Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lâm Mặc và Tiểu Cửu nháy mắt ra hiệu, nhìn bạn nhỏ Lưu Vũ đang chăm chú nhìn trang sách, cười trộm.

Lâm Mặc hắng giọng vài cái:

— Tiểu Vũ...

Không có tiếng đáp lại. Hai người nén cười tiếp tục gọi:

— Tiểu Vũ thân ái ơi...

— Bảo bối yêu dấu ơi...

Lưu Vũ vẫn ngồi đó không hề nhúc nhích, tâm hồn không biết đã lạc đi nơi nào. Cậu nhìn trang sách trước mặt mà ngẩn ngơ, thỉnh thoảng không biết nghĩ tới điều gì mà cười ngốc nghếch. Thậm chí quyển sách để ngược cũng không phát hiện ra.

Lâm Mặc và Tiểu Cửu ôm bụng cười nắc nẻ. Từ lúc Santa rời đi, cậu liền thành ra thế này. Trong giờ học cũng không chú tâm, bị thầy giáo điểm danh mấy lần. Đây là bị tình yêu câu mất hồn rồi chứ sao.

Hai người nhón chân, một trái một phải tiến sát lại gần Lưu Vũ, ăn ý gọi lớn:

— Lưu Vũ.

Lưu Vũ bị doạ cho giật mình, tỉnh lại khỏi dòng suy nghĩ.

— Hai cậu làm cái gì vậy?

— A, tớ còn đang nghĩ có nên gọi Santa tới không.

— Sao vậy?

— Bảo anh ấy đem cậu trả lại a. Người đi một nửa hồn tôi mất, một nửa hồn kia bỗng dại khờ. Hahaha...

Lưu Vũ đỏ mặt phủ nhận:

— Làm... làm gì có chứ?

— Còn nói không? Hai chữ tương tư chỉ hận không thể viết trên mặt cậu kia kìa.

Lưu Vũ vô thức đưa tay sờ lên mặt mình, cảm giác nóng hổi khác thường. Cậu thu tay về, ngây ngốc nở nụ cười.

Ôi chao ôi, tình yêu loài người thật khó hiểu. Phàm phu tục tử như chúng ta không thể hiểu được. Lâm Mặc cảm thấy không thể tiếp tục tự ngược ăn cơm cún nữa liền chuyển chủ đề.

— Đúng rồi, Lưu Vũ. Sắp tới lễ kỷ niệm, cậu định tham thể thao hay văn nghệ?

— Ủa lễ kỷ niệm gì vậy?

— Cho tớ xin. Đầu giờ thầy chủ nhiệm có nói đấy, cậu không nghe lọt chữ nào luôn à?

Lưu Vũ quả thật không biết, ngại ngùng gãi đầu

— Thế à?

— Lưu Vũ, cậu bị tình yêu làm thay đổi rồi. Trước đây cậu không như thế, ngoan ngoãn biết bao...

Lưu Vũ sợ hai người lại tiếp tục trêu chọc mình liền cắt lời.

— Rốt cuộc là kỷ niệm gì vậy?

Tiểu Cửu biết cậu đánh trống lảng, nhưng vẫn tốt bụng trả lời:

— Kỷ niệm thành lập trường. Mỗi học sinh phải tham gia thể thao hoặc văn nghệ. Cậu muốn đăng ký cái nào?

Lâm Mặc lại nhanh nhảu xen vào:

— Có muốn đăng ký bóng rổ cùng với Santa của cậu không?

— Không được.

Lưu Vũ chẳng cần suy nghĩ đã vội vã xuy tay phủ nhận. Cậu mới không muốn chung đội với Santa, như vậy sẽ rất ngượng ngùng. Hơn nữa cậu cũng không biết chơi bóng rổ.

Lâm Mặc cười hì hì hỏi lại:

— Thế chúng ta cùng đăng ký văn nghệ đi. Lớp mình cùng nhau diễn kịch.

— Vậy cũng được.

— OK, thống nhất thế đi.

.............

