Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới sự chờ đợi đồng lòng hiếm có của cả hai, tòa nhà cuối cùng cũng đưa thực phẩm tới.

Lưu Vũ nhận lấy một túi đầy rau củ và hoa quả, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Nếu họ tiếp tục không có gì để ăn thì sợ rằng ngày mai sẽ lên hot search, tiêu đề là "do không có thức ăn dự trữ, hai người đàn ông chết đói tại nhà trong thời gian cách ly".

Đúng lúc đến giờ ăn trưa, Lưu Vũ vừa kiểm tra rau củ vừa đưa hai củ khoai tây nghiền cho Santa, người đang đứng phát ngốc bên cạnh.

"Đem rửa sạch rồi gọt vỏ đi".

Lưu Vũ thấy lông mày Santa hơi nhăn lại, khóe môi khẽ nhúc nhích, cuối cùng cũng không nói gì, bất đắc dĩ cầm lấy hai củ khoai tây, xoay người đi vào phòng bếp.

Nhưng khi Lưu Vũ nhìn thấy hai củ khoai tây mà Santa đã rửa sạch, cậu không thở nổi, suýt chút nữa thì ngất đi.

Vỏ chưa được gọt sạch sẽ, chỗ thì trắng chỗ thì nâu, giống như một củ khoai có đốm, càng làm cho Lưu Vũ không thể chấp nhận được là trên vỏ khoai vẫn còn sót lại một lớp bùn.

Vậy mà người trong cuộc còn đứng một bên với vẻ mặt mau mau tới khen ngợi tôi đi.

Lưu Vũ đỡ trán, thở dài cam chịu số phận, nhặt khoai tây lên, vặn vòi nước rồi rửa lại lần nữa, cậu nghĩ lại thì thấy bản thân cho Santa vào bếp đã là một sai lầm rồi.

"Đại thiếu gia, hai mươi năm qua anh sống như thế nào vậy?"

Santa nghe không hiểu ẩn ý của Lưu Vũ, nghiêm túc trả lời:

"Mì ăn liền, đồ ăn sẵn bên ngoài, đồ ăn vặt..."

Cậu thực sự không thể tìm ra lý do tại sao anh ta ăn những thứ đồ bỏ đi này mà vẫn cao hơn cậu một cái đầu. Lưu Vũ nhìn Santa từ trên xuống dưới, trong lòng thầm oán trách.

Santa nhìn Lưu Vũ dùng đôi bàn tay thon dài đẹp đẽ chơi piano của mình, cẩn thận cầm con dao làm bếp khéo léo cắt khoai tây thành từng miếng nhỏ, lại cắt vài miếng cà rốt, đặt sẵn bắp cải xanh đã được rửa sạch lên thớt.

Cửa sổ phòng bếp mở toang, gió tháng bảy tràn vào phòng, Lưu Vũ đang cẩn thận thái rau trước cửa sổ bị thổi cho mái tóc bay tán loạn, cũng thổi đến nỗi khiến trái tim Santa ngứa ngáy. Hắn khó có thể liên hệ Lưu Vũ đang đeo tạp dề bây giờ với Lưu Vũ nhút nhát tối hôm qua, giống như không phải cùng một người.

Santa cố tình đến gần, giả vờ xem Lưu Vũ thái thức ăn, nhưng thực chất là để thử thăm dò phản ứng của Lưu Vũ. Không biết vì sao, hắn vẫn muốn nhìn Lưu Vũ thẹn thùng một lần nữa. Lưu Vũ đang tập trung sơ chế nguyên liệu trước mặt nên không phát hiện Santa tiến lại gần, cho đến khi cắt xong cà chua và đặt dao làm bếp xuống, đột nhiên cậu cảm thấy có người bên cạnh, run tay và suýt ném dao làm bếp vào mặt Santa.

"Xin lỗi ..." Lưu Vũ nhỏ giọng nói, bình tĩnh kéo giãn khoảng cách với Santa, trên vành tai nổi lên vệt đỏ ửng đáng ngờ.

Lưu Vũ vừa định xoay người đi lấy rau đã rửa sạch, không ngờ vừa mới quay người lại, liền bị Santa chặn lại ở bàn điều khiển nhỏ bên cạnh, hắn hơi cúi người chống hai tay xuống mặt bàn, dù bận mà vẫn nhàn nhã nhìn Lưu Vũ, trong đầu Lưu Vũ nhất thời trống rỗng.

Chóp mũi gần như chạm vào, cơ thể cách nhau chỉ một chút, hành động của Santa quá đột ngột, Lưu Vũ bất ngờ không kịp đề phòng bị vây trong không gian nhỏ bé chưa đầy một mét vuông này, đầu ngón tay ở nơi mà Santa không thể nhìn thấy khẽ run lên.

Trái tim lãnh đạm của Lưu Vũ có giấu một kíp nổ, chính Santa đã kích nổ quả bom này khi hắn phủ ngón tay lên chóp mũi đang thấm mồ hôi vì bận rộn của cậu.

Dường như Santa bỗng nhiên nhận ra bản thân đã đột ngột làm gì, lúc này lỗ tai hơi ửng đỏ lên, đối diện với ánh mắt của Lưu Vũ ấp úng một hồi mới nói được một câu.

"Mặt cậu đỏ quá."

