Chương 89: phi điểu thức tỉnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EDIT & BETA: LIỄU VY- XÍCH NGUYỆT

Bước vào cánh cửa Không gian- Thời gian, ta lại nhớ đến quán trà Tiền Thế Kim Sinh. bước vào phòng, ta liền lập tức ngồi bệt xuống sàn, mọi chuyện xảy ra ở Minh Giới, thật giống như là một giấc mộng rất dài rất dài. Cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, thân ảnh quen thuộc xuất hiện ở trước mắt ta, mũi của ta đau xót, lập tức đứng lên, lao thẳng tới ôm người,"Sư phụ, sư phụ, cuối cùng con cũng lấy được Mạn châu sa hoa rồi, Phi Điểu được cứu rồi, Phi Điểu được cứu rồi......" Không biết có phải ta bị lây bệnh của Thần Chết hay không, mà bây giờ tuyến lệ của ta phát triển hơn bình thường, nước mắt rơi xuống như mưa.

Người nhẹ nhàng ôm lấy ta, không nói một lời.

"Sư phụ, Thập hào Bát ngục của Minh Giới, chỗ nào cũng thật đáng sợ, người biết không? Con còn bị biến thành một cái cây, thiếu chút nữa là không trở về được rồi......" Ta nói năng lộn xộn, rốt cục đem cảm xúc tích tụ lâu nay tất cả đều phát tiết ra.

"Quay về là tốt rồi." Người thản nhiên nói, nhanh chóng thu tay lại. Là ta nghe lầm sao? Nhịp tin của Tư Âm hình như có nhanh hơn bình thường một chút thì phải.

"Đừng khóc, Tiểu Ẩn, cũng sắp kết thúc rồi." Ngữ điệu của người rất ôn hòa.

Ta từ trong lòng người ngẩng đầu lên, đập vào mắt của ta là đôi mắt màu tím ôn nhu mang theo một chút sầu lo màu bạc.

Vì sao trong mắt Tư Âm không thấy được một chút vui sướng nào? Vì sao, ta cảm thấy một loại thương cảm không nói nên lời.

"Đúng rồi sư phụ, hoa ở ngay đây." Ta tháo hoa tai xuống, giao cho Tư Âm.

Tư Âm nhẹ nhàng tiếp nhận,"Đây là?"

Ta gật gật đầu,"Là Minh Vương đưa cho con, đóa hoa ở bên trong hoa tai, chuyện này nói ra hơi dài, đợi lát nữa con sẽ giải thích với sư phụ tất cả." Tư Âm nhẹ nhàng thổi một hơi lên hoa tai, sự việc tiếp theo đều giống như những gì ta đã nhìn thấy trước kia, một đóa quất sắc Mạn châu sa hoa nở ra ở trong tay người.

"Ta đi đánh thức Phi Điểu, con ở đây chờ một lát." Tư Âm vừa nói, vừa vào trong phòng của Phi Điểu, thuận tay khóa cửa lại.

Nhìn bóng dáng của người, ta bỗng nhiên lại nghĩ tới lời nói của Minh Vương, Tư Âm - không phải là con người.

Cũng không biết qua bao lâu, ngay lúc ta trở nên bất an, không biết tình huống trong phòng ra sao, cửa phòng Phi Điểu kẹt một tiếng mở ra ......

Ta chấn động mạnh, nhìn thẳng nam tử dựa vào cạnh cửa, khuôn mặt suy yếu đang mỉm cười.

"Làm sao vậy, Tiểu Ẩn? Có phải lâu rồi chưa gặp một người nam nhân nào đẹp trai như anh không." Phi Điểu lộ ra nụ cười trêu tức.

Ta xì một tiếng bật cười, chất lỏng nóng rực lại đồng thời không chịu thua kém trượt xuống, trượt xuống bên môi, ta dùng đầu lưỡi liếm liếm, thật mặn...... Người ta không phải nói, nước mắt khi vui sướng rất là ngọt sao?

