Chương 6:Hôn Rồi...!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu Hanh hơi ngẩn người ra, bối rối, cô Trân Ni cứ nhìn thẳng mặt cậu, nghi vấn, mãi một lúc sau, cậu mới ngơ ngác:

" Doãn Kỳ nào?Trân Ni gọi tôi là Doãn Kỳ hả?"

Cô chẳng tin đâu, người trong mơ rõ ràng là Mẫn Doãn Kỳ, là cậu Hanh... cậu nói dối chứ gì.

" Đằng ấy... đôi mắt ...đôi mắt... đây có đẹp không?"

" Cũng đẹp... "

Ừ, là... cũng đẹp... hóa ra, vừa nãy giấc mơ ấy Trân Ni tự biên tự diễn, chả phải Hanh là Doãn Kỳ, chả phải đâu.

" Sao cầm tay tôi vậy? "

Cô thắc mắc, Thái Hanh hơi đỏ mặt, mà dựa vào ánh trăng chắc cô cũng chẳng nhận ra cậu đỏ mặt đâu nhỉ, đành đáp bừa:

" Nhớ vợ quá, cầm đỡ "

Hâm vừa, cô đứng dậy, phủi váy về, hai túi thơm lại cột vào trong vạt áo, cậu Hanh cũng về cùng luôn, chả biết ăn phải cái gì mà nói lắm thế ?

Cái gì mà cậu lớn tuổi hơn, đáng nhẽ ra phải xưng hô cho phải phép, thấy kinh, hơn có 2 tuổi thì vênh vênh cái đếch, cơ mà đi với cậu, cô chẳng thấy buồn nữa...

Trưa hôm sau, cô út vừa uống rượu vừa nhấm nháp đồ ăn, đồ ăn Tía má nấu là ngon nhất, không giấu gì chứ đồ nhắm rượu bà chủ toàn nhờ tía má má nấu hộ thôi, cơ mà người ta không biết thì nói làm gì...

Trân Ni uống rượu là chuyện bình thường, như cơm bữa, nhưng hôm nay, thách thằng nào dám động vào, nhìn xem, con Lài thân với cô như thế kia còn mặt mày xanh mét đứng trong kia kìa, xung quanh đó có ai ngồi đâu, thôi, để khi khác rồi các ông uống sau cũng được.

Cô giận là kinh khủng, Lài thề với chị Trân Ni là chỉ hay tin anh ấy về thôi, có vợ có con rồi, nhưng ở đâu trong cái phố huyện này thì chịu, đành rằng là vậy, Lài cứ tưởng phải bị chị Trân Ni đập cho một trận chứ, đằng này... Cứ im im uống rượu mới khổ.

Chén rượu nếp đưa hương dịu nhẹ, nửa tháng nữa lại sang đông, mấy cây xoan đằng xa lá rụng vàng hết trơn rồi, cô út cười khổ, chắc đến khi nào cây chẳng rụng lá nào thì cô mới được lấy chồng, nhỉ?
Cô đang uống giở vò rượu  thì ai đó giật lấy tự rót vào chén đối diện, cô hơi nhăn trán, lè nhè:

"Không thấy chị đây đang uống rượu à, tránh ra..."

Chưa nói hết câu, ánh mắt cô út bỗng mở to rồi mừng rỡ hét lên:

" Cậu Duy...Cậu Duy, cậu Duy về chơi à?"

"Chị chỉ được cái uống lắm rượu, tôi còn tưởng không nhớ người cậu này chứ ?"

Ối dồi, người cô thân nhất mà quên sao được, cậu cô bỏ xứ đi à nhầm, chuyển xứ lên tỉnh sống mấy năm rồi , giờ về đây thăm họ hàng,  eo ôi, cô hơi bị quý cậu đấy.

Cậu Duy với cô út hợp lắm, cùng hàn huyên tâm sự, cậu thì ít nói, còn cô cháu gái thì vừa uống vừa kể lể, cái con bé này mà uống rượu gặp người quen là kể tuốt tuồn tuột.

