Chương 14Câu chuyện của tất cả các Phù thủy Tro Tàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hãy cùng nghe những câu chuyện của tôi nào. Mà không, từ trước đến giờ đều là chuyện của tôi cả, nhưng tại đây, tôi sẽ lại kể tiếp những câu chuyện của tôi nữa.

Tôi là một nữ phù thủy mặc áo choàng đen, đội trên đầu chiếc mũ chóp nhọn, và cũng là một lữ khách.

Tôi vẫn luôn đi lang thang, thả mình đi nơi đâu tùy thích khắp thế giới này, gặp những con người kỳ lạ, tới những đất nước kỳ lạ, hay là bị cuốn vào những sự việc kỳ lạ. Thế nhưng không phải lúc nào tôi cũng sẽ có những trải nghiệm đáng quý như vậy. Có lẽ, nếu thử tập hợp lại những trải nghiệm của tôi thành sách thì bạn có thể thấy lúc nào tôi cũng đặt mình trong những câu chuyện lạ lùng, nhưng sự thật lại không phải thế. Trong những đất nước đã từng tới thăm, số nơi tôi bình yên tham quan hết và không có chuyện hi hữu xảy ra chiếm nhiều hơn cả. Và những câu chuyện lạ lùng cũng khá hiếm khi dính dáng tới tôi. Thế nhưng, dù có không muốn gặp phải những sự vật sự việc kì dị, dù tôi có thấy chúng phiền phức đến thế nào thì chúng vẫn cứ tới.

Du hành là một cuộc hành trình với muôn vàn những cuộc gặp gỡ và những lần chia tay, và đồng thời bạn cũng phải liên tục lựa chọn. Quay đầu nhìn lại, có lúc bạn đã lỡ đánh mất một lần gặp gỡ thú vị, và kỳ lạ thay cũng có khi bạn bắt gặp toàn những người quen biết.

Thế nhưng, dù có hối hận, tiếc nuối cũng chẳng làm được gì nữa. Vì trong những cuộc phiêu lưu, ngoại trừ việc tiếp tục tiến lên phía trước thì không còn con đường nào khác.

Vì vậy nên, ngày hôm nay tôi cũng lại tiếp tục chuyến du hành của mình. Và chẳng mấy chốc sau khi cưỡi lên chổi bay, tôi có dự cảm mình sẽ có một cuộc gặp gỡ kỳ lạ.

"Đây là 'đất nước có thể thực hiện điều ước của bạn' sao? Ừ hử..."

Nằm chính giữa bình nguyên.

Là một đất nước với dòng chữ được khắc như vậy ngay trên cổng thành.

Ái chà chà.

Thật sự là những chữ viết khiến người ta thấy hứng thú.

Gì nhỉ? Nếu ước có thật nhiều tiền thì sẽ có thật nhiều tiền sao?

Và ở trên cổng thành cũng có cả dòng chữ, 'Nếu bạn có hứng thú, xin hãy bước vào trong.' Có vẻ cho dù đối phương là ai thì họ cũng sẽ sẵn lòng chào đón nhiệt liệt.

Thế nhưng, rốt cuộc họ sẽ thực hiện điều ước của người khác bằng cách nào? Rốt cuộc đất nước này là nơi thế nào vậy?

Tuy nối với hai bên tường thành chỉ là cánh cổng khá là thấp, nhưng tôi cũng không thể nào nhìn thấy bên trong được. Tình trạng bên trong của đất nước này tôi hoàn toàn không biết gì cả.

Thời điểm hiện tại chỉ toàn là những câu hỏi chưa có lời đáp.

Thế nhưng, tôi có thể chắc chắn một điều rằng những gì sau cánh cổng này sẽ rất thú vị.

"Có ai ở đây không?"

Chính vì thế, tôi đã mở cánh cổng của đất nước ấy ra.

