Chương 79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 79: hoàng hôn trên sông Hằng
EDIT & BETA: TĨNH QUÂN- XÍCH NGUYỆT

Ta ngẩng đầu lên nhìn hắn chằm chằm , lập lại một lần : " Trở về cung ? "

Nụ cười trên môi hắn càng sâu hơn, ngưng mắt nhìn Bà Tu Mật nói : " Đúng vậy, trở về cung. Ma La không phải tên thật của ta, tên thật của ta là —— Thi La Dật Đa* . "

(*) Còn có danh hiệu khác Giới Nhật Vương :3 , đã chú thích ở chương 72 (chương 72 dịch nhầm Giới Nhật Vương thành Nhật Giới Vương, cơ mà sửa rồi =]]]] dạo này mắt bị lên độ nên mấy bạn thông cảm :v )

Bà Tu Mật phản ứng rất nhanh, toàn thân nàng run lên, lập tức quỳ xuống lẩm bẩm nói : " Bệ hạ ...... "

Ta cảm thấy như đầu mình bị đánh một cái thật nặng , Thi La Dật Đa, cung, bệ hạ ...... Người đàn ông trước mắt này —— chẳng lẽ lại chính là Giới Nhật vương Thi La Dật Đa !

Vị Ma La đại nhân kia, không, là Thi La Dật Đa nhẹ nhàng đỡ nàng lên, ôn nhu nói : " Ta hiểu được tâm ý của nàng liền chạy về cung cùng mấy vị đại thần kia thương lượng, qua nhiều ngày mấy lão thần ngoan cố kia cũng chịu gật đầu, đồng ý để ta đem nàng về cung, chẳng qua là ...... " Hắn dừng một chút, " Ta tạm thời vẫn không thể phong nàng làm phi . "

Ta ngơ ngác đứng ở một bên mà nhìn, Giới Nhật vương Thi La Dật Đa, lên ngôi lúc mười sáu tuổi, trong vòng mấy năm ngắn ngủi dường như đã chinh phục toàn bộ lục địa Nam Á ở phía Bắc, đạt đến cảnh giới " Tượng quân* sáu vạn, mã quân mười vạn ", ở trong lịch sử Ấn Độ không hề thua kém với Khổng Tước Vương- A Dục, Quý Sương Vương-Già Nị Sắc Già* , và cùng nhiều vị vua của vương triều Chiên Đà La *, được người đời sau gọi là " Người khổng lồ cuối cùng của Ấn Độ cổ đại " , khi còn trẻ, cũng từng có giai thoại phong lưu như thế này sao ?

(*) Tượng quân: đội quân dùng voi để chiến đấu.

(*) Mã quân: đội quân dùng ngựa để chiến đấu.

(*) Khổng Tước Vương- A Dục:

Ashoka (sa. aśoka, pi. asoka, zh. 阿育王, hv. A Dục) là vị vua thứ ba của vương triều Con Công (sa. maurya, zh. 孔雀) thời Ấn Độ xưa, trị vì Ấn Độ từ năm 273 đến 232 trước CN.Là một trong những hoàng đế kiệt xuất trong lịch sử Ấn Độ, Ashoka đã toàn thắng trong loạt các cuộc chinh phạt và cai trị phần lớn vùng Nam Á, từ Afghanistan cho đến Bengal hiện nay và đi sâu đến miền Nam tận Mysore. Là một vị vua ủng hộ Phật giáo, ông đã lập nhiều bia đá ghi lại những thánh tích trong cuộc đời Phật Thích-ca Mâu-ni và theo truyền thống Phật giáo, tên ông gắn liền với việc lưu truyền Phật giáo.

Vào khoảng năm 260 TCN Ashoka tiến hành cuộc chiến tranh xâm lược nhà nước Kalinga (ngày nay là Odisha). Ông đã chinh phục Kalinga, điều mà các tiên đế của ông từ thời Chandragupta Maurya chưa bao giờ làm được. Ông xây dựng trung tâm cơ quan quyền lực của đế chế Maurya ở Magadha (nay là Bihar). Ông trở nên đề cao Phật giáo sau khi chứng kiến nhiều chết chóc trong chiến tranh Kalinga, mà bản thân ông đã thực hiện do khát vọng mở rộng đế quốc của mình. "Ashoka suy ngẫm về trận chiến ở Kalinga, cuộc chiến mà người ta ngẫm rằng đã làm hơn 100.000 người chết và 150.000 người khác bị trục xuất."Ashoka đã quy y Tam bảo vào khoảng 263 TCN.Sau đó ông đã hoằng dương giáo pháp nhà Phật ra khắp châu Á, và thiết lập các di tích đánh dấu nhiều địa danh quan trọng trong cuộc đời truyền pháp của Phật tổ Thích-ca Mâu-ni.

