Chương 4Cô gái làm rượu vang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lễ ngày mùa được hai ngôi làng cạnh nhau này cùng tổ chức đến nay đã là năm thứ mười. Nghe nói rất lâu trước đây, giữa hai ngôi làng chỉ toàn những thù oán, phiền hà, những cuộc tranh chấp, cãi vã không có hồi kết, nhưng hiện tại lại hoàn toàn không còn một dấu vết gì nữa. Đối với những đứa trẻ được sinh ra trong mười năm trở lại đây, thì thay vì nói đây là hai ngôi làng kể cạnh nhau, có lẽ chúng cảm thấy rằng nơi đây chỉ là một ngôi làng lớn thì đúng hơn.

"Ông ơi! Làng mình với làng bên kia ấy, tình cảm hai làng tốt thật sao ạ?"

Thế nhưng, cậu bé lại có chút băn khoăn về tình thân thiết gắn bó thực sự của hai ngôi làng, hay là về ngôi làng chung to lớn này.

Bởi vì sự kiện lễ ngày mùa được tổ chức trong hôm nay nhìn thế nào cũng chỉ có thể nghĩ rằng hai làng như đang xé rách tình cảm trước đó vậy.

Ông lão đặt những thùng gỗ chất đầy nho xuống giữa con đường, phủi phủi tay vào hông quần.

"Cháu thắc mắc vì sao lại tổ chức lễ hội này phải không?"

"Vâng ạ."

"Hô hô hô... Là để giữ gìn quan hệ giữa hai làng đó."

"Ơ? Thế nhưng..."

Cậu bé nhòm vào trong những chiếc thùng gỗ. Chúng đựng đầy những trái nho chín vừa hái sáng sớm nay còn mọng nước, bóng bẩy lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Trên con đường nhỏ hẹp phân cách hai làng được đặt rất rất nhiều những chiếc thùng như vậy, nhiều tới mức không thể nào đếm xuể. Ngay đây cũng có, mà đằng xa kia cũng có. Người ta chuẩn bị chúng cho lễ ngày mùa.

Trong ngày lễ, hai làng sẽ dùng nho ném vào nhau, khiến cho đôi bên dính toàn cho trên người mới thôi. Một dịp lễ thật phí phạm nho thu hoạch được.

Mặt ngoài thì người ta nói rằng, thông qua lễ hội họ cầu mong "Mùa màng năm nay cũng sẽ bội thu giống như số nho mà họ được ném vào nhau", thế nhưng, những người tham gia lễ hội này lại giống y những kẻ dã man ấy.

Ví dụ như trong lễ hội năm ngoái, những chàng trai làng bên kia đã đổ nguyên cả thùng nho lên đầu các cô gái làng bên này để trả thù những yêu cầu hạch sách của các cô, đôi vợ chồng cùng làng thì vừa mắng chửi nhau, gào lên những bất mãn vẫn tích tụ trong cuộc sống hàng ngày và quết đầy nho lên mặt nhau...

Những con người ngày thường sống vô cùng hiền hòa tại sao đến ngày này lại thay đổi đột ngột, cứ tựa như bị ma nhập. Giống như ngày hôm sau những người đó sẽ hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nhau luôn vậy.

Thế nhưng thật không ngờ, sau khi lễ hội kết thúc, ngoại trừ con đường bị nhuộm đấy xác nho ra thì tất cả đều trở lại như cũ, cuộc sống thường ngày lại về đúng nhịp sống vốn có. Có lẽ, lễ hội này đóng vai trò như một cái van định kỳ để mọi người xả hết những khúc mắc trong lòng. Thế nên, một lễ hội như vậy mới khiến cho tình cảm giữa hai làng thêm gắn kết.

Điều này thì cậu bé hiểu. Nhưng cũng vì vậy mới càng thắc mắc.

Nếu tình cảm thật sự tốt thì đâu cần phải tổ chức một lễ hội như thế này chứ.

