Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thoắt cái đã đến ngày thi chung kết bóng rổ, tất cả mọi người đều sôi nổi muốn đi xem. Lưu Vũ cùng Lâm Mặc và Tiểu Cửu cũng đi tới ghế ngồi. Trên tay mỗi người còn cầm một cặp thanh đập cổ vũ. Trận đấu chưa diễn ra nhưng khán giả đã gần như lấp kín khán đài. Tiếng hò hét, tiếng trống kèn cực kỳ náo nhiệt.

Bên dưới đài, đội cổ động đang trình diễn làm nóng không khí. Không hổ danh là chung kết giữa hai đội bóng kỳ phùng địch thủ, ai ai cũng chờ đợi.

Lúc này hai đội cũng bắt đầu ra sân chào khán giả, Lâm Mặc phấn khích hô to.

— Aaaa, bọn họ ra rồi kìa. Vừa cao vừa soái.

Lưu Vũ và Tiểu Cửu quay sang nhìn nhau, giống như tâm linh tương thông cùng nhau ngồi xích sang bên cạnh, cách xa Lâm Mặc. Chính là biểu thị quá mất mặt, người này chúng tôi không quen, không dám nhận bạn bè.

Khán đài bỗng dưng lại hú hét ầm lên, chủ yếu là giọng của mấy nữ sinh. Thì ra là Santa mang băng đội trưởng đã ra sân. Hôm nay anh mặc đồng phục bóng rổ màu đỏ, lộ ra thân hình tiêu chuẩn, nổi bật giữa đoàn người.

Lúc này Santa hướng lên khán đài nháy mắt, cúi người làm kiểu chào kỵ sỹ, thực sự khiến hiện trường bùng nổ rồi. Còn có thể nói thể nào nữa, nam sinh đẹp trai vẫn luôn được yêu thích.

Tiểu Cửu và Lâm Mặc nhìn người nào đó tai đỏ hơn cả quả cà chua, che miệng cười trộm.

— Ai dô, vương tử điện hạ của thần...

— Thần nhất định sẽ đem chiến thắng về dâng tặng cho người.

Lưu Vũ thẹn thùng không có chỗ trốn, cầm hai thanh đập trên tay, đập cho mỗi người một cái.

— Yên lặng xem đi.

Trận đấu bắt đầu. Hai đội quả nhiên là cân tài cân sức, tranh nhau từng điểm một. Đội này vừa mới dẫn trước được 2 điểm, thì giây sau đối phương ăn liền  3 điểm vươn lên dẫn trước. Kịch tính như vậy, khiến người xem cũng căng thẳng theo.

Lưu Vũ nhìn Santa động tác thuần thục lách qua từng cầu thủ của đối phương, thành công ném bóng vào rổ liền không kìm được có chút tự hào. Cậu luôn biết anh chơi rất giỏi. Hoàn toàn tin vào năng lực của anh, có thể thuận lợi giành chiến thắng trong trận đấu hôm nay.

Cuối hiệp thi đấu thứ 3, đội đỏ của Santa đang chiếm ưu thế, dẫn trước 10 điểm. Khán đài càng trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết. Các cầu thủ đội xanh tâm lý không vững, liên tục mắc lỗi. Đây chính là thời cơ để lên điểm tốt nhất.

Santa cướp được bóng từ tay đối phương, một đường dẫn bóng qua, bật nhảy cao ném vào rổ. Quá ngầu, quá phấn khích.

Cách biệt điểm số càng ngày càng xa, đối phương dần trở nên nóng nẩy, động tác thô bạo đẩy người cướp bóng. Đã có mấy thành viên đội đỏ bị ngã đau, khiến người xem không khỏi lo lắng. Không ít người bất bình lên tiếng mắng chửi.

Lưu Vũ cũng lo lắng theo dõi. Santa đang cầm bóng, trước mặt là hai thành viên đội xanh đứng chắn. Anh làm động tác giả, ném bóng cho AK. Thế nhưng giây sau liền bị cầu thủ đội xanh ác ý đẩy ngã, đập mạnh xuống sàn.

Tiếng còi của trọng tài vang lên, trận đấu tạm dừng. Cầu thủ hai bên rất nhanh xảy ra xích mích, đội này đẩy đội kia. Trọng tài phải liên tục nhắc nhở để ổn định tình hình. Khán giả nhìn thấy cảnh này cũng lo lắng không thôi.

Lưu Vũ theo bản năng đứng lên, xuyên qua đám người vẫn không thấy Santa đứng dậy. Cú va chạm vừa rồi quả thực rất mạnh. Có phải anh bị chấn thương rồi không?

Santa đầu bị đập xuống sàn nên có chút choáng váng, đầu gối cũng xây xát, chảy máu khá nhiều. Anh cố gắng tập tễnh đứng lên nhưng lại bị khuỵu xuống. Cuối cùng đành phải ra hiệu gọi nhân viên y tế, lên cáng rời khỏi sân.