---

Đất nước nằm ở ngay phía sau cánh cổng, nhưng không hiểu rốt cuộc có chuyện gì, ngay cả bóng dáng của một con người cũng không có. Đáp lại tôi chỉ có sự im lặng bao trùm. Bên trong đất nước này chỉ có những dãy nhà dựng lên san sát nhau, đừng nói là tiếng người, ngay cả hơi thở của con người cũng không hề thấy. Vang vọng lại chỉ có tiếng bước chân cô độc của mình tôi.

Đường phố cũng chẳng có vẻ gì là bị tàn phá, hai bên đường là những tòa nhà được xây bằng gạch mang đậm dấu ấn lịch sử, hay những ngôi nhà với tường được trát vữa trắng, hoặc những căn hộ đầy màu sắc, tất cả chẳng có tí xíu nào ăn nhập với nhau cả. Tựa như khung cảnh của đủ mọi con phố được nhồi nhét hỗn loạn hết vào cùng một chỗ.

Rõ ràng không hề có hơi thở của con người, nhưng trên những sợi dây vắt ngang giữa những ngôi nhà vẫn phơi đầy đồ giặt, hai bên đường vẫn thấy được bóng dáng của các quầy quán vỉa hè. Các loại đồ ăn như hoa quả cũng được bày biện ngăn nắp. Có vẻ như đây là một điểm bán hàng tự phục vụ. Có cả một tấm biển quảng cáo ghi dòng chữ 'Xin hãy bỏ tiền cho hàng hóa bạn muốn mua vào đây'.

Dù là vậy thì nơi đây vẫn cứ không hề có bóng người. Bên trái cũng thế, bên phải cũng thế, ở bất kì đâu cũng không thấy có ai. Cái duy nhất còn cảm nhận được chính là cảm giác ở đây đã từng có một ai đó sinh sống.

Ơ này? Không phải nói sẽ hoàn thành điều ước của tôi sao? Thế này thì hoàn thành bằng cách nào?

Tôi nghiêng đầu khó hiểu với hiện thực đầy bí ẩn trước mặt. Tóm lại thì có một điều có thể xác định, rằng nơi này là một nơi kỳ lạ.

"Hưm hưm........."

Đi tiếp một chút dọc theo những con đường, tôi nhìn thấy hoàng cung.

Một hoàng cung vô cùng xưa cũ chẳng hề phù hợp với những dãy phố phường tràn đầy màu sắc chứa đựng cuộc sống sinh hoạt của con người tại đây. Nó cũ kĩ, xập xệ tới mức chỉ cần gõ nhẹ thôi cũng sẽ đổ sụp ngay được. Ngay gần hoàng cung là một tháp đồng hồ, từng khắc từng khắc làm công việc đếm thời gian. Nói tới tháp đồng hồ, thì thời gian hiện giờ đang được chỉ đến là khoảng mười hai giờ hơn.

"......"

Gì vậy nhỉ?

Cái cảm giác như mình đã bắt gặp khung cảnh này rồi là sao vậy?

Cái này cũng vậy, cái kia cũng thế, tất cả đều là những sự vật mà tôi đã từng thấy ở đâu đó. Có cảm giác những con phố tại đây là tập hợp hết thảy đường phố của những đất nước tôi từng tới thăm, chồng chéo lên nhau, hoàng cung kia giống hệt đất nước đã bị diệt vong chỉ còn lại có duy nhất một vị nữ vương mà tôi đã từng gặp. Đến tháp đồng hồ cũng y hệt với tháp đồng hồ ở quê hương đồng hồ Rostorf.

Đây rốt cuộc là có chuyện gì?

Tôi có cảm giác như nơi đây được chuẩn bị cho riêng mình vậy. Nhưng điều càng đáng chú ý hơn, rõ ràng nơi đây có vô số kiến trúc cao tầng, vượt qua cả cánh cổng rất nhiều, nhưng tại sao trước khi bước chân vào, tôi không hề phát hiện ra.

Chắc là đất nước này được tạo nên bởi những điều kỳ lạ.

"Ơ này— ? Cô có phải là người của đất nước này không?"