" Người mình thương từ bỏ mẹ đi... Chị cứ thế thì làm cái sao mà nên người được, đấy, ưng thằng nào thì triển luôn, chị ấy ế lắm rồi đấy chị Trân Ni à!"

Cô bĩu môi, khẽ liếc sang cái bàn trống quen thuộc ấy, người đó hôm nay không có mua rượu...

...

Đêm đó, cô út suy nghĩ nhiều lắm, thôi thì, buông tình cũ, nếu đã chẳng có duyên, cô cũng chẳng muốn đợi... sáng mai, cậu Duy lại về tỉnh, thôi hay cô lên đó chơi vài bữa.

Sáng ngày hôm sau, cả chợ yên ắng đến kinh hoàng, thật ra, yên ắng thì yên ắng thật, nhưng thiếu vắng cái tiếng ồn ào nơi quán rượu nhà cô Út cứ làm sao ấy.

Chị Trân Ni đi vắng rồi, mấy thằng con trai đừng có mà lấy cái lý uống rượu để ngồi ngắm nữa nhé! Ngắm Lài thì ngắm, hơi xấu tí cũng được.

Cô Lài đang buôn chuyện với thằng Lùn, ánh mắt vẫn không quên để ý cậu Hanh đang nhìn chằm chằm vào vò rượu, Lài khẽ cười, đấy, có ai ngu như cái người kia chưa, cô Út chờ mấy ngày người ta không vác mặt tới, đến lúc cô đi chơi thì lại ghé vào, bó tay cô cậu nhà này.
" Sang năm anh hỏi Lài làm vợ nhé!"

" Sang năm lâu chết đi được ý, Lùn có rước thì cuối năm nay rước nè"

Sướиɠ nhé, đến cả Lài còn có người rước rồi, chẳng biết cô út sao nữa... Hay là ...

.

.

.

"Thôi, Lài à... chuyện này..."

Lùn chưa nói xong Lài đã đẩy ra chỗ cậu Hanh rồi, làm gì ấy à... Thôi bí mật vậy!

----

Cô út bỏ bê quán rượu đến tận đầu đông mới chịu về cơ, vừa muốn ở chơi vừa muốn về, ừ thì không phải nhớ nhà, mà tại bóng hình ai kia làm lòng cô thiếu thiếu ấy.

...

Yếm vàng thêu hoa tung tăng vào cổng , chưa vào ngõ đã đυ.ng phải con Lài đang ôm mặt la lớn:

" Úi chị Ni, chị Ni ơi chị Trân Ni, chị về quán gấp đi, nhanh cậu Hanh có chuyện rồi đấy chị ạ!"

Giật cả mình, Trân Ni bỏ mặc Lài đi thẳng luôn, giời ạ, chân ướt chân ráo chưa kịp hiểu cái gì đã phải đi gấp rồi,  cái người kia bị gì mới được chứ?"

Quán rượu vắng tang, mấy đứa phụ việc đâu hết rồi, cô út kêu khản cả cổ mà chẳng thấy ai hết. Khoan đã... sao có cái bóng đang ngồi uống rượu trong gian trong vậy ?

Vừa tiến lại gần, cái cửa to của quán chợt đóng lại cái rầm, cô đứng ngẩn ngơ, Trân Ni ơi Trân Ni, Trân Ni ngu đếch tả nổi luôn, cậu Thái Hanh vẫn đang còn ngồi thù lù uống rượu mà, chứ có chuyện gì đâu hả trời? Thì ra là cái bẫy của con Lài ...

" Sao uống rượu một mình thế? Không đợi đây về rồi uống chung cho vui?"

Cô khẽ cất giọng, cậu kiêu ghê, gọi mà chẳng thèm đáp luôn, uống nhiều thế này, say thật rồi à? Cô út ngồi xuống đối diện, cái mùi rượu hương thơm đến mê hồn, xa quán lâu rồi, giờ ngửi lại, sao mà thích.

