Chương 85: sứ giả thiên giới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tPg07K4EDIT & BETA: LIỄU VY- XÍCH NGUYỆT

#Nguyệt: Bữa giờ là thấy có nhiều người đòi đi Minh Giới ngắm zai đẹp lắm rồi nha :v

Cửa mở ra, quả nhiên giống như lời Y Lai Tư (Iles) nói, ta lập tức liền trực tiếp tiến vào Hoa Điền.
Đủ các loại hoa Anh túc dưới bầu trời u ám lại hết lần này tới lần khác nở rộ dày đặc, như lời nguyền mê hoặc lòng người, vẻ đẹp mà khiến cho người ta bị thu hút không ngừng. Trên trời bỗng nhiên xuất hiện mưa phùn kéo dài, ta kinh ngạc vươn tay ra, cảm giác mưa rơi trên tay giống ở nhân gian, hóa ra ở Minh Giới cũng có mưa...
Đột nhiên, một hình ảnh nhảy vào trong mắt của ta, Antioch mặc một bộ trường bào màu tím hở cổ, nước mưa lặng lẽ tưới nhẹ lên người hắn, giọt nước mưa trong suốt từ trên da thịt trôi tuột xuống lồng ngực, khiến cho ngực phập phồng...
Nam hài có nụ cười ngây thơ như trẻ con kia, hiện tại thoáng nhìn, lại ngày càng giống như một nam nhân trưởng thành.
Không thể tưởng được Minh Giới lại có nhiều người xuất sắc như vậy, Minh Vương Iles, Thần Chết Tu, Thần Ngủ Hypnos, còn có Mộng Thần Antioch, trong đầu của ta bỗng nhiên bật ra một từ - Tứ đại mĩ nam?
"Bảo ta tới làm cái gì?" Ta mở miệng trước.
Hắn hình như hơi kinh hãi,"Nhanh như vậy sao?"

"Hừ, ta dùng cánh cửa không gian-thời gian của Minh Vương để tới đây." Ta giương môi lên."Cánh cửa không gian- thời gian, ngươi là nói Minh Vương đại nhân ngài......"

Mặt hắn càng thêm kinh ngạc."Đúng vậy, lúc ta đi ngắm Mạn châu sa hoa thì tình cờ gặp ngài ấy.""Mạn châu sa hoa?" Hắn không chút để ý trên mặt bỗng nhiên mất đi tươi cười,"Ngươi và Minh Vương đại nhân còn nhắc tới Mạn châu sa hoa nữa sao?"

"Đúng vậy, ta cảm thấy rất đẹp mà."
Trong đôi mắt của hắn hiện lên thần sắc khó hiểu,"Về sau không được nhắc về loài hoa này với ngài ấy, rõ chưa, trước kia có thị nữ mới tới hỏi loại hoa này, đã bị đại nhân đưa vào Nhiệt Sa cốc."

"Vì sao?" Ta kinh ngạc hỏi.

"Bởi vì......" Hắn do dự một chút, có vẻ như có nỗi niềm khó nói.

"Đại nhân rất chán ghét loại hoa này."

"Chán ghét? Nếu chán ghét thì vì sao lại trồng nhiều như vậy?" Ta khó hiểu hỏi, trong lòng nghĩ mà sợ, có lẽ hôm nay tâm trạng của Minh Vương khá tốt chăng .

"Tóm lại người đừng có nhúng mũi vào quá nhiều chuyện, nhớ kỹ vềsau không nên nhắc tới thì tốt rồi." Hắn cười với ta,"Giấc mơ ngày hôm qua thế nào?"
Ta vừa muốn trả lời, cách đó không xa bỗng nhiên một tiếng đàn dằng dặc vang lên, như đoạn tuyệt tất cả ham muốn. Như đám mây lơ lửng nhè nhẹ trôi, đau thê thảm kịch liệt, lay động lòng người. Giai điệu tràn ngập đau thương, tựa như có thể khiến lòng người hòa tan thành nước mắt...
Ta thất thần nghe xong một hồi, mới nói:"Là ai vậy?"
Antioch nhìn về phía đó,"Âu Lộ Phi Tư (Orpheus*)lại vì người yêu hắn đánh đàn."