Ngay khi tôi còn đang mải suy nghĩ về tình trạng không có lời đáp của nơi này, vừa lầm bầm, tôi vừa rẽ ngoặt sang phải. Tôi đột nhiên, gặp gỡ với người đó. Cô ấy có vẻ cũng là một lữ khách ghé thăm nơi đây giống như tôi. Nhìn thấy tôi, cô ấy vẫy tay nhiệt tình và cao giọng hỏi.

"Ừ hử... Hình như không phải. Cô không phải là người của đất nước này đúng không? Mặt cô đang hiện rõ như vậy nè."

"......"

Nhân tiện, người đang xuất hiện trước mặt tôi cũng là một thứ kỳ lạ giống như chính đất nước này vậy.

Áo choàng đen và mũ phù thủy. Rồi huy hiệu ngôi sao cài trên áo cho thấy cô ấy là một nữ phù thủy. Mái tóc màu xám cùng đôi mắt màu xanh biếc. Tuổi tác cũng xấp xỉ tôi.

Nữ phù thủy đó rốt cuộc là ai vậy? Đúng, chính là tôi đó.

Một tôi mà không phải tôi. Một thiếu nữ với vẻ bề ngoài giống hệt tôi đang đứng ngay trước mắt.

Giống hệt như đang gặp ảo giác ấy.

"Ôi chà chà. Cô có phải là người hâm mộ tôi không thế? Đây là đang cải trang thành tôi hả? Chưa được sự cho phép mà đã cải trang thành tôi là không được đâu nhé. Tôi sẽ phải thu phí sử dụng phục trang của mình!"

"..."

Nói đúng ra thì chỉ có vẻ bề ngoài là giống thôi. Từ hành động và lời nói có thể thấy rõ sự khác biệt về đầu óc.

---

"Tên của tôi là Elaina. Phù thủy Tro Tàn. Và cũng là một lữ khách."

"Tên của tôi cũng là Elaina. Phù thủy Tro Tàn, cũng là một lữ khách. A, chưa có sự cho phép mà đã cải trang thành tôi là đang vi phạm quyền tác giả đấy nhé, bồi thường cho lỗi này là mấy triệu đồng tiền vàng đó, cô nhớ trả cho hết."

Nửa vế sau coi như không nghe thấy đi.

"Tóm lại là, tại sao lại có đến hai "tôi" thế này...?

"Ế? Tôi là tôi, còn cô là người cải trang mà? Cô đang nói cái gì thế?"

"......"

Tôi mới là người phải hỏi cô đang nói cái quái gì thì có, cô bị ngốc à? Hay não rỗng?

"Xin lỗi, hơi mạo muội một chút, nhưng cô có thể kể ra cho tôi những đất nước mà cô từng đi qua không?"

Chuyện đầu tiên cần làm là xác định xem "tôi" ở trước mặt chỉ là đồ giả mạo hay là người thật. Để đôi khi có thể hồi tưởng lại những đất nước mà mình đã đi qua, tôi luôn luôn cho quyển nhật ký của mình vào trong túi áo choàng.

Đây là thứ mà tôi chưa từng cho bất kì ai xem, cũng như tuyệt đối không lấy nó ra trước mặt người khác. Nếu cô ấy thực sự là tôi thì sẽ dùng quyển nhật ký để kể lại những đất nước mà tôi đã từng tới thăm cho đến bây giờ.

Thế nhưng.

"Nói tôi kể lại rồi cô định làm gì? Hay là cô định coi những nơi đó thành thánh địa để đi hành hương hả? Cái đồ otaku này!"

Tôi hoàn toàn không hiểu được những lời cô ta nói. Tôi không hề muốn nghĩ là mình lại như vậy đâu.

Nhưng đáng tiếc là sau đó cô ta lại lấy từ trong túi áo choàng ra quyển sổ nhật ký. Rõ ràng đã cự tuyệt rồi mà, đây là thế nào chứ? Tôi hoàn toàn không có khả năng lí giải lời nói và hành động của cô ta.

"Xem nào, đầu tiên là..."