Khi lướt qua khán đài, anh cũng không nhìn rõ được người nào. Nhưng mà anh có thể cảm nhận được ánh mắt lo lắng của bé sữa nhà mình liền mỉm cười tỏ ý không sao. Hy vọng cậu thấy được sẽ an tâm phần nào.

Ngôi sao của trận đấu bị chấn thương phải dùng cáng ra ngoài, khán giá đều xôn xao nghị luận. Lâm Mặc cùng Tiểu Cửu cũng dè dặt nhìn nhau.

— Anh ấy không sao chứ? Nhìn có vẻ khá nặng đấy?

— Chắc sẽ không sao đâu...

Lưu Vũ im lặng nhìn theo bóng dáng Santa khuất dần sau phòng chờ. Cậu quả thực muốn đi xuống nhìn xem anh có sao không, nhưng quy định là khán giả không thể xuống sân khi trận đấu đang diễn ra. Thế nên hiện tại cậu chỉ có thể chờ đợi, tin tưởng rằng anh sẽ không sao.

Trận đấu lại tiếp tục. Thế nhưng đội đỏ mất đi đội trưởng, tinh thần bị ức chế, liền đánh mất phong độ. Đội xanh tranh thủ cơ hội gỡ điểm, rất nhanh liền đuổi kịp.

Hiệp đấu cuối cùng chỉ còn 2 phút nữa, đội xanh đã vươn lên dẫn trước. Khán giả liền bắt đầu lo lắng. Nhìn bảng tỉ số không ngừng thay đổi, cách biệt đã lên đến 7 điểm mà lặng người. Không lẽ thật sự phải nhận thua sao? Nhưng thua như thế quả thực không cam tâm chút nào. Đội bóng của bọn họ rõ ràng chơi tốt hơn.

Lưu Vũ cũng cảm thấy khó chịu, cậu biết anh đã nỗ lực để dành chiến thắng như thế nào. Bản thân gặp chấn thương, đội nhà thua cuộc sẽ rất khó chấp nhận.

Chỉ còn 1 phút 30 giây nữa, đội đỏ thay người, Santa chân quấn băng gạc vào sân. Khán giả giống như nhìn thấy niềm hy vọng, hô hào cổ động khí thế hơn. Các thành viên đội đỏ nhìn thấy đội trưởng vẫn có thể thi đấu liền lấy lại tinh thần, nhìn nhau quyết tâm.

Lưu Vũ chăm chú nhìn Santa chạy chỗ bên dưới sân. Cậu nhìn ra được những bước chạy của anh không vững vàng, linh hoạt như trước. Thậm chí máu còn chưa cầm được, dần thấm qua lớp băng. Thế nhưng anh vẫn đón bóng, qua người, bật nhảy và ghi điểm.

Thành viên đội xanh áp sát anh, cố tình va chạm để ngăn cản anh. Vết thương của anh cũng bị đụng phải, anh ngã xuống rồi đứng lên, lại ngã xuống, lại đứng lên. Cậu nhìn theo không kìm được sợ hãi. Sợ anh xảy ra chuyện gì.

Santa ghi liền hai cú 3 điểm đẹp mắt, cách biệt chỉ còn lại 1 điểm duy nhất. Nhưng thời gian cũng chỉ còn tính bằng giây. Quả thực rất khó.

Anh dẫn bóng, đội xanh rất nhanh liền theo kèm. Chỉ cần ngăn cản anh thì họ có thể dành chiến thắng. Chỉ còn lại 5 giây thời gian, Santa nhận ra ý đồ của đối phương, liền làm động tác giả bật nhảy, sau đó ném bóng cho AK ở cánh phải. AK tiếp được bóng, bật nhảy ném bóng, xuất sắc ghi được 2 điểm quý giá.

Tiếng chuông báo hết giờ, các khán đài đều bùng nổ. Đội đỏ lội ngược dòng giành chiến thắng sát nút 70-69 ở những giây cuối cùng. Đây chính là kỳ tích. Cầu thủ và huấn luyện viên đội đỏ ào ra sân ăn mừng, không quên ôm lấy công thần Santa.

Lưu Vũ khi vừa nghe tiếng chuông, không nói lời nào, lập tức đi xuống sân. Cậu xuyên qua những cầu thủ của hai đội, tìm bóng dáng anh. Santa lúc này cũng đã mệt mỏi nằm xuống sàn. Thế nhưng khi nhìn thấy cậu đến gần, vẫn nở nụ cười.

— Tôi thắng rồi.

Lưu Vũ ngồi xuống bên cạnh anh, sắc mặt anh không được tốt lắm. Vết thương ở chân máu cũng nhuộm đầy băng gạc. Cậu lo lắng cầm lấy tay anh.

— Santa, anh không sao chứ?

Vừa rồi cũng không đau lắm, nhưng cậu vừa hỏi, anh liền cảm thấy cẳng chân đau nhói. Anh nhìn cậu, đáng thương nói nhỏ.

— Bé sữa, đau...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net