Tên ông cũng được gọi theo dịch tiếng Hán Việt khác là A-du-ca (zh. 阿輸迦), A-du-già (阿輸伽), A-thứ-già (阿恕伽), A-thú-khả(阿戍笴), A-thúc (阿儵), hoặc dịch nghĩa là Vô Ưu (無憂), hoặc như ông tự khắc trên những cột trụ nổi danh được lưu đến ngày nay là Thiên Ái Hỉ Kiến (zh. 天愛喜見, sa. devānaṃpriya priyadarśi), nghĩa là "người được chư thiên thương, người nhìn sự vật với tấm lòng hoan hỉ". Ông là vị quân vương đầu tiên của nước Ấn Độ xưa (sa. bhāratavarṣa) đã thống nhất được một lãnh thổ vĩ đại, lớn hơn ngay cả Ấn Độ ngày nay.

(*) Quý Sương Vương-Già Nị Sắc Già:

Chandragupta Maurya (340 TCN – 298 TCN) là vua sáng lập vương triều Maurya trong lịch sử Ấn Độ cổ, trị vì từ khoảng 322 TCN đến 298 TCN. Tên ông được các tài liệu Hy Lạp và Latinh đề cập như Sandrokuptos (Σανδρόκυπτος), Sandrokottos (Σανδρόκοττος) hay Androcottus.

Trước khi Chandragupta lên nắm quyền, miền tây bắc Ấn Độ nằm dưới sự thống trị của người Hy Lạp trong khi vương triều Nanda hùng cứ ở đồng bằng sông Ấn-Hằng. Năm 323 TCN, Chandragupta xây dựng lực lượng đánh bại các thống đốc của người Hy Lạp ở miền tây bắc. Tiếp theo đó ông hạ bệ vua Nanda năm 321 TCN rồi khởi lập triều đại Maurya.

Năm 304 TCN ông chặn đứng một cuộc xâm lược của quân đội Syria do vua Seleukos I Nikator chỉ huy. Kết quả là Seleukos phải kí hoà ước, nhượng vùng Balochistan và gả công chúa cho Chandragupta đổi lấy 500 thớt voi.Seleukos còn gửi sứ thần Megasthenes đến thực hiện các nghi thức giao hảo tại thủ đô Pataliputta (Hoa Thị) của Chandragupta, mà đến nay những tấu chương của Megasthenes vẫn tồn tại.

Sau một loạt cuộc chinh phạt, Chandragupta đã trị vì trên một đế quốc rộng lớn, trải dài từ Bengal và Assam ở phía đông tớiAfghanistan và Balochistan ở phía tây, tới Kashmir và Nepal ở phía bắc, và tới Cao nguyên Deccan ở phía tây, kiểm soát được hầu hết Ấn Độ. Điều này khiến ông được người đời xem là ông vua thực thụ đầu tiên cai quản hầu hết tiểu lục địa Ấn Độ.

(*)Vương triều Chiên Đà La: còn gọi là Vương triều Gupta tồn tại từ năm 320 tới 550 ở phần lớn Bắc Ấn Độ, Đông Nam Pakistan, một phần của Gujarat vàRajasthan mà ngày nay là Tây Ấn Độ và Bangladesh. Thủ đô của vương triều này ở Pataliputra, ngày nay là Patna, thuộc nhà nước Ấn hóa ở Bihar.

" Nhưng như vậy cũng là —— Nhân bất phong lưu uổng thiếu niên*. "

(*) Con người mà không phong lưu, chơi bời thì uổng phí tuổi trẻ.

" Bệ hạ, thứ cho ta không thể đáp ứng . " Bà Tu Mật nhẹ nhàng rút lại bàn tay của mình .

" Cái gì ? " Trên mặt của hắn hiện lên chút kinh ngạc .

" Ta hiện giờ không còn là Nia Jika nữa, vì vậy nên ta sẽ không đi theo ngài . "

" Bà Tu Mật ...... " Trong giọng nói của hắn mang theo một tia tức giận .

" Cái đó, đều là lỗi của ta, thực ra thì ý của Bà Tu Mật không phải như vậy, mà là nàng đối với ngài không có cảm giác đặc biệt gì hết ...... mọi thứ đều là hiểu lầm. " Ta ngượng ngùng nói .

