỉ là 1 vùng tuyết bình thường thôi.

Vừa nói xong thì tại vị trí Louis đang đứng bị lúng xuống và kéo theo là cả một không gian bị lúng theo lộ ra 1 cái hố đầy nước sâu thẳm như không có đáy, Harvey nhanh tay nắm lấy tay Louis. Cậu khá ngạc nhiên vì việc này xảy ra khá bất ngờ, không đoán trước được. Sau một hồi thì Harvey cũng kéo được Louis lên.

Harvey : Louis, cậu phải cẩn thận hơn chứ, không được xem thường mục tiêu, tôi cảm thấy khu này rất đáng ngờ.

Đi được 1 lúc, họ đã tiến gần đến chân núi, bỗng có 1 thanh kiếm làm từ băng bay đến, may mà Harvey né kịp. Kéo theo đó là 1 bàn tay khổng lồ nắm lấy họ và họ chẳng làm được gì.

Bàn tay ấy ném họ lên trên núi và khi đứng dậy, họ mới tá hoả khi thấy mình đã gần đến với đỉnh núi. Hàng chục cây kiếm như lúc nãy từ xa phóng tới khiến cả 2 phải cực khổ chống cự. Sau khi trải qua hết thì họ cuối cùng cũng đến được đỉnh núi. Cả hai nhìn thấy 1 bóng người kì lạ đứng ngay vách. Họ tiến lại gần và 1 giọng nói từ người bí ẩn đó cất lên.

??? : Chào mừng đến với lãnh địa của ta, 2 kẻ đặc biệt !

-End Chap 3-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net