Quà Trung thu trao tận tay người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Tác giả: Emrys

Link gốc: https://thecharmingemrys.lofter.com/post/1d0cf3d5_1cd1690f7?fbclid=IwAR1BwO53tZYhugAwj3z-pG8wAkCSlRh0cQEacxhCMRRP_zRrhMG9QlcSwG4

Bản edit chỉ đúng khoảng 60-70%, edit chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác.

________


"Mong em ngàn năm, mong trăng ngàn dặm."

Santa tựa vào đầu giường, vừa mới tắm xong và tóc còn chưa kịp khô, trên WeChat chợt hiện lên một tin nhắn mới, là do Lưu Vũ gửi tới.

Santa nhớ đến câu này. Năm tháng trước, trên đảo Hải Hoa, Lưu Vũ đã tự mình dạy anh. Cậu đã nói "thiền quyên" có nghĩa là mặt trăng. Santa ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Hôm nay Quảng Châu nhiều nắng thưa mây, vầng trăng treo lơ lửng như viên ngọc trắng. Những ngày ấy, anh thực sự không hiểu "thiên lý cộng thiền quyên"* có nghĩa là gì, nhưng hôm nay anh và Lưu Vũ cùng nhìn vào một vầng trăng cách xa hàng nghìn dặm. Khi nhìn thấy câu nói này trên màn hình, anh chợt hiểu. Anh muốn ở bên cậu dài lâu chừng nào.

Những cảm xúc hụt ​​hẫng tràn về trong anh như nước biển.

Anh bước đến cửa sổ, mở hết rèm, bên ngoài căn phòng là một khoảng sân nhỏ, không một ánh đèn điện nhưng tràn ngập ánh trăng , Santa giơ tay chụp mặt trăng kia. Gửi những hào quang rực rỡ anh nắm được cho cậu, bấm vào ghi âm: "Kon'ya wa tsuki ga kireidesu ne ( Đêm nay trăng sáng như gương), Trông người ngàn dặm trông trăng ngàn trùng", anh phát âm từng tiếng rõ ràng, "Anh nhớ em rất nhiều"

Chỉ sau vài giây, cuộc gọi video của Lưu Vũ đã đến, anh kết nối ngay lâp tức và khuôn mặt của cậu hiện lên trong mắt anh.

Đôi mắt cong cong, cái mũi be bé và khuôn miệng nhỏ nhắn, khuôn mặt vấn còn dấu vết trang điểm. Hoàn cảnh xung quanh có chút tối, heo hắt vài ánh đèn vàng ấm áp trong hành lang khách sạn, cũng có vài tiếng ồn ào, có lẽ cậu mới trở về chỗ nghỉ.

"Chào Santa" cậu đã gọi anh bằng giọng nói như những ngày tháng cũ, điều này khiến Santa đột nhiên có ảo giác về sự rối loạn không gian và thời gian, nhưng khuôn mặt trước mặt lại rất quen thuộc và sống động, "Em đã xong việc rồi?"Anh không gọi cậu là cục cưng giống như thường ngày, điều gì sẽ xảy ra nếu có ai đó ở xung quanh cậu chứ?

Lưu Vũ không trả lời anh mà hỏi anh như một đứa trẻ, "Anh nói nhớ em đến nhường nào cơ?".

Cậu có thể nói như vậy, nghĩa là xung quanh không có nhân viên theo dõi rồi.

Có thể là ánh trăng ngoài cửa sổ quá đẹp, ánh trăng khiến lòng anh nhẹ nhàng hơn, bé cưng trong màn hình được anh nâng niu trên tay, ánh mắt mệt mỏi, nhưng cậu vẫn mỉm cười với anh, khiến dòng chảy trong lòng cũng trở nên ấm áp, anh đưa điện thoại lên miệng, như có thể đến gần Lưu Vũ hơn, "Nghĩ đến việc xa nhau hai ngày, anh chỉ muốn đến bên em ngay lập tức."

