Chương 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 77: thử luyện
EDIT & BETA: TĨNH QUÂN- XÍCH NGUYỆT

Vào thời điểm ta đang kinh ngạc thì ngoài cửa lại truyền đến giọng nói của Bà Tu Mật, ta vội vàng đem bức hoạ đặt về chỗ cũ .

  " Tiểu Ẩn , ngươi làm thế nào lại ở trong này ? "Bà Tu Mật nhìn thấy ta trễ như vậy nhưng vẫn còn ở trong phòng nàng thì có chút kinh ngạc .

  " Mới vừa rồi , Ma La đại nhân vừa đến cho nên ......" Ta sợ nàng hiểu lầm, lại nhanh chóng lên tiếng : " Hắn là tới tìm ngươi, ta lại sợ chọc giận hắn nên để cho Đạt Mã đi tìm ngươi , bản thân thì thay ngươi đối phó hắn, kéo dài một chút thời gian ai ngờ hắn lại bỏ đi sớm . "

   Bà Tu Mật khẽ mỉm cười, nói : " Thật ra thì ngươi cũng nên làm quen với hắn nhiều hơn. " Chưa đợi cho ta hiểu được ý nàng, nàng lại nói tiếp : " Cuộc thử luyện của ngươi sẽ diễn ra bảy ngày sau, và đối tượng thử luyện của ngươi chính là —— Ma La đại nhân kia . "

  " Cái gì ! " Ta trợn tròn hai mắt, thất thanh kêu lên : " Chính là hắn sao ! "

  " Đừng lo lắng, ta cũng mới biết được. Ma La đại nhân cũng là một người rất ôn nhu. "

  " Nhưng, " ta dừng một chút mới nói : " Ngươi không cảm thấy buồn sao ? "

  " Buồn ? " Nàng không hiểu nhìn ta .

  " Chẳng lẽ, chẳng lẽ, ngươi đối với Ma La đại nhân chưa từng có một chút động tâm sao ? " Ta đề cao âm lượng .

  " Động tâm ? " Nàng ngẩn người, vừa cười vừa đứng lên, " Làm sao có thể ? Hắn là một người tốt, những năm gần đây, hắn đối với ta không tệ, cũng rất săn sóc cho ta, nhưng hắn cũng chỉ là một vị khách nhân của ta mà thôi . "

   Trong lòng ta là một đống hỗn loạn, tiến lên hai bước, nói : " Nếu như hắn nguyện ý dẫn ngươi đi khỏi nơi này thì sao ? "

   Thân thể nàng chấn động, chăm chú nhìn ta , say đó lại cười, nói : " Ẩn , ngươi lại quên rồi, ta bất quá chỉ là một kỹ nữ, chẳng có nam nhân nào đồng ý dẫn ta rời khỏi nơi này đâu. Hơn nữa ......" Nét vui vẻ dần dần biến mất, nàng thấp giọng nói : " Cùng chàng đi khỏi nơi này ...... đã không thể nào ......"

   Ta hiểu được " chàng " trong miệng nàng không phải là Ma La, nếu là vậy – " Chàng " đó —— Chẳng lẽ là người đàn ông giống như hoa sen kia ? Những bài thơ đó, cũng là tặng cho người nọ sao ?

   Bây giờ ta có hơi bối rối, điều này không phát triển theo chiều hướng ta mong muốn, rốt cục ai mới được, bây giờ ta hình như có chút hỗn loạn, chuyện phát triển hoàn toàn không phải như ý ta muốn, rốt cuộc ai mới là người định mệnh của Bà Tu Mật ? Là Ma La, hay là người trong bức hoạ ? Cứ xem như đó là Ma La, nàng ta có vẻ cũng sẽ không đi theo hắn, như vậy, ta nên làm cái gì bây giờ ?

  ==============================

   Ngày hôm sau, ta vốn là muốn đi tìm Mục Liên để hỏi hắn một chút chuyện có liên quan đến vết bớt hình thoi này, nhưng lại bị Ô Nhĩ Ốc Tây ngăn lại, nàng bắt ta học hết phần còn lại của vũ điệu .

   Bị tra tấn cho đến hoàng hôn, Ô Nhĩ Ốc Tây mới cho ta đi. Ta liền lập tức đổi một bộ y phục, chạy thẳng đến sông Hằng.