(*)Orpheus (tiếng Hy Lạp: Ορφεύς) là một nhân vật trong thần thoại Hy Lạp, con trai của vua Oeagrus xứ Thrace và nữ thần thi ca (muse) Calliope. Trong một số truyền thuyết khác thì Orpheus là con trai của Apollo và Calliope. Orpheus không được đề cập đến trong các tác phẩm của Homer và Hesiod, nhưng được biết đến vào thời của Ibycus (khoảng 530 TCN), một trong 9 thi sĩ danh tiếng của Hy Lạp cổ đại.

Nhiều giả thuyết cho rằng Orpheus là một trong những đại thi hào, nhạc sĩ thuở sơ khai, là người sáng tạo ra hoặc cải tiến chiếc đàn lyre. Pindar, một nhà thơ khác trong 9 thi sĩ danh tiếng của Hy Lạp cổ đại đã gọi Orpheus là "cha đẻ của thi ca". Tương truyền rằng những bài hát của Orpheus có thể làm xiêu lòng vạn vật, và khiến cho đất trời, thần linh phải rơi lệ. Theo Pindar, Orpheus, với tay đàn và giọng ca của mình, đã góp một phần không nhỏ vào chuyến hành trình của Jason và thủy thủ đoàn Argonauts.

"Orpheus?""Người yêu của hắn Vưu Lợi Thi (Euridice) chết bất ngờ, vì cứu người hắn yêu, hắn một mình đi vào Minh Giới, Minh Vương và Minh Hậu bị tiếng đàn của hắn là,m cảm động, chấp thuận hắn mang theo người yêu thông qua Phú Điền trở về nhân gian, điều kiện duy nhất là trước khi tới nhân gian, hắn tuyệt đối không được quay đầu lại*." Trong giọng nói của Antioch đầy tiếc nuối,"Nhưng - hắn vẫn quay đầu, Euridice phải vĩnh viễn ở lại Minh Giới, mà hắn, cũng luôn luôn ở lại nơi này cùng nàng ấy.""Đáng thương như vậy......" Ta thở dài một hơi,"Không biết hắn đã đợi bao lâu ở Minh Giới rồi."

(*) Truyện kể rằng Eurydice, vợ của Orpheus, bị rắn cắn chết trong ngày cưới. Đau lòng trước cái chết của nàng, Orpheus cất lên tiếng ca đau thương, khiến cho thiên nhiên, thần tiên phải rơi lệ. Tìm đường xuống địa phủ, với cây đàn lia (lyre) và tài âm nhạc của mình, Orpheus đã thuyết phục Hades và Persephone, vị vua và hoàng hậu của âm phủ, động lòng thương, cho phép Eurydice về lại dương gian, với một điều kiện: cho đến khi cả hai lên đến được dương thế, Orpheus phải giữ im lặng và không được ngoái lại nhìn người vợ đi đằng sau. Thoạt đầu Orpheus cũng làm theo lời dặn. Nhưng, khi họ đã đi được một thời gian lâu mà Orpheus không nghe thấy tiếng bước chân và hơi thở của nàng Eurydice, chàng đánh liều quay đầu lại. Và rồi hình ảnh nàng Eurydice lùi thật nhanh về phía địa phủ rồi biến mất, nhanh đến nỗi Orpheus chỉ kịp gọi tên vợ lần cuối. Orpheus vội quay lại nhưng người lái đò địa phủ không cho phép chàng đến địa ngục lần nữa dù Orpheus đã quỳ ở đó đến 7 ngày 7 đêm.

