50.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Vũ hẹn người đó ở một quán cà phê ở quảng trường, cậu muốn nói chuyện ở một nơi cách xa nhà cậu để nếu như có bị theo dõi thì ít nhất là cắt đuôi được. Việc cậu đi gặp người đàn ông kia Lưu Vũ không có nói cho Lưu Chương biết.

Vũ Dã Tán Đa và Lưu Vũ đến nơi, cậu gọi đồ uống luôn ở dưới quầy rồi nhờ nhân viên dẫn lên phòng.

"Đợi em một chút, em đi vệ sinh." Cậu nói với hắn.

"Ừm." Hắn gật đầu, chắc là chuẩn bị tâm lý trước khi vào cuộc chiến hả.

Đến lúc cậu quay lại, hắn tò mò hỏi: "Em đặt phòng riêng à?"

"Ừm, em đặt phòng riêng cho riêng tư. Với cả kiểu gì tí nữa cũng to tiếng này nọ, không nên để ảnh hưởng đến người khác." Cậu trả lời, cùng hắn lên trên.

Mở cửa phòng ra, cậu và hắn đã thấy một người đàn ông trung niên ăn mặc trông có vẻ sang trọng ngồi ở đó. Lưu Vũ ngay lập tức nhận ra, đại não cậu phóng to hình ảnh của người đàn ông đó cách đây vài năm trước. Ông ta chính là ba ruột của Lưu Vũ.

"A Tiểu Vũ, con đến rồi." Thấy cửa mở, ông ta liền đứng dậy tươi cười.

"Mời ngồi." Cậu khách sáo gật đầu với gã.

"Cậu đây là?" Thấy Vũ Dã Tán Đa cũng vào theo, ngồi xuống cạnh cậu, gã hiếu kỳ hỏi.

"Đây là anh trai của tôi." Cậu đáp lại.

"Anh trai? Thằng bé Tiểu Chương đây sao? Sao nhìn thằng bé càng lớn càng khác nhỉ? Không sao không sao, càng lớn càng đẹp." Gã dường như không hề biết đó là một lời nói dối của cậu, thậm chí còn tưởng nhầm là Lưu Chương.

"Ha... Chương ca hiện tại đang đi du học, đây là một người anh khác của tôi. Ông nhận mình là ba của bọn tôi thế mà lại không nhớ mặt đứa con trai của mình." Cậu cười nửa miệng châm chọc.

"Ngài Lưu sáng tốt, tôi là anh trai của Tiểu Vũ. Tôi nghe thằng bé nói có người gọi điện tới tự xưng là ba, đòi gặp Tiểu Vũ, cũng muốn đi xem thử xem là ai có cái gan đấy. Đến đây rồi mới biết, chắc là sự thật rồi." Hắn vô cùng phối hợp đáp lại.

"Anh trai... À, chắc là bạn bè của Tiểu Chương. Cậu có thể ra ngoài một chút cho ba con tôi nói chuyện không? Dù sao hai chúng tôi lâu lắm rồi cũng không gặp nhau có nhiều điều muốn tâm sự." Mặt ông ta méo xệch đi, nở nụ cười xấu đau xấu đớn nói.

"Không, anh ngồi yên đấy. Anh ấy là người nhà của tôi, ông hẹn gặp tôi mà đuổi người nhà của tôi đi cái đấy gọi là bất lịch sự, nói trắng là vô duyên đấy." Cậu giữ tay hắn lại, lên tiếng.

"Ồ, vậy được." Người đàn ông đó ậm ừ, lão muốn đuổi hắn ra ngoài nhưng nghĩ lại hôm nay tới để nói chuyện với Lưu Vũ, không nên chọc giận cậu làm gì.

"Vào vấn đề chính, ông muốn gặp tôi để làm gì?" Lưu Vũ từ đầu tới cuối chưa từng thay đổi cách xưng hô thành ba - con, cậu cảm thấy việc xưng hô như thế khiến cho cậu ngượng miệng, vốn dĩ ông ta chưa từng làm tròn trách nhiệm của 1 người cha, thậm chí là không hề làm, ông ta cũng có coi cậu là con đâu, việc gì Lưu vũ phải gọi.

"Tiểu Vũ, ba biết là ngày trước ba đã đối xử không tốt với con. Hôm nay ba chỉ muốn gặp con một chút xem con sống như thế nào, có tốt hay không, càng muốn bù đắp cho con tất cả những gì mà ngày trước ba đã không làm." Gã nhìn cậu với một ánh mắt yêu thương, sự yêu thương đến ghê tởm.