   Hoàng hôn vẫn còn đọng lại, dưới tàng cây Thùy Chi Ám La người nam tử đang ngồi tụng kinh, quanh thân cũng bị ánh mặt trời nhuộm thành một màu vàng nhạt huy hoàng, mái tóc dài của hắn toả ra hương sen thăm thẳm, theo gió mà tung bay, đứng ở xa nhìn lại, thân ảnh của hắn khiến người ta cảm thấy mông lung không rõ .

  " Nếu đã đến, sao lại không đi ra . " Bàn tay đang vuốt ve chuỗi tràng hạt của hắn dừng lại .

   Thính giác của người mù quả nhiên đặc biệt nhạy bén, ta cười cười chuẩn bị bước ra, lại nghe thấy một thanh âm phía sau gốc cây bên cạnh hắn, một thân ảnh cực kỳ quen thuộc bước ra, mặc dù chỉ nhìn liếc qua nhưng ta cũng đã thấy rõ bộ dáng của người đó, ta kinh ngạc vội vàng trốn phía sau thân cây, là Bà Tu Mật, không ngờ lại là nàng !

  " Ta biết là ngươi, " Liên thấp giọng .

   Bà Tu Mật đứng trước mặt hắn, ánh mắt phức tạp, " Tại sao mắt của chàng lại biến thành như vậy ? Tại sao, mười năm trước chàng lại biến mất ......"

  " Tất cả mọi thứ đều đã qua. "Mục Liên nhàn nhạt nói .

  " Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì ? " Nàng tiến lên hai bước .

   Mục Liên khẽ mỉm cười, nhưng cũng không lên tiếng nữa .

  " A ......" Bà Tu Mật tựa hồ như phát hiện ra cái gì, khẽ hô một tiếng, nàng cúi xuống nhìn chằm chằm mặt của Mục Liên, giọng run run nói : " Chàng, chàng, vết bớt trên trán chàng sao lại biến mất ? "

   Vết bớt ? Nghe những lời này, ta chợt nhớ đến bức hoạ kia, chỉ cảm thấy một cổ nhiệt lưu xông thẳng lên đỉnh đầu, nàng nói vết bớt đó sẽ không phải là ......

   Nghĩ đến đây , ta cũng không nhịn được nữa, một bước vọt đến trước mặt của Bà Tu Mật, cũng không kịp nhìn vẻ mặt kinh ngạc của nàng, ta nắm chặt y phục của nàng hỏi : "Ngươi vừa nói vết bớt phải không, có phải là một hình thoi ? "

   Nàng sửng sốt một hồi, mới hồi phục tinh thần lại, gật đầu.

  " Ẩn, ta không ngờ là ngươi sẽ ra đây . "Mục Liên ở một bên nở nụ cười.

   Ta quay đầu lại nhìn hắn, thì ra hắn đã sớm biết ta ở đây.

  " Thật không .? Thì ra người vốn có vết bớt hình thoi? Tại sao ngươi không nói ? Rốt cục là xảy ra chuyện gì ? " Ta liên tiếp hỏi một loạt câu hỏi khiến Liên không biết nên trả lời thế nào .

  " Ẩn, ngươi làm sao vậy ? " Bà TuMật đối với hành động của ta cũng hết sức khốn hoặc*.

(*) khốn đốn và nghi hoặc.

  " Mục Liên, ngươi mau trả lời ! " Ta đề cao âm lượng .

   Trên mặt Mục Liên hiện lên một tia ngạc nhiên, hắn thu lại nụ cười, bàn tay tiếp tục vuốt ve chuỗi tràng hạt, chậm rãi nói : " Ta cũng không rõ, mười năm trước sau khi gặp qua sư phụ, vết bớt liền biến mất . "

  " Vậy ngươi chính là có cái bớt đó ? Thật là con mẹ nó không ngờ được (#Nguyệt: văng tục không phải là bé ngoan nhe =]]])! " Ta than thở, xong rồi, ta có lẽ đã phạm một sai lầm rất nghiêm trọng ! Ta có lẽ đã nhận nhầm người định mệnh của Bà Tu Mật rồi ......

   Nếu như Mục Liên là người trong số mệnh của Bà Tu Mật, như vậy Ma La đó phải làm sao đây ? Hỏng bét, ta còn tính tác hợp cho bọn họ, vạn nhất hắn nói ra chuyện đó thì sao ?

   Lúc trở về kỹ viện, Bà Tu Mật không nói lời nào, ta cũng không chủ động nói về người trong bức hoạ đó .