Khi chàng trở về dương gian thì Orpheus không còn quan tâm đến cô gái nào khác nữa, vì vậy mà chàng bị người ta xem là ngạo mạn. Và rồi trong một hôm lễ hội rượu nho của thần Dionysus, chàng đã bị một lũ đàn bà say rượu đánh đến chết và quẳng xác chàng xuống sông. Kỳ lạ thay, Orpheus chết mà đàn vẫn vang lên tiếng hát tha thiết, yêu thương.
Antioch hé mắt,"Chuyện này xảy ra từ thời Hy Lạp cổ đại."

"Cái gì?" Ta cả kinh, nói như vậy, Orpheus đã đợi ở Minh Giới hơn một vạn năm rồi sao......
Hơn vạn năm, đã trải qua bao nhiêu ngày đen tối, rốt cuộc tại sao hắn lại đến được đây ?"Ta muốn đi xem." Ta tràn ngập tò mò đối với người đàn ông kia.
Lúc nhìn thấy một màn trước mắt, ta nhất thời hút một ngụm lãnh khí. Một cô gái tóc vàng xinh đẹp đứng thẳng tắp ở một góc Hoa Diền, vai nàng cùng phần dưới toàn bộ đã hoá thạch, thể nào bong ra. Tóc dài rủ xuống đất, trên khuôn mặt thiên sứ mang theo một nụ cười nhợt nhạt. Mà ngồi ở bên cạnh nàng, chính là người đánh đàn kia - Orpheus, hắn nhắm hai mắt, tóc vàng dày theo tiết tấu đàn nhẹ nhàng lay động, cây đàn màu bạc nhẹ nhàng rung động, hai gò má mất đi huyết sắc và đôi môi giống như đá tạc, anh tuấn mang theo vài phần tao nhã.
Thật là một cặp xứng đôi a......
Có ve như là nhận thấy được có người đến, Orpheus ngừng đánh đàn vẻ mặt cảnh giác nhìn phía chúng ta, sau khi thấy rõ chúng ta, lại rất nhanh khôi phục vẻ lạnh nhạt lúc đầu. Hắn gật đầu với chúng ta một cái, cũng không thèm nói chuyện.
"Chào mọi người, ta tên là Diệp Ẩn, thực xin lỗi đã quấy rầy các người, ta, ta nghe nói chuyện xưa của các người, cho nên......" Ta vừa rào đón, vừa lựa lời để nói
"Chào, ta tên là Euridice đó là người yêu của ta - Orpheus. "Euridice mỉm cười đáp lại ta,"Hắn không thường nói chuyện."
"Vậy sao, các người tiếp tục đánh đàn đi, thật sự là rất ngại" Ta cảm thấy mình như là kẻ phá đám, phá hủy sự hài hòa của nơi này.
"Không có vấn đề gì, ta cũng rất lâu không cùng nói chuyện với cô gái xấp xỉ tuổi ta." Nàng cười,"Nếu ngươi đồng ý cùng ta nói chuyện, ta sẽ rất vui."
"Ân!" Ta gật đầu thật mạnh, liền ngồi xuống bên cạnh nàng, bắt đầu ngươi một câu, ta một câu tán gẫu. Ánh mắt ôn nhu của Orpheus xẹt qua Euridice, rồi lại tấu Thất huyền cầm*.

(*) Đàn có 7 dây.
Ta nói tất cả chuyện về thế giới hiện đại mà ta biết cho nàng nghe, nàng hết kinh ngạc cảm thán. Cứ như vậy, cũng không biết nói bao lâu, cho đến lúc Antioch thúc giục ta trở về.
"Đợi chút, ta còn chưa nói đủ."

"Vậy, ta đi về trước đây."

"Được."

"Bất quá, Thập hào kia ngươi hãy tự mình......"

"Thôi được, lập tức trở về với ngươi!"
Sau đó, ta và Euridice đã trở thành bằng hữu. Ta đáp ứng nàng chờ khi nào rảnh nhất định lại đi thăm nàng.
Tuy rằng rất vui khi có được một người bạn mới, nhưng ta còn chưa quên mục đích đến Minh Giới lần này. Nhưng mà cung điện Minh Vương không phải là nơi dễ thâm nhập, càng đừng nói đến chuyện tìm này tìm nọ.
"Antioch, Mạn châu sa hoa chỉ có màu đỏ thôi sao?" Thừa dịp lúc Antioch khởi tạo giấc mơ, ta nhân cơ hội hỏi hắn.