"Ông biết gì không? Những kẻ xấu xa, cáo già thì dù có nói lời tốt đẹp mấy, nói lời hay ho mấy đi chăng nữa thì vẫn mang một bộ dạng khó nhìn." Cậu cầm cái thìa khuấy cốc sinh tố dâu của mình lên, lời nói nhẹ tựa lông hồng.

"Tiểu Vũ, tin ba, ba là thật lòng một bù đắp lại cho con và Tiểu Chương. Thằng bé kia cứng đầu không chịu nghe ai chỉ nghe lời mỗi con, hay con về bảo anh con một chút." Gã bị Lưu Vũ đá đểu tức đến nỗi tay nắm chặt thành quyền nhưng vẫn cố gắng duy trì nụ cười.

"Tôi không tin, cũng không có ý định về bảo Chương ca." Cậu lạnh lùng trả lời.

"Con... Cái đó anh trai của Lưu Vũ, cậu có thể giúp tôi nói thằng bé một chút không? Nó còn nhỏ có chút cứng đầu." Không nói được cậu, gã chuyển hướng sang Vũ Dã Tán Đa.

"Cái này thì tôi không giúp được Lưu tiên sinh rồi. Tôi chỉ tới đây hóng chuyện vui, không tiện can thiệp. Cơ mà tôi mà là Tiểu Vũ chắc cũng không chấp nhận được đâu, một chút thành ý cũng chẳng có." Hắn chống tay lên bàn đỡ cằm, híp mắt cong thành sợi chỉ.

"... Tiểu Vũ, thành ý của ba còn chưa đủ hay sao? Ba ở đây cầu xin con, ba hối hận thật sự rồi. Mấy năm nay ba luôn cắn rứt lương tâm về việc mình làm ra, bây giờ mới đủ can đảm để gặp con." Người đàn ông nghe xong liền chồm lên định nắm lấy tay cậu nhưng Lưu vũ nhanh chóng rụt lại trước.

"Ông cắn rứt lương tâm, hối hận? Thế tại sao không cho nhiều tiền thêm một chút? Một tháng 500 tệ, từ ngày Chương ca lên đại học ông ngừng cấp hẳn. Có thể Chương ca đã đủ 18 tuổi nên ông không cấp nữa, thế còn tôi? Nếu như làm tròn thì lúc đó tôi mới bắt đầu học cấp ba thôi đấy. Còn nếu không làm tròn thì lúc đấy tôi mới đang học cuối năm lớp 9, đang thi vào cấp ba. Ông hối hận, thế tại sao lại làm như thế?" Lưu Vũ càng nói càng tức điên người. Nếu mấy năm đó bọn họ gửi nhiều hơn một chút, có phải anh của cậu sẽ không phải làm nhiều việc tới mức ảnh hưởng tới sức khỏe không.

"Con cũng biết... Kinh tế của ba khó khăn, bằng đấy đã là tích góp lắm rồi."

"Tích góp? Tôi chẳng biết tích góp như thế nào nhưng tôi chỉ biết lúc ở tòa phân chia tài sản, cả cái nhà là của ông, cả cái đồi phía sau cũng là của ông. Lưu tiên sinh, rốt cuộc ông tìm tôi làm cái gì thì nói hẳn ra. Ông cứ úp úp mở mở, đòi trở lại như xưa, tôi cảm thấy chi bằng ông nói hẳn ra ông đến đây làm gì sẽ đỡ buồn nôn hơn đấy." Cậu đáp lại ngày lập tức.

"Con..." Lão bị cậu nói cho không còn gì để lui, mặt đỏ gay lên.

"Để tôi tình báo cho ông một tin, ngày hôm qua người mẹ kia gọi điện, bảo rằng bà ta cần tiền và bảo tôi chuyển khoản, khoảng hơn 5 triệu gì đó. Tôi chuyển rồi." Lưu Vũ mỉm cười. Lời cậu nói tất nhiên là bịa đặt, chỉ là nói ra để xem phản ứng của người đàn ông kia như thế nào.

"Cái gì? Mẹ kiếp, mụ già đó dám đi trước mình một bước. Rõ ràng là đã bảo..." Gã không giấu nổi sự ngờ ngàng và tức giận trên khuôn mặt, thầm nói.

"Bạn nhỏ, nghe được gì không?" Hắn quay sang Lưu Vũ hỏi, tất nhiên không phải hỏi thầm, là hỏi để cho cả lão kia nghe thôi.