  " Không ngờ ngươi lại tìm thấy được. " Nàng nhàn nhạt nhìn ta, khẽ thở dài, " Ngươi trong bức hoạ kia chính là Ni Ma đại nhân . "

  " Nhưng mà ......" Ta mới vừa mở miệng , liền bị nàng cắt ngang.

  " Đó là chàng mười năm trước . "

   Mười năm trước, thì ra là vậ , nói như thế cũng xem như là đã giải thích thích đáng, mười năm trước mắt của Mục Liên còn chưa mù, nhưng tại sao Bà Tu Mật lại cố gắng cất giấu bức hoạ này, chẳng lẽ nàng ......

   Tư Âm đã từng nói rằng người trong số mệnh của Bà Tu Mật chính là một trong những khách nhân của nàng, nhưng Mục Liên lại là khách của sư phụ nàng ?

  " Ngươi nên sớm nghỉ ngơi đi, rất nhanh sẽ đến ngày thử luyện . " Lời nói tiếp theo của nàng như một cú đánh vào đầu ta , khiến cho ta bất động ......

   Thế nào ta lại quên được còn có một chuyện như vậy đang chờ ta ......——

   Đảo mắt một cái, hai ngày lại trôi qua, ngày thử luyện thì càng ngày càng gần .

   Mặc dù ta đã gần như làm xong nhiệm vụ của mình nhưng ở đây lại đã chịu quá nhiều khổ cực, nếu cứ như vậy mà trở về ta chắc chắn sẽ không cam lòng .

   Bất quá, muốn Mục Liên mang Bà Tu Mật đi, có vẻ là một nhiệm vụ bất khả thi.

   Vị Ma La đại nhân kia, cứ như đã biến mất khỏi thế gian. Kể từ hôm đó, ta cũng không biết hắn đã đi đâu, cũng chưa từng nhìn thấy qua hắn, ta ngược lại thở phào nhẹ nhõm, bây giờ chuyện này trở nên rất phức tạp, có thêm hắn lại càng thêm loạn, ta cũng đau đầu hơn .

  " Ma La đại nhân kia không biết đã xảy ra chuyện gì ? Hắn sẽ không quên cả ngày thử luyện chứ ? "Bà Tu Mật cũng lộ ra lo âu vạn phần khi không có tin tức của Ma La .

   Hắn nên quên mới phải, ta nói thầm trong lòng .

  " Nếu là như vậy, có phải ngày thử luyện sẽ được dời về sau ......" Ta vừa mới nói được nửa câu, liền bị thanh âm của một nam nhân cắt ngang .

  " Dĩ nhiên là không được. " Chỉ thấy tấm màn che được vén lên, từ bên ngoài bước vào chính là lão bản của kỹ viện .

  " Nhưng Ma La đại nhân hắn ......" Trên mặt Bà Tu Mật có nét khổ sở.

   Lão bản quan sát ta từ trên xuống dưới, nói : " Gần đây ta nghe được thương nhân ở Ma Ha Chí Na Quốc nói đêm đầu tiên của Jia Nika thuộc về người trả giá cao nhất, nếu Ẩn từ Ma Ha Chí Na Quốc tới thì cứ theo lệ mà làm. "

   Cái , cái gì ...... Trán ta bắt đầu chảy mồ hôi lạnh, buôn người với giá cao ? Đây là chuyện quái quỷ gì vậy?.

  " Nhưng mà, " Bà Tu Mật do dự một chút, nói : " Dựa theo truyền thống nơi này, đối tượng thử luyện của Ẩn phải là khách nhân tôn quý nhất của ta a ......"

  " Nhưng bây giờ cũng không nghe thấy chút tin tức của Ma La đại nhân, cứ quyết định như vậy đi. " Lão bản nói xong liền xoay người bước đi .

  " Ta nên làm thế nào bây giờ ? " Ta bất đắc dĩ mở miệng hỏi .

   Bà Tu Mật vỗ vỗ vai ta an ủi , nói : " Đừng lo lắng, ta nhất định sẽ chọn giúp ngươi một người tốt . "

  " Như vậy, việc thử luyện của ngươi trước kia ......" Ta do dự hỏi những lời này .

   Bà Tu Mật thu lại sắc mặt, nàng nhìn xuống sàn .

