Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Kí tên đi”.

Văn kiện được đẩy qua, mới in xong vẫn còn vương mùi mực.

Đầu ngón tay kẹp lấy một chiếc bút, nhẹ nhàng đặt xuống rồi lại nhanh chóng rút về, giống như một thanh đao xuất vỏ trong giây lát rồi được thu lại một cách gọn gàng, đôi bàn tay ấy là thứ trước đây Lưu Vũ rất thích ngắm.

Cậu khẽ khẽ nhướn mi mắt, không dám nhìn nhiều về phía người trước mắt, chỉ dám cẩn thận từng chút mà xem thần sắc người đàn ông, vẫn luôn lịch sự khắc chế bản thân nhưng đôi mày đã chau lại, bộ dáng không quá kiên nhẫn.

Cậu hiểu ý nghĩa của những thứ này.

Miễn cưỡng chống lại nhịp tim đang đập loạn trong lồng ngực, tựa hồ như chỉ cần cậu thở thôi thì trái tim đó sẽ bị không khí bóp vỡ thành từng mảnh.

Ba năm ròng rã, ruốt cuộc cũng chỉ là một nét bút chấm dứt trong vô vọng.

Càng nghĩ càng thấy buồn, cổ họng giống như có một cục bông chèn vào làm cho cậu thấy đau rát, mũi cay lên khiến cho hốc mắt phát nóng, nhưng đối phương sẽ không để ý đâu.

Ba năm này, nước mắt đối với người đàn ông kia vốn chẳng có tác dụng gì.

Cho nên cậu hít một hơi, nhẹ nhàng nói được rồi cầm bút kí tên.

Lưu Vũ.

Cái tên ở phía bên trái đã kí xong từ sớm, nét chữ hào sáng phóng khoáng, là Uno Santa.

Hai cái tên được xếp chung một hàng, phảng phất như tên một đôi tình nhân, nhưng chữ phía trên văn kiện lại rõ ràng tới vậy.

Đơn ly hôn.

Buổi chiều Santa đã chuyển đi, một tiếng chào cũng không có, một tiếng báo trước cũng lười cho.

Lưu Vũ từ trong phòng đi ra, nhìn phòng khách trống rỗng, sạch sẽ, đầy không khí tươi mát, nhưng dường như vẫn luôn chỉ có một mình cậu.

Cậu âm thầm đi tới phòng của Santa, anh ấy dọn đi cũng dọn thật sạch sẽ, giờ chỉ giống như một chiếc phòng dành cho khách tới chơi mà thôi.

Lưu Vũ nhớ từng món đồ trong căn phòng này, cũng nhớ rõ rõ ràng ràng vị trí của chúng được đặt ở đâu, bởi vì tất cả đều do một tay Lưu Vũ thiết kế, tất cả đồ đạc đều do một tay Lưu Vũ mua về, tất cả đều do Lưu Vũ một tay sắp xếp, tất cả đều là màu vàng tươi và xám nhạt mà Santa thích.

Trên bàn trà còn vương lại vài cánh hoa rụng xuống, mỗi ngày Lưu Vũ đều tới thay hoa, tất cả những cánh hoa hồng hoa cúc được cắm cẩn thận này đều do chính Lưu Vũ sửa soạn, chuyển bằng đường hàng không tới.

Nhưng hôm qua anh ấy không về nhà.

Cho nên hoa hôm nay cũng như tâm tình của cậu mà uất ức héo úa.

Đôi tai trắng toát của thỏ tai cụp trong khoảnh khắc cụp xuống, cậu nhẹ nhàng che mặt.

Ba năm, nói không buồn là giả.

Lưu Vũ thật sự chẳng muốn ép Santa như vậy, mùa hè năm đó bọn họ cùng tốt nghiệp đại học, gia thế gần nhau, ba mẹ hai bên quen biết, là thiên chi kiêu tử nơi học viện, là Alpha có năng lực tinh thần bộc phát đỉnh cấp và là Omega có năng lực chữa lành tinh thần đỉnh cấp.

Người ngoài nhìn vào chính là xứng đôi tới không thể xứng hơn nữa.

Lưu Vũ yêu thầm Santa rất nhiều năm, từ lần đầu tiên đi cùng ba dự tiệc, năm đó mười bốn tuổi đã vô cùng thích Santa.

Thỏ tai cụp vốn dĩ nên sợ hãi sói xám, đó là thiên tính của giống nòi, giống như mẹ của cậu, trước giờ chưa từng tới tham dự các buổi tiệc của ba mẹ Santa.

Nhưng Lưu Vũ không giống vậy.

Tính cạnh tranh của cậu rất lớn, ngoại hình so với đám Omega thông thường tuyệt lệ mười phần, tin tức tố càng ngọt ngào câu người, một chú thỏ nhỏ dường như có thể bị nuốt bất cứ lúc nào ấy vậy mà từ nhỏ chưa từng để thua Alpha.

Cho nên Lưu Vũ thích cảm giác được tranh cao thấp với Santa.

Thiên tính của thỏ tai cụp là tìm lấy kẻ mạnh để ỷ lại, Lưu Vũ thân là một Omega còn lợi hại hơn những Alpha thông thường, tuy có thể khắc chế lại thiên tính này nhưng đối với Alpha cường đại vẫn là không khắc chế nổi.

Santa từng bảo vệ cậu.

Anh ấy khi đó cố gắng kiềm chế tin tức tố của bản thân đang tràn ra mà kiên quyết bảo vệ một Omega đang tới thời kỳ phát tình ở phía sau, kiến quyết đứng phía trước bảo vệ Lưu Vũ.

Sói xám nhỏ còn chưa hoàn toàn hóa hình người đánh nhau cả một ngày, khắp người đều là vết thương, cuối cùng chẳng ai dám ho he tới nữa.

Lưu Vũ rủ xuống đôi tai trắng, đáy mắt đỏ hồng, vừa khóc vừa chất vấn Santa: “Anh tới cứu em làm gì, anh bị thương sắp chết mất rồi.”

Santa gượng cười, lúc đó vẫn là một bộ dáng thiếu niên thanh tú, nhưng chiếc tai sói lại vì đánh nhau mà rách một mảng, máu theo đó chảy ra thấm đẫm, đau tới hít một ngụm khí lạnh nhưng vẫn dịu dàng mà đưa tay xoa xoa đầu thỏ tai cụp nhỏ: “Sao có thể để người khác bắt nạt em chứ?”

Thứ âm thanh tràn ngập khí tức thiếu niên, dịu dàng mà kiên định đó đi sâu vào lòng thỏ nhỏ, khiến trái tim thỏ nhỏ như nở pháo hoa.

Thỏ nhỏ nghĩ, mình thích anh ấy quá!

Nhưng ba năm này, người tổn thương Lưu Vũ cũng chính là Santa!

Năm đó tốt nghiệp Lưu Vũ hạ thuốc cho Santa, hai người cứ vậy mà lăn lộn một chỗ ngủ với nhau bị bắt được, cha mẹ Santa kéo không lên mặt mũi, lại chẳng chống lại được chèn ép của ba mẹ Lưu Vũ nên lập tức ép buộc Santa kết hôn.

Người mẹ miệng khổ lòng hiền: “Thỏ tai cụp vốn thân thể yếu, một đời bình thường chỉ có một Alpha, con phải chịu trách nhiệm với nó.”

Bàn tay nắm chặt trên ghế của Santa nện xuống, anh giận dữ: “Con không thích em ấy, con chỉ coi em ấy là anh em bình thường.”

Lưu Vũ ngày đó đứng ở cửa nhà Uno, cầm theo phần văn kiện, nói: “Ba năm, ba năm sau anh còn không thích em, chúng ta sẽ ly hôn”.

Santa không còn cách nào, lấy văn kiện kí xuống, lạnh nhạt nói: “Ba năm, cho dù ba mươi năm tôi cũng không thích cậu.”

Santa nói ra lời cay độc liền ném giấy mà đi, những trang giấy rơi trước mặt Lưu Vũ, mẹ Santa khó xử nhìn cậu, nhưng Lưu Vũ chẳng để lộ chút thần sắc nào bất kham, chỉ lặng lẽ ngồi xuống từng tờ từng tờ nhặt giấy lên, cẩn thận đặt vào tập văn kiện, cáo biệt mẹ Santa mà ra về.

Bọn họ cứ như vậy mà sống với nhau ba năm, mỗi người một phòng, chưa từng ngủ cùng, điểm chung có lẽ chỉ là nhu cầu giải quyết sinh lý thời kỳ phát tình mà thôi.

Nhưng những lúc đó Santa chưa từng thương tiếc Lưu Vũ, im lặng và lạnh nhạt giống như hoàn thành một nhiệm vụ vậy.

Lưu Vũ rất đau.

Đau tới chảy nước mắt, ngón tay ở sau lưng Santa đã bấu tới phát trắng mà chẳng dám nói một chữ “dừng”.

Cậu biết, Santa cũng biết, là cậu tự làm tự chịu.

Lưu Vũ ôm bản thân thành một vòng, nhớ lại chuyện cũ mà vành mắt đau xót, nhưng ấy thế lại chẳng thể rơi nước mắt.