"Đúng vậy, em thật sự rất muốn giết chết nam nhân đẹp trai như anh!" Ta hô to một tiếng, liền vọt lại, chuẩn xác nhào tới ôm anh ấy,"Phi Điểu, thật tốt quá, thật tốt quá, anh tỉnh rồi, anh rốt cục cũng tỉnh rồi ! Một nửa linh hồn kia rốt cục cũng đã quay trở lại......" Trong nháy mắt, ta cảm thấy mọi chuyện xảy ra ở Minh Giới - Đều đáng giá.

Phi Điểu nhẹ nhàng nâng mặt của ta lên, trong đôi mắt màu lam của anh ấy bắt đầu xuất hiện một cảm xúc khó có thể nói rõ,"Tiểu Ẩn, con bé ngu ngốc này, sao em lại đến Minh Giới vì anh, em....."Anh ấy bỗng nhiên dùng sức ôm chặt ta, làm ta không thở nổi.

"Anh đã trở về rồi đây." Giọng nói run rẩy của anh ấy truyền vào trong tai ta.

Ta liều mạng gật đầu, cũng ôm chặt lấy anh ấy, dùng thanh âm run run đáp lại hắn,"Hoan nghênh - quay về nhà."

===================

Phi Điểu vừa mới thức tỉnh, nên nghỉ ngơi thật tốt mới đúng, nhưng anh ấy nói nên ăn một bữa cơm no đủ rồi tính sau, Tư Âm tất nhiên là không muốn đi ra ngoài, tuy rằng ta cũng đại thương nguyên khí , nhưng con sâu trong bụng lại quấy phá, lập tức đi theo Phi Điểu tiến thẳng đến nhà hàng nổi tiếng nhất nơi này - Hồ Bạn cư.

"Nằm lâu như vậy, vị giác của anh đều bị tê liệt hết rồi" Phi Điểu vừa lắc đầu, vừa ăn món Đường thố ngư mà anh ấy thích nhất.

"Uh, uh," Ta cũng không có trả lời anh ấy, miệng nhồm nhoàm đồ ăn. Cái gì mà Thiên Giới, Minh Giới, nào có tốt bằng Nhân Gian này của chúng ta, ngay cả đồ ăn cũng phong phú hơn.

Hai người chúng ta càn quét một trận, mới dừng lại một chút.

"Cái kia, Phi Điểu......" Ta dừng đũa, muốn nói lại thôi.

Anh ấy như là đoán được ta suy nghĩ cái gì, cũng buông đũa xuống,"Về Lucrezia, anh không thể cưỡng cầu. Kiếp trước đã qua, nắm chắc kiếp này mới là quan trọng, không phải sao?"

Ta cười gật gật đầu,"Anh có thể nghĩ vậy là rất tốt, có điều nếu anh muốn khóc, bả vai của em cũng có thể cho anh mượn."

Anh ấy cười ha ha, cầm lấy chiếc đũa gõ đầu ta một cái,"Chỉ bằng cái vai bé tí hin của em sao, đừng có chọc cười anh, người muốn anh đây dựa vào vai không biết là có bao nhiêu đâu nhé, đúng rồi, anh cũng nên liên hệ với bạn gái một chút." Tuy cười khoái trá, nhưng trong đôi mắt màu lam của anh thoáng có chút cô đơn.

Có một số việc - cần rất nhiều thời gian để quên đi.

"Đúng rồi, rốt cuộc em làm thế nào mà có thể vượt qua nhiều nơi ở Minh Giới như vậy? Nơi âm trầm khủng bố như vậy cũng thật sự là làm khó em"Anh chuyển đề tài rất nhanh.

"Thật ra - cũng không phải là âm trầm khủng bố như tưởng tượng đâu." Trước mắt ta lại hiện ra đôi mắt màu lục của Antioch, Orpheus vĩnh viễn đánh đàn vì người mình yêu, Tu thiện lương, Hypnos luôn luôn mất ngủ, còn có - Minh Vương luôn hy vọng có được tình yêu.

Bọn họ không phải là những vị thần lạnh lùng, bọn họ cũng có thất tình lục dục.

"Tiểu Ẩn?" Phi Điểu dùng chiếc đũa quơ quơ trước mặt ta.