Thi La Dật Đa liếc nhìn ta một cái , lạnh lùng nói : " Khoan đã, Bà Tu Mật, hôm nay nàng nhất định phải cùng ta trở về . "

Ta bước lên phía trước, kéo Bà Tu Mật lại , cười cười nói : " Bệ hạ, chưa chắc ngài có thể mang nàng đ . " Ta thật muốn cho mình một cái tát, ban đầu người khuyên hắn đưa Bà Tu Mật đi là ta, bây giờ người có thể ngăn cản hắn cũng chỉ có thể là ta, ông trời, ta rốt cục đã gây ra chuyện gì vậy .

" Chưa chắc ? " Con ngươi lạnh lẽo của hắn thoáng lên một tia châm chọc, " Chỉ bằng ngươi ? Bên ngoài có hơn trăm thị vệ, ngươi có thể ngăn được sao ? "

" Nàng dĩ nhiên ngăn được. " Một thanh âm hài hước quen thuộc từ phía sau chúng ta truyền đến .

Ta quay đầu lại, khoé miệng không ngăn được mà co quắp .

Tát Na Đặc Tư không biết đã xuất hiện từ lúc nào, phong thái ưu nhã , mái tóc màu bạc tang thương phản chiếu ánh trăng của hắn mơ hồ tản ra một vầng sáng nhàn nhạt, nếu không phải bên khoé miệng của hắn mang theo nụ cười đầy tà ý thì hắn chính là một vị thần ở Thần giới .

Thi La Dật Đa cùng Bà Tu Mật đều nhìn hắn, nhất thời cũng bị tuyệt thế phong tư của hắn mê hoặc .

" Tiểu Ẩn của ta, nàng định làm gì thế ? " Hắn cười hì hì nhìn ta .

" Rất đơn giản, ta có hàng trăm cách để mang Bà Tu Mật đi khỏi nơi này. " Ta xem thường nói .

Hắn cười vui vẻ, " Vậy sao ? Nhưng mà vị đại nhân ngây thơ này hình như cũng là vua của một nước, xem như hôm nay nàng cứu được nữ nhân kia, cũng khó bảo đảm rằng sau này hắn sẽ không phái người đi tìm nàng ta . "

Ta sửng sốt, đúng vậy , ta sao lại không nghĩ đến điểm này .

" Nàng mang cô ta đi trước đi, nơi này giao cho ta . " Tát Na Đặc Tư nhẹ nhàng nhảy xuống từ bệ cửa sổ .

" Giao cho ngươi ? " Ta dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn .

Hắn đưa ngón tay ra búng lên trán ta một cái, " Đi nhanh lên . "

" Ây ! " Thật là đau, ta xoa xoa trán, căm tức nhìn hắn .

Thi La Dật Đa nhíu mày , nói : " Yêu nhân từ đâu đến, người đâu ...... "

Lời của hắn vừa nói ra được một nửa liền không nói thêm câu từ nào. Ta đồng tình nhìn hắn một cái, rơi vào tay lão yêu ngàn năm này, bệ hạ ngài cũng chỉ có thể tự mình cầu phúc mà thôi .

Bà Tu Mật do dự một chút, vẫn đi đến bên cạnh hắn , hướng hắn hành đại lễ, nhẹ giọng nói : " Những năm gần đây được Bệ hạ chiếu cố , Liên Hoa vô cùng cảm kích, mong —— Ma La đại nhân bảo trọng . "

Ra đến cửa, Bà Tu Mật quay lại nhìn hắn một cái, thần sắc của hắn ảm đạm, nhắm mắt lại .

Ta dùng chướng nhãn pháp , thành công tránh khỏi ánh mắt của mấy trăm thị vệ, mang theo Bà Tu Mật chạy thẳng đến sông Hằng. Mọi thứ đều diễn ra rất thuận lợi , chỉ là không biết Tát Na Đặc Tư sẽ đối phó với Thi La Dật Đa như thế nào ......

===========================

Bên dưới tàng cây, Mục Liên lẳng lặng ngồi đó, khoé miệng hắn mỉm cười, mái tóc đen dài theo gió bay khắp nơi , khiến cho người ta cảm thấy an tĩnh .

"Mục Liên, các ngươi đi nhanh đi . " Ta kéo Bà Tu Mật đến bên cạnh hắn .

Mục Liên gật đầu một cái, đứng lên .

