Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Santa luôn không ưa bộ dạng lúc nào cũng vân đạm phong khinh của Lưu Vũ.

*Vân đạm phong khinh: 云淡风轻: mây nhạt gió nhẹ, đại loại là gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, chỉ thời tiết đẹp. Hay được mượn để biểu đạt tính cách điềm đạm, nhàn nhã, an tĩnh.)

Nhưng hiện tại hắn cùng Lưu Vũ nhìn cửa an ninh đóng chặt, mỗi người cầm hai cái bóng đèn trên tay, ngơ ngác nhìn nhau.

"Chúng ta...bị cách ly à?"

"Xem ra đúng là như thế, chỉ mong anh không phải mã đỏ."

*Bên Trung quét QR ra mã màu đỏ sẽ bị cách ly

"Mã xanh khu vực Kim Biên, đã thấy chưa!! Rất khỏe mạnh." Santa ngay lập tức bấm vào mã sức khỏe trên điện thoại di động của mình, mạnh mẽ phản bác lại.

Kết quả Santa nhận được ánh mắt nhìn trẻ chậm phát triển trí tuệ của Lưu Vũ.

Mọi chuyện phải nói bắt đầu từ nửa giờ trước.

Trong lớp học piano vừa rồi, rõ ràng dốc lòng luyện tập giống nhau, nhưng Lưu Vũ chơi đàn bộ dáng nước chảy mây trôi được giáo viên khen ngợi, đến lượt hắn đàn lại trở thành sai âm lệch nhịp, tóm lại cùng Lưu Vũ học đàn thì Santa toàn bị phê bình.

Nhưng mỗi lần bị phê bình, Lưu Vũ đều liếc mắt nhìn hắn, trong đôi mắt kia dường như có chút giễu cợt, khiến Santa nuốt không trôi.

Giờ học trôi qua một nửa thì có tiếng 'lách cách', ánh sáng trong phòng nháy mắt tắt phụt. Tiếng đàn hơi ngừng lại, Lưu Vũ ngẩng đầu nhìn, bóng đèn đã bị hỏng. Thầy giáo dạy đàn mặt mày lo lắng chuyển cái ghế để kiểm tra đường dây điện, có chút mờ mịt nhìn Santa và Lưu Vũ nói:

"Thật đáng tiếc, trong nhà không có bóng đèn, gần đây cũng không có chỗ nào bán bóng đèn. Không có ánh sáng thì đọc bản nhạc kiểu gì."

Santa trầm ngâm trong chốc lát rồi lập tức lên tiếng.

"Thưa thầy, nhà em có bóng đèn mà cách đây cũng rất gần, chưa tới 100m, nếu không thì em về nhà lấy?"

"Vậy thì tốt quá, hai đứa cùng nhau đi đi, tối như này cũng không thể luyện đàn được, không bằng Lưu Vũ cùng Santa đi một lát, vận động một chút."

Chính là vì như thế mà Lưu Vũ không thể không cùng Santa về nhà hắn lấy bóng đèn.

Kết quả vừa mới tới nhà không đến mấy phút, Santa vừa lấy bóng đèn ra đưa cho Lưu Vũ, cả hai đang định quay lại phòng học đàn thì đột nhiên có mấy người mặc bộ đồ bảo hộ gõ cửa nhà Santa, phun khử trùng tiêu độc một vòng, ngay sau đó dán giấy phong tỏa lên cửa nhà Santa.

Lưu Vũ hỏi thăm một hồi mới biết được là do có một nhà ở tầng trên tiếp xúc gần với ca bệnh, cả tòa nhà đều đã bị phong tỏa.

Bây giờ, vì một cái bóng đèn, không ai có thể đi ra ngoài.

Santa buồn bực vò đầu bứt tóc, trong khi Lưu Vũ tự nhiên ngồi xuống ghế so-fa, trông cậu vẫn rất bình tĩnh không hề sợ hãi sau khi xảy ra chuyện lớn như vậy.

Santa ghét nhất là bộ dáng này của cậu ta, cao cao tại thượng, giả bộ thanh cao.

"Chúng ta đều bị cách ly, sao cậu chẳng phản ứng gì thế?"

Lưu Vũ vốn đang lướt điện thoại, nghe thấy tiếng thì cậu ngước mắt lên, nhưng ánh mắt không chút dao động, giống như mặt hồ nước đọng yên lặng.

"Nếu không thì sao? Gào thét lên rằng tôi bị cách ly nè? Rồi lại chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè?"

Santa bị Lưu Vũ làm cho á khẩu, hắn vừa đăng trên Moments là đã bị cách ly, Lưu Vũ sao lại như đã biết hết mọi chuyện thế này.