"Phi Điểu, chỉ cần hoàn thành một nhiệm vụ nữa, chúng ta là có thể chấm dứt loại cuộc sống như thế này." Ta cười rạng rỡ với anh ấy.

"Đúng vậy, nhưng mà đến lúc đó ngược lại có lẽ sẽ cảm thấy nhàm chán." Phi Điểu uống một hớp canh.

"A!" Ta bỗng nhiên nhớ tới một việc, Tát Na Đặc Tư cũng đến thời không này, nếu vạn nhất hắn gặp Phi Điểu thì...... Trước mắt ta lại hiện ra trận ác chiến kia......

"Làm sao vậy?"

"Không, không có gì."

Thật vất vả mới ăn xong bữa cơm này, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.

"Đợi lát nữa về nhà thì đi ngủ sớm một chút đi." Ta đi dọc theo con đường đá cạnh hồ nước, vừa đá một viên đá nhỏ.

"Còn ngủ nữa sao, anh sắp ngủ đến mức não sắp tê liệt rồi nè." Anh bất đắc dĩ cười và cũng đá một viên đá nhỏ.

"Ha ha." Ta nở nụ cười, "Bại não không phải là lợi thế với một người đẹp trai"

Anh vươn tay bóp cổ ta, cười nói,"Tiểu nha đầu, dám giễu cợt anh!" Ta bị anh ấy lắc qua lắc lại tới nỗi không thở nổi,"Không, không dám ......" Anh ấy thấy thế mới buông lỏng cánh tay, thừa dịp anh ấy buông lỏng tay, ta cũng lập tức phản công ôm lấy cổ của anh, véo một chút, anh ấy cũng cười tới mức không thở nổi, liên tục xin tha,"Hảo, hảo hán tha mạng......"

Ta cười, buông anh ấy ra.

"Ha ha, xem anh còn dám khi dễ em nữa không, em thực ra -" Ta bỗng nhiên dừng lại, cả người rùng mình một cái, bốn phía dường như bắt đầu xuất hiện một luồng hàn khí.

Khi ta thấy rõ người đang đứng cách đó không xa, nhất thời lắp bắp kinh hãi.

Đôi mắt màu lam giống như băng, là Tát Na Đặc Tư sao?

Kỳ thật lúc đầu thấy hắn, lòng ta có chút vui sướng, cũng rất muốn nói cho hắn biết mọi chuyện xảy ra ở Minh Giới. Nhưng bây giờ vấn đề là bên cạnh ta còn có Phi Điểu nữa......

"Ngươi tỉnh rồi sao." Mặt Tát Na Đặc Tư không chút thay đổi liếc Phi Điểu một cái, lạnh lùng nói một câu.

Phi Điểu cũng chấn kinh vài giây rồi mới phản ứng lại,"Ngươi cũng đã đến đây sao."

Hai người lạnh lùng nhìn đối phương chăm chú, cứ như đang phân cao thấp, ai cũng không chịu dời ánh mắt trước, băng lam đối đầu với hải lam, Hỏa tinh đụng độ với Địa cầu..... Tim ta giật thót một cái, vọt ra giữa bọn họ, dùng cơ thể ta ngăn cách bọn họ.

"Lần này các người ai cũng không được động thủ!" Ta quát.

Hai người ai cũng không chịu nói chuyện, vẫn ngoan cố nhìn đối phương, cùng đợi đối phương chớp mắt trước.

Sau lưng ta toát lên một luồng khí lạnh, hai người này...... Cũng có một mặt trẻ con như vậy sao.

"Uy, các người cứ tiếp tục đấu mắt đi, ta không đứng hứng gió với mấy người nửa, bye bye" Ta quăng một cái nhìn xem thường cho bọn hắn, nhấc chân bước đi.

"Chờ một chút." Tát Na Đặc Tư dời mắt trước, đưa tay kéo ta lại.

Phi Điểu vừa nở nụ cười của người thắng cuộc, lại lập tức la hét không ngừng,"Đau muốn chết." Ta nhịn không được phải bật cười .

"Tiểu Ẩn, nhiều ngày như vậy nàng đã đi đâu?" Tát Na Đặc Tư nắm chặt tay của ta, một tia tức giận dâng lên ở đáy mắt của hắn.