Bà Tu Mật nở nụ cười với ta, nói : " Tiểu Ẩn , ta cũng không biết phải nói cái gì, cảm ơn ngươi . " Nàng dừng một chút lại nói : "Ta biết, ngươi cùng vị nam tử tóc bạch kim kia không phải là người bình thường. Tiểu Ẩn, ta không có gì để dạy ngươi, chỉ muốn trước khi đi nói với ngươi một lời " Trên mặt của nàng xẹt qua một tia tâm tình không giải thích được, " Nếu như —— tương lại gặp được người ngươi thật lòng yêu, ngàn vạn lần không nên bỏ lỡ hắn . "

Ngươi ta thật lòng yêu ? Ta sửng sốt một lát .

" Đúng rồi, Mục Liên, các ngươi định đi đâu vậy ? " Ta vội vàng chuyển đề tài .

" Đến Ma Ha Chí Na quốc. "

" Cái gì ! Ngươi muốn đến đất nước của ta ? " Ta kinh hãi .

" Nghe Tiểu Ẩn nói như vậy, ta cũng muốn đi xem thử . "

" Nhưng không phải ngươi còn phải ...... "

" Ở đó cũng có thể tụng kinh niệm Phật. "

" Mục Liên, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ một mực đợi ở nơi này, đối với những thứ khác đều không có hứng thú . "

Hắn khẽ mỉm cười, đi đến trước mặt ta, mái tóc mềm mại theo gió khẽ lướt qua mặt ta .

" Hoa không nở rộ để rồi tàn úa, sao không tồn tại để vì biến mất, một đời người, không phải vì tử vong mà tồn tại suốt một kiếp . " Hắn nhẹ nhàng nói nhỏ : " Không phải là điều Tiểu Ẩn nói sao ? "

" Mục Liên ...... " Trong lòng ta ấm áp, thì ra hắn vẫn luôn nhớ câu nói này của ta .

" Như vậy, tạm biệt . " Hắn cười nhạt một tiếng, quay người đi về phía trước, Bà Tu Mật cũng cười với ta rồi vội vàng đi theo .

" Mục Liên, Bà Tu Mật, các ngươi phải bảo trọng . " Nhìn bóng lưng của họ, không biết vì sao, trong lòng của ta đối với nhiệm vụ dễ dàng hoàn thành này lại có chút mất mác.

Sau một lúc, khi ta muốn trở về, phía sau liền bị người ta ôm lấy . Hơi thở lạnh như băng mà quen thuộc này, ta cũng không muốn nhì , bất đắc dĩ nói : " Tát Na Đặc Tư, ngươi đem Giới Nhật vương xử lí như thế nào ? "

Hắn nở nụ cười nhẹ, ở bên tai ta thấp giọng nói : " Cũng không có gì, chẳng qua là ngăn không cho hắn nhớ lại nữ nhân kia mà thôi. " Trong lúc hắn lên tiếng, khí tức lạnh như băng của hắn từ cổ áo ta xâm nhậm vào, khiến cho ta cảm thấy không thoải mái .

" Cái gì ? " Ta ngạc nhiên quay đầu nhìn hắn, " Ngươi dùng pháp thuật phong ấn trí nhớ của hắn ? "

Hắn mỉm cười, nhẹ nhàng buông ta ra, " Nhưng mà cũng có thời hạn . "

" Cái gì ? Vậy còn bao nhiêu thời gian ? Có phải hắn sẽ nhớ lại nhanh chứ ? " Ta bực bội .

Tát Na Đặc Tư cố ý biểu hiện tâm trạng trầm từ, hồi lâu mới nói : " Đại khái là một trăm năm, hẳn là đủ chứ ? " Trong mắt hắn hiện lên tia nhạo báng .

" Sau này ngươi nói chuyện đừng có cắt ngang như vậy được không ? " Ta trợn mắt nhìn hắn một cái .

" Đúng rồi, lần trước nàng nói có biện pháp cứu Phi Điểu, ngươi thực có cách cứu hắn ? " Hắn dường như chợt nhớ ra chuyện này .

" Cái đó ...... " Ta chần chờ, ta không thể đem chuyện Minh Giới đi nói cho hắn biết, nếu không cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây, " Chờ ta hoàn thành nhiệm vụ trở về, sư phụ sẽ nói cho ta biết . "

Hắn gật đầu : " Vậy khi nào nàng trở về ? "

Ta do dự một lúc mới nói : " Ta còn chút việc phải xử lí ở nơi này . "

Đêm nay là đêm Ô Nhĩ Ốc Tây hiến vũ, ta muốn tự tay hái một cành trúc làm lễ vật chia tay cho nàng .

