Chg 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 65: tai họa bất ngờ
EDIT & BETA: LIỄU VY- XÍCH NGUYỆT

Trận chiến lần này tuy rằng rất "đã ghiền" mồ hôi tuôn nhễ nhại, nhưng ta cũng rất mệt, trên cổ tay còn vài vết bầm, trên đùi cũng đỏ một mảng, đầu cũng vô cùng choáng váng, càng làm cho ta tức giận là, mà khiến ta giận hơn cả chính là hai bên mông bị đánh thật mạnh, bây giờ vẫn còn đâu. Tên đầu heo đó cũng thật độc ác... Cục tức này đúng là nuốt không trôi mà.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt một cái thì trời đã tối.

Ban ngày ở hoa viên gặp được Dương Ly, ta dặn hắn không được uống sương hoa hồng do công chúa tự tay điều chế. Hắn hơi sửng sốt, lập tức hiểu ra, tuy vậy hắn cũng không hỏi nhiều, mà là ánh mắt càng thêm ảm đạm.

Bóng đêm càng ngày càng dày đặc, ta nghe thấy tiếng thở của Cáp Luân từ trên giường truyền tới, nghe thanh âm của hắn chắc là đang ngủ, ta lặng lẽ đứng lên, chuồn nhanh ra ngoài cửa.

Chờ đến khi ta đến tẩm cung của Âu Lai Diệp, đúng lúc thấy nàng vẻ mặt mờ mịt trong phòng đi ra, đi đến tầng hầm kia. Nàng vừa mới đi qua hành lang, Dương Ly liền đẩy cửa ra, vẻ mặt hắn tiều tụy, trong mắt giăng đầy tơ máu.

"Chẳng lẽ nàng muốn phản bội ta sao?" Hắn vừa thấy ta, vẻ mặt vô cùng tổn thương hỏi.

Ta xem nhìn hắn, nói:"Ngươi đi theo ta. Còn nữa, hứa với ta, bất luận thấy cái gì đều không được hành động thiếu suy nghĩ."

Ta dẫn hắn đi đến tầng hầm, đến gần cái phòng kia. Lưu Già không nhìn thấy nam nhân, cho nên ta không cần lo lắng cho Dương Ly, mà chính ta, vẫn dùng vật mà Tiểu Đăng cho ta ngày đó, ngày hôm qua ta lấy xuống xem qua, đó là một mảnh có hình ngôi sao nhỏ sáu cánh bằng  bạc, nếu ta nhớ không lầm, ngôi sao sáu cánh màu bạc tượng trưng cho sự phong ấn của quỷ vương Sở La Môn. Tiểu Đăng cái gì cũng không biết làm lại có được thứ này, sợ rằng thân phận của hắn còn phức tạp hơn những gì ta đã tưởng tượng. Chẳng lẽ hắn có quan hệ với quỷ vương Sở La Môn?

Hiện tại không phải là lúc để suy nghĩ, ta nhìn xuyên qua khe cửa, thấy mái tóc bạch kim của Lưu Già, hắn đã đến, Dương Ly mất bình tĩnh, định xông vào, ta kéo hắn lại, dùng ánh mắt cảnh cáo.

Âu Lai Diệp đứng lên, chậm rãi cởi quần áo, lúc thân thể trần trụi của nàng hiện ra ở trước mắt Dương Ly, thần sắc hắn càng thêm kích động, trên trán nổi gân xanh, hai mắt đỏ ngầu.

"Ngươi còn dám nói nàng không  phản bội ta sao?" Hắn thấp giọng nói, giọng khàn khàn.

"Mau ngồi xuống, nếu không ngươi sẽ hối hận." Ta nhẹ giọng nói, tùy thời chuẩn bị Định thân phù cho hắn.

Cảnh tối hôm qua lại bắt đầu tái diễn, hoàng kim, tan chảy, thiêu đốt...... Ta liếc Dương Ly một cái, hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh không thể tưởng tượng này, hoàn toàn bị dọa đến khiếp đảm.

Ánh mắt hắn tràn đầy phẫn nộ, hơi khiếp sợ, khó hiểu, nỗi đau dần thay thế vào đó, hắn nắm chặt hai tay thành quả đấm, vài lần nhịn không được muốn phá cửa mà vào, ta đè hắn xuống không cho hắn hành động thiếu suy nghĩ.