"Ta, ta đi Minh Giới." Ta vừa nói xong, rõ ràng cảm thấy thân thể Tát Na Đặc Tư căng cứng.

"Cái gì? Minh Giới?" Hắn cúi đầu lập lại một lần,"Chẳng lẽ là vì cứu tiểu tử này?"

"Không sai," Phi Điểu đã dịu mắt lại ,nói,"Chỉ có Mạn châu sa hoa của Minh Giới mới có thể khiến cho một nửa linh hồn kia của ta trở về, cho nên Tiểu Ẩn nó một mình đi Minh Giới, chịu thiên tân vạn khổ mới có thể mang Mạn châu sa hoa về, chỉ là vì cứu ta, nó lại dám đi Minh Giới" Anh ấy dừng một chút, mỉm cười nhìn ta,"Nó căn bản chính là một người ngu ngốc, không phải sao?"

Ánh mắt Tát Na Đặc Tư dừng trên người ta, bỗng nhiên câu môi,"Không sai, nàng chính là một người ngu ngốc."

Ta không hiểu ra sao nhìn bọn họ, khi nào thì bọn họ lại đồng lòng như vậy? Hơn nữa ngạc nhiên chính là, lại nhất trí với nhau cho rằng ta là một đứa ngốc nghếch, cái gì đây trời.

"Tát Na Đặc Tư, ngươi cũng thật cố chấp, lại thật sự đuổi tới nơi này."

"Bởi vì Tát Na Đặc Tư ta, vì Ẩn mà tồn tại."Phi Điểu im lặng một hồi, mới thấp giọng nói,"Đáng tiếc, Tát Na Đặc Tư, đáng tiếc ngươi không phải con người."

"Con người," Tát Na Đặc Tư không cho là đúng bèn cười,"Tình yêu của con người, có thể duy trì được bao nhiêu năm? Một năm? Ba năm? Mười năm?Hay bốn mươi năm?" Đôi mắt màu lam của hắn đột nhiên hiện lên một chút ám sắc,"Tình yêu của ta, là vĩnh hằng."

"Cho dù tình yêu của ngươi là vĩnh hằng , chẳng lẽ ngươi đã quên rồi sao, Tiểu Ẩn nó là con người, là con người sẽ có ngày phải chết đi, rồi sẽ biến mất." Ánh mắt Phi Điểu lại sắc bén hơn bình thường.

"Ta sẽ đi tìm nàng." Tát Na Đặc Tư nhẹ giọng nói.

"Cái gì?"

"Nếu nàng biến mất, ta sẽ tìm được nàng, nếu lại biến mất lần nữa, ta vẫn sẽ tục tìm, ta sẽ vĩnh viễn đi tìm nàng cho đến khi nào gặp được nàng mới thôi ." Giọng của hắn càng ngày càng nhỏ, ánh mắt màu lam băng càng ngày càng trong suốt.

Ta kinh ngạc nhìn hắn, cảm giác mềm mại trong lòng lại bắt đầu lan tràn......

Tát Na Đặc Tư, đây là vĩnh hằng theo như ngươi nói sao?

Phi Điểu chặt chẽ theo dõi hắn, bỗng nhiên nhẹ nhàng thở dài một hơi,"Tùy ý của ngươi đi, có điều nhớ kỹ, nếu ngươi dám thương tổn nó, ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi."

Tát Na Đặc Tư ngẩn ra, lập tức lại khoái trá nở nụ cười, không chút khách khí kéo ta vào lòng mà ôm ấp,"Nghe chưa, Phi Điểu đã giao nàng cho ta rồi đó." Không đợi ta phản ứng lại, lại bị một sức mạnh kéo trở về, quay đầu đúng lúc lại thấy, Phi Điểu hất mặt lên," Ta giao Tiểu Ẩn cho ngươi hồi nào."

" Là ngươi nói tùy ý ta mà"

" Ta nói tùy ý ngươi hồi nào? Ngươi nghe không hiểu lời ta nói sao!"