Trong rừng trúc, gió thổi nhẹ, chỉ thấy được gốc cây trúc lung lay theo gió, như đang múa .

Ta đến xem một cành trúc, Tát Na Đặc Tư cũng giúp ta chọn vài gốc, lão yêu quái này, ta chưa từng biết được hắn có thể dễ dàng đi xuyên thời không. Nếu là vậy, sau này khi ta làm nhiệm vụ, lão nhân gia hắn nếu muốn đều có thể xuyên qua, hơn nữa , dường như ma pháp của hắn ngày càng mạnh lên, nghĩ đến đây, đầu của ta lại bắt đầu đau ......

" Tiểu Ẩn, nàng mau đến đây . " Hắn vẫy tay với ta .

Ta đi đến, vừa đi được hai bước liền bị thứ gì đó cản chân, khiến ta xuýt nữa ngã xuống . Ta định thầnh nhìn lại thì chính là một cây trúc vừa mọc lên không lâu, ta cười cười, đưa tay cầm lấy nó : " Chính là ngươi . "

Ở trên đài , Ô Nhĩ Ốc Tây đang hoà mình vào điệu múa, trên chân nàng đeo lên rất nhiều quả chuông đồng, theo tiếng trống mà phát ra âm thanh, thanh âm có lực, phồn âm rất nhiều, mọi người dưới đài đều bị mê hoặc trong vũ điệu của nàng .

Sau khi điệu múa kết thúc, đám người bên dưới cũng tản đi, Ô Nhĩ Ốc Tây dùng khăn tay nhẹ nhàng lau mồ hôi, từ từ bước xuống đài, khoé miệng nàng nhếch lên thành một nụ cười khi thấy ta .

" Ô Nhĩ Ốc Tây , ngày mai cô phải đi à ? "

Nàng gật đầu một cái, khi vừa nhìn thấy Tát Na Đặc Tư, sắc mặt nàng đại biến, không kìm được la lên một tiếng .

" Có chuyện gì à ? " Ta kinh ngạc nhìn Tát Na Đặc Tư, hắn tựa hồ đối với phản ứng của Ô Nhĩ Ốc Tây cũng có chút bất ngờ .

" Hắn là ...... " Ô Nhĩ Ốc Tây nhìn chằm chằm hắn .

" Hắn là ——Bạn của ta . " Ta chần chờ một lát .

Tát Na Đặc Tư không nói gì, hắn cũng bỏ qua ánh nhìn của ta .

" Làm sao có thể, giống người đó đến thế ...... " Nàng lẩm bẩm .

" Giống ai ? " Ta không hiểu .

" Giống một người ta đã từng gặp rất lâu trước kia —— thôi, không có gì đặc biệt cả . " Nàng cũng không tiếp tục nói thêm điều gì .

" Đúng rồi, " Ta từ phía sau lấy ra cành trúc kia đưa cho nàng, " Nếu cô yêu thích trúc như vậy , gốc cây trúc này liền làm quà từ biệt của ta đi . "

Ô Nhĩ Ốc Tây đưa tay nhận lấy cành trúc, tay nàng vừa chạm thì thân cây trong nháy mắt tản ra một luồng sáng màu xanh, chỉ vài khắc sau liền bao quanh thân nàng, từ từ lại hoá thành một nam tử bạch y anh tuấn .

Thân hình Ô Nhĩ Ốc Tây run rẩy, mất một lúc lâu sau mới nói được nên lời : " Cổ, Cổ Đức, là chàng sao ? "

Nam tử kia đã rơi lệ từ bao giờ : " Là ta đây . "

Ô Nhĩ Ốc Tây cuối cùng cũng bật khóc , ôm chặt lấy vị nam tử kia : " Rốt cục cũng tìm được chàng, rốt cục ta cũng tìm được chàng sau ngàn năm ...... "

Ta đối với chuyện đang xảy ra trước mắt này không hiểu được, đây rốt cục là xảy ra chuyện gì ? Cây trúc làm sao mà biến thành một mỹ nam tử ? Ngàn năm ? Nàng ấy tìm hơn ngàn năm, vậy nàng là cái gì ? Chẳng lẽ —— Nàng ta cũng không phải người sao ?

Ta nghi ngờ liếc nhìn Tát Na Đặc Tư, hắn cũng đang nhíu mày quan sát chuyện đang xảy ra trước mắt, tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của ta, đôi mắt màu băng lam của hắn liếc nhìn ta, trong đó chứa đựng loại tâm tình ta chưa từng thấy ở hắn .