Cậu vẫn bình thản uống rượu, ánh mắt còn chả thèm liếc cô lấy một lần luôn cơ, cái con người này kì cục ghê luôn ấy.
Tự nhiên cô ngồi ngây người, kì cục ư?  Phải ha, từ lúc gặp cậu đã thấy kì cục rồi. Không có sự xuất hiện của cậu, thì bây giờ cô vẫn nhớ đến Doãn Kỳ mà không chịu đi lấy chồng, không có cậu, thì cái nơi này không ồn ào thì nhốn nháo bởi cái tính tình ghê gớm của cô út, và nếu không gặp cậu, thì cũng chả có cái trường hợp ngoại lệ gọi cô út là "cô " đâu.

Có phải, là cậu rất đặc biệt không?

" Đừng có nhìn nữa... "

Trân Ni giật mình quay mặt đi, hai má hồng hồng, sao ngột ngạt thế không biết, tưởng cậu đang uống rượu không để ý tới cô nữa chứ?

" Uống vừa thôi, đằng ấy có chuyện gì mà uống nhiều thế, hay là tại hai bà vợ ở nhà ?"

" Tại...cô... "

Cô há hốc mồm, ủa, liên quan ghê ấy nhờ, cô đi vắng mấy hôm mà sao tại cô... ấy mà khoan, cậu đang bảo tại cô đi nên cậu không có ai uống chung á?  Hỏi lại, mà ai kia chẳng thèm nhếch môi, cô hậm hực giựt lấy vò rượu tu 1 hơi, mặc xác cậu.
" Cô muốn lấy chồng trên tỉnh à? "

Phụt, sặc, cô ho khụ khụ, má mẹ nhà cậu, nghe ai nói vậy, trên Tỉnh có ma nào cho cô lấy đâu kia chứ, ảo tưởng vừa thôi.

Cậu Hanh đưa tay với vò rượu trên tay cô nhưng cô đã nhanh tay giấu ra sau lưng, vênh mặt, không cho uống nữa, mặt cậu đỏ hết rồi kìa, cơ mà ai đó không chịu, nhoài người về phía trước, cách mặt cô  một gang tay, giọng hơi nũng nịu :

"Trả đây... "

Đấy, dám cá là cậu Thái Hanh say rượu luôn, suốt ngày đi móc mỉa thế mà đến khi say ăn nói dễ thương chết mất thôi, cô hơi nghiêm mặt, nhịn cười bảo :

" Nghe rõ nhé, cô không có đi lấy chồng, còn lí do thì bao giờ đằng ấy tỉnh tôi nói sau, cơ mà... muốn lấy lại rượu thì thơm một cái đi rồi đây trả, nhé? "

Cô đùa đấy, phải nhân cơ hội có một không hai này chứ nhỉ, trêu trêu cái người này cho bõ ghét, ai bảo cứ thích làm cho cô nhớ tới nè. Càng nghĩ, cô út càng thích chí.
Cậu Hanh nghiêng đầu thơ thẩn nhìn Trân Ni, cảm giác cậu hơi nhích lại gần cô, biết là cậu say rồi, nhưng mà sao nghe lời thế?

Cậu cứ vô thức ghé lại, hại cô bối rối chưa biết làm gì hết, tim cứ đập thình thịch rõ nhanh, mặt thì nóng bừng luôn, ấy...

Cánh môi cậu chạm nhẹ vào đôi môi hồng của cô, cái mùi rượu nếp thoang thoảng bên chóp mũi, Trân Ni mở to mắt, từng đường nét trên mặt câu in sâu vào trí nhớ cô, cậu ngoan lắm, chẳng làm gì đâu, chỉ đặt môi cậu lên môi cô rồi để đấy thôi, mãi một lúc lâu sau mới chịu bỏ ra, gục mặt xuống bàn ngủ ngon lành, trong khi đó cô vẫn chưa hết cái cảm giác bối rối cộng với kinh ngạc.

Ơ, thế là cô bị người ta hôn rồi à, mà lại là bị hôn trong hoàn cảnh rất chi là  bất ngờ này nữa, rõ ràng là thơm, nhưng mà lại thành hôn, nhục chết mất thôi...

_________

Cho mình xin một vote ạ!!!🥺🥺🥺


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net