"Cháu nghĩ đúng đó. Làng của chúng ta thật ra không có quan hệ tốt đẹp với làng bên kia đâu. Thường thì họ toàn khiến chúng ta phát cáu lên được, và chúng ta đều nhìn mấy kẻ sống bên đó không khác gì kẻ thù."

"Nếu đã vậy thì tại sao còn tổ chức lễ hội này ạ?"

"Vì vậy nên mới phải dùng việc ném nho để giải tỏa buồn bực. Xét cho cùng, hai làng đâu có hòa thuận gì với nhau. Chỉ là chúng ta đã tìm thấy một ngày để sống thật với bản thân mà thôi. Vào mười năm trước."

"Hưm..."

"Phải rồi, ông chưa từng kể cho cháu nghe về chuyện xảy ra mười năm trước đúng không? Giờ cháu có muốn nghe không?"

"Có ạ! Ông kể đi, kể đi!"

Ông lão ngẩng đầu lên ngắm nhìn bầu trời xa xôi. Vòm trời cao lồng lộng, trong vắt không một cánh chim, vẫn giống như bao ngày khác, kể cả mười năm trước đó cũng không có gì khác biệt.

"Một ngày mười năm về trước, một lữ khách độc hành đã tới làng của chúng ta."

"Ồ ồ."

A, đây hẳn là một câu chuyện dài, cậu bé đoán.

Nếu vậy thì ít nhất ông hãy chờ về nhà rồi mới kể có tốt hơn không.

"Lữ khách đó là một nữ phù thủy còn rất trẻ với mái tóc màu xám mềm mại, bồng bềnh. Ban đầu hệt như một thiên sứ, và sau đó cũng tựa một ác ma."

"Hưm."

"Một nữ phù thủy kỳ lạ, hiếm hoi trên thế giới đã tới làng của chúng ta. Và ngày đó cũng trở thành ngày không thể nào quên đối với làng ta."

Ông lão bắt đầu kể.

Chuyện về một ngày của mười năm trước.

---

Nữ phù thủy tựa như thiên sứ, lại giống một ác ma đó vẫn luôn du hành khắp nơi. Người đó là ai vậy nhỉ? Các bạn không nhầm đầu, chính là tôi đó.

"......"

Nơi ấy là một vùng nông thôn thanh bình. Bầu trời trong vắt màu xanh nhàn nhạt, không gian rộng mở không một cánh chim bay mang lại một cảm giác thư thái thật tuyệt vời. Một con đường nhỏ cắt ngang màu xanh của bình nguyên xuất hiện với màu nâu của đất, tiếp đó một chút bạn có thể nhìn thấy hai ngôi làng. Tôi cưỡi chổi bay dọc theo con đường ngoằn ngoèo. Những cơn gió không biết tên tự do bay múa xung quanh khiến mỗi khi tôi đẩy nhanh tốc độ đều cảm thấy thật mát mẻ khi được chúng chạm đến. Cảm giác thật khoan khoái, tôi hít sâu một hơi và nhìn chằm chằm phía trước. Ở đó có hai ngôi làng nằm sát cạnh nhau.

Người bên ngoài gọi chúng là "hai ngôi làng rượu nho", những ngôi làng bé nhỏ và tuyệt vời.

"Chào mừng quý cô phù thủy! Ngày hôm nay cô tới thăm làng chúng tôi thật đúng lúc! Xin mời vào bên trong, trưởng thôn đang chờ để được đón tiếp cô!"

Tôi ghé vào một trong hai ngôi làng và được đón chào nhiệt liệt. Từ trong các ngôi nhà, dân làng ùa ra, quan sát khuôn mặt tôi rồi đều bừng lên nụ cười. Cho đến tận khi được dẫn vào trong làng tới chỗ của trưởng thôn, thì quả thật ở đây tôi được chào đón rất nồng nhiệt, một ông lão nhìn vẫn còn trẻ trung, khỏe khoắn lại gần tôi với nụ cười hài lòng "Hô hô hô..." và hai tay vỗ liên tục.