   Dòng sóng mắt nàng lưu chuyển trong nháy mắt, tựa hồ như ẩn chứa vạn phần nhu tình, ta chợt nhớ đến lời nàng vừa nói , " Dựa theo truyền thống nơi này , đối tượng thử luyện của Ẩn phải là khách nhân tôn quý nhất của ta a ......" , ta trong lòng âm thầm cả kinh, Mục Liên vốn là khách nhân tôn quý nhất của sư phụ nàng, nói như vậy, không lẽ đối tượng thử luyện của nàng lại là —— Mục Liên ?

  " Là ...... Mục Liên sao ? " ta do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn là mở miệng .

   Thân thể nàng hơi chấn động, một lúc lâu sau mới gật đầu .

   Ta nói không nên lời, xem ra người trong số mệnh của Bà Tu Mật —— chính là hắn .

  =======================

   Khi ta còn đau đầu suy nghĩ biện pháp khiến Mục Liên mang Bà Tu Mật đi, thì bất tri bất giác, ngày thử luyện đã đến .

   Sáng sớm , cái khổ của ta lại bắt đầu , Mật đầu tiên là thoa trên người ta một loại vật liệu khiến cho làn da trắng nõn mượt mà , tiếp theo lại dùng hoa lài cùng hoa hồng trộn lẫn để cho ta tắm rửa. Ta cái gì cũng không muốn làm, nên chỉ để mặc bọn họ chơi đùa ta như hình nhân , bọn họ mặc lên cho ta một bộ Sari làm bằng ngân ti, bôi lên một loại dược liệu dưỡng tóc, lại đem mái tóc ta tết thành đuôi sam, đeo trang sức phức tạp bằng ngà voi, cùng với vòng tay vàng kim, dùng một loại dược vật màu đỏ sơn lên móng tay và chân, lại dùng KOHL – một loại than bụi để kẻ mi cho ta ......

   Tâm trạng của ta có chút rối bời, rất lâu trước kia , dường như cảnh tượng này đã từng xảy ra, bất quá , chờ đợi ta khi đó, chính là —— Nam nhân như ánh mặt trời kia (#Nguyệt: Ẩn nhớ bạn Ramsess II kìa).

   Cũng không biết đã bao lâu, thanh âm của Bà Tu Mật gọi ta trở về với thực tại .

  " Nhìn xem, Ẩn, người thực là rất đẹp. " Nàng vừa cười vừa đưa cho ta một tấm gương .

   Ta nhìn chính mình trong gương, trên mặt gương hiện lên một cô gái tràn đầy phong tình Ấn Độ .

   Ta chậm chậm di chuyển thân thể đã bị tê cứng, các nàng liền vẽ một vài thứ trên hai cánh tay ta, hiện tại cũng là bảy, tám giờ , đợi cho các nàng vẽ xong ta đưa hai tay đến trước mặt, chỉ thấy trên tay ta toàn là đồ án chẳng chịt, nhìn kỹ lại, hai con mắt của ta cũng sắp rớt xuống, trên tay của ta lại là—— Tất cả đều là tư thế trong Xuân Cung Đồ !

  " Cái này, chuyện này là sao a ......" Khoé miệng ta co quắp, đưa tay lên hỏi Bà Tu Mật .

   Nàng bị phản ứng của ta chọc cười, nở nụ cười ôn nhu nói : " Chờ lúc thử luyện, nói không chừng những thứ này sẽ trợ giúp ngươi "

   Không thể nào , bọn họ lại đem tay ta trở thành một bộ sách giáo khoa giáo dục giới tính hay sao ? Ông trời ơi ! ——

   Màn đêm nhanh chóng buông xuống, thời khắc ta không thích nhất cuối cùng cũng đến ......

   Mặc dù mang khăn che mặt, ta vẫn có thể cảm giác được vô số ánh nhìn trần trụi, không kiêng dè của đám nam nhân ở phía dưới kia đang hưng phấn, quan sát, dò xét ta như muốn nhìn xuyên qua Sari và mạng che mặt của ta.

  "500 cá mạt ! " Ta ngẩng đầu lên nhìn , một gã mập mạp ngăm đen dẫn đầu ra giá , ta hung hăng trừng hắn một cái .

  "1000 Pana* ! "

(*) đơn vị tiền của Ấn cổ.