Ta nhất thời bị ánh nhìn kỳ dị của hắn mê hoặc, cũng không có dời đi ánh mắt của mình .

" Tiểu Ẩn, cảm ơn cô, thật sự rất cảm ơn cô. " Ô Nhĩ Ốc Tây dần dần tỉnh táo lại .

" Cái này, rốt cục là chuyện gì đang xảy ra ? " Ta như cũ vẫn mơ hồ với chuyện này .

" Chuyện đến bây giờ ta cũng sẽ không che giấu, thực ra ta không phải là loài người, ta vốn là Vũ thần của Thiên giới, cùng Cổ Đức vi phạm thiên quy mà đem lòng yêu nhau, liền bị phạt hạ trần, mà Cổ Đức không những bị thu hồi lại chức vụ trên Thiên giới, chàng còn bị phạt mỗi một kiếp luân hồi đều phải biến thành một cây trúc. Đại thiên thần cho chúng ta một cơ hội cuối cùng, nếu như ta ở Nhân Giới tìm được Cổ Đức, liền có thể cùng chàng trở về Thiên giới ...... đây chính là lí do vì sao ta —— Lại luôn giữ lấy những gốc cây trúc . "

" Ra là như vậy ...... " Ta nói nhỏ : " Cô lại đi tìm hắn lâu như vậy, nhất định là rất cực khổ . "

" Thật sự rất cảm ơn cô, Tiểu Ẩn , ta không biết nên tạ ơn cô thế nào ! " Ánh mắt của nàng lại trở nên kích động .

Ta khoát tay , " Không cần cảm ơn ta , duyên phận các người còn chưa kết thúc, đây cũng là ý trời. Bất kể đã xảy ra chuyện gì, bây giờ các người cũng đã gặp được nhau, mọi chuyện cũng đã trôi qua, không phải sao . "

Nàng cười cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay ta : " Tiểu Ẩn, chắc chắn chúng ta đã gặp nhau trước kia, nếu không cũng không trùng hợp đến thế , là cô thay ta tìm được chàng . "

Ta không khỏi cười lên, " Làm sao có thể, cô là người Thiên giới, làm sao chúng ta lại gặp nhau trước kia được . "

" Ta không biết, đó chẳng qua là trực giác . " Nàng liếc nhìn Tát Na Đặc Tư, lại thấp giọng nói một câu, " Mà hắn —— Cũng thật giống người kia . "

Ta muốn hỏi nàng " hắn " là ai, cùng lúc này, trên bầu trời xuất hiện một đạo kim sắc chi quang, chiếu thẳng xuống Ô Nhĩ Ốc Tây cùng Cổ Đức, đem hai người họ bao lấy thật chặt, chỉ trong nháy mắt, bọn họ cũng liền biết mất .

" Bọn họ trở về Thiên giới rồi. " Ta quay đầu lại cười với Tát Na Đặc Tư, " Cũng tốt, trong lúc vô tình lại làm một chuyện tốt, xem như là tích góp công đức vậy . "

Ta thở phào, rốt cục nhiệm vụ cũng hoàn thành, cũng đến lúc ta phải rời khỏi thời không này .

" Hoa nở rộ rồi sẽ điêu tàn , sao toả sáng rồi một ngày sẽ biến mất . Chuyện gì đều sẽ có một kết thúc . " Ta không biết vì sao lại lặp lại câu nói của Liên .

Tát Na Đặc Tư lẳng lặng ngưng mắt nhìn ta, trong con ngươi của hắn tràn đầy ôn nhu, như sương như khói, ánh trăng hoà vào sắc băng lam trong đôi mắt của hắn. Hắn giương mắt nhìn lên bầu trời đầy sao, " Bất kể là hoa sẽ điêu tàn hay là sao sẽ biến mất, Tát Na Đặc Tư ta, chỉ có thể vì Ẩn mà vĩnh viễn tồn tại . "

Vĩnh viễn tồn tại ? Lòng của ta chợt cứng lại .

Tát Na Đặc Tư, nếu như ngươi đã vì ta mà tồn tại, vậy còn ta, ta tồn tại là vì cái gì đây ?

Cho dù là sao biến mất, vũ trụ diệt vong, ngươi sẽ vĩnh viễn tồn tại vì ta sao ?

Nhưng mà ngươi đã quên,

Một ngày nào đó, ta —— cũng sẽ biến mất .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net