Đúng vậy, thực tàn nhẫn, bất luận là đối với nàng, hay là đối với hắn, ta biết. Nhưng đây là sự thật.

Giống đêm qua, Lưu Già vẫn không quay đầu lại, ta cũng không thể thấy được gương mặt của hắn. Nhưng mà lần này nhìn thấy tay hắn, ta nhận ra đó là một bàn tay rất đẹp, những ngón tay thon dài tao nhã thi triển ma pháp độc đoán, giống nhưng đang gảy một mỹ khúc dưới bầu trời đẹp đẽ, trong không trung vang lên những nốt nhạc rung động lòng người. 

Sau vài giây chịu đựng dày vò, hoàng kim mỹ nhân nhanh chóng hóa thành thân thể của Âu Lai Diệp. Nhớ đến những lời Âu Lai Diệp đã nói với tôi, lòng tôi không ngừng dao động...

Một giọt nóng rực chảy xuống lưng của ta, ta kinh ngạc ngẩng đầu, Dương Ly hắn, đã lệ rơi đầy mặt.

Lưu Già vừa mới biến mất, Dương Ly liền xông vào, ôm lấy Âu Lai Diệp nghẹn ngào khó có thể kiềm chế.

"Vì sao, rốt cuộc là vì sao?"

"Vì sao, bởi vì cô ấy làm hết thảy đều là bởi vì yêu ngươi." Ta đem sự tình từ đầu đến cuối nói cho Dương Ly nghe.

"Có lẽ Âu Lai Diệp sẽ hận ta, bởi vì ngươi biết được chân tướng về vẻ xinh đẹp của cô ấy, có lẽ sẽ lập tức bỏ rơi cô ấy." Ta theo dõi hắn nói.

Vẻ mặt hắn đờ đẫn, còn chưa hoàn hồn lại, chỉ có nước mắt không ngừng chảy xuống.

Nước mắt của hắn, làm cho ta nhìn thấy một tia hy vọng.

Ta không nói gì nữa, về sau, có lẽ hắn cần bình tĩnh một chút.

Ta liếc người còn đang hôn mê- Âu Lai Diệp, thực xin lỗi, Âu Lai Diệp, cho dù cô có hận ta, ta cũng phải làm như vậy, nói dối một ngày nào đó sẽ bị vạch trần, ít nhất, ít nhất, cô và hắn cũng không có chết.

Ta bỗng nhiên hiểu được, người có thể thay đổi sự tự ti của nàng trên đời chỉ có một, đó phải là người mà nàng yêu nhất.

Không khí như đọng lại, trong phòng im lặng đáng sợ. Không ai trong chúng ta nói gì, cũng không biết qua bao lâu, Dương Ly cuối cùng cũng đứng lên, lấy quần áo của Âu Lai Diệp mặc vào cho nàng.

Nhìn dáng vẻ của hắn, hình như có chút tỉnh táo lại.

"Dương Ly, ngươi định làm như thế nào?" Ta có chút bất an.

"Chờ nàng tỉnh lại." Giọng của hắn vẫn khàn khàn như trước, ngữ khí so với vừa rồi bình tĩnh hơn rất nhiều.

"Ngươi sẽ rời khỏi đây sao?" Ta nhịn không được thử hỏi.

Hắn do dự một chút, gật gật đầu.

Trái tim của ta, mạnh mẽ liền trầm xuống, nam nhân, thật sự là lũ nông cạn sao? Tình yêu, sẽ không thể nào vượt qua thử thách sao?

Âu Lai Diệp, trong nháy mắt, ta bỗng hy vọng nàng không nên tỉnh lại.

"Ân......" Đang hôn mê Âu Lai Diệp bỗng nhiên cúi đầu rên rỉ một tiếng, chậm rãi mở mắt.

"A!" Nàng nhìn trước mắt hết thảy sau đó thất thanh kêu sợ hãi, ngạc nhiên trừng mắt chúng ta, khủng hoảng, sợ hãi, khiếp sợ, ta thấy trong ánh mắt của nàng có cảm giác run sợ.

