Chương 4Cô gái làm rượu vang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cật lực thế mà.

"Vậy nên, mong quý cô hãy giẫm tiếp nửa thùng rượu nữa giúp chúng tôi."

Thành thật mà nói thì chuyện này thật phiền. Thế nhưng, nếu tôi bỏ đi lúc này thì thế nào cũng bị Rose Mary chế nhạo thành con ngốc kiểu như "Quả nhiên, cô ta trốn mất rồi! Tôi đã nói mà, một con nhóc nghiệp dư đột nhiên nhảy ra thì dù có cố gắng cách mấy cũng không thể hoàn thành công việc chẳng mấy ngọt ngào gì của một thiếu nữ làm rượu nho đâu!"

Ư hừ hừ.

......

"...Ừ hử?", đột nhiên tôi chợt nhớ ra, "Này, trưởng thôn, cái chai mà ông đang cầm theo rất cẩn trọng đó rốt cuộc bán chạy đến mức nào vậy?"

Nghe vậy, trưởng thôn xoa nhè nhẹ lên cái chai và nói:

"Bán chạy lắm. Làm ăn phát đạt đến mức gần như tất cả rượu của làng bên đó bán ra đều là rượu của Rose Mary làm ra."

"Tất cả...sao?"

Nghĩa là từ sáng đến tối đều phải giẫm nho hả?

......

Ô hay.

Cái này sao có thể? Có chút kỳ quái quá rồi.

"......"

Tôi suy nghĩ một chút và nói lại với trưởng thôn.

"Trưởng thôn, giờ giải lao là đến lúc nào vậy?"

Sau đó, tôi vẫn mặc nguyên trang phục của các cô gái làm rượu, chỉ xỏ thêm giày rồi ra khỏi nhà trưởng thôn, chạy tới làng bên kia. Có một việc tôi thấy có rất nhiều nghi vấn.

Tại sao đến tận giờ vẫn không có ai trong làng bên này nhận ra điều đó, bởi vì họ bị lừa bởi một mánh khóe đơn giản đến không sao tưởng được.

Tôi bám theo những dấu bánh xe vẫn còn lưu lại trên đường và chạy vào trong làng bên kia.

Một trong những nghi vấn xuất phát từ những bánh xe này.

Rose Mary sử dụng không biết bao nhiêu là chàng trai đi cùng mình bán rượu, nhưng một người phụ trách giẫm nho làm rượu như cô ấy lại rảnh rang giúp đỡ bán hàng vậy sao? Nếu nói tất cả rượu của làng bên kia đều là sản phẩm do cô ta làm ra thì thật quái lạ.

Để sản xuất đủ rượu nho cho cả một ngôi làng thì phải giẫm bao nhiêu nho mới đủ chứ? Phải tốn bao nhiêu thời gian mới làm hết nổi? Vậy mà cô ta vẫn có thời gian rảnh để đi giúp bán hàng sao? Hay nói cách khác, chỉ có một thân một mình sản xuất rượu nho là việc bất khả thi, đúng ha?

"......"

Tức là, đơn giản mà nói thì.

"Phư phư phư... Nào, nhanh nhanh làm việc cho ta đi, lũ đần độn kia! Các ngươi muốn bán rượu nho có dán nhãn của ta đúng không nào? Nhanh nào!"

Đầu bên kia của những dấu bánh xe là một tòa nhà lớn. Ngay lối vào là những anh chàng cường tráng đang giữ cửa nên tôi "Hô biến" một tiếng, khiến cho họ chìm vào giấc ngủ và nhẹ nhàng mở cửa ra. Từ bên trong loáng thoáng vọng ra giọng của Rose Mary. Cô ta khoanh tay, một tay đung đưa ly rượu vang và thong thả ngồi nghỉ trên ghế.

Giống hệt với hình ảnh mà tôi tưởng tượng.

"... Quả nhiên."

Cô ta, không phải là cô gái làm rượu vang. Cũng không hề giẫm nho để làm rượu gì hết. Vậy thì ai là người đã sản xuất rượu nho?

"Dô ta! Dô hò! Dô ta! Dô hò! Dô ta! Dô hò!"

Câu trả lời vô cùng đơn giản. Nhìn một cái có thể hiểu ra ngay. Chính là những chàng trai cường tráng kéo xe và vây xung quanh cô ta đang làm việc giẫm giẫm ở ngay đó. Những anh chàng đều mồ hôi như suối và vẫn đang cố gắng giẫm nát nho làm rượu. Đây chính là sự thật vì sao rượu nho của Rose Mary có thể sản xuất được với số lượng lớn. Nói cách khác, cô ta làm giả nơi sản xuất.

"......"

Đây chính là một vấn đề liên quan đến tranh chấp.

"Không phải! Chỉ có hôm nay thôi! Vì hôm nay tôi thấy không được khỏe! Mọi khi tôi đều giẫm giẫm nho từ sáng cho tới tối mà!"

Sau khi dùng dây thừng trói lại tất cả những người đó, tôi lôi họ ra con đường ngăn giữa hai làng. Nhìn thấy những người đó bị trói, dân làng bên này đoán già đoán non xem chuyện gì đã xảy ra, họ vẫn ôm nguyên số nho đang chuẩn bị cho việc làm rượu, tập trung lại đây, còn dân làng bên kia khi nhìn thấy cảnh mấy người Rose Mary bị trói, trên mặt họ ít nhiều hiện lên sự hoang mang, cũng ôm nho đang thu hoạch lại đây. Có vẻ như dân làng bên kia đều biết việc rượu nho của Rose Mary là do những chàng trai cực khổ làm ra.

"Trời ạ... Vậy là lộ rồi sao?"

"Thật là... Buôn bán tốt đến vậy mà..."

"Này, giờ làm sao đây?" Giọng của họ lọt vào tai tôi.

"E hèm!", tôi đằng hắng một tiếng nhắc nhở, lắc lắc ly rượu lấy từ trong tay Rose Mary, thở dài một hơi khi ngửi thấy mùi rượu ngọt ngào bay lên.

"Thế nhưng, Rose Mary, việc một mình cô làm ra tất cả rượu của làng bên kia vốn dĩ đã rất kỳ lạ rồi. Số lượng hoàn toàn không khớp, mà nếu như vậy thật cô chắc chắn sẽ không có thời gian rảnh để mà giúp bán rượu."

"Không... Chuyện đó là, nếu mà... Cái này..." Rose Mary lắp bắp.

"Hơn thế nữa, Rose Mary. Cô vẫn luôn uống ngon lành rượu nho do những chàng trai này ra sức làm đúng không? Chẳng lẽ cô không cảm thấy tội lỗi hay không thoải mái gì sao?"

"À, đâu có sao. Đó đều là rượu mà tôi đã làm ra trước đây rất lâu mà."

"Đ-ó l-à, t-r-ư-ớ-c đ-â-y r-ấ-t l-â-u á?"

"Tiêu rồi..."

"......"

Che giấu thật là tốt.

Tôi khẽ đưa ly rượu nho lên miệng.

"Thế là thế nào?! Chẳng lẽ là vậy! Cô! Rượu nho của Rose Mary đó! Tất cả đều là do những anh chàng khỏe mạnh cường tráng này giẫm giẫm sao?!"

Trưởng thôn làng bên này giận dữ gào lên. Hơi chậm một chút, những dân làng khác cũng lần lượt kêu lên. Rúng động nhanh chóng lan truyền tới tất cả dân làng bên này.

"Chết tiệt... Giả mạo nơi sản xuất thì sao chứ? Một lũ đàn ông phiền phức!", Rose Mary lầm bầm.

"Này, chúng tôi nghe thấy hết đó! Cô cho rằng chúng tôi đều là kẻ ngốc hết sao?"

"Hừ... Rõ ràng là người hâm mộ của tôi còn tỏ vẻ..."

"Chuyện đó và chuyện này là hoàn toàn khác nhau! Vốn dĩ do nho được Rose Mary giẫm giẫm nên chúng tôi mới mua rượu của làng bên kia!"

"Thật ghê tởm."

Tôi đồng ý.

Thế nhưng có vẻ trưởng thôn không cho là vậy, mặt ông đỏ lên như say rượu và gắt.

"Ghê tởm chỗ nào chứ! Đừng có đùa với chúng tôi!"

Ông cướp lấy nho mà dân làng đứng gần đó đang ôm và ném thẳng vào cô ta. Gần nửa số nho bay đi đập thẳng vào người Rose Mary, một số ít không trúng cô ta thì đập vào người những anh chàng gần đó, cũng có một số trúng vào người tôi, nước nho văng tung tóe.