Sau đó, cô ấy lần lượt kể ra những nơi đã từng đi qua cho đến giờ, tuy có vài khác biệt nho nhỏ, nhưng với những gì tôi đã nghe được thì cô ấy không nghi ngờ gì chính là tôi. Nhưng rốt cuộc tại sao lại bị phân chia ra thì tôi hoàn toàn không hiểu, đầu cũng đau chết được.

Thế nhưng, những con phố ở đây vốn dĩ cũng đã sắp xếp đan xen nhau một cách rất quái dị rồi, nên tôi quyết định mặc kệ, không nghĩ gì nữa.

"Mà thôi, chúng ta gặp nhau ở đây cũng có thể nói là có duyên đi, cô đi dạo xung quanh đây cùng tôi chứ?"

"Gì thế? Cô bị điên đảo bởi sự đáng yêu của tôi rồi ư? Mà không phải, ngay cái lúc mà cô hóa trang thành tôi thì đã quá điên đảo vì tôi rồi ha? Thôi được. Không có cách nào. Hãy để tôi an ủi cô nhé", xin phép lược đi khoảng năm trăm chữ nhàm chán tiếp sau. Cuối cùng cô ta cũng chốt lại, "Tôi sẽ đi cùng cô". Và chuyện trở thành thế này đây.

Chúng tôi cùng đi dạo qua các con phố. Bởi vì vừa đúng vào bữa trưa nên cả hai khá đói bụng. Trên tay tôi cầm một quả táo, còn trên tay cô gái lạc quan có dáng vẻ giống hệt tôi là một chiếc bánh mì kebab.

... Tại sao lại là kebab chứ?

Mà nói tới thì...

"Này, tôi nên gọi cô thế nào bây giờ?"

"Ế? Tôi đã nói tên tôi là Elaina mà?"

"Đúng, nhưng tôi cũng là Elaina nên..."

Khi tôi đang băn khoăn không biết làm sao, thì gần như cùng lúc, cô gái vô tư có dáng vẻ giống hệt tôi lại phồng má lên nhìn trừng tôi.

"Này này! Cô đang tự cho mình là tôi đấy hả? Bản gốc chính là tôi đấy."

"......"

Đứng trên góc nhìn của tôi mà nói thì trông cô càng giống hàng giả mạo hơn... Mà không, có tranh luận về vấn đề này cũng chẳng đi đến đâu hết. Đứng trên góc nhìn của một người nước ngoài đã nhận định họ là người nước ngoài, thì dù có phản biện thế nào về sự thật đã được cấu thành trong nhận thức của đối phương chăng nữa, câu chuyện cũng sẽ chẳng bao giờ có hồi kết.

Quá phiền phức nên tôi đã đặt biệt danh 'Tôi nhiệt tình' cho cô ấy và tiếp tục câu chuyện đang dang dở. Dù sao thì cô ấy lúc nào cũng trong tình trạng nhiệt tình quá mức.

"Thế, cô đã ước điều gì khi tới đây vậy? Nơi đây là 'đất nước có thể thực hiện điều ước của bạn' mà. Cô có ước muốn gì sao?"

"Điều ước? Chuyện này thì có gì mà phải hỏi!"

Cô ấy ngoạm chiếc bánh kebab một miếng rõ to rồi nói.

"Tôi chẳng có điều ước gì đặc biệt hết!"

Trời ạ, cô ngốc thật đấy.

"Còn tôi thì vừa nghĩ muốn trở thành người giàu có vừa tới đây."

"Trời ạ, cô ngốc thật đấy."

"Xin lỗi, nhưng chỉ với cô là tôi không muốn bị nói như vậy đâu."

"Ý cô là sao? Không cần suy nghĩ gì cả, chỉ dựa theo cảm giác của mình mà đi du hành sẽ khiến chuyến đi tuyệt vời nhất! Không phải thế à?"

Cũng có chút lý luận đó, cứ tưởng trong đầu cô chỉ toàn thịt mỡ thôi chứ?

Thế nhưng, có một điều rõ ràng là điều ước của hai chúng tôi hoàn toàn khác nhau, rõ ràng tôi mong muốn có được nhiều tiền, vậy tại sao kết cục là chúng tôi bị gán lại với nhau như thế này?

Tôi có cảm giác có một ý đồ nào đó mà chúng tôi không thấy được đang lặng lẽ vận động.

Sau khi đi thám thính quanh đất nước này, tôi rút ra được hai kết luận.

Một là quả nhiên những con phố ở đây đang tái hiện lại tất cả những nơi mà tôi từng đặt chân tới. Bất kể đâu cũng đều có những tòa nhà, những cửa tiệm ven đường mà tôi đã từng thấy.

Và một kết luận nữa.

Đó là ngoài những vật ấy thì không còn tồn tại bất kỳ cái gì nữa. Không hề có bất cứ thứ đồ nào mà tôi không biết. Cho dù chỉ là những nơi tôi chỉ lướt nhìn qua, thì những đồ vật có ở đó cũng không phải là thứ mà tôi chưa từng biết đến, tất cả những gì của những con phố này đều mang lại cho tôi cảm giác như đã từng thấy chúng trong mơ.

Gì chứ.... Chán quá đi!"

Sau khi giải quyết xong cái kebab thứ bảy trong ngày hôm nay, 'Tôi nhiệt tình' bắt đầu than thở. Cô ấy ăn nhiều quá rồi.

"Cũng phải. Bởi vì chẳng có thứ gì mới mẻ ở đây hết."

Tôi đáp.

Chúng tôi đã lượn qua lượn lại giữa những con phố không biết bao nhiêu vòng. Thế nhưng lại chẳng tìm ra thứ gì liên quan đến nơi này có thể giúp chúng tôi hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, thật rắc rối.

Những con phố chỉ có những sự vật mình từng thấy cũng rất mới mẻ, nhưng vì cũng chỉ có từng ấy thứ, nên người ta cũng sẽ dễ dàng hồi tưởng nó trong đầu. Bởi cho dù một thứ có hấp dẫn đến đâu chăng nữa, thì sau khi đi qua quá nhiều lần, người ta cũng sẽ dần quen mắt.

"Ư... No căng bụng rồi..."

"Cô ăn quá nhiều kebab rồi đó."

"Ô. Có cả cái này này, cả con phố này nữa. Nơi này giống như tái hiện lại những nơi tôi từng du hành tới ấy nhỉ. Mà nói mới thấy, nó cũng chỉ có mỗi thế này thôi ha. Quả nhiên là chán ngắt."

"Phải ha..."

Có vẻ là dù "tôi" đang đứng bên cạnh tôi đó, dù cô ấy có hơi bốc đồng thì vẫn cứ là tôi. Thế nên suy nghĩ của chúng tôi hầu hết đều giống nhau.

Thế nhưng.

Thành phố này giống như thực sự nhìn thấy những gì đang diễn ra trong đầu tôi, nên ngay lúc chúng tôi cảm thấy nó tẻ nhạt, chán chường thì câu chuyện lại bắt đầu nảy sinh những triển khai mới.

Ngay trước mắt chúng tôi, một cô gái đột nhiên xuất hiện. Trên đầu cô ta mọc lên hai cái sừng xoắn, còn trên lưng là đôi cánh giống như cánh dơi. Đáng tiếc là nhân vật đột nhiên xuất hiện đó cũng không phải người mà chúng tôi chưa từng thấy, bởi đó đơn giản chỉ là tôi có mọc thêm sừng và cánh thôi.

"Thật là những kẻ xa xỉ. Ta đã cất công tạo ra nơi này để khiến cho các ngươi vui vẻ, vậy mà..."

Giọng điệu, tiếng nói phát ra từ miệng cô ta đều hoàn toàn khác hẳn với tôi. So với tôi thì cô ta có một phong thái người lớn, bình thản hơn nhiều.