"Thực xin lỗi, ta đã nói hết cho hắn nghe rồi." Ta mở miệng nói.

Thân thể của nàng chấn động, mạnh mẽ trừng ta, bay nhanh hướng ta đánh tới, nắm tay ta, liều mạng đánh ta, khàn cả giọng hô:"Vì sao! Vì sao! Ta đã xin cô đừng nói cho chàng, vì sao còn làm như vậy, vì sao! Ta hận cô, ta hận cô!!" Ánh mắt nàng tràn ngập tuyệt vọng làm cho ta cảm thấy trước nay chưa có bi thương, ta vẫn không nhúc nhích để nàng xả giận, nếu như vậy nàng có thể dễ chịu điểm trong lời nói......

"Âu Lai Diệp!" Dương  Ly chạy tới, bắt lấy hai tay của nàng, thấp giọng nói:"Đừng như vậy, Âu Lai Diệp."

Âu lai diệp cả người phát run, run giọng nói:"Chàng biết hết rồi, chàng biết hết rồi......Chàng nhất định chán ghét ta, chàng nhất định sẽ rời xa ta, ta hiểu, ta hiểu, nên ta sẽ không trách chàng, đều là ta sai......"

"Ta sẽ rời khỏi đây. Nhưng mà –" Dương Ly gằn từng chữ:"Ta nhất định phải đi với nàng!"

"Mang ta — cùng nhau rời đi?" Âu Lai Diệp khó tin ngẩng đầu, bỗng nhiên cười khổ một chút, nói:"Ta nhất định là nghe lầm, làm sao có thể. Ta là nữ nhân đáng sợ, vì yêu chàng, vì muốn  xinh đẹp, ta cùng ma quỷ làm giao dịch, chàng làm sao có thể còn có thể......"

"Âu Lai Diệp, sao nàng ngốc vậy!"Hốc mắt Dương Ly lại bắt đầu đỏ lên, hắn một tay gắt gao ôm lấy Âu Lai Diệp vào trong lòng.

"Ta du lịch vô số quốc gia, gặp qua thiên thiên vạn vạn mỹ nữ, nữ nhân xinh đẹp trên đời này vô số kể nhưng người duy nhất có thể làm tim ta rung động có nàng– Âu Lai Diệp."

"Nhưng mà, chàng cưới ta, chẳng lẽ không phải bởi vì dung mạo của ta sao?"

"Âu Lai Diệp......" Dương Cách dừng một lát, thấp giọng trầm ngâm nói:"Vượt ngàn dặm xa xôi đến Ba Cách Đạt, tìm được cô nương mà ta yêu Âu Lai Diệp, cưới nàng về làm tân nương của ta. Nàng viết thơ ca ta đều ngâm nga, mỗi ngày ta đều muốn nhìn thấy nàng cười, hơi thở ôn nhu của nàng mỗi đêm ta đều quyến luyến, tiếng ca của nàng uyển chuyển, khiến cho chim chóc đều phải tự mình hổ thẹn, nàng thêu khăn tay cho ta, là một cô gái khéo léo. Ta không cần biết nàng đẹp hay xấu, ta chỉ biết tâm hồn thiện lương cao quý của nàng vĩnh viễn thuộc về ta."(Vy: cần nhân bản anh này gấp)

Xướng thi tràn ngập phong cách Ả Rập được Dương Cách suy diễn động lòng người, tuy rằng chỉ là vài câu vô cùng đơn giản, ta đã hiểu được thâm tình của hắn đối với Âu Lai Diệp. Tình thâm đến tận đây, tựa như hắn ngâm xướng như vậy, dù là đẹp hay xấu, đã không còn quan trọng.

"Âu Lai Diệp, cô nương ngốc của ta, Thánh Alla không phải cũng đã nói qua, ngài không quan tâm gương mặt hay tiền tài của chúng ta, chỉ cần biết nột tâm của chúng ta. Âu Lai Diệp của ta, thứ làm cho ta mê muội không phải dung nhan của nàng, mà là — nơi này." Hắn chỉ chỉ ngực của Âu Lai Diệp.