" Tùy ý của ta, đương nhiên là ta có làm gì với Tiểu Ẩn cũng được."(Vy: Bố muốn làm gì con nhà người ta?)

" Tát Na Đặc Tư, ngươi muốn đấu một trận nữa phải không!"

" Ta rất hân hạnh phụng bồi."

" Vậy lại đây......"

"Stop!" Ta nhịn không được nổi giận,"Trừ phi ta đã chết , ta nói rồi các người không được đánh nhau, Tát Na Đặc Tư, ngươi về nhà sớm đi, còn có Phi Điểu, theo em trở về!" Ta một tay nắm cánh tay Phi Điểu, đi về hướng quán trà.

"Tiểu Ẩn, đêm mai bảy giờ ta ở chỗ này chờ nàng." Giọng Tát Na Đặc Tư mang theo ý cười truyền đến từ sau lưng ta,"Ta vẫn sẽ chờ."

"Nó sẽ không đến đâu!" Phi Điểu còn không quên quay đầu bồi thêm một câu.

"Về nhà ." Ta bất đắc dĩ thở dài một hơi, hai nam nhân này...... Nhưng mà hình như so với ta tưởng tượng thì tốt hơn rất nhiều rồi, tuy rằng bọn họ ở cạnh nhau có chút - kỳ quái, nhưng ít ra cũng không có địch ý lớn như ta nghĩ......

===================

Sáu giờ tối ngày hôm sau, ta bỗng nhiên nhớ tới lời của Tát Na Đặc Tư, trong lòng đấu tranh rốt cuộc có nên hay không, nếu không đi, tên ngu ngốc này nhất định sẽ chờ. Không biết làm sao, lại nghĩ tới cảnh tượng xảy ra ở Ấn Độ, trên mặt liền nóng lên. Ta vỗ vỗ mặt mình, đáng chết, mình đang nghĩ cái gì vậy.

"Tiểu Ẩn, làm sao vậy?" Tư Âm chú ý tới sự dị thường của ta. Ta lắc đầu,"Không có gì."

"Tiểu Ẩn, em không phải nói 7 giờ muốn đi xem phim điện ảnh sao? Còn không chuẩn bị đi?" Phi Điểu cười meo meo xuất hiện ở trước mắt ta.

Ta ngẩn ra, Phi Điểu lại giúp ta nói dối sao?

"Đúng rồi, anh còn có việc muốn nói với em." Phi Điểu mỉm cười kéo tay của ta vào phòng ta.

Hắn bước vào phòng ta, liền đóng cửa phòng lại, lôi quần áo của ta ra, tỉ mỉ tìm kiếm.

"Phi Điểu, anh đang làm cái gì vậy." Ta khó hiểu hỏi.

Anh ấy tìm một trận, lấy ra một cái áo khoác màu vàng chanh,"Mặc cái này đi, anh thấy chỉ có cái này có nút thắt nhiều nhất. Có vẻ an toàn." (#Nguyệt: thiệt là chu đáo =]]])

Ta đầu tiên là sửng sốt, lại lập tức phản ứng lại, không khỏi giật giật khóe miệng,"Phi Điểu, anh suy nghĩ nhiều quá rồi."

"Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất."(*) Anh ấy trừng mắt nhìn ta một cái.

(*)Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất: Đây là một cách chơi chữ của người Trung Quốc (nhất vạn - vạn nhất) Tóm tắt là: Không sợ chuyện gì lớn, chỉ sợ điều không may xảy đến

"Nhưng mà, tại sao anh lại không phản đối chuyện em đi ra ngoài?" Anh cười,"Bởi vì, yêu - thật sự là chuyện rất vất vả."

Lúc đến bên hồ, Tát Na Đặc Tư đã chờ ở nơi đó. Áo sơ mi màu đen, quần bò ngắn gọn buộc vòng quanh đường cong và dáng người hoàn mĩ của hắn, cao quý tao nhã cùng tà ác không kềm chế được hài hòa dung hợp lúc hắn giơ tay nhấc chân, mái tóc bạc phiêu động theo lại làm cho hắn tăng thêm vài phần thần bí.

Mang theo một cực phẩm mỹ nhân như vậy, không hề nghi ngờ, ở trên đường thu hút được vô số ánh mắt chăm chú.