  "2000 Pana ! "

  "5000 Pana ! "

   Vô số ngươi thay nhau tranh giá khiến ta nhớ đến chợ nô lệ ở Ả Rập. Thế sự khó lường, không ngờ rằng sẽ có một ngày ta cũng trở thành giống như họ, ta lạnh lùng liếc nhìn những người ra giá, bất kể các ngươi ra giá cao bao nhiêu, muốn chiếm tiện nghi của ta hả, không có cửa đâu. Đợi lát nữa bất kể ai là người ra giá cao nhất, chỉ cần vừa vào phòng, ta liền dùng một tấm bùa giải quyết .

   Nghĩ đến đây, tâm tình ta cũng dần thanh tĩnh lại, quay đầu nhìn Bà Tu Mật một cái thì thấy nàng đang cẩn thận quan sát những nam nhân kia .

  " Mười vạn Pana ! " Một thanh âm thật thấp từ phía sau truyền đến, thanh âm kia tựa như khối băng vạn năm trong suốt, mang theo trong trẻo lại lạnh đến thấu xương.

   Tất cả mọi người khi nghe hắn ra giá đều kinh hãi, ngay cả vị lão bản và Bà Tu Mật cũng trợn tròn đôi mắt, kinh ngạc nhìn người đó từ phía sau đi đến .

   Hắn một thân y phục truyền thống Ấn Độ màu lam nhạt, cả gương mặt từ đôi mắt trở xuống đều được che lại bằng một tấm khăn cùng màu, hiển nhiên hắn không muốn bị người khác nhìn thấy diện mạo của bản thân. Thế nhưng màu da tái nhợt đến gần như trong suốt, có thể thấy dưới tấm khăn quấn quanh mặt là vài lọn tóc màu vàng kim, cùng với đôi mắt màu tím , diện mạo hoàn toàn khác với người Ấn Độ, hiển nhiên đây ít nhiều cũng là người trong Huyết Tộc .

   Ta ngạc nhiên ngẩng đầu lên, vừa đúng lại chạm phải đôi đồng tử màu tím của hắn, màu tím đó cùng với màu mắt của Tư Âm hơi khác biệt, tựa như là một loại tử thạch anh trong suốt .

   Ta chưa từng gặp qua người này, nhưng không biết tại sao từ trên người của hắn lại cảm nhận được một cổ hơi thở lạnh như băng nhưng cũng rất quen thuộc .

  " Nếu không còn ai ra giá cao hơn, vậy tối nay Ẩn tiểu thư liền thuộc về vị đại nhân này . " Lão bản vui vẻ ra mặt, Bà Tu Mật nhìn phía ta khẽ gật đầu .

  " Như vậy , vị đại nhân này ......" Lão bản chần chừ một lúc mới cười nói : " Xin hỏi ngài ......"

   Nam tử kia lạnh lùng nhìn về phía lão bản, khiến nụ cười của hắn lập tức cứng lại, thân thể không tự chủ mà run rẩy .

  " Tiểu Ẩn, còn không mau mang vị đại nhân này đến phòng của ngươi. "Bà Tu Mật hướng ta ra dấu, ta liếc nhìn nam tử kia, tức giận nói : " Đi theo ta ! "

   Vừa vào đến trong phòng, ta liền ngửi thấy một mùi hương kỳ dị lại nồng nặc, mùi hương này khác với mùi Già La. Loại mùi hương này, ta tựa hồ đã từng ngửi qua khi Mật tiếp khách nhân, nếu như ta đoán không sao thì đây là một loại hương kích dục kích tình của Ấn Độ .

   Hắn cũng đi theo vào bên trong, thuận tay đóng cửa lại rồi xoay người, lạnh lùng nhìn ta .

   Đôi đồng tử màu tím của hắn không mang theo chút tâm tình nào, lại khiến cho ta cảm nhận được một trận địch ý, ta không tự chủ lùi về phía sau một bước .

  " Ngươi là ai ? " Ta cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nhất hỏi hắn .

   Nhưng hắn cũng không trả lời vấn đề của ta, chỉ nói một câu khiến ta không giải thích được, " Thì ra chính là ngươi . "

  " Ngươi rốt cuộc là người nào ? " Trực giác nói cho ta biết , hắn tựa hồ không giống với —— Con người.

  " Ngươi không cần biết ta là ai, ngươi chỉ cần biết sau tối nay ngươi sẽ không còn thuộc về chính ngươi nữa. " Hắn dừng một chút, lại nói : " Bất quá, người mua ngươi không phải là ta . "

  " Không phải là ngươi, vậy là ai ? " Trong lòng ta không tránh khỏi một trận cả kinh .