"Chắc là vậy."

"Không có màu khác sao? Chỉ có một màu thì thật đơn điệu a."

"Không có nghe nói là có màu khác."
Nhìn dáng vẻ của hắn, hình như thật sự không biết. Ngay cả hắn cũng không biết, nơi này thật sự có Man châu sa hoa quất sắc sao?
===========================
Tỉnh lại lúc nửa đêm, ta thế nào cũng không ngủ được, lăn qua lăn lại trên giường một hồi, vẫn phải đứng lên, mặc thêm quần áo, đi ra khỏi cung điện, ở nơi mà ban ngày hay đêm tối không có gì khác nhau, ta thấy bản thân mình cũng hồ đồ mất rồi.
Ta nhìn xung quanh một chút, rón ra rón rén đi ra ngoài, vừa chuồn ra cửa cung điện, liền thấy trước cung điện Minh Vương có một bóng người. Ánh sáng ám trầm bao phủ ở sườn mặt người nọ, ta nhìn không rõ khuôn mặt của hắn, chỉ cảm thấy hắn đang ngưng mắt nhìn Mạn châu sa hoa kia, không biết tại sao, ta lại cảm giác được sự bi thương và cam chịu phảng phất quanh hắn. Ta cảm thấy đau nhói, chân đạp phải một hòn đá, trong đêm tĩnh lặng âm thanh vang vọng, người nọ chợt cả kinh, "là ai?", mặc dù giọng nói không còn hàm chưa sự lười nhác thường ngày nhưng ta vẫn có thể nhận ra.
"Là ta." Nếu đã bị phát hiện vẫn nên tự giác đi qua thôi.
"Như thế nào, ngươi cũng mất ngủ sao?" Trong nháy mắt, thanh âm của hắn lại khôi phục âm điệu dày, ta ngẩng đầu, mái tóc xanh thẳm của hắn tung bay theo gió, đôi mắt trong suốt , sâu thẳm như biển Aegean hàm chứa ý cười yếu ớt.
"Đêm dài đăng đẳng, khó lòng mà ngủ được." Ta có khí vô lực nói một câu, trong lòng lại dâng lên một chút nghi hoặc, loại bi thương vừa rồi là ảo giác của ta sao?
Hắn nở nụ cười,"Dáng vẻ hôm nay và dáng vẻ lúc ở Huyết trì ngục ngày đó hoàn toàn khác xa nhau nha." Nghe hắn nói những lời này, thần kinh của ta lập tức căng thẳng, oa, hắn sẽ không nhân cơ hội báo thù cú đá của ta chứ.
"Không cần khẩn trương như vậy, Hypnos ta tốt xấu gì cũng đường đường là Thần Ngủ, làm sao có thể so đo với tiểu nha đầu nhà ngươi chứ, hơn nữa đệ đệ của ta hắn......" Hắn dừng một chút, cũng không nói gì thêm.
Ta nhất thời tức giận, nghĩ sẽ thừa dịp này hỏi hắn vài câu, nhất thời lại không biết nên hỏi cái gì, bỗng nhiên nhớ tới hôm nay Antioch hình như có nhắc tới Minh hậu, lúc ấy cũng không quá để ý, hiện tại hồi tưởng lại, đúng thật là có điểm kỳ quái, đến đây lâu như vậy vẫn chưa thấy Minh hậu.
"Đúng rồi, vì sao không nhìn thấy Minh hậu vậy?" Ta vừa dứt lời, nụ cười của Hypnos nhất thời bị đông cứng, hơn nửa ngày mới nói câu:"Chúng ta không có Minh hậu."
"Nhưng lúc trước ta nghe Antioch nói rõ ràng là có......"
"Minh hậu đã mất." Hắn nhanh chóng ngắt lời ta, trong lúc vô ý liếc nhìn Mạn châu sa hoa một cái,"Nhớ kỹ, trăm ngàn lần không thể ở trước mặt Minh Vương đại nhân nhắc tới điều này."
"Mạn châu sa hoa cũng không được sao?" Ta lưu ý đến của hắn ánh mắt.
"Không sai." Trên mặt thản nhiên của hắn xẹt qua chút thương cảm một một cách nhanh chóng.
Trong lòng ta dần dần sinh ra một nỗi băn khoăn, rõ ràng trước kia có Minh hậu, hiện tại không được nhắc đến, cũng không cho đề cập đến Mạn châu sa hoa, ta giật mình một cái, chẳng lẽ Minh hậu cùng Mạn châu sa hoa, hai việc này có liên hệ gì sao? Nếu đúng như vậy, lại là liên hệ như thế nào đây?
Mà Hypnos hình như cũng có chút kỳ quái.