"Tiểu ẩn, nàng xem bọn họ đang làm cái gì?" Tát Na Đặc Tư bỗng nhiên dừng bước trước một nhà hàng.

Ta nhìn vào bên trong, thì ra là một đám người vây quanh trước một cái bánh ngọt hát chúc mừng sinh nhật,"Đó là bọn họ đang chúc mừng sinh nhật."

"Chúc mừng sinh nhật?" Hắn lập lại một lần.

"Đúng vậy, ngươi chẳng lẽ không có chúc mừng sinh nhật sao." Ta vừa nói xong liền hối hận, Tát Na Đặc Tư vừa sinh ra đã bị chọc mù hai mắt, bị giam vào ngục tù u ám làm sao có thể có cơ hội mừng sinh nhật.

Quả nhiên, ánh mắt của hắn lập tức ảm đạm lại.

"Thực xin lỗi, Tát Na Đặc Tư, ta không phải cố ý đâu." Ta vừa giải thích, đôi mắt của hắn lại càng thêm ảm đạm.

Hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi,"Nếu cũng có người chúc mừng sinh nhật với ta thì tốt rồi."

"Hay là đến lúc đó ta chúc mừng sinh nhật với ngươi nha, ta tự tay làm bánh ngọt cho ngươi được không?" Ta lấy lòng nhìn hắn, chỉ hy vọng có thể bù lại sai lầm vừa rồi của mình.

"Nhưng hôm nay ta lại muốn ....."

"Tốt, vậy thì hôm nay cũng được."

"Là nàng nói đó nha" Cái miệng của hắn bất giác cong lên, trong đôi mắt là một sự giảo hoạt khó phát hiện, chút u buồn vừa rồi đã sớm trở thành hư không.

Ta cắn chặt răng,"Tát na đặc tư, ngươi dám đùa giỡn ta!"

Hắn mỉm cười,"Đi theo ta."

"Đi nơi nào?"

"Đến nhà của ta." Nói xong, liền kéo tay của ta, đi về phía trước. Mới đi được vài bước, liền có một chiếc ô tô màu đen đứng ở bên người chúng ta. Một vị nam tử cao gầy đi xuống xe, mở cửa xe ra, tất cung tất kính nói:"Hầu tước, mời." Tát Na Đặc Tư gật gật đầu, dẫn theo ta lên xe.

"Ngươi biến thành Hầu tước hồi nào vậy?" Ta buồn bực nói,"Còn nữa......" Ta nhìn nam nhân lái xe một cái, đè thấp thanh âm nói,"Chẳng lẽ hắn cũng là Huyết......"

Hắn cười cười, cũng đè thấp thanh âm,"Hắn không phải."

"A?" Ta kinh ngạc nhìn hắn.

Đầu hắn hạ ngày càng thấp, hơi thở lạnh như băng như có như không ở bên tai ta,"Ở hiện đại, thân phận hiện tại của ta là Hầu tước Bối Na Đa đến từ Tây Ban Nha, một vị thích ngủ ban ngày, buổi tối trải qua cuộc sống quý tộc hậu đại."

"Ngươi không phải không thích ô tô sao?"

"Hiện tại cũng không thấy ghét như vậy nữa."

Thân thể của ta bỗng nhiên run lên, hắn lại thuận thế khẽ liếm vành tai của ta một chút.

"Uy, ngươi nói cứ nói đi, đừng động thủ động cước." Hắn vẻ mặt ủy khuất,"Nào có, ta chỉ động khẩu mà thôi."

"Động khẩu càng không được! Đúng rồi, thuận tiện đi siêu thị mua vài thứ đi!"

Rất nhanh đã đi đến nhà của hắn, ngay tại bên ngoài hồ, trong khu biệt thự xa hoa ở Tân Lạc Thành. Không thể tưởng được nhà của hắn đúng là đầy đủ mọi thứ, cái gì cũng có.

"Không thể tưởng được ngươi ở hiện đại cũng ghê gớm như vậy.Ta láp bắp một chút.