"Thưa quý cô, cô trông 'cưng' quá."

Đang nói tôi đáng yêu đúng không?

"A, cám ơn ông. Tôi cũng biết vậy rồi."

Tôi không rõ vì sao bỗng dưng họ lại khen tôi như vậy, nhưng trước tiên cứ đáp lại với nụ cười gây được thiện cảm cái đã. Đây cũng là thuật đối nhân xử thế thông minh đấy.

Để xem nào, tôi đang định hỏi...

"Làng này nổi tiếng với rượu nho đúng không?"

"Vâng. Rượu nho chính là đặc sản của làng chúng tôi đó... Phải rồi, thưa quý cô, cô tuy còn trẻ nhưng lại thích rượu nho phải không?"

"Ưm."

Thật ra tôi chưa từng uống rượu nho. Chỉ là nghe người khác nói rượu nho ở đây vô cùng ngon nên mới tới xem sao. Bởi vì là loại rượu uống đầu tiên nên tôi muốn chọn loại nào ngon miệng nhất.

"Rượu nho của làng chúng tôi không thể nghi ngờ chính là món ngon tuyệt đỉnh. Là thứ mà không phải rượu của làng bên kia hay nơi nào khác có thể so sánh được! Thậm chí có thể nói là loại rượu được thần linh tạo ra."

"Ồ."

Thật ra thì câu chuyện mà tôi nghe được là "vị rượu nho của hai làng hầu như không khác biệt. Thậm chí có thể nói là giống hệt", có lẽ có gì đó khác mà chỉ người ở đây mới nhận ra được cũng nên.

"Thế nhưng những người ở làng bên kia lại quá cứng đầu, không hề muốn chịu thua làng chúng tôi, nên gần đây đã làm một chuyện! Một chuyện không thể tha thứ được!"

"Hếếế?"

"Đó chính là làm ra loại rượu nho này."

Trưởng thôn đập mạnh tay lên một chai rượu vang trên bàn tạo thành tiếng vang lớn.

Đó là một chai rượu có dán nhãn ghi dòng chữ "Rượu ủ năm năm với sản lượng nho đáng tự hào đạt chất lượng cao nhất trong lịch sử", một nhãn dán khó hiểu khiến người ta không biết được rượu ngon hay như thế nào. Nó có tên là "Rượu của làng bên kia". Ơ mà làng bên kia nghĩa là sao nhỉ?

"À nhân tiện giới thiệu, làng của chúng tôi tên là 'làng bên này'."

Là tên của ngôi làng sao, ra vậy.

Nhưng thứ khiến tôi quan tâm hơn mấy cái thông tin tên làng gì đó, chính là phần ở chính giữa nhãn dán kia. Ở đó có in hình khuôn mặt tươi cười của một cô gái tóc vàng với những lọn xoắn nhỏ đang nhẹ nhàng vẫy tay. Cùng với ô thoại đi kèm "Tôi đã dành hết tình cảm để giẫm giẫm tạo nên rượu nho đó." Thêm vào nữa là dòng chữ "Nơi sản xuất: Thiếu nữ làm rượu nho của làng bên kia, Rose Mary."

"...Các vị không thích điều này sao?"

Nghe vậy, trưởng thôn lại dộng nắm đấm xuống mặt bàn. Đúng là ồn chết đi ấy.

"Cái này đây! Chính là khổ nhục kể làng bên kia đưa ra do không thắng nổi chúng tôi! Cô xem! Rose Mary được in trên cái nhãn đó! Làng bên kia lại dám thêu dệt nơi sản xuất thành Rose Mary!"

"Không phải nơi sản xuất đâu, đó là người sản xuất đấy chứ?"

"Thay vì viết là người sản xuất, viết là nơi sản xuất không phải sẽ kích thích nhiều người mua hơn sao?"

"......" Kích thích là sao?

"Nói cách khác, nhờ vào việc bán những sản phẩm cố tình cài hình ảnh mang tính chất mời gọi mà số rượu làng bên kia bán ra cứ tăng đều đều!"