Bụng từng cơn từng cơn đau nhói, cổ họng gần như muốn nôn tới ghê gớm. Cậu gượng dậy vào nhà vệ sinh, nôn tới trời đen đất tối cuối cùng cũng đỡ lại.

“Bé con”, Lưu Vũ sờ sờ bụng nhỏ, thanh âm còn có chút khàn, “đừng nhớ cha con nữa, anh ấy không cần con, cũng chẳng cần ba.”

“Chúng ta đừng nhớ anh ấy nữa có được không?”

Đứa con này là đứa con mà cậu mang thai ngoài ý muốn, vốn dĩ muốn giành tặng làm quà sinh nhật cho Santa.

Đáng tiếc, tặng không nổi rồi.
 
Santa uống rượu ở quán bar, hôm nay là tròn bốn tháng anh ly hôn, đáng lẽ nên vui vui vẻ vẻ mà tìm các Omega nhỏ nhắn khác chơi đùa, nhưng cả bốn tháng này anh đều sống như không có mục đích, chẳng vui chẳng vẻ.

Santa hẹn bạn đại học ra nói chuyện kể khổ, thế mà tới hơn nửa cuộc trò chuyện là nói xấu Lưu Vũ đáng ghét như thế nào, tâm cơ ra sao, tính kế anh nhiều năm như vậy.

Bạn học trợn trắng mắt: “Ly hôn rồi còn nhớ người ta như thế, cậu thích cậu ta rồi đúng không?"

“Sao có thể?” Santa lập tức đáp lại, anh uống một ngụm rượu: “Tôi sao có thể thích cậu ta?”

Vì kết hôn không tiếc thủ đoạn, tự hạ thuốc bản thân, lấy thanh bạch của mình ra ép bức người khác.

Nhìn thì mềm mềm như vậy nhưng tâm cơ thì không ai bằng.

Hình mẫu lý tưởng của Santa là loại mỹ nhân đích thực, trăm nghe trăm thuận với anh, vì để chứng minh anh còn đặc biệt miêu tả lại cho người bạn của mình nghe: “Phải trông rất xinh đẹp, giọng nói dễ nghe, tốt nhất lúc nói chuyện mềm dịu một chút, ỷ lại tôi, còn phải biết làm nũng với tôi nữa.”

Ánh mắt của người bạn càng trở nên quái dị.

Santa nói tiếp: “Dáng người thấp hơn tôi một cái đầu,  phải ưa sạch sẽ, biết dọn dẹp nhà cửa, bởi vì mấy điều này tôi không biết làm..."

“Dừng dừng dừng”, người bạn dơ tay chặn đứt cái miệng đang nói liên tục của Santa “cậu nghĩ lại xem, cậu tự nghĩ lại xem, cậu nói nhiều như vậy là đang tả ai?’

Santa ngơ người, đang tả ai?

Trí não bị hơi rượu làm mù mờ đột nhiên trong khoảnh khắc lập tức thanh tỉnh, anh nhớ lại những lời ban nãy vừa nói, rơi vào trầm tư.

Đây không phải đang tả Lưu Vũ sao?
 
 "Không, không đúng, cậu ta tính kế mình ba năm nay..." Santa vẫn còn cố biện minh, nhưng người bạn thì sớm đã không muốn nghe, dùng ánh mắt chẳng chút hứng thú mà nhìn Santa, khiến cho Santa cảm thấy chuyện bản thân vừa nói nực cười tới cỡ nào.

"Ực...", Santa lại uống một ngụm rượu lớn, bực bội vò đầu bứt tóc, nhưng tóc thì chẳng rụng sợi nào chỉ làm lộ ra hai cái tai sói đang ủy khuất hết sức.

Rõ ràng mình muốn được giải thoát, nhưng giờ lại cảm thấy không hợp ý, không hợp ý cứ như chiếc khinh khí cầu càng ngày càng đầy khí mà phồng lên.

2h đêm Lưu Vũ nhận được điện thoại của người lạ.

Phục vụ ở đầu bên kia nhẹ nhàng hỏi: "Xin hỏi ngài có phải là bạn bè hoặc người nhà của Uno tiên sinh không ạ?"

Lưu Vũ do dự một lát, đáp: "Không phải."

Phục vụ có chút khó xử nói: "Bên đây ghi người liên hệ khi khẩn cấp thật sự là ngài..."

À, có lẽ là chưa xóa.

Bình thường các Alpha luôn ghi người liên hệ khẩn cấp là vợ của mình.