Và tôi hiểu rõ một điều rằng, người đang ở trước mặt tôi đây, tuy có vẻ ngoài giống hệt tôi, nhưng là một người khác.

"Cô là người của đất nước này sao?"

Cô ta gật đầu.

"Đúng vậy. Và 'đất nước có thể thực hiện điều ước của bạn' này là nơi tạo ra để dành cho những lữ khách như các ngươi."

"Ồ ồ. Nếu vậy thì dễ nói chuyện rồi. Nơi đây rốt cuộc là thế nào vậy? Tất cả đều là những sự vật mà tôi đã từng nhìn thấy."

'Tôi nhiệt tình' đã cầm lấy cái kebab thứ tám.

"Nơi đây là 'đất nước có thể thực hiện điều ước của bạn' mà? Và để thực hiện những điều ước đó thì cần phải tái hiện lại những gì có trong đầu của những lữ khách đúng không? Thế nên ở đây chỉ toàn những nơi, những đồ vật mà các ngươi đã từng tới, đã từng gặp là đương nhiên."

Ra vậy.

"Nhưng tôi đâu có ước rằng sẽ được đi thăm lại tất cả những đất nước mình đã đi qua đâu? Tôi đã không ngừng nghĩ muốn trở thành một người giàu có mà tới nơi này cơ mà."

"Ngoài mặt là vậy. Thế nhưng, đâu có ai thực sự biết ước muốn thật của bản thân mình là gì. Có lẽ trong sâu thẳm trái tim người mong chờ được một lần thăm lại những đất nước này cũng nên."

"..."

"Ra là thế.." Đây là câu trả lời của 'Tôi nhiệt tình' đang nhai tóp tép ngay bên cạnh.

"Nói cách khác, đất nước này là nơi thực hiện những ước mơ say ngủ bên trong trái tim của những con người tới đây. Các ngươi hãy cứ thoải mái hưởng thụ đi. Giới hạn của đất nước này là ba ngày. Cho tới lúc đó, cứ tùy thích cho đôi cánh của mình nghỉ ngơi là được."

"Ồ."

"Cô thật hào phóng." Vẫn là "Tôi nhiệt tình đang tiếp tục ăn tóp tép bên cạnh.

"Nói thêm là các ngươi không phải trả chút tiền nào đâu."

"Cô nghiêm túc hả?"

"Quá tuyệt!!!"

"Đương nhiên. Vì chính ta là người đã tạo nên đất nước này."

Một ai đó lấy hình dáng của tôi chống hai tay bên hông khẽ tằng hắng. Từ giờ hãy gọi cô ấy là 'Tôi tiểu ác ma' đi. Vì cho dù có là ác ma, trông chỗ ấy vẫn chỉ như một đứa nhóc mà thôi.

Sau đó, 'Tôi tiểu ác ma' nói tiếp.

"Và, vì lẽ đó, hãy để lại hết những mệt mỏi trong những chuyến du hành lại đây. Cũng vì điều ước của ta là giúp cho những lữ khách được thư giãn."

Chỉ để lại những lời như vậy, vừa dứt lời, cô ta liền dang rộng đôi cánh, bay vút lên bầu trời và mất dạng.

Đột nhiên xuất hiện và rồi cũng đột nhiên biến mất tới một nơi nào đó.

"......."

Cơ mà thật sự có chuyện tốt như vậy từ trên trời rơi xuống sao? Nói thế nào thì cũng đầy cảm giác mờ ám. Ngay cả dáng vẻ bề ngoài cũng rõ là một ác ma nữa.

"Cô nghĩ sao hả? Người vừa nãy..."

Sau khi bóng dáng cô ta đã biến mất ở đường chân trời, tôi chuyển mắt về phía 'Tôi nhiệt tình'.

"Một người vô cùng hào phóng! Quả nhiên là rất hợp với vẻ bề ngoài của tôi!"

"......"

'Tôi nhiệt tình' quá ngây thơ và lạc quan, tới mức chẳng hề có chút hoài nghi nào cả. Cô ấy như vậy mà có thể làm lữ khách cho tới giờ thì thật đáng ngạc nhiên.