==========================
Vài ngày sau, ta cũng thừa dịp lúc Antioch đi dò xét, đi theo hắn đi thăm Euridice vài lần.
Từng ngày trôi qua, ta cũng càng ngày càng lo lắng, tác dụng của viên thuốc kia cũng có kỳ hạn, trước đó ta phải lấy được Mạn châu sa hoa quất sắc. Nhưng là thật sự lại là không có đầu mối, cũng căn bản không có cơ hội thích hợp để thâm nhập vào cung điện Minh Vương.
"Tiểu ẩn, ngươi có vẻ có tâm sự." Euridice khẽ cười cười.
Ta lắc lắc đầu, tiếp tục giúp nàng chải tóc, tóc của nàng là một màu vàng đẹp đẽ chói mắt."Euridice , nhất định là rất vất vả , ngươi cùng hắn, là thế giới hắc ám vô chừng..". Nàng ngẩn người, ý cười lại xuất hiện trên hai gò má của nàng,"Thực vất vả, bất quá, chàng ấy vất vả hơn." Nàng giương mắt nhìn Orpheus đang đánh đàn cách đó không xa.
Không biết vì sao, ta bỗng nhiên nhớ tới Tát Na Đặc Tư, hắn cũng - nhất định là rất vất vả đi?(#Vy: giờ chị mới biết à?)
Orpheus nhìn ta cười nhạt một cái, hắn thật sự không phải cái là người thích nói chuyện.
"Ta cũng nên đi," Ta đứng dậy,"Một lúc nữa là Antioch tới rồi."
"Tiểu Ẩn, cám ơn ngươi." Nụ cười mê người của Euridice giống như mùa xuân, tim ta khẽ run lên, có thể khiến nàng mỉm cười, chỉ sợ chỉ có tình yêu của Orpheus.
Ta tạm biệt họ, đi được một đoạn đường, bỗng nhiên nhớ tới đã quên cầm lược về, cái lược kia là Antioch tạm thời cho ta mượn, không phải là một chiếc lược bình thường, nó có thể khiến tinh thần của người ta vui vẻ, chứ ma lực một đêm mộng đẹp. Nghĩ đến đây, ta chạy về lại, lúc cách bọn họ không xa, ta dừng bước.
Orpheus đanghôn má Euridice, tình huống như vậy ta thật sự không thích hợp đi gây rối, ta đang muốn quay lại, lại nghe thấy thanh âm của Euridice ,"Orpheus, người yêu của ta, hãy trả lời ta, tại thế giới không có ánh mặt trời này, cứ suốt ngày ở cạnh ta như vậy, mất đi tự do và lý tưởng, chàng không hối hận sao?"
Orpheus đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại lập tức nở nụ cười nhợt nhạt, nhẹ nhàng mà vuốt mái tóc dài màu vàng của nàng, ôn nhu nói:"Tóc phải chăm chút lại rồi ......"
"Trả lời ta, Orpheus, ta muốn nghe câu trả lời chân thật." Euridice cố chấp.
"Euridice ......" Hắn cúi đầu oán thán một tiếng,"Có lẽ trong cuộc đời này chuyện cuối cùng ta hối hận chính là không thể đưa nàng về thế giới có ánh mặt trời, nên người có lỗi là ta mới đúng. Về phần ta, thế giới bên ngoài đối với ta đã không còn quan trọng. Chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, bất luận ở nơi nào ta đều cảm thấy an tâm. Bởi vì có nàng, bởi vì có tình yêu, bởi vì có thể đánh đàn cho nàng nghe, bởi vì nàng chính là ánh dương của ta."
Bởi vì - Nàng chính là ánh dương của ta.
Nghe được câu cuối cùng của hắn, cả người ta cũng chấn động, bất tri bất giác, lệ đã rơi đầy mặt, trong lòng ẩn ẩn đau, thì ra trên thế giới thật sự có người như vậy, chỉ cần có tình yêu, ngay cả ánh mặt trời cũng có thể bỏ qua......(#Vy: Đu du pho gét săm thinh?)
Ta lấy tay lau nước mắt, xoay người bước đi, đi chưa được mấy bước, liền rơi vào trong một cái ôm rắn chắc, hai mắt ta đẫm lệ mơ hồ ngẩng đầu vừa thấy, là - Antioch.
"Nữ nhân các ngươi thật sự là dễ dàng cảm động như vậy sao." Hắn buồn cười lấy tay giúp ta lau nước mắt.