Lưu Vũ ôm bụng thở một hơi, đồng hồ đã chỉ gần tới 3h, vẫn là rời giường, thay đồ đi tới quán bar.

Người đàn ông này say tới mê mẩn đến tai cũng để lộ ra ngoài, nếu còn uống nữa chắc đến đuôi cũng sẽ lộ ra mất.

Lưu Vũ khó khăn mà đem Santa kéo tới khách sạn.

Lưu Vũ chăm cho Santa xong xuôi, cậu liền ngồi thụp xuống giường, ngón tay nho nhỏ trăng trắng nhẹ nhàng chọc vào bên má ửng hồng của Santa.

"Em có chút nhớ anh rồi."

"Bé con cũng nhớ anh."

Cảm ứng của cơ thể mẹ với đứa bé trong bụng rất mẫn cảm, Lưu Vũ tựa hồ như thấy được sự ỷ lại của thỏ con với tin tức tố của người cha, theo bản năng mà muốn tới gần.

Nhưng Lưu Vũ chỉ nhẹ nhàng xoa xoa bụng nhỏ, bàn tay vỗ về vài cái, nhẹ nhàng mà nói: "Nhưng anh có lẽ không thích ngửi thấy mùi tin tức tố của em."

Lưu Vũ nhớ, Santa đã từng nói như vậy.

Lúc đó Santa đang trong kỳ phát tình, Alpha sói xám bị omega kích thích sinh ra ham muốn quá mức, cho dù là thuốc ức chế cũng không thể triệt tiêu đi ham muốn. 

Anh ấy gần như chịu đựng tất cả sự mất mát trên cơ thể, mồ hôi đầm đìa, huyết mạch bạo phát, thở hổn hển như dã thú, nhưng anh ấy không muốn chạm vào Lưu Vũ. 

Lưu Vũ bắt lấy tay anh định truyền một chút pheromone xoa dịu, nhưng lại bị đối phương nặng nề đẩy ra.

Đôi mắt đỏ lên như một lưỡi đao: "Ghê tởm."

Từ đó về sau, thời kỳ phát tình, Lưu Vũ không còn động tới Santa.

Hai chiếc tai của thỏ tai cụp hơi rung lên, phe phẩy. Đây là động tác khi Lưu Vũ đang suy nghĩ.

Em ấy dùng tình thâm như mật, quyết tâm quên anh sạch sạch sẽ sẽ.

Lưu Vũ đứng dậy, đưa hai tay chà mặt, cho bản thân suy nghĩ thêm mười phút.

Cuối cùng vẫn là lấy điện thoại của Santa, xóa đi cuộc gọi gần nhất, tự kéo số điện thoại của bản thân vào danh sách đen, sau đó rời đi mà không ngoái lại một lần.

Đến trưa ngày thứ hai Santa mới mơ mơ hồ hồ mở mắt, sau khi tỉnh rượu, đầu óc vẫn đau như búa bổ.

Santa gọi cho người bạn tối qua, vốn muốn cảm ơn người ta đưa mình về khách sạn, kết quả người ta phủ nhận không có làm.

"Không phải cậu đưa tôi về sao?"

Người bạn ngủ chưa đủ mà ngoai ngoái đáp lại: "Tôi không có tốt với cậu như vậy, hôm qua cậu cứ một mực muốn uống, tay ôm bình rượu không rời, vợ tôi gọi điện nói con sốt rồi, cho nên tôi phải về trước."

Santa lắc lắc đầu cho tỉnh: "Vậy ai đưa tôi tới khách sạn?"

"Có lẽ là người phục vụ, thôi không nói với cậu nữa, tôi phải đi đút sữa cho con tôi đây, tạm biệt".

"Này, alo..."

Điện thoại cứ như vậy bị cúp luôn.

Santa bực mình, có con thì ghê lắm hả.

Santa vừa muốn xuống giường thì lại nhận được điện thoại của người bạn: "À..., cái này, tôi gặp phải một người quen ở bệnh viện."

Santa đầu cũng chẳng ngẩng, đang bận mặc quần: "Ai?"

"...Lưu Vũ."

Bàn tay Santa dừng một chút, nhịn không được mà hỏi: "Cậu ta tới bệnh viện làm gì? Ốm hả?"

"Không phải", tiếng nói của người bạn có chút do dự, "cậu còn nhớ nữ học bá ở đại học không, cô ấy là bác sĩ khoa sản, tôi thấy Lưu Vũ từ phòng khám của cô ấy đi ra."

Quần còn chưa mặc xong đã tụt xuống, Santa nắm chặt điện thoại, nhả từng chữ: "Cậu nói cái gì? Khoa, sản, ư?"

Hết chương 1.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net