Ngoại truyện : Anh Xuy Tuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên Ngoại : Anh Xuy Tuyết
(Hướng Điền Tổng Ty chi Anh Xuy Tuyết)
Editor: Tường Nhi
Beta: Lạc Ảnh Nguyệt

_______________________________

_________________________________

Lúc trở lại trụ sở của Tân Tuyển Tổ tại chùa Tây Bản Nguyện, sắc trời đã tối.

Y chậm rãi đi trên đường đá, chỉ cảm thấy bước chân hôm nay phá lệ trầm trọng. Khi bước đến trước hiên nhà, y nhìn thấy khuôn mặt Thổ Phương, hơi kinh ngạc và lo lắng.

"Tổng Ty, sao cậu cả người đầy máu? Chẳng lẽ..."

Y miễn cưỡng nở ra một nụ cười tươi tắn: "Phó trưởng... Chỉ là gặp phải người của phái Trường Châu thôi, không có gì đâu."

"Tổng Ty, cậu không bị thương chứ?"

"Sao có thể." Y khẽ mỉm cười. "Có ai làm bị thương Hướng Điền Tổng Ty được?"

Phó trưởng lúc này mới yên tâm. "Vậy mau đi gột rửa, rồi nghỉ sớm đi."

"Đã khiến anh lo lắng, phó trưởng." Y nhẹ nhàng nói, vòng qua người phó trưởng, chợt nghe phó trưởng hỏi lại một câu. "Cô gái tên Tiểu Ẩn kia cùng ở một chỗ với cậu sao?"

Y dừng bước, trong não thoáng xẹt qua biểu tình kinh hoàng, sợ hãi, ngạc nhiên của cô ấy. Tâm lý không khỏi có chút mất mát.

Y, trước mặt cô ấy, giết người.

Cô ấy nhìn thấy cái cảnh đáng sợ này...

Tuy rằng cô ấy không nói gì, nhưng y cảm thấy khoảng cách giữa hai người ngày càng xa lạ.

"Ừ." Y gật đầu, tiếp tục đi về phía trước.

Từ khi vào Tân Tuyển Tổ, bản thân không biết đã giết bao nhiêu người, vì cái gì mà cảnh đêm nay thé nào cũng không biến đi được. Y buông xuống Hạ Thanh Quang trong tay, nằm ngủ trên chiếu tháp tháp, vuốt ve ái đao băng lãnh, tâm y tựa hồ mới dần dần bình tĩnh lại.

Không biết trải qua bao lâu, y mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn tất cả trước mắt, bất giác khẽ cười lên, ngay bên bờ y đang đứng, anh đào lay động đầy trời, như tuyết bay tán loạn, nước chảy róc rách dưới tàng cây, cánh hoa nhàn nhạt bay xuống mặt nước, theo sóng mà đi.

Nơi này - là chỗ nào? Y chậm rãi đi lên phía trước, mắt thấy cảnh càng ngày càng gần, từ đầu tới cuối lại vẫn không tới bên bờ, cánh hoa từ bên kia bay tới đây, y tràn đầy vui mừng duỗi tay ra chạm cánh hoa hồng nhạt, đang lúc cách hoa như không khí rơi xuống, từng cánh, y duỗi tay nắm lấy, lại chỉ thấy mảnh sền sệt rơi từ kẽ ngón tay, một giọt, hai giọt, mùi máu tươi nhanh chóng khuếch tán, thế nào cũng không thoát khỏi... Cảnh trí động lòng người nháy mắt biến thành bóng tối vô tận, giống như sinh sôi bóp chặt cổ y, khiến y không thể hô hấp...

"Tổng Ty! Tổng Ty!" Thanh âm của đội hữu Tân Bát đem y từ trong cảnh mộng tựa không mộng giật trở về. "Tổng Ty, cậu không sao chứ? Trông cậu như đang rất khó chịu."

Y lắc lắc đầu, lộ ra nụ cười rực rỡ. "Tôi không sao, chỉ là gặp phải giấc mộng kỳ quái."

Như phảng phất luân hồi vô tận, ác mộng giống thế này đã từng lặp lại không ngừng trong bao đêm khuya. Chỉ là, chưa khi nào lại như tối nay, khiến người ngạt thở.

Cô bé kia, rốt cuộc sẽ không gặp lại nữa.

Tại Thí Kiếm quán, thấy cô ấy đứng đó, tâm tình y kỳ lạ lại có chút kích động. Tận lực cùng cô ấy nói chuyện như bình thường, lại che giấu không được nụ cười ôn nhu nơi khóe môi.