"Hể???"

Bán được thật hả? Cái này bán chạy ấy hả?

"Thế nên hiện giờ làng chúng tôi đang rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan. Không, thật ra là chúng tôi đang gặp rắc rối lớn."

"Thế nhưng cái này, chỉ là thay đổi nhãn thôi phải không? Vị có ngon không?"

"T... Tôi chưa uống bao giờ nên không biết nữa."

Bị nói trúng tim đen rồi sao? Ông ấy từng uống rồi? Nói lại thì, nếu nhìn kỹ rõ ràng cái chai trống không mà? Họ uống cạn luôn rồi sao?

Để trốn tránh ánh mắt nhìn chằm chằm của tôi, trưởng thôn vội đánh mất đi chỗ khác.

"Quả nhiên rượu nho được một cô gái đáng yêu giẫm giẫm rất ngon."

"À đấy, giẫm giẫm là gì vậy?"

"Làng chúng tôi gọi việc những cô gái còn trinh làm rượu bằng cách dùng chân giẫm nát nho là giẫm giẫm."

"À", một từ ngữ thật kỳ lạ, "Vậy sao mọi người không thử để các cô gái đáng yêu giẫm giẫm xem sao?"

Thật ra thì tôi cũng chỉ đại khái, mơ hồ đáp lại thôi. Tôi chỉ muốn nhanh nhanh để mau kết thúc cuộc nói chuyện chẳng hiểu sẽ đi đến đâu này.

Đây chính là một trong những bí quyết để tỏ vẻ thần bí hơn người của tôi đó, bách chiến bách thắng.

Đúng vậy.

"Tuyệt quá, cô ấy nói rồi!" Nhưng.

Trưởng thôn nghe vậy và đập cả hai tay lên bàn, cả người như nhào lên.

"Đúng vậy! Nếu để một cô gái thật 'cưng' giẫm giẫm, thì chắc chắn chúng tôi sẽ thắng."

"Vâ... Vâng..."

"Thế nên thưa quý cô! Xin cô hãy làm cho chúng tôi!"

"... Hử hử?"

"Nếu là cô gái thật 'cưng' thì có thể làm được đúng không?"

"...Hử hử hử?"

"Thế nên xin hãy làm giúp đi ạ. Việc này chỉ có quý cô mới thực hiện được thôi."

"... Hử hử hử hử?"

Ôi trời?

Không lẽ bí quyết luôn bất bại của tôi lại tự tìm tới rắc rối sao?

---

"Mọi người! Nghe này! Quý cô phù thủy đây sẽ thực hiện vai trò cô gái làm rượu nho cho chúng ta đó!"

Trưởng thôn ngay lập tức bay ra khỏi nhà và hét lên với giọng lớn nhất có thể cho mọi người nghe.

Ngay sau đó.

Dân làng giơ cao hai tay và vui mừng hô vạn tuế ba lần.

"Cái gì cơ!"

"Quả nhiên nếu là nữ phù thủy thì chắc chắn được ha."

"Trưởng thôn, tôi muốn uống rượu nho do trinh nữ giẫm giẫm!"

"Đành phải xin lỗi nhưng chúng ta không cần uống rượu do các bà bà giẫm giẫm nữa rồi!"

"Trưởng thôn! Tôi mua rượu nho mới ra của Rose Mary rồi. Ông có uống không?"

"Quý cô phù thủy đáng yêu này thực sự sẽ giúp chúng ta làm rượu nho sao?"

"Thành công rồi!"

"Quá tuyệt!

.........

Không không không.

"Xin lỗi, nhưng tôi chưa nói là sẽ làm mà."

"Mọi người! Quý cô phù thủy nói rằng cô ấy đang có động lực tràn đầy!"

Động lực đó lấy đâu ra thế? Làm gì có cái động lực đó chứ?

"Xin lỗi. Tuy chuyện này rất khó nói nhưng..."

"Nào mọi người! Mau mang một cái xô thật lớn cùng nho đến đây! Quý cô đây sẽ giẫm nho cho chúng ta đến hơi thở cuối cùng!"

Ồ, thì ra là thế? Đây mới là mục đích thật sự của mấy người ha?

Thế thì tôi nên trở về thôi.

Vậy nên, tôi quay người đi khỏi đó. Đeo túi lại lên vai và bắt đầu rời đi.

Tuy dân làng đang vô cùng hưng phấn chuẩn bị xô và nho. Tuy trong đầu họ đầy ắp ý nghĩ để cho tôi giẫm nho cho họ...

Nhưng những chuyện đó không liên quan đến tôi. Cứ làm như không thấy là được. May mắn là dân làng đều đang dồn hết tinh thần vào việc chuẩn bị, nên giờ tôi cứ lẳng lặng bỏ đi cũng không sao. Nếu có bị phát hiện thì tôi cũng chỉ việc nhảy lên chổi bay vèo đi là thoát được.

Tôi vừa nghĩ như vậy vừa bước đi.

"Ồ! Không phải là mấy người của làng bên này đã hết thời đó sao? Mấy người đang làm cái gì thế? Hử?"

Tôi hoàn toàn không nghĩ tới hướng mà tôi định đi lại có người xuất hiện cản trở. Một thiếu nữ tóc vàng mà dường như tôi đã nhìn thấy ở đâu đó, kiêu ngạo chống tay vào cằm, và cất lời khinh miệt dân làng.

Cô ta ra khỏi xe và theo sau là rất nhiều chàng trai cao to khỏe mạnh, khiến người ta có cảm giác cô như một bà chủ, hoặc như một nữ vương.

"C, cô... Rose Mary!"

"Ngài vẫn khỏe chứ, trưởng thôn? Ngài đang làm gì vậy?"

"Làm gì cũng không liên quan đến quý cô! Tôi mới phải hỏi quý cô đang làm cái gì ở đây! Đây là địa giới làng bên này!"

Bầu không khí thật gay gắt, nhưng nhìn vào bàn tay đang nắm chặt chai rượu vang có nơi sản xuất là Rose Mary của trưởng thôn kia thì bạn sẽ chỉ thấy được sự tự lừa mình dối người.

Rose Mary hừ mũi, nói, "Tôi chỉ tới đây để bán rượu nho thôi. Mang rất nhiều xe tới. Mà rõ ràng đã bảo là khoảng thời gian này chúng tôi sẽ qua nên hãy dẹp gọn đường cơ mà? Sao lại ầm ĩ thế này?"

"Cái... Đừng có coi tôi là đồ ngốc..."

"Ồ? Gì vậy, chai rượu ông đang cầm kia?"

"......"

Trưởng thôn vội vàng giấu chai rượu đi.

Nếu nhìn kỹ thì trên chai rượu đó còn có chữ ký trực tiếp của Rose Mary nữa. Trưởng thôn là fan của cô ta à?

"Còn, tiểu cô nương lùn tịt này là ai đây? Lại còn giả trang thành nữ phù thủy nữa chứ."

Thật là bất kính.

"Tôi nhìn thế này nhưng là nữ phù thủy thật sự."

Rose Mary liếc tôi một cái rồi lại quay sang hướng trưởng thôn.

"Hê. Ừ hửm." Nhìn thấy cảnh dân làng đang chuẩn bị cho việc giẫm nho và có vẻ đã đoán được chuyện gì đang diễn ra, trên mặt cô ta liền xuất hiện biểu cảm đầy khó chịu. "Ra vậy. Vì không thắng được tôi nên mấy người định dùng con nhóc bần hàn này để giẫm giẫm nho sao? Ừ hứ."

"Bần hàn?"

"Khuôn mặt kỳ quái. Cơ thể lại không khác gì trẻ con."

"Mặt kỳ quái? Người như trẻ con?"