"Ngươi cũng nghe thấy sao?"

"Ân."

"Nhưng mà Antioch, ta rất cảm động...... Bọn họ thật sự thật đáng thương, nếu có thể, ta thật muốn trở lại thời viễn cổ, thay đổi số mệnh của bọn họ." Ta cầm lấy tay áo của hắn lau khôn ngừng. "Ngu ngốc, ngay cả thần đều khó có thể thay đổi số mệnh của bọn họ, huống chi là con người." Trên mặt của hắn hiện lên thần sắc khác thường.

"Ai nói không thể thay đổi, có thể thay đổi, có thể thay đổi !"

"Được rồi, được rồi. Ngươi mau cùng ta trở về đi, vài ngày sau Minh Vương đại nhân sẽ tổ chức một buổi yến hội, khi đó nhất định sẽ rất nhiều việc, ta phải chuẩn bị rất nhiều."

"Yến hội do Minh Vương tổ chức ?" Ta chấn động,"Là ở trong cung điện Minh Vương sao?"
Hắn gật gật đầu.
Trong lòng ta là một trận mừng như điên, cơ hội rốt cục cũng đến.
"Minh vương yến hội nhất định là rất khí phái, rất thú vị đi," Ta giả bộ như rất mong chờ. "Nhưng là, ta là vĩnh viễn cũng không thấy được, chờ đến lúc trở lại nhân gian, lại quay lại Minh Giới, đã là cô hồn dã quỷ chân chính. Nói không chừng sẽ bị ném tới địa ngục loạn thất bát tao."
Hắn nhìn chằm chằm ta, bỗng nhiên khóe miệng giương lên, trong mắt hiện lên một chút thần sắc bỡn cợt,"Nói nhiều như vậy, không phải muốn ta mang ngươi đi sao?"
Ta cười gượng hai tiếng,"A, a, Antioch đại nhân quả nhiên là cực kì thông minh."
Hắn suy tư một chút,"Muốn ta mang ngươi đi cũng được, nhưng mà ngươi phải đáp ứng một điều kiện của ta."

"Điều kiện gì? Ta một không có tiền, hai không thế, ba không quyền, bốn không sắc......"

"Tạm thời chưa nghĩ ra, chờ nghĩ ra sẽ nói cho ngươi, hiện tại ngươi chỉ cần đáp ứng là tốt rồi."