Rõ ràng, diện mạo cô ấy và chị gái hoàn toàn không giống nhau, chỉ là từ lần đầu tiên gặp mặt, y với cô ấy có một cảm giác thật thân thiết, thân thiết thật giống người trong gia đình.

"Trước kia Tổng Ty có nói qua có người cần bảo vệ, tôi nghĩ người Tổng Ty muốn bảo vệ hẳn là Thổ Phương tiên sinh và Cận Đằng cục trưởng."

Câu hỏi của cô ấy đột nhiên khiến y thất thần phút chốc, y từ bé từ Đa Ma đã đi theo Thổ Phương tiên sinh và cục trưởng Cận Đằng, trong mắt y, bọn họ như anh trai y, Tân Tuyển Tổ là lý tưởng của họ, nếu như có thể giúp họ thực hiện mơ ước, thì cho dù y hóa thân thành quỷ, rơi vào con đường Tu La cũng không hối tiếc.

"Tôi nghĩ đây là vận mệnh của tôi. Đã lựa chọn con đường như vậy, đã giết người... Trong những ngày tinh phong huyết vũ này, thì không còn cách nào trốn tránh số mệnh. Con đường này, là chính tôi lựa chọn, tôi sẽ không hối hận."

Y nhợt nhạt cười, giương mắt nhìn bầu trời xanh lam. Đúng vậy, y sẽ không hối hận, tuyệt đối không.

______________________

Dưới đại kiều ở Tứ Điều, u ám trống trải, mỹ thiếu niên cầm ái đao trên tay, lẳng lặng chờ một bên, trên mặt y là thần thái an tĩnh ôn nhu, phảng phất như đang chờ đợi ái nhân tới muộn.

Y đúng là đang chờ người, chẳng qua, người đó rất nhanh sẽ biến thành kẻ chết.

"Tổng Ty." Trai Đằng Nhất hướng y làm ám hiệu. Trên cầu vang lên một trận thanh âm ồn ào, trong đêm tối vốn yên tĩnh trở nên đặc biệt rõ ràng. Một người, hai người, ba người, bốn người - y mỉm cười, gật đầu với Trai Đằng Nhất, cơ hồ đồng thời cùng Trai Đằng rút đao xông đến.

Đao quang kiếm ánh, máu tươi bắn khắp nơi, giết chóc dưới trăng nhìn mà ghê người.

Hướng Điền Tổng Ty và Trai Đằng Nhất liên thủ, thử hỏi ai là đối thủ của bọn họ?

"Trung Tĩnh Trang Ngũ Lang và Phiến Cương Nguyên Mã đã chết." Thanh âm lạnh lùng của Trai Đằng tuyên bố cuộc giết chóc này kết thúc.

Y khẽ khàng lau sạch Hạ Thanh Quang, vừa mới muốn nói chuyện, có cảm giác hơi tanh ngọt truyền từ sâu cổ họng, vội lấy tay bưng kín miệng, kịch liệt ho khan.

"Tổng Ty..." Trai Đằng Nhất tựa hồ muốn nói lại thôi.

Y ho xong, dùng tay lau bờ môi, lúc này mới xoay người lại, khẽ mỉm cười: "Ta không sao."

"Vậy về thôi." Trai Đằng muốn nói gì, lại không nói.

Y cười đáp lại, đem tay mình giấu phía sau, giấu đi huyết sắc tươi đẹp.

___________

Tân niên bất tri bất giác đã tới, trong lòng y minh bạch, bệnh tình chính mình càng ngày càng nghiêm trọng.

Có thể chống chọi thêm được bao lâu, y cũng không rõ, chỉ có thể hi vọng có thể thật lâu, càng lâu càng tốt.

Tân niên năm nay dường như không giống những năm trước, bởi vì có cô ấy. Không biết vì sao, y càng muốn thấy cô ấy hơn so với trước kia. Bắt đầu từ lúc nào, y cũng không biết, có lẽ là từ cái đêm hai người ôm chặt lấy nhau... Có lẽ là sớm hơn, sớm hơn...

Trong bầu trời đêm, pháo hoa kinh đô chiếu sáng, mỹ lệ như thế, chói lọi trong phút chốc, lại như một sinh mệnh bị thiêu đốt toàn bộ...

Y nhìn pháo hoa nở rộ, bờ môi lộ ra nụ cười ôn nhu, nếu như có thể rực rỡ trong phút chốc như pháo hoa kia, như vậy thì dù toàn bộ sinh mệnh bị thiêu đốt cũng đáng giá...

