Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh thật quá giỏi, vừa mới bắt đầu chơi liền chết rồi." Lưu Vũ đặt đĩa trái cây lên bàn cà phê trước ghế sofa, ngồi bên cạnh Santa tò mò nhìn hắn chơi game.

Santa mím môi dáng vẻ tủi thân: "Bọn họ bao vây tấn công tôi, bắt đầu trò chơi đã lấy ba chọi một."

"À, đúng, đúng, anh là lợi hại nhất." Lưu Vũ vội vàng qua loa lấy lệ với hắn, dựa vào hiểu biết của cậu về Santa, nếu như không khen ngợi hắn thì Santa nhất định sẽ ồn ào mãi không xong.

Santa khịt mũi để bày tỏ sự đồng ý của mình, sau đó thể hiện cho Lưu Vũ cảm nhận được cái gì gọi là sức mạnh thực lực của Santa.

Bốn lần liên tiếp quần thảo.

Lưu Vũ chưa thấy rõ Santa làm thế nào để đối phó với một đám người, chỉ thấy một số hiệu ứng đặc biệt lạ mắt và sau đó cả đám người kia cũng bị biến mất.

Lưu Vũ bĩu môi, lấy tốc độ tay này không chơi《Ong nghệ bay》thật là quá đáng tiếc.

Nhưng Lưu Vũ sớm phát hiện ra rằng dường như có thứ gì đó treo trên đầu Santa.

"Sao trên đầu anh lại có thứ gì giống như âm hồn vậy?"

Santa phá lên cười, đây là lần đầu tiên có người so sánh chiêu cuối của Dao* với âm hồn, vì vậy hắn kiên nhẫn giải thích cho Lưu Vũ.

*Tên nhân vật trong trò chơi

"Đó là chiêu cuối của nhân vật, chính là đặt kỹ năng lên đầu người khác."

"Vậy tại sao cô ấy lại treo trên đầu anh?"

"Có lẽ là bởi vì cô ta không có tay." Santa chế nhạo Dao.

Lưu Vũ bĩu môi có chút không vui, nhưng vẫn ngoan ngoãn im lặng ngồi bên cạnh Santa nhìn hắn chơi game, sau đó một câu trên kênh công cộng đột nhiên lọt vào mắt hai người họ.

"Tiểu ca ca đi rừng* thật quá đẹp trai, anh có thể đưa Dao Dao lên đỉnh không?"

*Một vị trí chơi trong game

Khi Santa nhìn thấy câu này, anh ta lập tức quay đầu lại nhìn vẻ mặt của Lưu Vũ, quả nhiên sắc mặt Lưu Vũ trầm xuống, cây tăm trong tay cậu giống như chiếc kim châm của Dung mama, đâm mạnh vào miếng táo trong đĩa hoa quả.

*Dung mama trong phim Hoàn châu cách cách, có skill dùng châm hành hạ Hạ Tử Vy đó :')

Lưu Vũ không biết tại sao mình đột nhiên không vui, nhưng không vui cần lý do sao?

Nhưng Lưu Vũ không nói gì, cậu giơ tay lên im lặng chuẩn bị đưa miếng táo vào miệng, nhưng cổ tay cậu đột nhiên bị nắm lấy quay sang trái, Santa cắn miếng táo dưới ánh mắt mờ mịt của Lưu Vũ.

Nụ cười được như ý nguyện trên khóe miệng kia khiến trái tim Lưu Vũ loạn nhịp, tay vẫn ngừng lại giữa không trung.

Vừa rồi... khi Santa cắn miếng táo, môi hắn dường như đã chạm tay cậu.

Santa nhìn thẳng tới, trong mắt hiện lên nụ cười nóng bỏng, trước khi Lưu Vũ kịp phản ứng đã lấy đĩa trái cây từ trong lòng Lưu Vũ, đồng thời đưa điện thoại di động cho cậu.

Lưu Vũ lúc này mới hồi phục tinh thần, nhìn chằm chằm vào đĩa trái cây trong tay Santa.

"Táo của tôi..."

Santa dùng tăm ghim miếng táo đưa đến miệng Lưu Vũ, nhướng mày.

"Cậu chơi trò chơi hộ tôi, tôi sẽ đút cậu ăn táo."

Cái gì......!?

Nhưng cậu không biết chơi trò chơi này đâu, này!! Lúc này, điện thoại di động của Santa trong tay Lưu Vũ giống như một củ khoai lang nóng, cậu ngay lập tức muốn ném nó trở lại vòng tay của Santa. Nhưng Santa rõ ràng là không cho cậu cơ hội này, táo để bên môi Lưu Vũ.

"Há miệng."

Lưu Vũ theo bản năng mở miệng, miếng táo được đưa lên không trung, vị nước chua ngọt trong miệng ứa ra.

Giống cảm xúc lạ lùng khó tả trong lòng cậu lúc này.

"Được rồi, ăn táo của tôi thì phải làm mọi việc cho tôi, làm việc chăm chỉ và cố gắng đạt được triple kill* nha."

*Giết ba mạng của đối thủ liên tiếp

"Không phải, tôi sẽ không, anh đừng có mà..." Lưu Vũ còn chưa nói xong, đã bị Santa đưa một miếng táo tới chặn lại.

Cái quái gì đó... Lưu Vũ tức giận cắn quả táo mà Santa đưa cho, đồng thời cầm điện thoại lên và bắt đầu mò mẫm cách chơi. Nhìn Lưu Vũ chết liên tiếp ba lần, Santa khẽ cười một tiếng, Lưu Vũ lập tức đỏ bừng lỗ tai.

"Tôi đã nói là tôi không biết chơi cơ mà! Anh còn cười nhạo tôi."

"Tôi không đùa với cậu, tôi chỉ cảm thấy..." Santa dừng lại với một nụ cười.

Rất dễ thương.

"Cảm thấy cái gì?" Lưu Vũ một bên tập trung vào chuyển động của trò chơi, một bên không chú ý nói một câu với Santa.

"Cậu thật tốt." Santa che giấu suy nghĩ thật của mình, trêu chọc Lưu Vũ một câu, Lưu Vũ tức giận đến buông một tay ra nện hắn một cái, sau đó lại vội vàng sử dụng kỹ năng trong trò chơi.

Lại có thứ gì đó bên môi, Lưu Vũ còn tưởng là táo nên không cúi đầu nhìn mà chăm chú vào điện thoại, theo bản năng cắn một miếng.

Cái gì đây... mềm mại?

Lưu Vũ lúc này mới nhìn xuống, hóa ra đó là ngón tay của Santa. Mà hung thủ ở một bên cười ha hả, đầu rũ xuống, vai run lên vì cười, Lưu Vũ liếc mắt một cái trừng hắn, sau đó cắn mạnh ngón tay còn chưa dời đi.

Lần này Lưu Vũ cắn mạnh, trên ngón tay của Santa xuất hiện những dấu răng nhỏ rất dễ thương, Santa cười một lúc nhưng không rút ngón tay ra.

"A, đau, đau, đau, Lưu Vũ, cậu là chó con sao, có thể cắn người dùng lực như vậy?"

"Tôi cắn chết anh!"

Ngày ngày dùng chuyện chế nhạo tôi làm niềm vui, Santa xấu xa.

Không nghĩ tới ngón tay của Santa hơi cong lại, từ môi dời xuống dưới, nâng cằm của Lưu Vũ.

Lưu Vũ toàn thân run lên như điện giật, thậm chí không để ý điện thoại đập vào đùi mình, chỉ cảm thấy tim như sắp nhảy ra ngoài.

Cằm bị người ta nâng lên, Lưu Vũ nhìn đôi mắt nóng bỏng như giữa mùa hè kia, đầu óc trống rỗng.

Ngay sau đó, cậu nghe thấy giọng nói mang theo tiếng cười của đối phương, cùng với gió hè thổi qua phòng khách đi vào trái tim Lưu Vũ.

"Nếu cậu thích, tôi có thể để cậu cắn tiếp."

Thình thịch, thình thịch.

Lưu Vũ có thể nghe rõ nhịp tim của chính mình.

Cốc coca đá với những giọt nước trên bàn không ngừng phả vào làn gió nóng, hai thiếu niên nép vào ghế sô pha lắng nghe tiếng chuông gió trong trẻo lanh lảnh va chạm bên cửa sổ.

Làn gió nhẹ luôn làm người ta mất cảnh giác, thổi vào lòng người hỗn loạn.

Nhận ra rằng trái tim mình đã rung động, Lưu Vũ bình tĩnh nuốt nước bọt, kiềm chế những ngón tay run rẩy của mình.

"Tôi không cần, mau lấy móng vuốt của anh ra đi."

Santa buông tay, đưa mắt chỉ vào chiếc điện thoại bị bỏ quên.

"Trò chơi kết thúc."

"Dù sao là anh nhất định bắt tôi chơi, thua cũng đừng trách tôi." Lưu Vũ bĩu môi đưa điện thoại cho Santa.

Santa thậm chí không nhìn nó, hắn chỉ khóa màn hình và ném nó sang một bên, cúi người lại gần.

"Điều đó không thành vấn đề. Có trò chơi nào khác mà cậu muốn chơi không?"

"Gì?"

"Lời thật lòng hay là nhận thử thách."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net