"Được, ta đáp ứng." Chết thì chết, có thể đi cung điện Minh Vương là được."Đến lúc đó ngươi hãy đi theo ta đi đi."

"Ân, cám ơn!"

"Không cần cảm tạ, ta cũng có điều kiện."

"...... Coi như ta chưa nói."

"Ha ha......"
=====================
Minh V ương lần này mở tiệc chiêu đãi khách là sứ giả Thiên Giới, nghe Antioch nói, từ thời viễn cổ, Minh Giới vẫn có mối quan hệ rất khắng khít với Thiên Giới.
Đến ngày cử hành yến hội, Minh Giới trang hoàng rất nhiều ngọn nến, cung điện Minh Vương đèn đuốc sáng trưng. Dưới ánh sáng ấm áp của đèn đuốc,Minh Giới âm trầm có vẻ như cũng có được chút ấm áp.
Ta đi theo Antioch đi vào cung điện, đứng phía sau hắn.
Hôm nay cung điện của Iles quả nhiên khác xa với ngày thường, ngọn nên đỏ thẩm chạm khắc hoa văn uốn lượn, khăn trải bàn đính kim tuyến, mang sứ sơn vàng hết thảy đều là gọn gàng ngăn nắp lại mang khí phái bất phàm.
Minh Vương này keo kiệt quá...... Có thứ tốt đều cất giấu, thế nào cũng phải đợi đến lúc có khách mới lấy ra.
Ngồi ở chủ vị là Minh Vương Iles mặc hắc bào, bên tay trái của hắn đầu tiên là Tử thần Tu, thứ hai là Thần Ngủ Hypnos, Antioch tự nhiên an vị ở tại vị trí thứ ba, ta cũng thuận thế đứng phía sau hắn, Tu cùng Hypnos thấy ta, đều là hơi hơi sửng sốt, Iles nhìn ta một cái, cũng không nói gì.
"Tạp Tang đại nhân, hoan nghênh ngài đến Minh Giới." Iles giơ chén rượu lên, đôi mắt màu tro so với thường ngày lại càng mờ mịt,ánh mắt như gần như xa làm cho người ta say mê, cử chỉ tao nhã, cao quý, ngón tay thon dài của hắn cấm ly rượu,nâng y cùng người khác, có lẽ rượu còn chưa uống thì đã say mất rồi
"Iles đại nhân, đa tạ sự tiếp đãi của ngài." Người nọ cũng giơ chén lên, nghe thanh âm của người nọ tuổi tựa hồ cũng không phải quá lớn, ta ngẩng đầu vụng trộm nhìn một cái.
Chỉ thấy người nọ tuổi xấp xỉ Iles, nhìn ngoài mặt hình như cũng chỉ có ba mươi tuổi, mắt dài, môi mỏng, mũi cao, mái tóc đỏ vấn ra sau ót, nhìn 1 cái, cũng là một người đàn ông phong độ, nhưng mà có Tứ đại mỹ nam Minh Giới vây quanh bốn phía thi hắn chỉ có làm nền thôi.
Có thể là ta nhìn quá lâu, người nọ hình như cảm giác được ánh mắt của ta, cũng ngẩng đầu lên, ngay trong nháy mắt đối diện, hắn bỗng biến sắc, rượu trong tay cũng sánh ra vài giọt.
Mọi người kinh ngạc, Iles có chút đăm chiêu nhìn ta một cái.
"Thật sự thất lễ, tay của ta bị trượt." Vị Tạp Tang đại nhân kia vội vàng nói, sắc mặt biểu tình cũng rất nhanh khôi phục lại như bình thường."Không quan trọng, Tạp Tang đại nhân, cứ nhiệt tình thưởng thức đi."Iles nâng ly rượu với hắn.
==================
Tác giả: Nếu giả dụ Ẩn là Minh Hậu, hình như có hơi cẩu huyết một chút thì phải, thân phận đào hoa dù sao so với mọi người cũng phức tạp hơn rồi, như vậy mới có chuyện mà coi chứ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net