Âu Lai Diệp sớm khóc không thành tiếng, căn bản nói không ra lời.

Khóe mắt của ta cũng có chút ướt át, kết quả này, so với ta tưởng tượng còn tốt hơn rất nhiều......

Nhiệm vụ lần này, đã hoàn thành rồi sao? Hình như thực thuận lợi, bọn họ sẽ không chết, hơn nữa, Âu Lai Diệp có tình yêu của Dương Ly, cái gì nội tâm tự ti đều đã chữa khỏi rồi.

Nhiệm vụ lần này, đã hoàn thành rồi sao? Tựa hồ thực thuận lợi......

"Âu Lai Diệp, thấy nàng vì ta mà phải chịu dày vò như vậy, tim của ta như ngưng đập. Mặc kệ nàng đẹp hay xấu, ta cũng sẽ không bỏ nàng! Ta chỉ muốn nàng  khỏe mạnh, vui vẻ ở bên người ta, ta sẽ lập tức mang nàng  đi đến quốc gia của ta." Dương Ly nắm chặt tay nàng.

"Ta, ta không thể đi cùng với chàng, ta cùng ma quỷ làm giao dịch, ma pháp này sẽ bám theo ta đến hết đời, sau này linh hồn của ta sẽ thuộc về hắn." Âu Lai Diệp thần sắc ảm đạm nói.

"Không được, ta tuyệt đối không thể cho nàng  lại chịu tra tấn như vậy, cho dù là ma quỷ, ta cũng muốn làm cho hắn dừng lại." Dương Ly vẻ mặt đau lòng.

"Thánh Alla, hiện tại con vô cùng hối hận vì hành động ngu ngốc của mình..." Âu Lai Diệp vừa vui sướng vừa bi thương.

Nếu ma pháp không được giải trừ, Âu Lai Diệp sẽ vẫn chịu tra tấn, như vậy bọn họ sao có thể tự do? Nhưng mà, nhiệm vụ của ta coi như đã hoàn thành , ta nên trở về mới đúng. Nhưng mà...... Lòng của ta đấu tranh kịch liệt, cái gọi là tiễn Phật phải tiễn tới Tây Thiên, chuyện này ta quản hay không đây?.

"Hai người không cần lo lắng, ta sẽ nghĩ biện pháp, tin tưởng ta, nhất định sẽ có biện pháp giải trừ ma pháp."

Vài giờ sau, ta đã một lần nữa nằm ở trên thảm trong phòng của Cáp Luân, từ lúc nãy đến giờ, ta vẫn không có ngủ, lời nói ra thật nhẹ nhàng, nhưng vấn đề là ta có biết cách giải trừ ma pháp đâu.

Nghe thấy tiếng Cáp Luân ra khỏi phòng, ta lập tức gọi Tiểu Đăng.

"Chủ nhân......" Tiểu Đăng vẻ mặt ủ rũ.

"Sao vậy? Ngươi rất mệt?" Ta không khỏi có chút kinh ngạc.

"Ân, nhân gia đang ở nằm mơ, bị ngươi đánh thức." Hắn nhu nhu mắt nhập nhèm mắt buồn ngủ.

"Cái gì! Ngươi không phải thần linh sao? Còn muốn ngủ sao?"

"Thần linh thì sao" Hắn đánh cái thật to ngáp,"Thần linh cũng phải nghỉ ngơi nha."

Cái gì đây, thế này mà cũng gọi là thần?

"Đúng rồi, ta muốn hỏi một chút như thế nào mới có thể giải trừ được ma pháp trên người công chúa? Hủy bỏ giao dịch với Lưu Già, làm cho công chúa khôi phục dung mạo ban đầu."

Tiểu Đăng  lập tức tỉnh táo, hắn bay tới bên người ta, nói:"Chủ nhân, người hỏi cái này làm gì? Chẳng lẽ ngườii muốn......?"

"Đừng hỏi ta nghĩ gì, ngươi nói cho ta biết trước đi." Ta không kiên nhẫn nói.

"Muốn giải trừ ma pháp của Lưu Già, hủy bỏ giao dịch với hắn," Tiểu Đăng liếc ta một cái, chậm chạp nói:"Chỉ sợ chỉ có bản nhân hắn mới có thể làm được."