Vì Rose Mary bị nước quả dính ướt nhẹp, thế là ngọn lửa tức giận của người dân làng bên kia bắt đầu bốc lên.

"Ông già kia! Ông làm gì Rose Mary của chúng tôi thế hả?"

"Đừng có đùa, lão già!"

"Đi chết đi!"

Dân làng bên kia cũng bắt đầu ném nho về phía dân làng bên này giống như trưởng thôn vừa mới làm. Thế là mọi chuyện loạn cào cào cả lên. Rose Mary đang bị trói, tôi, và những anh chàng cường tráng đang ở chính giữa con đường bị kẹt lại trong trận ẩu đả ném nho giữa làng bên kia và làng bên này.

Bọn họ chắc chắn đang nhắm vào làng đối phương.

Thế nhưng, những quả nho đó lại trực diện trúng vào mấy người đang kẹt ở giữa là chúng tôi đây, làm chúng tôi bị dính nhoe nhoét hết cả.

"......"

Tại sao tôi lại bị cuốn vào cái chuyện này cơ chứ?

Tôi lần nữa đưa ly rượu nho lên miệng. Thật ngon.

"Làm sao bây giờ? Chuyện này..."

"......"

Dần dần, cả người chúng tôi đều ướt nhẹp toàn nước nho. Sự cáu gắt cứ không ngừng lan rộng ra, cuối cùng tôi chẳng thèm quan tâm hay kiêng dè gì nữa. Máu nóng dồn lên não, đến khi tôi phát hiện thì bản thân đã lấy ra đũa phép rồi. Chẳng hiểu sao lại cảm thấy có chút nóng nảy, không lẽ tôi say rồi sao?

"Hức... Ư phư phư. Thật là... Mấy người nhé, cho tôi là đồ ngốc thật hả?"

Dứt lời, tôi vung đũa lên.

Bằng tất cả sức mạnh của mình, tôi gia tốc những quả nho trong tay mình lên gấp vài lần, và ném trả lại. Tôi cứ liên tục nốc rượu và khiến cho cả làng bên này lẫn làng bên kia đều dính bê bết nho là nho. Không những thế, những quả nho mà tôi ném trả đó còn bị phù phép nên không khác gì đạn tạc cả.

"Haha! A ha ha ha ha ha ha ha! A ha ha ha ha ha ha ha ha!!!"

Xem nào, người đang tấn công dân làng không khoan nhượng, lại còn cất tiếng cười như một ác quỷ đó rốt cuộc là ai thế?

Các bạn không nhầm đâu, là tôi đó.

Nói vậy thôi.

Chứ tôi cũng chỉ nghe người ta kể lại là tôi có gây ra sự việc như vậy ở làng đó, chứ thật sự thì tôi hoàn toàn chẳng nhớ gì về việc ấy cả. Nhưng nói đi nói lại, có vẻ đúng là có chuyện đó thật. Khi tỉnh lại bởi cơn đau đầu, tôi thấy mình đang nằm dưới bầu trời xanh đầy nắng, lúc ngồi dậy đã thấy người dân hai làng toàn thân dính đầy nho đang nằm bất tỉnh và Rose Mary nước mắt đầm đìa đang lẩm bẩm "Tôi xin lỗi" như mê sảng.

Hỏi thăm cô gái vẫn đang sợ hãi đó, tôi mới biết mình đã gây ra chuyện gì. Thật ra là, ký ức sau cùng mà tôi còn nhớ được là đã dẫn mấy người Rose Mary ra khỏi tòa nhà nọ, và khi tỉnh lại thì thấy mình đang nằm ngửa nhìn lên trời, nhưng xem xét tình trạng hiện tại thì quả thật đã có một trận ẩu đả ném nho xảy ra.

"Ư... Đầu đau muốn nứt luôn."

Tôi ấn ấn cái đầu đau nhức và đứng lên, bước chân loạng choạng đi đến nhà trưởng thôn.

Phải chịu đựng cơn đau thế này mà đi giẫm nho thì chịu sao nổi đây. Mà không, tất cả dân làng đều đang ngất xỉu với đầy nho bê bết trên người, vậy thì đâu còn lí do gì để tôi đi giẫm nho nữa. Tại vì có còn nho nữa đâu. Tất cả đều vung vãi, be bét trên đất hết cả.

Trong lúc hầu hết tất cả mọi người còn đang hôn mê, trừ Rose Mary, tốt hơn hết tôi nhanh chuồn đi thì hơn.