Tan học chiều hôm đó, Lưu Vũ nhắn tin nói Santa về trước, bản thân phải cùng Lâm Mặc, Tiểu Cửu và một số bạn học ở lại tập kịch.

Sau một hồi thống nhất, mọi người đã lựa chọn một trích đoạn "Romeo và Juliet" của Shakespeare. Để một đám nam sinh biểu diễn thiên tình sử bi thương vào ngày thành lập trường, cũng chỉ có tư duy thiên tài của Lâm Mặc mới nghĩ ra được. Cũng không hiểu sao lại được hưởng ứng nhiệt liệt.

Nhưng vấn đề chính là ai sẽ làm nữ chính đây? Đùn qua đẩy lại vẫn không ai chịu nhận, đành phải chơi trò may rủi kinh điển: rút thăm. Lưu Vũ trong lòng cầu nguyện mãnh nam như bản thân sẽ không bốc phải lá thăm định mệnh kia. Nhưng khi mở ra, một dấu X lớn xuất hiện, những người còn lại đều là phiếu trắng. Thế nên là, cậu trúng số độc đắc rồi.

Đây rốt cuộc là cái vận khí gì vậy? Cũng quá kém đi.

Lâm Mặc nhà biên kịch đại tài tự phong kiêm luôn nam chính cầm kịch bản đưa cho Lưu Vũ, ánh mắt nhấp nháy, vui vẻ khi người gặp hoạ.

— Tiểu thư Juliet xinh đẹp, xin nàng hãy nhận lấy lễ vật của kẻ hèn này. Hahaha....

— Ơ... nhưng mà...

— Phản đối vô hiệu. Đọc đi nha, lát nữa chúng ta sẽ diễn thử một đoạn.

Mọi người ai vào việc nấy, Lưu Vũ miệng méo xệch, khổ không thể nói, mở kịch bản ra đọc.

.................

Santa đẩy cửa bước vào phòng tập, mọi người đều đang xem biểu diễn nên cũng không quá chú ý. Anh ngồi xuống hàng ghế đầu tiên có thể nhìn rõ sân khấu nhất, im lặng theo dõi.

Trái ngược với khán đài có chút tối thì trên sân khấu rực rỡ ánh đèn. Lưu Vũ theo như kịch bản lúc này đang đứng bên ban công ngắm trăng. "Romeo" Lâm Mặc bất ngờ xuất hiện dưới bờ tường.

— Ôi! Romeo? Sao chàng lại là Romeo chứ? Nếu chàng không phải là Romeo thì...

"Romeo" leo lên khỏi hàng rào, nắm lấy bàn tay kiều quý của "Juliet", rồi áp vào lồng ngực mình.

— Hỡi nàng tiên yêu quý của ta ơi, ta thù ghét cái tên ta, bởi vì nó là kẻ thù của em... Từ nay, ta sẽ không là Romeo, cũng chẳng phải Montaghiu nữa, nếu em không ưa cái tên đó.

"Juliet" e lẹ rút tay lại, xoay người né tránh ánh mắt như lửa nóng của chàng:

— Không, Romeo... Nếu họ nhìn thấy chàng, họ sẽ giết chàng mất.

Nói xong "nàng" toan bước vào trong, "Romeo" níu lấy tay "nàng":

— Không đâu, ta muốn ở bên cạnh em, dù bất cứ phương trời nào, ta cũng muốn được lấy em. Ta muốn ở bên em mãi mãi. Hỡi người ta yêu dấu, ta thề có vầng trăng kia làm chứng....

"Juliet" bị những lời chân thành ấy làm cho cảm động. "Nàng" đưa tay vuốt ve gương mặt của "Romeo":

— Ôi Romeo chàng hỡi...phụt... không được rồi.... tớ buồn cười quá.... Hahaha...

Lâm Mặc vồn đang nhập tâm làm vẻ mặt tình sâu như biển, đơ người nhìn Lưu Vũ ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Lưu Vũ thật sự không thể nhịn được nữa, nét mặt Lâm Mặc quá hài hước, khiến cậu không diễn ra cái gọi là tình yêu lãng mạn bi thương được. Thực sự diễn không nổi.

