34.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau vài ngày ở lại nhà thì Tô Kiệt có vẻ như vẫn không hề thay đổi cách nhìn về Vũ Dã Tán Đa, thậm chí còn hơn cả như vậy nữa.

"Kiệt ca... Anh có ăn không?" Hắn e dè mang một hộp đựng dưa hấu đã cắt sẵn ra để lên trên bàn. Hắn hiện tại giống như là nàng dâu đang lấy lòng mẹ chồng vậy.

"Không, cảm ơn." Đáp lại hắn là sự lạnh nhạt của Tô Kiệt. Anh vẫn chăm chú vào chiếc điện thoại của mình, không thèm ngẩng đầu lên một cái.

Hắn ồ một tiếng rồi cũng không còn nói gì nữa, ngồi xuống sô pha, lấy dĩa xiên từng miếng bỏ vào miệng, tay lật lật vài trang tài liệu.

Mỗi người làm một việc riêng, bầu không khí bị kéo xuống trầm đến đáng sợ. Hai anh em Lưu Chương và Lưu Vũ dựa tường nhìn về phía hai vị đang ngồi ở đó, im lặng nhìn nhau không biết phải nói như thế nào.

"Chương ca, hai người đó bị làm sao vậy?" Cuối cùng, Lưu Vũ vẫn không nhịn được mà phải hỏi anh trai mình. Mấy hôm trước cậu thấy vẫn còn bình thường mà làm sao bây giờ hai người đã mặt nặng mày nhẹ với nhau rồi.

"Bọn họ đang nhử đấy." Anh trả lời cậu.

"Hả? Làm sao lại như vậy?" Lưu Vũ khó hiểu với ngôn ngữ của anh. Sao mà dạo này cậu thấy anh toàn có những cái ngôn ngữ ngoài hành tinh không giống ai.

"Bây giờ em tưởng tượng thế này cho dễ hiểu nhé. Tán Đa lần đầu được người yêu đưa về ra mắt gia đình, Tô Kiệt là bố của người yêu. Hai người bọn họ, một người đang thử xem thái độ, một người đang thử xem cách hành xử." Lưu Chương đem ra một cái ví dụ rất là sát với thực tế cho cậu hiểu. Nó y hệt như cái tình cảnh hiện tại ở nhà đây này.

"Ồ..." Lưu Vũ hiểu sơ sơ rồi, thế có nghĩa là anh Tán Đa và Kiệt ca đang thử xem đối phương như thế nào. Ơ nhưng mà nếu nói như Chương ca thì tại sao hai người đấy phải như vậy? Sao mà càng nghĩ càng khó hiểu thế?

"Nhưng lý do gì mà hai người phải thăm dò như vậy?" Lưu Vũ tiếp tục hỏi.

"Lưu Tiểu Vũ, em nói xem là tại vì sao? Còn không phải là vì em." Anh cốc nhẹ đầu cậu một cái rồi nói. Chẳng nhẽ em trai anh vẫn chưa nhận ra điều gì hay sao.

"Vì em ư?" Cậu ngơ ngác hỏi.

"..." Chết tiệt, em trai bé bỏng của anh ngây thơ như vậy càng không thể để rơi vào tay tên sói lớn đáng ghét Vũ Dã Tán Đa được!

"Ngày trước người em thân nhất là Kiệt ca có phải không? Nhưng mà hiện tại không còn là anh ấy nữa rồi, em dính thằng Tán Đa hơn nhiều. Mà Kiệt ca nhà mình ấy à, em biết rồi đấy. Anh ấy có thể ôn nhu chiều chuộng em nhưng cực kì khách sáo với người khác, nhất là đối với những người tự dưng thân thiết với em.

Tán Đa xuất hiện, chính là mất đi chỗ đứng cố định của anh ấy trong lòng em. Em thử nghĩ mà xem, em có một người bạn siêu siêu thân thiết nhưng rồi tự dưng đến một ngày, có một người bạn khác xuất hiện, người bạn ấy làm quen với bạn thân vủa em và cướp mất luôn.

Điều đáng nói là người bạn đã từng thân ấy của em cũng rất vui lòng đi theo người đó luôn, càng không thèm để ý tới em nữa. Có tức không? Có ghét không? Kiệt ca cũng vậy." Lưu Chương nhẹ nhàng nói.

"Nhưng em vẫn luôn để ý tới Kiệt ca mà? Có phải là không ngó gì tới đâu." Cậu nghe anh nói như vậy, chợt nhận ra một vài điều. Nhưng mà vẫn có sự vô lý, về điểm quan tâm Kiệt ca chắc chắn không ai bằng cậu.

"Ngốc lắm, sự để ý của em giảm đi rất nhiều. Ngày trước là 100, giờ chỉ còn 30. 70 còn lại em dồn qua cộng với 100 của Tán Đa thành 170 luôn rồi đấy."

"... Vậy bây giờ em phải làm sao thì hai người họ mới không còn như vậy nữa ạ?" Cậu lo lắng hỏi. Nếu như Tô Kiệt không thích Vũ Dã Tán Đa, có nghĩa là việc mà cậu thích hắn... Sẽ khó khăn gấp bội.

"Không cần, em đừng làm gì cả. Việc của bọn họ, cứ để cho bọn họ tự giải quyết với nhau đi. Giờ đừng lo chuyện đó nữa, mau đi vào trong phòng đi ngủ đi, ngày mai có phải em có một bài kiểm tra 15 phút không?" Lưu Chương xoa xoa đầu cậu vài cái.

"... Dạ. Vậy em đi ngủ trước. Chương ca ngủ ngon." Cậu rốt cuộc chọn nghe lời anh, cố gắng gạt chuyện đó sang một bên.

"Ừm, ngủ ngon." Anh gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net