"Vậy thì anh hãy thử ước nguyện với mặt trăng xem, có thể vị thần sống trên đó sẽ nghe thấy điều ước của anh và biết đâu nó sẽ thành sự thật." Lưu Vũ trêu anh và cậu đã từng kể anh nghe về câu chuyện Hằng Nga -Vị nữ thần bất tử sống trên cung trăng, và cái giá phải trả là rời khỏi người thương vĩnh viễn. Khi đó, sau khi nghe xong, Santa im lặng một lúc lâu và nói rằng anh ấy rất không thích câu chuyện này, Lưu Vũ thắc mắc rằng tại sao anh ấy không thích nó. Vậy là đêm hôm ấy, Santa đã chạy đến phòng của cậu và nói một cách nghiêm túc: "Nàng tiên trên mặt trăng rất đáng thương. Cô ấy sẽ không bao giờ gặp lại chồng mình nữa. Tuy nhiên, Santa và Lưu Vũ sẽ mãi mãi bên nhau. Chúng ta rất mạnh mẽ và anh sẽ không bao giờ rời bỏ em. "

Santa nhớ lại và anh nói trong cơn giận dữ rằng anh ấy không muốn nói một lời nguyện ước nào cùng Hằng Nga cả. Anh là ông già Noel. Anh muốn ước nguyện với chính bản thân mình và ông già Noel sẽ nghe thấy điều đó. Trên màn hình, Lưu Vũ đã ra khỏi thang máy rẽ vào hành lang, trên đầu đội một chiếc mũ len và khoác một chiếc áo ấm có túi lớn. "Vậy ông già Noel muốn quà gì cho Tết Trung thu? Vũ sẽ giao nó cho anh ngay lập tức nhé. "

"Anh muốn em dành mọi kỳ nghỉ của em cho anh trong tương lai, và anh cũng muốn em không bao giờ xa anh quá lâu ."

"Nguyện vọng đã được đáp ứng. Xin ông Santa kiểm tra món quà Tết Trung thu." Cửa phòng anh chợt vang lên tiếng gõ.

Anh quay đầu nhìn về phía cửa, không tin nổi vào tai mình, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, giọng nói của Lưu Vũ truyền đến qua tấm cửa mỏng và từ chiếc điện thoại trên tay anh, "Anh Uno, mở cửa lấy quà của anh nè."

Anh suýt chút nữa đã ngã nhào khi vội vàng vồ lấy tay nắm cửa, điều mơ mộng đã được hiện thực hóa thành Lưu Vũ mặc áo len trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn giấu dưới túi áo đứng ở trước mặt anh nở nụ cười.Trước khi không nhịn được hôn cậu, Santa cẩn thận dò xét và chắc chắn rằng không có người thứ ba trong hành lang, sau đó kéo Lưu Vũ vào phòng rồi khóa cửa lại.

Dòng nước ấm trong lòng Santa giờ đang sôi lên sùng sục, khiến mắt anh ươn ướt, và cảm giác khao khát vừa tích tụ trong lòng giờ tràn ra khỏi mắt, anh đã không thể nói được một từ tiếng Trung nào dù rất thành thạo. Lúc này, Lưu Vũ cởi túi ra, hừng hực khí thế nói với bạn trai mình: "Anh không hôn em sao?"

Santa bế Lưu Vũ lên và dựa cậu vào tường, trao cho cậu nụ hôn cả hai đang khao khát.

Trong phòng đã bật điều hòa, nhưng sau khi ôm hôn hồi lâu, Lưu Vũ vẫn toát mồ hôi, luồn tay vào tóc Santa xoa nhẹ, ý bảo anh buông mình ra, cuối cùng Santa miễn cưỡng cắn một cái lên môi trên của cậu trước khi buông, Lưu Vũ đỏ mặt thở hổn hển, Santa lại hôn lên mắt cậu, giọng nói bắt đầu ôn hòa trở lại, "Làm sao em lại đến Quảng Châu?Lịch trình mới sắp xếp ư?"