Mỉm cười quay đầu lại, lại phát hiện khuôn mặt cô ấy đầy lệ. Nghe cô ấy giải thích xong, y nhẹ nhàng đặt tay che lên tay cô ấy, ôn nhu nói với nàng: "Sang năm cũng cùng nhau ngắm pháo hoa đi."

Sang năm cũng cùng nhau ngắm pháo hoa, thật xin lỗi, câu này đúng là bịa đặt rồi. Chỉ là -- không muốn nhìn nước mắt cô ấy.

Không phải là y không muốn, mà là -- y không thể.

Pháo hoa năm sau nhất định cũng sẽ chói lọi như vậy.

Song y tin tưởng, pháo hoa năm nay y ngắm cùng nàng, nhất định là pháo hoa đẹp nhất trong đời y.

______________________

Xuân phân, tuyết lớn tán loạn, bệnh tình y rốt cuộc không thể giấu giếm, lúc rời khỏi Tân Tuyển Tổ, y vẫn đang mỉm cười, không cần lo lắng cho y, y vẫn rất khỏe. Y muốn mọi người nhớ được nụ cười của y, chứ không phải biểu tình bi thương.

Cho dù rời đi, cũng phải mỉm cười, cũng là đội trưởng đội một của Tân Tuyển Tổ - Hướng Điền Tổng Ty.

Tất cả mọi người đang cười, Thổ Phương phó trưởng đang cười, Cận Đằng cục trưởng đang cười, Tân Bát đang cười, cô ấy đang cười...

Nhìn thân ảnh quen thuộc của đồng đội càng ngày càng nhỏ, bức tường của chùa Tây Bản Nguyện càng lúc càng mờ, cho tới khi biến mất trong tầm mắt y, không biết thứ gì đó trượt xuống từ hốc mắt y, trượt vào trong miệng y, thật đắng, thật đắng.

Y bỗng nhiên cười lên, hóa ra -- cười cũng sẽ rơi lệ.

Lúc nghỉ ngơi điều dưỡng ở Thiên Đà cốc, y rốt cuộc cũng không gặp lại ác mộng kia, hoa và nước trong mộng, dần dần phai nhạt trong ký ức.

Tuyết rơi, tuyết tan, gió nổi lên, cỏ dài, hoa nở, từ mùa đông đến mùa xuân, không còn cách nào nắm nổi Hạ Thanh Quang, y chỉ có thể lẳng lặng nằm trong phòng, một mình ảm đạm nhìn chim tước cô độc nơi đầu cành trống trải than khóc vỗ cánh bay đi, nhìn anh đào rơi xuống mặt đất không bay nổi lên, trong tâm, phảng phất có thêm thứ gì đó từ từ chết đi.

Nguyên lai, y có thể dưới ánh trăng, tàn khốc giết người không chớp mắt, có thể trong bóng tối ma mị chém ra những đường máu ghê người, giờ ngày ngày ngày, lại không thể tự mình rời đi.

Chung quy, y cũng là đứa nhỏ sợ tịch mịch.

Cho nên, khi cô ấy lại xuất hiện trước mắt y lần nữa, y quả thực không tin nổi vào mắt mình, là kinh ngạc, hay kinh hỉ cũng không quan trọng. Quan trọng là, có cô ấy bên cạnh y, y sẽ không đơn độc nữa.

Sáng sớm, khi cây anh đào kia sắp lụi tàn, y cảm thấy trước nay chưa từng có bình tĩnh an nhàn như thế này.

"Nếu như tôi cứ ngủ vậy, đừng đánh thức tôi."

Trong nháy mắt khi nhắm mắt lại đó, mộng cảnh kia lại xuất hiện trước mắt y, đầy trời là anh đào phi vũ, như tuyết bay tán loạn, nước chảy róc rách dưới tàng cây, cánh hoa nhàn nhạt bay xuống mặt nước, theo sóng mà trôi.

Y nhợt nhạt cười, cảnh đẹp này khiến y cảm thấy thật không chân thật...

Lại một lần nữa vươn tay, cánh hoa theo gió mà tới nhẹ nhàng bay vào lòng bàn tay y, mềm mại, mơn mởn, vẫn còn mang mùi thơm ngát nhè nhẹ, lần này, cánh hoa cuối cùng cũng không biết mất. Không có máu tươi, không có giết chóc, không có phân tranh, chỉ có - hoa cùng nước.

Nơi này, hoa và nước, ngăn cách bóng tối.

Liền tới bờ bên kia...

Rất gần, rất gần...

__________________________________

(Anh Xúy Tuyết - Hoàn)Đệ Nhị Quyển -- Hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net