   Hắn cũng không trả lời , chỉ nghiêng nhẹ cơ thể về một bên, đưa bàn tay ra , một luồng sáng màu xanh nhạt từ lòng bàn tay của hắn xông ra, luồng sáng càng lúc càng lớn, cũng càng ngày càng sáng, cho đển khi từ trong đó xuất hiện một bóng người .

  " Là ta . "Một giọng quen thuộc truyền tớ , thân thể của ta chấn động , đợi đến khi có thể nhìn thấy rõ người trước mắt này, ta chỉ cảm thấy đầu ta là một mảng trống rỗng ......

   Mái tóc dài màu bạc chói mắt, đôi mắt lam sắc tựa như tảng băng mỏng trong suốt, khoé miệng tựa tiếu phi tiếu*, mang theo một chút tà mị ......

(*) cười mà như không cười.

   Hắn lại —— theo tới đây.

   Khoé môi ta giật giật, nhưng lại không nói ra lời .

  " Tát Na Đặc Tư, nơi này liền giao cho ngươi . "

  " Đa tạ, Lai Hi Đặc ( Lecht ) . "

  Lecht ? Ta chợt nhớ ra cái tên này, lúc ta còn đang ở Trung Cổ làm nhiệm vụ, Tác Na Đặc Tư đã từng nhắc đến cái tên này, Trưởng Lão của Huyết Tộc -Lecht .

   Không trách được ta cảm thấy cả người đều phát run, thì ra hắn cũng là một quỷ hút máu , hơn nữa còn là một Nguyên Lão* vô cùng mạnh ......

(*) người có địa vị cao.

   Lecht nhẹ gật đầu, cũng không nhìn ta nữa, biến mất khỏi phòng như một làn khói .

   Hiện tại trong phòng, chỉ còn lại ta cùng —— Tát Na Đặc Tư .

  " Lecht, hắn tại sao lại ——" ta do dự hỏi .

  " Hắn chẳng qua chỉ là muốn nhìn thấy đến tột cùng là loại nữ nhân nào, " Hắn dừng một chút, thấp giọng, " có thể khiến cho ta si mê đến thế. "

  " Vậy, tại sao ngươi lại tới đây ? " Nghe lời của hắn , trong lòng ta không khỏi run lên .

  " Tân nương của ta, " hắn nở nụ cười , " Nàng ở đây —— Kỹ viện nhất định học được không ít thứ đi . " Nụ cười của hắn hiện tại khác với thường ngày, tựa như là hàn băng ngưng kết thành trong mùa đông, lạnh đến nỗi làm cho ta thấy sợ .

   Tát Na Đặc Tư, tựa hồ hắn đang tức giận ......

  " Ta, ta chỉ là vì phải hoàn thành nhiệm vụ ......" Ta cũng không biết tại sao mình lại cố gắng giải thích cho hắn hiểu nữa .

  " Nhiệm vụ ? " Hắn nhích lại gần ta vài bước, trên mặt xuất hiện một chút không vui, " Nếu như tối nay ta không đến, nàng định làm cái gì đây ? "

  " Ta cũng không ngốc, căn bản không có ai có thể chiếm tiện nghi trên người ta được . " Ta trợn mắt liếc nhìn hắn .

   Sắc mặt của hắn hoà hoãn lại , trong mắt loé lên ý cười , " Không tệ , không có ai có thể chiếm được tiện nghi trên người nàng —— Trừ ta] . " Vừa dứt lời , hắn liền nắm chặt hai vai ta, hung hăn hôn lên môi ta. Ta căn bản không có phản ứng kịp, liền lập tức bị đoạt đi hô hấp. Hắn ngậm môi ta hết mút lại cắn, đầu lưỡi hắn cường ngạnh muốn mở miệng ta ra, răng môi dính chặt vào nhau, hắn vững vàng đón được đầu lưỡi của ta, nhanh chóng thêm một màn dây dưa ......

   Chờ hắn quyến luyến buông môi ta ra, ta ngay lập tức vội vàng vỗ ngực thuận khí, thật lâu hô hấp của ta mới trở lại bình thường .

  " Tát Na Đặc Tư, ngươi đừng có làm càn! Nếu không ta sẽ không khách khí. " Ta căm tức nhìn hắn .

  " Không khách khí ? " Khóe miệng hắn giương lên, " Đừng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC