19.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tưởng rằng chiến tranh của hai người đến đó là kết thúc. Vũ Dã Tán Đa trả thù xong rồi, Lưu Vũ cũng không trêu lại nữa, vậy là xong. Nhưng không, bằng một cách nào đó mà cái sự ghẹo gan ăn sâu vào trong máu của hắn không loại bỏ ra được.

Thế nên bọn họ mới có lần thứ ba toé lửa.

Lưu Vũ là fan lớn của một đạo diễn người nước ngoài, cậu rất hâm mộ ông ấy, mọi bộ phim ông ấy làm đạo diễn cậu đều cày không sót bộ nào. Phim của ông không phải là loại chiếu rạp, tất cả đều là dùng đĩa CD, CD chất lượng càng cao càng phải bỏ nhiều tiền. Mà Lưu Vũ nhân danh một fan cực lớn, tất cả những đĩa phim của cậu đều là phiên bản có giới hạn, nhân phẩm tốt lắm mới giành được đấy chứ chả đùa đâu.

Gần đây biết được là vị đạo diễn đó chuẩn bị cho ra mắt một tập phim mới trong số những  series phim vừa rồi, Lưu Vũ đặc biệt mở lịch đếm từng ngày một, quyết tâm phải có được tập cuối cùng. Nhưng đời không như là mơ khi ông ấy không cho thời gian cụ thể mà đánh úp ra ngay cái lúc Lưu Vũ đang trong giờ học.

Với lượng tiêu thụ khủng, chỉ trong một ngày đã hết sạch tất cả các phiên bản, lúc Lưu Vũ đi về, nhìn trang web bán CD dán chữ SOLD OUT to đùng mà lòng đau như cắt. Cậu vội vã đi lục 7749 trang web khác xem có còn không, kết quả đến một cái loại thấp nhất cũng hết sạch.

Đùng! Tiếng sấm chớp trong lòng cậu vang lên.

Lần đầu tiên trong cuộc đời của Lưu Tiểu Vũ giành CD của idol không thành công. Cái phim này làm cậu mất ăn mất ngủ mấy ngày trời vì hồi hộp, cuối cùng lại không thể giành được cái CD nào. Tức!

Mà có tìm thấy cũng chỉ toàn là hàng lậu thôi. Thân là một fan lớn Lưu Vũ châc chắn không muốn bỏ tiền ra mua một món hàng lậu rồi. Cậu hậm hực nguyên cả một buổi tối liền, buồn bực đến nỗi rau mùi chấm tương ớt cũng chỉ ăn được có nửa rổ. Cả Lưu Chương và Vũ Dã Tán Đa đều nhận ra có sự bất thường.

"Hôm nay em làm sao mà tức giận như vậy?" Lưu Chương ngó đầu vào phòng của Lưu Vũ để nói chuyện với cậu.

"Em không mua được CD phim rồi. Phim đó em đợi lâu lắm luôn á, mà còn là đạo diễn em thích nữa." Lưu Vũ buồn tiu nghỉu nói.

"Thôi nào, vui lên. Khi nào có phim mới thì em mua là được mà, lúc nào muốn thì có thể nói anh một tiếng, anh giành giúp em." Lưu Chương hoá vai một thiên thần chữa lành vết thương của bạn nhỏ Lưu Vũ.

"Dạ, em biết rồi." Nghe anh nói xong cậu cũng đỡ được vài phần.

"Ừm, đừng buồn nữa. Để anh thử hỏi xem bạn anh có đứa nào bán lại hay như thế nào không nhé. Còn giờ mau đi ngủ đi, trẻ con ngủ muộn không tốt đâu, già nhanh xấu nhanh." Anh thấy cậu đã đỡ u ám hơn rồi mới yên tâm rời khỏi phòng.

Lưu Vũ thở dài một hơi tắt điện leo lên giường nằm ngủ. Nằm trằn trọc mãi không ngủ được, cậu đành phải lôi điện thoại ra mở poster phim ngắm cho đỡ đau lòng rồi mới đi ngủ.

Sáng hôm sau là thứ bảy, Lưu Vũ vừa tỉnh dậy, nhìn điện thoại đã là 6 giờ rồi, chắc tại đau lòng idol nên dậy muộn hơn 30 phút. Cậu hôm nay cũng lười đi chạy bộ chỉ là xuống dưới nhà mua đồ ăn sáng cho hai người thôi, Lưu Chương đi làm rồi.

"Anh dậy đi." Cậu lay người Vũ Dã Tán Đa dậy.

"...Ờ..." Hắn uể oải trả lời, ngày nào cũng bị lôi dậy sớm như vậy, hắn sợ bản thân sẽ phải ngủ từ lúc 9 giờ tối mất.

"Ờ thì dậy đi, nhanh lên đi mà. " Cậu thấy hắn vẫn chưa ngồi dậy bèn giật chăn của hắn ra đem ném xuống sàn.

"Đây..." Thiếu chăn, khí lạnh xộc vào người khiến hắn phải tỉnh giấc, bắt buộc ngồi dậy.

"Anh mau đi đánh răng rửa mặt đi, đồ ăn sáng thì em mua rồi đấy. Tự túc phục vụ, tạm biệt." Cậu nói xong rồi quay bước bỏ đi.

"Ơ hôm nay em đi đâu đấy?" Hắn thấy lạ bèn hỏi, sao lại tạm biệt vào cái giờ mặt trời còn chưa lên hẳn thế này.

"Em đi tu dưỡng lại bản thân, nghĩ kỹ xem có làm nên cái nghiệp chướng gì không mà không mua nổi cái CD phim." Cậu trả lời hắn rồi về phòng.

Vũ Dã Tán Đa ngồi trên giường nghĩ nghĩ một lúc, mở điện thoại ra hỏi Lưu Chương xem có biết bộ phim nào mà cậu thích không, rất nhanh chóng hắn đã có được câu trả lời. Nhìn tên của bộ phim mà Lưu Chương gửi cho hắn có chút quen quen thì phải. Hôm qua có đứa bạn của hắn cho hắn một cái đĩa CD, hình như đúng là cái phim này. Ơ hơ, tuyệt vời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net