Ep 25: Trầm cảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Lộc Hàm lo âu ngồi trên băng ghế trước cửa phòng cấp cứu. Hai tay đan lại vào nhau, khuỷu tay đặt lên đầu gối, ánh mắt không giấu nổi sự lo lắng.

-  Ừ...Nếu anh bỏ rơi Huân nhi, anh sẽ biến thành ông lão xấu xí

  - Coi như anh có thành ý ... Nếu anh bỏ rơi em ... em sẽ ... chết cho anh coi, cho anh hối hận suốt đời luôn  

  - Ngay cả khi ... sắp chết ... em cũng tưởng tượng ... ra anh ... Lộc Hàm ... 

  - Ông lão ... xấu xí ... Lộc Hàm ... ông lão ... xấu xí, bỏ rơi em ... anh ... là ... ông lão ... xấu .. xí ... không yêu ... em nữa ... thì ... tại sao ... lại ... cứu em ... em đang ... giữ đúng ... lời ... hứa ... kia mà ... em ... không muốn ... thất hứa ... giống ... anh ...

 Lộc Hàm không kìm chế được bản thân nữa, mà khóc rống lên. Nước mắt chảy dài trên gương mặt thanh tú.

- Huân nhi, anh đang hối hận đây, em làm ơn đừng xảy ra chuyện gì ... anh thật sự sẽ hối hận đến suốt đời arg~~~

Bỗng vòng tay ấm áp ôm anh vào trong lòng. Ngẩng mặt lên thì thấy đó là ... Ngô mẫu. Thật ấm áp! Lâu rồi anh chưa cảm nhận được sự ấm áp như thế này. Có lẽ đã bốn năm, ba mẹ anh đã định cư ở Mỹ bốn năm mà chưa về thăm anh. Anh rất nhớ họ.

- Mẹ ... người không giận con sao? Là con đã làm Thế Huân ra nông nỗi này, là con đã không chăm sóc tốt cho em ấy

- Ta biết, ta biết là con sẽ không bỏ rơi Tiểu Huân, ta biết con rất yêu thương nó ... Trong tình yêu luôn có những thách thức, và đây chính là thách thức của hai đứa. Điều quan trọng là con có vượt qua được nó hay không? 

- Con sẽ không phạm sai lầm nữa

- Tốt lắm

______________________________________________________________

 Sau 1 tiếng đồng hồ cấp cứu, Thế Huân cuối cùng cũng qua khỏi. Cũng may Lộc Hàm đến kịp nhanh chóng đưa cậu ấy đến bệnh viện ngay. Nếu chậm 1s nữa có lẽ Thế Huân sẽ mất máu nhiều thêm. Khả năng tử vong là rất cao.

 Thế Huân nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, hai mắt nhắm nghiền, vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Lộc Hàm lo lắng, không dám rời cậu đi nửa bước. Anh cứ ngồi cạnh giường bệnh mà nắm chặt lấy tay cậu.

 Hai tuần trước họ đã ở đây, Thế Huân cũng nằm ngay chiếc giường này, mắt vẫn nhắm nghiền như hiện tại. Cảnh cũ tái hiện lại khiến anh không khỏi lo sợ. 

 Bỗng nhiên ngón tay của Thế Huân cử động, anh vui mừng đến phát khóc. Trông đợi được nhìn thấy đôi mắt trong veo, được nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của cậu. 

 Thế Huân mở mắt nhìn gương mặt phóng đại của Lộc Hàm ở trước mặt. Cậu hơi hoảng, nhưng rồi cũng lấy lại được bình tĩnh, cậu xoay mặt qua phía bên kia. Hốc mắt cậu hơi đỏ, đôi mắt như được bao bọc bởi một lớp sương mỏng.

- H..Huân ... Huân nhi _ Anh im lặng một hồi lâu rồi cất tiếng nói đều đều _ Anh xin lỗi, anh biết anh không có tư cách để nhận sự tha thứ từ em, anh biết anh đã phạm một sai lầm rất lớn. Có lẽ em khó có thể chấp nhận tha thứ cho anh nhưng anh xin em ... hãy để cho anh chuộc lỗi.