Lâm Mặc giận dỗi dậm chân:

— Lưu Vũ...

— Haha... tớ xin lỗi...

— Ai da, cứ như thế này thì mấy ngày nữa làm sao mà biểu diễn được.

— Được rồi, tớ xin lỗi, chúng ta diễn lại đi. Lần này tớ sẽ cố gắng hơn.

Santa bên dưới nhìn Lưu Vũ cười vui vẻ, cũng bật cười. Lâm Mặc lúc này cũng đã phát hiện ra anh ngồi đó, suy nghĩ vừa động, lập tức phi xuống khán đài.

Lưu Vũ cũng đã nhìn thấy Santa. Sao anh cũng đến đây rồi? Nghĩ tới nãy giờ  mãnh nam như cậu vào vai tiểu thư, còn nói mấy lời sến sẩm đều bị anh nhìn thấy, cậu thật sự muốn đào luôn một cái hố đề chui xuống.

Lâm Mặc tiến lại chỗ Santa không biết là thầm thì cái gì, chỉ thấy anh gật gật đầu, sau đó đứng lên theo Lâm Mặc tiến về sân khấu.

Rất nhanh, Santa đã đứng ngay trước mặt cậu. Anh giống như một quý tộc châu Âu thực thụ, thân sỹ cúi người xuống cầm lấy bàn tay cậu, khẽ hôn lên đó:

— Chào em, hỡi tiểu thư Juliet xinh đẹp của ta.

Lưu Vũ ngại ngùng rút tay lại, vành tai nhạy cảm đỏ lên.

Lâm Mặc thấy biểu hiện ăn ý của hai người giống hệt như vở kịch "Romeo và Juliet" liền vỗ tay hoan hô.

— Chính là cảm giác này, không sai. Đây mới là tình yêu cảm động trời xanh này.

— Lâm Mặc!!

— Rồi rồi, Lưu Vũ, cậu tạm thời cứ diễn với Santa để tìm cảm xúc đi. Tớ nhờ anh ấy hỗ trợ rồi, còn lại thì tính sau.

Nói xong liền nhường lại sân khấu cho hai người. Santa cũng chủ động dẫn dắt Lưu Vũ nhập vai.

Anh nâng đôi bàn tay cậu lên, áp sát vào lồng ngực mình, cảm nhận trái tim đang đập rộn ràng nơi đó.

— Hỡi người ta yêu dấu, ta muốn được ở bên em mãi mãi. Ta xin thề có vầng trăng kia làm chứng...

Lưu Vũ bị ánh mắt thâm thuý chất chứa nhu tình mật ý của anh thu hút, cũng dần chìm vào đó.

Cậu đưa tay đặt lên môi anh, chặn lại lời thề đang dang dở, thấp giọng nói:

—Em xin chàng đừng lấy ánh trăng kia mà thề thốt... Bởi vầng trăng mỗi tháng lại thay đổi đường đi lối về, em sợ rằng tình chàng cũng giống như trăng kia thay đổi.

Anh nắm lấy bàn tay cậu, dịu dàng hỏi lại:

— Vậy ta phải lấy gì mà thề?

— Xin chàng đừng thề gì cả. Hoặc nếu chàng muốn, hãy thề với vị thần tình yêu ở trong lòng, và em sẽ tin chàng...

Cậu cười khẽ, ái ý giống như dây thường xuân ở ban công mọc lan tràn.

Một người đến trên ban công, một người vịn lấy hàng rào bên dưới, một người thì dịu dàng như ánh trăng, người kia lại cuồng nhiệt như lửa, đối mắt nhìn nhau. Giống như cả thế giới đều đã đặt trong tầm mắt.

Hai người rõ ràng chưa từng tập luyện trước lần nào, nhưng lại hết sức ăn ý. Từng ánh mắt, cử chỉ đều chứa đựng tình yêu, thâm tình mà quyến luyến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net