"Cái gì, ý của ngươi là chỉ có bản nhân hắn mới có thể?" Ta hơi kinh hãi, việc này so với nhiệm vụ của ta còn khó giải quyết hơn.

================

Tiểu Đăng gật đầu thật mạnh.

Ta nhất thời cũng không biết nên làm như thế nào mới tốt, Tư Âm luôn cảnh cáo ta không được trêu chọc tên Ma vương này, hơn nữa bằng thân thủ của ta nhất định không phải đối thủ của hắn,dù mạnh hơn cũng là không có khả năng.

Nhưng mà dù là ma pháp gì, cũng sẽ có sơ hở, chẳng lẽ chỉ có bản thân Lưu Già mới có thể giải trừ? Nghĩ đến đây, ta âm thầm quyết định, đêm nay lại đi một lần, dù sao Lưu Già cũng không cảm nhận được sự tồn tại của ta, ta phải tiếp cận hắn, tỉ mỉ xem quá trình thực hiện ma pháp một lần, từng chi tiết cũng không bỏ qua, có lẽ sẽ phát hiện sơ hở cũng không chừng.

Mặc kệ thế nào, ta nhất định phải thử một lần.

Theo màn đêm buông xuống, tâm tình của ta cũng tựa hồ có chút khẩn trương.

Đêm ngày càng u ám, ta đang muốn đứng dậy, bỗng nhiên nghe thấy Cáp Luân ở trên giường trở mình. Hắn có vẻ chưa ngủ, ta thử hô một tiếng:"Uy? Cáp Luân?"

Không có tiếng trả lời, ngay tại lúc ta nghĩ hắn đã ngủ, hắn bỗng nhiên mở miệng nói:"Việc gì? Người quái dị?"

"Không có gì, chim cú mèo!" Ta vừa nghe hắn nói thì liền nổi khùng.

"Vậy vì sao ngươi kêu tên của ta, hay là ngươi tưởng thừa dịp lúc ta ngủ  gây rối?" Trong thanh âm của hắn tựa hồ mang theo một tia trêu chọc.

"Ai thèm gây rồi ngươi, tưởng bở hả" tá trả đũa.

"Nếu ngươi đẹp như tỷ ta thì có thể xem xét.....Hắn cười khoái trá, mang theo vẻ hứng thú.

Dung mạo giống tỷ tỷ hắn? Ta quả thực hâm mộ dung mạo của nàng, nhưng mà nếu ta vì dung mạo mà phải trả giá lớn như vậy, ta thà làm người quái dị còn hơn.

"Coi như xong, ngươi nên đi tìm nữ nhân bộ ngực giống quả lựu, cái mông giống dưa hấu đi, ngực to mông to mới hợp với nam nhân siêu cấp nông cạn như ngươi ." Ta khinh thường đáp trả một câu.

Hắn sửng sốt, bỗng nhiên ha ha nở nụ cười, nói:"Ta đã quên, cho dù ngươi có dung mạo như vậy, dáng người giống con gà con vẫn không hợp khẩu vị của ta a."

"Ai dáng người giống con gà con!" Ta nhảy dựng lên, nam nhân này, lúc nào cũng muốn chọc điên ta ......

"Như thế nào, còn muốn giống như lần trước đánh một trận, lần này ta cũng sẽ không nhường ngươi, cẩn thận ta đánh cho mông ngươi nở hoa." Mặt hắn mang uy hiếp thân thân thủ.

#Nguyệt: 2 người này 1 ngày không gây lộn chắc ăn cơm không ngon =_=

Ta hô hấp vài cái thật sâu, bình tĩnh, bình tĩnh, không nên cùng con heo  này chấp nhặt, buổi tối còn có việc cần làm, hiện tại nhất định phải nhẫn nại, phải nhẫn nại.

Ta phá lệ không cãi lại, quay người lại, giả bộ ngủ.

Hắn đối với phản ứng của ta cũng cảm thấy có chút không thú vị, không bao lâu, ta chợt nghe tiếng hít thở đều đều khi hắn ngủ. Ta rón ra rón rén ra khỏi phòng, nhắm thẳng tầng hầm mà đi.