"Không không, nhóc thực sự là trẻ con. Để một đứa trẻ như thế này đi giẫm nho mà muốn thắng tôi sao?"

"......"

Tôi tức sôi cả bụng.

Còn gì đáng buồn hơn là bị kẻ mới lần đầu gặp cho mình là một kẻ ngu ngốc chứ?

"Mà thôi, cứ cố gắng thử đi. Giờ tôi còn phải đi giẫm giẫm nho mới đây nên xin phép đi trước. Tránh đường ra nào, nữ phù thủy nghèo kiết xác."

"......"

À à, ra vậy. Bị người ta xem thường tới vậy thì bản thân đâu thể im lặng được nữa.

"Là Elaina. Tên của tôi là Elaina."

Tôi bước lên một bước, nhìn thẳng vào vẻ mặt đang cười cứng đơ của Rose Mary, "Hân hạnh làm quen."

"Nhóc không nghe thấy hả? Ta nói bước cho khuất mắt!"

Vẻ mặt cô ta không hề thay đổi, chỉ vậy là đủ hiểu rồi.

Đó là vẻ mặt tự tin giành chiến thắng. Vẻ mặt như đang nói cho dù không đấu cũng biết rõ thắng thua thế nào.

... Đáng ghét.

Phải triệt để đánh bại cô ta mới được.

Tuy ban đầu tôi bị buộc phải lên cùng một thuyền với dân làng nơi đây, nhưng rốt cuộc vì bị chọc giận nên tôi đã hợp tác với họ, trở thành một thiếu nữ chuyên giẫm nho làm rượu vang của làng bên này.

Tuy tôi đã chấp nhận chuyện này nhưng...

"... Tại sao phải thay trang phục?"

Trưởng thôn nói rằng, các thiếu nữ làm rượu vang bắt buộc phải mặc trang phục nhất định. Váy xòe màu vang đỏ cùng áo dài tay cũng màu vang đỏ với cổ tay là viền xếp ly nhún, nhìn thế nào cũng chỉ thấy được đây là bộ trang phục hầu gái với độc một màu đỏ. Việc quái gì mà nhất định phải mặc loại trang phục như thế này chứ?

"Trước hết xin hãy giẫm giẫm cho chúng tôi, thưa quý cô phù thủy."

"......"

Trong lúc làm rượu vang thì mái tóc dài sẽ vô cùng vướng víu nên tôi đã cột lại hết phía sau và bước chân trần vào trong xô.

"Ấy nhưng mà tôi nên giẫm thế nào?"

"Quý cô chỉ cần dồn hết tình cảm cho mọi người xung quanh và giẫm giẫm là được ạ."

"......" Thế trong trường hợp hoàn toàn không có cái gọi là tình cảm đó thì phải làm thế nào? "Mà thôi, tôi sẽ dồn hết sự chán ghét Rose Mary để giẫm nhé."

"Không phải giẫm! Là giẫm giẫm ạ."

Lời nói vô nghĩa, mặc định không nghe.

"... Rồi."

Và sau đó, hai tay tôi nắm hai bên vạt váy, kéo lên đến khoảng đầu gối và tôi bắt đầu giẫm chân xuống xô. Trong xô là đầy ắp những quả nho màu xanh nhạt, cảm giác lành lạnh của những trái nho truyền thẳng qua lòng bàn chân. Dưới trọng lượng của tôi, những trái nho đều không chịu nổi mà vỡ nát, nước quả trong suốt bắt đầu tràn ra. Mùi ngọt sắc nồng lên từ dưới chân, cảm giác dính ướt khiến người ta chỉ muốn tránh đi, nhưng dù cố nhấc chân cao đến mấy thì tôi cũng không có chỗ nào để tránh cả, cuối cùng chân tôi lại phải hạ xuống, giẫm lên những trái nho mang lại cảm giác khó chịu đó. Càng giẫm, đầu ngón chân tôi càng dính nhiều xác quả hơn. Từng quả nho cứ vỡ nát, tràn nước ra, rồi lại vỡ nát. Từ cảm giác mềm mại tròn tròn dần dần chuyển thành cảm giác kì dị, giống như bạn đang đi chân trần trên bãi cát ngập trong làn nước. Tuy có chút khó chịu, nhưng khi đã quen rồi lại cảm thấy thật khác lạ.