- ANH ĐI ĐI ... TÔI KHÔNG MUỐN GẶP ANH ... TÔI MUỐN CHẾT, TẠI SAO ANH KHÔNG CHO TÔI CHẾT, ANH MUỐN HÀNH HẠ TÔI NHƯ THẾ NÀO NỮA ĐÂY? ĐI ĐI ... TÊN KHỐN ... ANH ĐI ĐI

   Thế Huân bỗng nhiên hét lớn lên, quơ tay loạn xạ nhằm đuổi anh đi. Nhớ tới lời bác sĩ dặn, khi tỉnh dậy không nên để cậu ấy kích động mạnh, điều đó có thể ảnh xấu đến vết thương. Vì thế anh lẳng lặng bỏ ra ngoài.

____________________________________________________________

Ngày hôm sau

 Chính xác hôm nay chính là một ngày vô cùng đặc biệt. Ngày mà một tiểu thiên thần mang trong mình vẻ đẹp trong sáng, thuần khiết chào đời. Phải, chính là sinh nhật của Ngô Thế Huân.

  Ba mẹ cùng Nghệ Hưng đã dự định, tối nay mang thức ăn và bánh kem tới để mừng sinh nhật cậu ... trong bệnh viện. 

 Hiện tại cậu đang ngồi ở trên ghế đá gần bờ sông trong bệnh viện. Hai chân co lại, tay khoanh trước gối, cằm tì lên gối đưa ánh mắt vô hồn nhìn về phía xa xa. 

- Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday happy birthday, happy birthday to you

 Nghe tiếng hát chúc mừng sinh nhật, Thế Huân xoay đầu qua nhìn ... Là một gia đình nhỏ gồm ba người, hôm nay hình như là sinh nhật người vợ. Người chồng và đứa con trai đang mừng sinh nhật của cô vợ ấy. 

 Ngay lúc này đây, cậu cảm thấy thật cô đơn, trơ trọi.

 ...

 8h tối mọi người có mặt đầy đủ trong phòng bệnh để làm tiệc mừng sinh nhật cậu. Gương mặt của Thế Huân không chút tươi cười, ánh mắt vẫn cứ nhìn vào một khoảng không nào đó. Thức ăn cũng không ăn, nói cũng chẳng nói.  Ông bà Ngô vô cùng lo lắng.

- Huân Huân, có bánh tiramisu đây này, cậu có muốn ăn không? 

Nghệ Hưng cầm đĩa bánh lên trước mặt Thế Huân giở chiêu dụ dỗ nhưng Thế Huân không nói gì chỉ lắc đầu tỏ vẻ không muốn.

- Thế Huân, em có muốn uống trà sữa không? Là trà sữa socola đó

 Đến lượt Diệc Phàm dụ cậu ăn. Nhưng đổi lại vẫn là sự im lặng từ cái lắc đầu của cậu. Thế Huân nằm xuống, kéo chăn qua khỏi đầu. Cậu đang rất mệt mỏi, cậu cần được nghỉ ngơi.

_________________________________________________________

 Ba ngày tiếp theo mọi người không thể nào yên ổn được nữa. Thế Huân ngày càng khó chiều, cậu ấy tính khí thất thường, hay nóng giận lại còn kén ăn. Luôn cho rằng bản thân không bằng người khác.

 Bà Ngô vì lo cho con trai mà sinh bệnh. Thế Huân từ khi xuất viện cứ trốn ở trong phòng, không chịu gặp ai, ngay cả bà cũng vậy.

Rồi ông bà Ngô cùng Diệc Phàm và Nghệ Hưng đưa cậu đến bệnh viện để chuẩn đoán bệnh tình. Riêng Lộc Hàm anh cũng lo cho cậu không kém, nhưng lại không dám đến gần, chỉ biết nhìn cậu từ xa.

- Có phải dạo gần đây, Ngô thiếu gia có dấu hiệu mệt mỏi, ủ rủ và căng thẳng, rất dễ tức giận và nổi nóng, không có hứng thú làm bất cứ chuyện gì, luôn có ý nghĩ tiêu cực về bản thân, kén ăn, mất cảm giác ngon miệng, mất ngủ

- Phải, Thế Huân đúng là có tất cả triệu chứng đó _ Ông Ngô lên tiếng hỏi 

- Vậy có phải cậu ấy có ý nghĩ tự sát hay là cậu ấy đã tự sát một lần, có phải không?

- ... Đ...Đúng vậy 

- ... _ Vị bác sĩ đó im lặng hồi lâu rồi trả lời _ ... Cậu ấy mắc chứng trầm cảm

   TRẦM CẢM!!!

_____________________________________________________

 Chap này nhảm kinh, chả hay gì hết

Chắc phải đi học một khóa văn cấp tốc quá!

#Quỳnh_Anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net