---

Nào.

Dẫu có được bảo hãy nghỉ ngơi dưỡng sức đi, tôi hoàn toàn không có ý định làm như vậy.

Cho dù có cùng trọ lại trong một nhà trọ giá rẻ (đương nhiên là cũng chẳng có ai cả) thì cho tới tận đêm khuya, tôi vẫn không hề buồn ngủ.

Hãy thử nghĩ mà xem. Xuất hiện một người có bề ngoài giống hệt tôi, nhưng tính cách lại quá lạc quan, vô tư, trái ngược hoàn toàn với bản thân mình. Hơn thế nữa, khi hỏi rõ thêm, thì cô ấy cũng bắt đầu chuyến du hành giống hệt tôi, càng mỉa mai hơn là cô ấy cũng đã đặt chân qua những đất nước y hệt tôi nữa.

Quá kỳ lạ.

Thế nhưng, tôi lại hoàn toàn không có một tí xíu gợi ý nào để truy tìm cho ra lời giải cho sự quái lạ đó. Rốt cuộc thì tôi đã mong ước điều gì mà lại gặp được một tôi khác như vậy? Rõ ràng là chuyện của bản thân mình, vậy mà tôi lại mù mờ không hiểu rõ.

Ngày hôm sau chúng tôi cũng bắt đầu tìm kiếm từ sáng.

"Hôm nay chúng ta hãy đến xem thử hoàng cung đi?" Tôi nói.

"Hoàng cung? À, là nơi mà chúng ta đã gặp Milarose nhỉ?"

"Ừ. Ngày hôm qua chúng ta chỉ tìm quanh quanh thôi, chứ không hề vào xem bên trong các tòa nhà đúng không? Thế nên hôm nay chúng ta thử tìm kỹ từng ngóc ngách bên trong những tòa nhà xem sao."

"Ồ ồ. Chúng có cái gì à?"

"Chính là chúng ta muốn xem nó có cái gì nên mới đi tìm đó."

Đại khái vậy đi.

Cứ như vậy, kết cục là chúng tôi cùng chuyển hướng đi tới phía hoàng cung.

Giống như đã từng làm trước kia, tôi dùng phép thuật biến cánh cửa bằng gỗ thành tro, rồi hai chúng tôi cùng nhau bước vào bên trong hoàng cung.

"......"

"......"

"Không được cử động!"

Tôi ngay lập tức nhận ra giọng nói đó. Ngay cả ở đây cũng có "tôi" nữa. Ở quảng trường ngay sau cửa vào, "tôi" đang đứng đó và chĩa đũa phép về phía này. Nhân tiện thì cô ấy đeo một cái kính dày cộp màu đen quê mùa. Nên tạm thời tôi sẽ gọi cô ấy là 'Tôi đeo kính'.

"Các người là tôi an toàn? Hay là tôi xấu xa hả?"

'Tôi đeo kính' vừa nhìn chằm chằm chúng tôi vừa hỏi vọng tới.

Nhưng, những gì cô ấy nói lại khiến tôi mù mờ.

"Cái gì thế? Cái gì là tôi xấu xa? Tôi là tôi. Và đương nhiên tôi cũng không phải kẻ xấu."

"Cái kính đó của cô bao nhiêu tiền vậy?"

Chúng tôi đáp lại.

"......" Có vẻ như cô ấy đã đoán ra được gì đó từ phản ứng của chúng tôi. 'Tôi đeo kính' từ từ hạ đũa phép xuống.

"Ra là vậy— Các cô, cho đến giờ đã gặp bao nhiêu tôi rồi? Giả định rằng cái người giống như tiểu ác ma với đội sừng xoắn trên đầu cùng đôi cánh trên lưng không phải là tôi, thì tôi là tôi thứ mấy các cô đã gặp?"

"......"

Trong một câu mà có quá nhiều từ đơn "tôi" như vậy khiến tôi bắt đầu thấy đau đầu.

"Bạn đeo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#htceln