Nếu miêu tả một cách ngắn gọn và súc tích thì nó khiến người ta thấy rùng mình.

"Chết đi... Chết đi... Chết đi... Chết đi..."

Vừa nói vừa giẫm nên đôi lúc, tôi có hơi hưng phấn quá mức.

Những dân làng thấy tôi như vậy thì vừa chụp ảnh lia lịa vừa hò reo cổ vũ. Những lời nguyền rủa này đặc biệt cũng dành cho mấy người đang vô cùng tự nhiên mà chụp ảnh tôi đó nhé. Sau một lúc, chân tôi ướt nhẹp toàn là nước nho. Dân làng thì cứ mãi nhộn nhịp, vui vẻ, còn tôi thì xì trét ngày càng tăng. Tất nhiên là tôi lại dồn xả hết chúng vào việc giẫm nho.

"......"

Mỗi ngày đều bị buộc phải làm công việc như này thì không biết Rose Mary kia đã vất vả đến thế nào? E rằng cô ta phải một mình gánh hết kỳ vọng của cả làng bên kia và mỗi ngày đều phải giẫm nho mệt nhọc mất.

......

Thế nhưng, mệt nhọc là một chuyện, thái độ của cô ta với tôi lại là một chuyện khác.

"Ôi mệt chết đi được."

Sau khi đã giẫm hết chỗ nho trong xô thì tôi được nghỉ giải lao một lúc trong nhà trưởng thôn. Theo như trưởng thôn nói thì họ còn muốn tôi giẫm nho thêm lần nữa. Đã mất công làm rồi nên họ muốn sản xuất nhiều rượu một chút.

"Quý cô phù thủy đã vất vả rồi. Xin hãy nhìn đây. Đây chính là chai để đựng rượu nho do cô làm đó ạ."

Trưởng thôn đặt một cái chai xuống trước mặt tôi. Trên đó dán nhãn với những thông tin như:

"Rượu nho thượng hạng của làng bên này."

"Rượu được làm nên từ sự căm thù và cáu kỉnh của tôi."

"Nơi sản xuất: Phù thủy tro tàn, cô Elaina."

Và có in cả bức ảnh tôi đang giẫm nho cùng nụ cười đầy u ám.

"... Cái này sẽ bán được sao?"

Tôi thấy sẽ chẳng có ai mua đâu.

"Chúng tôi dự định để làng bên này thực hiện tấn công thị trường theo hướng hoàn toàn khác làng bên kia. Nếu làng bên kia dùng sự xinh đẹp của Rose Mary làm lợi thế để bán hàng, thì chúng tôi sẽ bỏ qua cách làm đó, lựa chọn cách bán hàng hoàn toàn ngược lại, vậy chẳng phải thiết thực hơn sao?"

"......"

"Chắc chắn sẽ gây được tiếng vang lớn với các vị khách."

"Những người mua rượu nho đều có sở thích về giới tính kỳ lạ vậy sao?"

"Vào cái lúc mà rượu nho của Rose Mary bán chạy thì chắc là vậy."

Mấy người uống rượu do các cô gái trẻ còn trinh làm ra rồi say khướt đó, họ thấy việc đó có gì vui chứ? Thật khó hiểu. Tôi cảm thấy đau đầu quá. Tốt nhất là dừng chủ đề này ở đây thôi.

"Nhân tiện, số nho vừa rồi tôi đã giẫm có thể sản xuất được bao nhiêu rượu nho vậy?"

"Để tôi xem... Với số lượng đó thì có thể làm được khoảng nửa thùng rượu vang."

"Ế... Ít vậy...", rõ ràng tôi đã giẫm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#htceln