Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từ sau ngày Lưu Vũ chủ động đáp lại Santa, hai người coi như chính thức thành một đôi. Bọn họ ngoài giờ học ra thì lúc nào cũng dính lấy nhau, một tấc cũng không rời, cẩu độc thân nhìn đến ê răng. Nói chính xác hơn là Santa mặt dày mày dạn cuốn lấy, còn Lưu Vũ thì da mặt mỏng, bị người khác nhìn đến xấu hổ, nhưng cũng không nỡ đẩy anh ra.

Chẳng hạn như hiện tại...

Tiết tự học, Lưu Vũ giúp Santa ôn bài. Anh trước nay không chú tâm học hành, sắp tới lại phải thi Đại học, khiến cậu thực lo lắng, mỗi ngày đều sẽ cùng anh giải đề. Anh nhìn dáng vẻ gấp gáp này của cậu, cũng phải bật cười.

- Anh còn không mau làm bài đi.

Cậu nghiêm khắc nhắc nhở, giống như chàng vợ nhỏ khó tính vậy. Anh hơi cong khoé miệng, đáng thương chỉ vào một bài tập khó, nói với cậu:

- Vợ ơi, bài này anh không biết làm.

Một tiếng "vợ ơi" đã thành công làm cho vành tai Lưu Vũ đỏ rực lên. Cậu nhìn anh ý cười đầy mặt, lại càng ngượng ngùng, nhỏ giọng quát.

- Không được gọi vợ.

Sau đó không để ý tới tiếng cười trầm thấp của Santa, cầm lên tờ đề, đọc bài khó anh vừa chỉ, vừa vặn che đi gương mặt ngượng chín của mình. Một lúc sau, cậu vừa viết ra nháp vừa tỉ mỉ giảng giải cho anh, cố gắng nói đơn giản nhất cho anh hiểu.

Xong xuôi, cậu ngẩng đầu lên:

- Anh hiểu chưa?

- Ừ.

- Vậy anh giải lại một lần thử xem.

Cậu đưa bút cho anh, sau đó nhìn anh từng bước làm bài, tất cả đều đúng hết. Xem ra gần đây ôn tập có tiến bộ rất lớn.

Santa thấy cậu hài lòng liền được đà tiến tới.

- Anh làm đúng rồi, không có khen thưởng gì sao?

- Khen thưởng?

Anh chỉ chỉ vào má mình, ý muốn cậu hôn lên. Tuy bọn họ ngồi ở bàn cuối nhưng xung quanh lúc này vẫn có rất nhiều bạn học, anh đúng là không biết kiêng nể gì cả.

Anh thấy cậu không có hành động gì, lại tiếp tục gọi:

- Vợ ơi... Vợ ơi...

Anh càng gọi càng lớn, nếu còn gọi nữa chắc chắn sẽ bị bạn học xung quanh nghe thấy. Cậu hết cách, kéo anh ghé sát lại phía mình, chuẩn bị hôn lên má anh. Nào ngờ anh lại cố tình quay sang, nụ hôn của cậu liền vừa vặn đáp lên cánh môi anh. Cảm giác mềm mại khiến cậu giật mình muốn lùi lại, lại bị anh giữ lấy.

Anh một tay nắm lấy eo cậu, một tay dựng thẳng quyển sách lên, che đi tầm mắt của mọi người, bắt đầu bá đạo xâm chiếm khoang miệng, đoạt lấy hết thảy dưỡng khí của cậu. Lúc này, nếu chỉ nhìn từ phía trên sẽ không thể biết được hai người họ đang hôn nhau, môi lưỡi quấn quýt, gắt gao không rời.

Sau khi nụ hôn nồng nhiệt qua đi, Lưu Vũ khuôn mặt đã đỏ ửng, đôi mắt mông lung khép hờ, ngại ngùng đẩy anh ra. Anh bắt lấy đôi tay cậu, cười khẽ:

- Cũng đâu phải chưa từng hôn, sao vẫn dễ xấu hổ như vậy?

- Anh còn cười? Sắc lang.

Thấy cậu thẹn quá hoá giận, anh vội vàng cười lấy lòng.

- Được được, anh là sắc lang. Chỉ háo sắc với một mình em.

Đúng là càng ngày càng không cần mặt nữa. Cậu sợ anh lại tiếp tục không đứng đắn liền không cho anh nói nữa. Anh lại cố tình không hiểu, nói lớn:

- Tuân lệnh vợ.

Lần này thì hay rồi, tất cả mọi người đều nghe thấy, quay xuống nhìn hai người. Tuy rằng họ sợ anh nên không dám nghị luận gì, lập tức quay lên, nhưng Lưu Vũ cũng cảm thấy mặt mũi đều bị anh ném hết. Sau này người khác sẽ nhìn cậu như thế nào a. Đều tại anh.

Cậu tức giận liếc anh, tuyệt tình tuyến bố:

- Trong một tuần, không cho phép lại gần em.

Nói xong cũng không để ý tới anh nữa, thu dọn sách vở của bản thân, đứng dậy đi thẳng. Santa cũng vội vàng xách cặp đuổi theo.

- Ơ, vợ ơi... Anh xin lỗi mà...

Một màn này vừa vặn bị chủ nhiệm giáo dục nhìn thấy. Với trách nhiệm của một giáo viên, ông đương nhiên không thể không làm gì. Rất nhanh mẹ Uno và mẹ Lưu đều nhận được lời mời đến văn phòng nói chuyện.

Hai bà mẹ gặp nhau ngoài cửa liền thông suốt là đã xảy ra chuyện gì. Thầy chủ nhiệm cũng không vòng vo, trực tiếp nói ra sự việc Lưu Vũ và Santa yêu sớm, sau đó lại bắt đầu phân tích đủ kiểu lợi hại, hy vọng hai người có thể khuyên ngủ con mình. Nào ngờ nói đến hết nước hết cái, hai bà mẹ lại chỉ cười.

- Vậy không biết tình hình học tập dạo này của Santa nhà tôi sao rồi?

- Chuyện này...

Thầy giáo viên vào điểm số của Santa trong các kỳ thi gần đây, quả thực là tiến bộ hơn rất nhiều. Hơn nữa cũng không còn trốn học, đánh nhau... như trước nữa. Trong khi đó chính mình lại vừa nói yêu sớm sẽ ảnh hưởng việc học, có chút không được tự nhiên.

Mẹ Lưu bên này cũng lên tiếng:

- Còn Tiểu Vũ nhà tôi thì sao, thưa thầy?

- À... Thành tích vẫn luôn rất tốt... Còn nằm trong top đầu khối.

Thầy giáo vừa dứt lời, mẹ Uno tiếp tục nói:

- Xem ra hai đứa nó không hề yêu đương lơ là việc học như thầy nói rồi.

- Nhưng....

- Tôi thấy yêu sớm cũng không có gì không tốt, vừa vặn có thể chăm sóc nhau, cùng nhau tiến bộ. Tôi tin cả hai đứa nó đều biết điềm dừng, thầy không cần phải quá lo lắng.

Hai người mẹ đều đã nói như vậy, thầy giáo cũng không thể nói gì hơn. Tiễn bọn họ rời đi, thầy giáo ngồi tự vấn chính bản thân. Năm đó, nếu mình cũng sớm tìm một đối tượng, thì có phải bây giờ cũng không phải chịu cảnh độc thân suốt mấy năm trời không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net