Vẫn là một màn đó, Âu Lai Diệp đã hóa thân thành hoàng kim mỹ nhân, ta bình phục tâm tình một chút, vào cửa phòng, Lưu Già tựa hồ cũng không có cảm nhận được sự tồn tại của ta, phong ấn của Sở La Môn mà Tiểu Đăng cho ta đúng là hữu dụng.

Ngạo mạn đi thong thả đến bên cạnh Lưu Già, đúng lúc này, hắn bỗng nhiên quay đầu liếc  hướng ta đang đứng.

Chính là như vậy trong nháy mắt, ta đã thấy rõ dung mạo của hắn......

Hắn chẳng những không phải là ông già, mà còn là  nam nhân tương đối trẻ tuổi, lông mi dài nhỏ xinh đẹp tuyệt trần, da thịt mềm nhẵn trắng noãn, đôi môi đỏ có độ cong kinh người, nhưng để cho ta kinh ngạc là, ánh mắt của hắn, đồng tử màu đỏ ruby như máu, màu đỏ yêu dã cùng tóc hắn như tuyết trắng hoàn toàn đối lập, làm cho người ta nghĩ tới hoa Bỉ Ngạn đỏ tươi nở rộ trên nền tuyết trắng.

Tràn ngập yêu khí ...... nam nhân tuấn mỹ.....

Yêu nam (nam nhân yêu mỵ),  đầu ta bỗng nhiên hiện ra từ này.

Vừa rồi thoáng nhìn tựa hồ chính là vô tình, hắn lại tiếp tục thi triển ma pháp của hắn, ta tỉ mỉ nhìn, không buông tha một động tác nhỏ, chi tiết nhỏ, nhưng là của hắn liên tiếp động tác cũng là lưu thủy bàn hành văn liền mạch lưu loát, căn bản tìm không thấy nửa phần sơ hở.

Quả nhiên ta với Lưu Già không cùng đẳng cấp, trước mắt xem ra chỉ có thể mạo hiểm bị Tư Âm mắng một chút đến hỏi người, nói không chừng người cũng sẽ biết chút gì.

Nghĩ đến đây, ta rời khỏi phòng trước, vừa mới đóng cửa lại, bỗng nhiên một cái bóng đen ở trước mắt ta nhoáng lên một cái.

"Ai?" Ta trầm giọng hỏi.

"Người quái dị, ngươi sao lại ở trong này?"

Nghe thanh âm này, ta lại chấn động, thấp giọng nói:"Cáp luân? Ngươi tại sao lại đến đây?"

Cáp Luân liếc ta một cái, nói:"Đã sớm cảm thấy ngươi lén lút, cho nên theo ngươi đến xem, quả nhiên không ngoài dự liệu của ta. Ngươi rốt cuộc ở bên trong làm cái gì?" Hắn vừa nói, một bên định đẩy cửa phòng ra.

Ta lập tức giữ chặt hắn, cả giận nói:"Ngươi theo dõi ta?"

Hắn không cho là đúng nói:"Đừng cản ta, người quái dị!"

"Ngươi hiện tại không thể đi vào." Ta gắt gao kéo hắn,"Ngươi trước tiên phải nghe ta nói." Nửa đường lại nhảy ra Trình Giảo Kim (ý nói kẻ cản đường làm thay đổi kế hoạch), cũng làm ta cảm thấy có chút hỗn loạn, ta như thế nào cũng không dự đoán được hắn lại đi theo ta đến.

Hắn ngẩng đầu nhìn ta, vẻ mặt hoài nghi, bỗng nhiên ánh mắt hắn dừng lại ở nơi nào đó. Nói:"Người quái dị, mặt của ngươi làm sao vậy?" Hắn vừa dứt lời, liền nhanh chóng va chạm vào trán của ta.

Hai chữ dừng tay còn chưa nói ra, ta chỉ thấy trên trán chợt lạnh, trong lòng thầm kêu không tốt, nguy rồi, phong ấn của Sở La Môn...... Mất tác dụng, tiêu rồi!.

"Ngu ngốc! Chạy mau!" Ta nhanh chóng đứng dậy, mới vừa đi hai bước, chỉ nghe thấy cửa phòng phía sau phịch một tiếng bị mở ra.