Lưu Vũ vùng vẫy hai lần, Santa quá nóng. Cậu vùng ra khỏi vòng tay của anh, muốn cởi chiếc áo len của mình. Bên trong là một chiếc áo sơmi màu trắng đã mướt mồ hôi và đều bị Santa lột bỏ nhanh chóng. Cậu lục từ vali của anh một chiếc áo phông và nhận ra đây là chiếc áo đôi YSL của họ, Santa thực sự đã mang nó theo. "Sáng mai em phải về rồi. Em đi tắm đã, chết mất, đã cuối tháng 9 mà trời Quảng Châu vẫn nóng như vậy nhỉ"

Santa giống như một chú chó săn lông vàng to lớn trung thành, canh giữ ở cửa phòng tắm đợi Lưu Vũ tắm xong.

Chỉ trong vòng mười phút, Lưu Vũ đã xuất hiện, anh đã cầm sẵn khăn ngồi trên giường để lau tóc cho cậu, Lưu Vũ cởi bỏ lớp trang điểm, dựa vào đầu giường cùng ánh mắt suy tư. Santa nheo nheo mắt, lau sơ cho cậu, toan tìm máy sấy nhưng cậu lại quay người ôm anh, bảo anh không cần sấy, một chút nữa thôi. "Không còn nhiều thời gian đâu, Santa. Cho em ôm anh một lúc."

Sau một khoảng im lặng, Santa chợt nhớ ra muốn hỏi cậu vì sao lại đột ngột đến đây như vậy. Lưu Vũ xoa xoa ngực, ngẩng đầu cười nói: "Chỉ muốn đến đưa anh một ngọn lửa, vậy cũng không được sao?" Santa không hiểu, nhìn cậu với vẻ nghi ngờ và hỏi cậu rằng món quà tết Trung thu mà em tặng anh lại là một ngọn lửa ư?

Lưu Vũ trêu chọc anh một cách thích thú, nhưng cậu lại không thể nhịn được cười vì sự ngốc nghếch đáng yêu này. "Ngày mai là Trung thu." Lưu Vũ tìm một vị trí thoải mái nằm trong vòng tay của Santa, bao mệt nhọc dọc đường dường như đều được gột rửa. Cơ thể Santa có mùi vị khiến cậu yên tâm nhất.

"Trung thu là ngày rằm và còn là một trong những lễ hội quan trọng nhất đối với người Trung Quốc, đó là ngày đoàn tụ gia đình. Đã nhiều năm rồi em chỉ đón Tết Trung thu và Tết Nguyên đán một mình, em nghĩ rằng mình đã quen với điều đó. Nhưng sau khi ghi xong chương trình và trở về, em thấy một quảng cáo mừng Tết Trung Thu trên màn hình lớn bên ngoài trung tâm thương mại.

Đột nhiên em thấy rất nhớ anh, em không thể ngừng nhớ anh. Và em thực sự không muốn anh trải qua tết Trung thu ở Trung Quốc này một mình." Cậu không biết liệu Santa có thể hiểu hết ý của mình hay không, nhịp tim mạnh mẽ của Santa truyền tới rõ ràng như hai người đã là một. "Giống như anh đã nói, em cũng muốn dành mọi ngày lễ của em cho anh trong tương lai, nhưng ngay cả một ngày thôi em cũng không thể chờ đợi được, em muốn nhìn thấy anh, em không muốn chỉ được cùng nhìn thấy một mặt trăng với anh, điều em muốn là ngắm nó cùng anh, vì vậy em đã đến, trong bí mật, và em phải quay lại vào sáng mai. "

Giọng cậu đã nhỏ dần nhưng Santa đã hiểu thấu nó cứ như hai người họ đã giao tiếp bằng linh hồn vậy . Trái tim anh bị tình yêu của Lưu Vũ nhấn chìm và chèn ép. Số phận thật tuyệt vời, Santa nghĩ. Anh luôn nghĩ rằng trước đây mình luôn làm việc một cách chăm chỉ, nhưng đó đơn thuần chỉ là một cỗ máy mà thôi. Anh đã thất vọng nhiều lần, nhưng giờ anh cảm thấy 20 năm vất vả quả thực xứng đáng với anh, số phận đã trả lại cho anh một món quà thật tuyệt vời, hơn cả những gì anh đã từng mơ đến. Một người tình tri kỉ, là định mệnh. Anh không thể diễn tả được những cảm xúc này bằng lời, nó quá mãnh liệt khiến anh chỉ có thể ôm thât chặt người mình yêu dưới ánh trăng này.

"Còn ông già Noel của em thì sao, anh có hài lòng với món quà Tết Trung thu do Vũ tặng không vậy? Nếu anh hài lòng, ông già Noel cũng sẽ tặng quà cho Vũ chứ?" Santa hoàn toàn không chuẩn bị trước, nhưng anh thề rằng sẽ cho cậu bất cứ thứ gì Lưu Vũ muốn. Lưu Vũ chỉ ngồi dậy, đối mặt với anh, và hỏi anh rằng liệu có phiền không nếu anh cho cậu 50 đồng?

Santa choáng váng vì yêu cầu của cậu, dù nếu cậu muốn anh có thể dâng ra toàn bộ tài sản mà mình tích cóp được, nhưng trước yêu cầu kỳ lạ của người yêu anh vẫn lấy điện thoại di động ra toan chuyển tiền, Lưu Vũ ngăn anh lại và nói rằng cậu không muốn, mà muốn tiền giấy cơ.

Thật may anh đã đổi được một số tiền giấy từ tổ chương trình vừa quay, nhanh chóng lấy 50 đồng từ ví của mình cho cậu. Lưu Vũ nhận nó và ra khỏi giường để tìm tòi thứ gì đó trong túi áo khoác của cậu. Và một chiếc nhẫn - một chiếc nhẫn bạc bình thường, không hộp nhung đỏ cũng chẳng có kim cương

"Em mua nó từ một bà già khi ở Tô Châu với giá năm mươi đồng, và em muốn anh hãy đeo nó lên cho em nhé?." Thật ra họ đã từng tặng nhau những món trang sức đắt tiền hơn thế nhưng Santa hiểu rằng ý nghĩa của chiếc nhẫn rẻ tiền này hơn hẳn những món đồ xa hoa đó nhiều lắm, "Anh sẽ nhận nó vì em chứ?"

Lưu Vũ quỳ xuống ngồi trước mặt anh, ánh trăng Trung thu trong sáng tràn đầy trong ánh mắt mong đợi của cậu, Santa nhận lấy chiếc nhẫn, đồng thời anh cũng quỳ xuống với tư thế giống cậu. Nâng chiếc nhẫn bạc trước mặt Lưu Vũ , anh trịnh trọng, thận trọng cầm chiếc nhẫn lên, dưới ánh trăng nhẹ nhàng cầm lấy tay Lưu Vũ, đeo nhẫn vào ngón tay áp út của cậu.

Santa cúi đầu hôn lên chiếc nhẫn mà anh đã đeo cho Lưu Vũ, như để niêm phong lời hứa của anh. Khi mặt trăng lặn, họ sẽ lại chia xa, nhưng Santa hiểu rằng chiếc nhẫn này giống như một sợi dây vô hình đã kết nối họ mãi mãi, và cuộc đời của anh sẽ luôn gắn liền với cậu, và đây là điều anh đang ước muốn. Cuộc sống chia ly cũng giống như mảnh trăng khuyết, bọn họ cùng nỗ lực vì một tương lai chung, và mặt trăng sẽ tròn trở lại, cũng như Santa tin chắc rằng sẽ luôn có Lưu Vũ trong tương lai của mình.

May mắn rằng, thời khắc trăng tròn cũng là lúc họ trở về bên nhau.

thiên lý cộng thiền quyên: ngàn dặm cùng chung vẻ đẹp của trăng. (trích Thuỷ điệu ca đầu)

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net