*Moments ở Wechat giống Story của Facebook

Hắn lặng lẽ úp mặt điện thoại xuống, đảo mắt nhìn căn nhà bừa bộn thì thấy Lưu Vũ vẻ mặt ghét bỏ dùng ngón trỏ và ngón cái cầm vào góc của cái áo đang vương vãi trên ghế so-fa, hai người nhìn nhau rơi vào im lặng.

Dù sao bị cách ly cũng không phải lỗi của hắn, Lưu Vũ và hắn chẳng có quan hệ gì, miễn cậu không chết đói ở nhà mình là được. Vì vậy, Santa nằm thản nhiên trên ghế so-fa, sau đó tầm mắt hắn đột nhiên tối sầm lại, một bộ quần áo bị ném tới đập vào mặt Santa.

Đột nhiên bị "vật thể bay không xác định" đập trúng thì trong lòng chắc chắn là khó chịu.

"Lưu Vũ, cậu có bị bệnh không, ném quần áo của tôi làm gì?"

"Bừa bộn, không có chỗ ngồi." Vẻ mặt lãnh đạm của Lưu Vũ làm Santa cảm thấy như đấm một quyền vào bịch bông, cơn tức giận không trút ra được. 

Chỉ là không nghĩ tới chuyện Lưu Vũ bắt tay vào bắt đầu gấp gọn quần áo từng cái một. Nhìn bộ dáng cậu thành thạo gấp quần áo xếp thành chồng, Santa sờ sờ chóp mũi, cầm lấy một bộ đồ ngủ trên ghế sô pha rồi lén nhìn Lưu Vũ để học cách gấp, nhưng kết quả sắp xếp lại là một mớ lộn xộn. Santa nhìn thành quả của mình, lại trộm liếc nhìn của Lưu Vũ, bên kia ngay ngắn chỉnh tề.

Đánh đàn như thế, gấp quần áo cũng vậy, vì sao hắn cái gì cũng không bằng được Lưu Vũ.

Đột nhiên, Santa dường như nghe thấy tiếng cười khẽ, quần áo trước mặt bị một đôi tay mảnh khảnh cầm lên, chậm rãi từng bước từng bước làm mẫu trước mặt Santa.

"Như này, như này.... cuối cùng như thế này."

Động tác sạch sẽ lưu loát, giải thích cũng rất tỉ mỉ. Bị cách ly ở nhà hắn còn giúp hắn gấp quần áo, nếu không phải Lưu Vũ là kẻ thù không đội trời chung của hắn, e rằng Santa thật sự sẽ vô cùng cảm kích rồi cùng cậu bái lạy trở thành anh em ruột thịt khác cha khác mẹ mất.

Đáng tiếc người trước mặt lại là Lưu Vũ, thật sự là quá đáng tiếc.

Hắn và Lưu Vũ đã quen biết nhau gần mười năm, học piano cùng nhau từ khi còn nhỏ. Một nhóm nhỏ bạn bè cùng trang lứa thường được giáo viên dẫn dắt để tham gia các cuộc thi khác nhau. Bắt đầu từ nhỏ vẫn luôn là Lưu Vũ đứng đầu, còn Santa đứng thứ hai.

Từ nhỏ đã nhìn Lưu Vũ đứng bên cạnh hắn cầm chiếc huy chương vàng, nhìn về phía ống kính mỉm cười tự nhiên khéo léo. Santa cúi đầu nhìn chiếc huy chương bạc của mình, và ngay lập tức cảm thấy không vui nữa.

Dựa vào đâu cậu luôn là hạng nhất.

Dựa vào đâu bản thân mình vĩnh viễn là hạng nhì.

Vì vậy Santa có khoảng thời gian hăm hở đuổi theo, mỗi ngày dùng 200% công lực để cố gắng luyện đàn, kết quả trong giờ học cũng chỉ được giáo viên khen ngợi có tiến bộ vượt bậc, đến khi nghe Lưu Vũ diễn tấu thì hắn mới biết rằng bản thân vẫn còn kém xa.

Người đó nhất định là một cỗ máy đánh đàn piano, làm sao có người chơi đàn hoàn hảo không sai một nhịp nào đến vậy?

Santa vừa tức giận suy nghĩ, vừa gấp quần áo, liếc nhìn Lưu Vũ đang nghiêm túc gấp quần áo.

Nếu người này không bắt nạt người ta quá đáng như thế, trông còn khá đẹp trai.

Thực sự không biết tương lai cô gái nào mắt mù vớ phải cậu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net