Hắn hơi đắc ý nở nụ cười,"Lần trước nói cho nàng biết, nơi này cũng có rất nhiều tộc loại của chúng ta. Hơn nữa hơn mấy trăm năm tiến hóa, không khác với người thường là bao, thậm chí có thể trong thời gian ngắn xuất hiện dưới ánh mặt trời, có lẽ, không lâu sau, ta có lẽ sẽ không sợ hãi ánh mặt trời nữa......"

"Thật vậy chăng? Vậy thật tốt quá!" Lòng ta bỗng cảm thấy vui sướng.

Hắn mỉm cười, không nói gì.

Ta xem đồng hồ trên tường, đã hơn bảy giờ rưỡi, ta không thể về nhà quá muộn.

"Ta sẽ bắt đầu." Ta xăng tay áo, đem nguyên liệu làm bánh ngọt vừa mua đặt ở trên bàn, từ từ chuẩn bị.

Phòng bếp rất lớn, hắn ngồi trên ghế, mỉm cười xem ta nhào bột mì. Ta liếc mắt nhìn hắn, ngọn đèn ôn hòa chiếu vào trong đôi mắt màu băng lam của hắn, tản ra một tầng ánh sáng màu vàng.

"Đừng ngồi ngốc ở đó, không làm mà hưởng, không có cửa đâu!" Ta đem một cái chén đặt thật mạnh ở trước mặt của hắn,"Đánh trứng đi".

Hắn ôn nhu cười, ngoan ngoãn bắt đầu đánh trứng. Lòng ta lại cảm thấy ngọt ngào, tình cảnh như vậy, tuy rằng rất bình thường, lại mang theo một loại hương vị tên là ấm áp.

Bận rộn cả nửa ngày, ta rốt cục cũng đem bánh ngọt bỏ vào trong lò nướng, thở ra một hơi,"Rất nhanh có thể đại công cáo thành." Tát Na Đặc Tư nhìn mặt của ta, bỗng nhiên cười thành tiếng.

"Làm sao vậy?" Ta khó hiểu nhìn hắn.

Hắn cũng không nói, lấy ra một cái gương, đưa ra trước mặt ta, ta nhất thời nghẹn lời, chỉ thấy trên mặt dính thật đầy bột mì, thế nhưng còn có trứng nữa, trên tay cũng đều là bột mì.

"Ân, ân, ta đi rửa mặt trước." Ta cười gượng hai tiếng, đi tới rửa mặt.

"Cái giá bên trái có khăn mặt." Hắn ở phía sau nhắc nhở nói.

Ta lên tiếng, đi vào phòng rửa mặt, vặn nước, đầu tiên là rửa tay sau đó là rửa mặt vài lần, ta nhắm mắt lại đi lấy khăn mặt, lại sờ soạng vào khoảng không.

"Tát......" Ta đang muốn kêu hắn, trên mặt bỗng nhiên nóng lên, một cái khăn mặt ấm áp phủ lên, thanh âm của hắn từ trên đỉnh đầu ta truyền tới,"Nhìn nàng xem, căn bản là không rửa gì hết."

"Ta, ta tự lau." Ta xấu hổ nói.

Hắn căn bản là không quan tâm, dùng khăn mặt tỉ mỉ lau mặt của ta, từ lông mi, khóe mắt, cái mũi, hai má, đến cằm, hai bên sườn tai, xúc cảm mềm mại ấm áp kia rơi vào tay của ta, lau xong mặt, hắn lại không khỏi phân trần bắt được tay của ta, vừa lau, vừa tiếp tục chà. Không biết như thế nào, ta bỗng nhiên nghĩ tới hình ảnh người mẹ ôn nhu giúp đứa con nghịch ngợm thu thập tàn cục. Hắn cúi đầu, từ góc độ này của ta vừa vặn thấy lông mi màu bạc của hắn rung động rất nhỏ, nhìn bột mì màu trắng từng chút từng chút biến mất theo nước,trái tim của ta - cũng bắt đầu rung động......

Hắn bỗng nhiên mạnh mẽ ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt ta không kịp thu hồi.

Vài giây sau, ta chỉ cảm thấy một trận hơi thở lạnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net