......

Có lẽ do tôi ghét phải giẫm nho hết lần này tới lần khác, nên mới gây ra chuyện thế này, nhưng bởi vì đầu quá đau, nên tôi chẳng thể nào nhớ ra được.

Mà thôi, điều đáng mừng là tôi không cần phải làm mấy chuyện phiền phức đó nữa.

"Đau đầu quá."

Sau khi thay đồ ở nhà trưởng thôn xong, tôi mang theo một tấm thân toàn mùi nho mà cưỡi lên chổi bay đi. Trải nghiệm lần đầu tiên uống rượu của tôi cuối cùng chỉ còn sót lại cơn đau đầu khủng khiếp và những ký ức mơ hồ.

"Từ đó về sau, cứ vào khoảng thời gian này hàng năm, làng chúng ta đều tổ chức sự kiện ném nho."

"Ế, ông ơi. Sao chuyện lại thành như vậy ạ?"

Ông lão tiếp tục kể cho cậu bé đang không sao lý giải được chuyện gì xảy ra.

"Bởi vì không ngờ việc ném nho khi đó lại thú vị đến vậy. Vì thế làng chúng ta mới quyết định, hàng năm, cứ vào mùa thu hoạch, chúng ta sẽ lại làm như vậy, để xả bớt áp lực, căng thẳng. Làm như vậy riết, không hiểu vì sao mùa màng của chúng ta càng thêm bội thu, năng suất sản xuất cũng tăng lên đáng kể."

"Hê...", cậu bé gật gù, rồi lại nghẹo đầu hỏi, "A, ông ơi. Rose Mary xuất hiện trong câu chuyện ấy..."

"Ừm. Chính là Rose Mary chuyên giẫm nho của làng bên kia đó. Từ sau sự kiện lần đó, cô ấy liền chăm chỉ, thành thật làm việc. Thành một cô gái ngoan."

"Đến bây giờ vẫn còn đảm nhiệm vai trò trinh nữ chế biến rượu vang ấy ạ?"

"Ừm."

"Nhưng cô ấy cũng phải hơn ba mươi tuổi rồi ông ha?"

"Đã thực sự trưởng thành rồi."

"......"

Thật không thể kìm được nước mắt cho hiện thực bị thảm của Rose Mary.

"Thế nên, thật đáng mừng rằng năm nay sự kiện thường niên này của làng chúng ta sẽ đón chào năm thứ mười.".

Cậu bé gật đầu.

"À mà ông ơi, chai rượu vang ông vẫn ôm trên tay đó là sao thế ạ?", cậu bé nghiêng đầu hỏi.

Nó khác với cái chai đã được ông lão ôm trong câu chuyện vừa được kể.

Trên nhãn dán với các dòng chữ như:

"Rượu nho thượng hạng của làng bên này."

"Rượu được làm nên từ sự căm thù và cáu kỉnh của tôi."

"Nơi sản xuất: Phù thủy tro tàn, cô Elaina."

Và hình ảnh một thiếu nữ đang giẫm nho với nụ cười đầy âm trầm, u ám.

"Cái này sao? Cái này, chính là rượu nho được nữ phù thủy tạo ra trong câu chuyện ông vừa kể đó."

"Nhưng ông lại không uống ngụm nào cả."

"Ừm. Bởi vì ông tiếc."

Vẻ ngoài đáng yêu với nụ cười đầy bụng xấu xa. Cùng với hình ảnh thật được chụp khi cô đang giẫm nho, khiến cho những chai rượu này, dù bị hét giá cao đến ngớ ngẩn, thì vẫn có người mua.

Kết cục là rượu nho của nữ phù thủy tro tàn Elaina được coi như loại rượu nho thượng hạng, và cháy hàng trong chớp mắt. Bởi luyến tiếc, nên trưởng thôn đã lén mua một chai. Và cho tới bây giờ, trưởng thôn cũng không hề uống một chút nào mà luôn ôm nó đầy quý trọng. Gần như coi nó thành đồ gia bảo của gia đình mình.

Nhân tiện, loại rượu nho đã cháy hàng trong chớp mắt đó, hiện tại đã trở thành loại rượu nho trong truyền thuyết chỉ được bán với số lượng giới hạn, và còn được giao dịch với giá cả không tưởng một cách cuồng nhiệt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#htceln