Bằng mắt thường cũng thấy được bầu không khí giữa hai người dần trở nên vi diệu. Rõ ràng Santa muốn nói gì đó nhưng rốt cục lại không biết phải nói gì, vì vậy thuận miệng nói một câu mà không chút suy nghĩ. Thà đừng nói ra còn tốt hơn, Lưu Vũ đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi trong lòng.

Cậu phải kiếm cớ gì đó và nhanh chóng kết thúc chủ đề kỳ lạ này thôi.

"Gần quá, nóng."

Lưu Vũ vô cùng biết ơn vì hiện tại đang là mùa hè, gió thổi mang theo hơi nóng cùng với tiếng ve kêu không ngớt đã che giấu được lời nói dối vụng về của cậu.

"Nồi nhà anh để ở đâu?" Để đề phòng bầu không khí vi diệu này tiếp tục lên men, Lưu Vũ vội vàng nói sang chuyện khác.

"A? Ồ, ở phía trên trong ngăn kéo tủ, để tôi đi lấy." Santa là một người thông minh, nghe được Lưu Vũ đưa cho hắn một bậc thang đi xuống, hắn ngay lập tức chạy đi như một làn khói.

Hai người khá yên lặng ngồi ăn trưa ở bàn ăn, Santa vừa dùng thìa uống canh khoai tây hầm rau cải ngọt do Lưu Vũ nấu, trong đầu vừa nghĩ tới hai gò má đỏ ửng của Lưu Vũ khi cậu giật mình hoảng hốt ban nãy, giống như một con thỏ nhỏ bị kinh sợ.

Dù thế nào đi nữa, Lưu Vũ, một người luôn thờ ơ với bất cứ điều gì, lại thể hiện biểu cảm như vậy, điều điên rồ hơn nữa là hắn lại thực sự cảm thấy rất đáng yêu, còn muốn nhìn thêm vài lần nữa.

Điên rồi, mình thật sự là bởi vì cách ly bệnh dịch nên điên rồi, tự nhiên cảm thấy đối thủ không đội trời chung cũng không làm người ta thấy đáng ghét như xưa.

Hắn lại cúi đầu, lén lút liếc nhìn Lưu Vũ, trước đây cảm thấy nhìn kiểu gì cũng không vừa mắt, bây giờ nhìn kỹ lại, còn có chút thanh tú.

Lưu Vũ cũng không yên lòng. Cậu mơ màng khuấy súp trong chén, nhớ lại cảnh vừa rồi khi Santa đột ngột giam cậu trước bàn điều khiển. Dù không hiểu nổi hành động đột ngột của đối phương có ý gì, nhưng cậu luôn luôn không kiểm soát được mà đỏ mặt, cậu có tật xấu này từ khi nào vậy?

Cậu biết Santa ghét cậu, muốn trêu chọc cậu, nhưng tại sao hết lần này đến lần khác anh lại làm theo cách này, có phải anh đang cố làm cậu xấu hổ, bằng cách này chà đạp lòng tự trọng của cậu dưới chân?

Nấu ăn là công việc của Lưu Vũ, nhiệm vụ rửa bát đương nhiên thuộc về Santa. Chỉ là Lưu Vũ thực sự lo lắng không biết chiếc bát mà Santa đã rửa lần sau còn có thể dùng được không, vì vậy cậu không còn cách nào khác là kiên nhẫn làm mẫu cho Santa trước bồn rửa bát.

"Trước tiên rửa sạch sẽ, đổ nước rửa chén lên cái khăn này," Lưu Vũ đã phải tận dụng mọi thứ, nói ra một câu: "Ở nhà đại thiếu gia mà còn có nước rửa chén cũng thật không dễ dàng."

Santa lúng túng sờ chóp mũi của mình một cái.

"Giống như vậy, xoay tròn trong lòng chén như này, bên ngoài chén cũng phải cọ một chút".

Santa đàng hoàng học theo Lưu Vũ, Lưu Vũ hài lòng gật đầu, giao cho anh trách nhiệm rửa bát nặng nề, bước ra khỏi phòng bếp đi đến phòng khách xem TV. Mặt khác Santa ở trong bếp, dưới tiếng nước chảy ào ào cẩn thận lau rửa bát đĩa, hắn dùng mũi ngửi mùi nước rửa chén tinh khiết, dường như có một cảm giác quen thuộc, nhưng nhất thời hắn không thể nhớ ra được.

Lưu Vũ không biết đã đi tới đây từ lúc nào, cầm lấy chiếc điện thoại di động rơi trên bệ cửa sổ bên cạnh bồn rửa bát. Lúc Lưu Vũ đi tới gần, Santa bỗng chốc nhớ ra được rốt cục mùi hương gì khiến hắn cảm thấy quen thuộc như vậy.

Đó là lúc Lưu Vũ bị giam cầm trước bàn điều khiển khi đang nấu ăn, trong lúc vô tình hắn đã ngửi thấy mùi cam quýt tươi mát trên người cậu.

Santa cầm nước rửa chén lên, nghiêm túc nhìn ba chữ "mùi hương quýt" trên bao bì.

Hắn đột nhiên cảm thấy rửa bát có lẽ cũng rất thú vị.


"Hot search": các tin tức nóng được tìm kiếm nhiều trên nền tảng MXH Weibo của TQ. Biểu thị sự quan tâm của cư dân mạng dành cho một nhân vật hoặc vấn đề xã hội nào đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net