Xong rồi, xong rồi, trong óc ta lúc này chỉ có ý niệm trong đầu ở đảo quanh......

Là phúc không phải họa, là họa trốn không được, ta cắn răng một cái, chậm rãi xoay người sang chỗ khác.

Vừa nhấc đầu, chỉ thấy mái tóc của Lưu Già tung bay trong gió, mái tóc bạch kim không ngừng dài ra, lập tức cuốn lấy cổ tay của ta.

Ta ổn định tinh thần, mặc niệm chú văn, tóc của hắn từ từ thả lỏng, theo cổ tay của ta trượt xuống, Cáp Luân đã khiếp sợ phản ứng lại đây, hắn kéo ta hướng ngoài cửa chạy.

"Ngươi đi mau, hắn không nhìn thấy nam nhân." Ta đá tay hắn ra.

Cáp Luân sắc mặt trần xuống, trầm giọng nói:"Ta sẽ không bỏ lại một nữ nhân một mình chạy trốn."

Ta sửng sốt một chút, hắn nói thế làm cho ta khó mà tin được.

"Con chuột nhỏ, còn phản kháng!"Lưu Già mở miệng cười, đôi mắt đỏ như máu lưu chuyển, đúng là nói không nên lời yêu diễm tà lệ.

Nói ta giống con chuột, chính hai mắt ngươi hồng hồng mới giống con con thỏ tinh.

Bất quá hiện tại không phải là lúc suy nghĩ, hiện tại quan trọng nhất là phải chạy thoát thân cái đã.

Ta vừa hoạt động chân một chút, hắn lại  cười, duỗi tay ra, tay hắn thoát ly khỏi cơ thể hắn, thẳng hướng ta bay tới, ta kinh hãi, nhanh chóng lấy phù chú ra, che lại cánh tay hắn, chỉ nghe ba một tiếng, cánh tay hắn cư nhiên bị ta định trụ.

"Ha ha, rất thú vị nha." Hắn cười.

"Lưu Già, ngươi hãy nhanh chóng giải trừ ma pháp của Âu Lai Diệp, bằng không ngươi cũng đừng mơ  lấy lại cánh tay của ngươi." Ta lo lắng không đủ uy hiếp nói.

"Nga, nữ nhân kia, tùy tiện ngươi xử trí." Hắn hơi hơi mị hí mắt tình, không biết niệm vài câu gì, chỗ cụt tay kia lại bay mọc ra một  cánh tay.

"Ngươi, ngươi?" Ta cả kinh nói không ra lời.

Hắn mỉm cười, lại có mấy cái cánh tay dài đi ra, ta mở to hai mắt nhìn, oa a a, cái này không phải Na Tra sao!

"Không cần biết ngươi có mấy cánh tay, ngươi nếu không giải trừ ma pháp cho nàng, ta sẽ biến ngươi thành lão yêu cụt tay." Của ta lo lắng là càng ngày càng không đủ, hôm nay xem ra không thể đánh bừa, vẫn là ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.

Hắn bỗng nhiên thu hồi mấy cái cánh tay thừa ra, khôi phục bộ dáng bình thường, có hứng thú nhìn ta nói:"Dám uy hiếp Lưu Già ta, ngươi đúng là vật nhỏ thú vị."

"Ta không phải nói sao, ngươi sẽ hối hận", ta vừa nói, một bên nháy mắt ra dấu cho Cáp Luân, nhanh chóng lấy ra một phù chú khác, ném  về phía Lưu Già, thừa dịp hắn phân tâm, nhanh chóng gọi sương mù, kéo Cáp Luân liền chuẩn bị độn thổ.

"Vật nhỏ, muốn chạy sao?" Ta vừa mới nghe thấy hắn nói xong câu đó, liền cảm thấy cả người bị một trận màu đỏ quang cấp bao phủ, không xong , hắn không biết làm ma pháp gì, thầm nghĩ đến đây, ta hoàn toàn bị tê liệt toàn thân, thân mình mềm nhũn ngã xuống......

Lúc tỉnh lại, ta vừa mở mắt liền thấy Cáp Luân

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net