"Không nghe thấy gì cả, phiên dịch cho em đi." Cậu đáp lại.

"Lưu tiên sinh đây nói rằng cái gì ấy nhỉ. À, mẹ kiếp, mụ già đó dám đi trước mình một bước. Rõ ràng là đã bảo ba chấm ba chấm, phía sau chắc Lưu tiên sinh tự độc thoại trong đầu rồi." Hắn vô cùng thản nhiên nói, không để ý tới người đàn ông kia.

"Ồ..." Lưu Vũ nhìn lại lão.

"Không, không, Tiểu Vũ con đừng tin lời của cái thằng này. Thằng kia! Mày đừng có ăn nói hàm hồ, cố tình chia rẽ tình cha con của tao, cút ngay ra ngoài!" Lão vội vã phủ nhận, quay phắt sang hắn quát lớn.

"Tôi có ăn nói hàm hồ hay không, chính ngài tự biết. Nếu ngài không nói, không nhất thiết phải phản ứng mạnh như vậy đâu. Người ta gọi là gì nhỉ... à, có tật giật mình." Vũ Dã Tán Đa ỷ mình được Lưu Vũ bảo kê rồi, vô cùng thoải mái mà nói.

Những con người bị nói trúng tim đen thường không giữ được bình tĩnh, nhất là đối với con người đang bị dồn vào thế bí như gã. Lão bật người lên, vung tay định đánh hắn nhưng lập tức bị Vũ Dã Tán Đa giữ lại.

"Lưu tiên sinh, thỉnh tự trọng." Lưu Vũ nhìn lão. Ánh mắt của cậu càng ngày càng đáng sợ.

"Không phải... Tiểu Vũ, con không thấy là tên này cố ý gây rối hay sao? Một tên người ngoài như nó đang cố tình phá hoại tình cảm cha con chúng ta đấy." Lão cố gắng giải thích.

"Anh ấy là người nhà, ông mới là người ngoài. Là ai cố tình phá hoại? Căn bản giữa tôi và ông chưa từng có thứ gọi là tình cha con. Đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa và đừng hòng moi bất kì đồng tiền nào từ tôi." Cậu bởi vì vẫn còn một chút suy nghĩ rằng lão là người đã sinh ra cậu, là người đã cho cậu cái mạng nên mới không nổi điên lên. Lưu Vũ không nhìn nổi nữa rồi, phải chấm dứt thôi.

"Tiểu Vũ, dù sao ba cũng là người sinh ra con, cũng là người nuôi con đến tận năm con 8 tuổi, con có thể nói ba vô trách nhiệm như thế hay sao?"

"Ông đừng tưởng tôi ngu ngốc không biết gì. Số tiền mà ông nói là ông dùng để nuôi tôi còn không phải là lấy từ tiền lương hưu của ông bà nội tôi ra? Ông từ đầu tới cuối chưa từng coi tôi và Chương ca là con ruột của mình. Ngày hôm nay ông ở đây, nói mấy lời ngon ngọt này với tôi, chẳng qua là chút tiểu xảo để moi tiền." Lưu Vũ gay gắt nói.

Nói xong mặc kệ cho phản ứng của ông ta có ra sao, Lưu Vũ đứng dậy cùng với Vũ Dã Tán Đa đi về.

"Lưu Vũ, sao ngay từ đầu em đã biết ông ta không có ý tốt gì rồi?" Về đến nhà, hắn hỏi cậu.

"Em có tình báo ở quán." Cậu trả lời.

"Hả?" Hắn ngạc nhiên.

"Nhớ cái lúc mà em bảo em đi vệ sinh không? Lúc đấy thực ra là em đi gặp một người bạn làm trong quán đó, là Lý Lạc Nhĩ, cái cậu nhân viên cao cao đứng ở lễ tân ấy." Cậu nói.

"Rồi sao nữa?"

"Em có dặn Lạc Nhĩ là thấy người đàn ông nào đi lên cái phòng đó thì thử nghe ngóng xem là ông ta có nói gì hay không. Em cảm thấy làm vậy hơi xấu nhưng mà nghĩ lại thì cũng chẳng qua vì nếu không thăm dò trước sẽ không thể nắm quyền chủ động được. Xong rồi cậu ấy nghe được ông ta có nói chuyện qua điện thoại với ai đó. Nội dung đại khái là ông ta bảo phải bán thảm để có được sự đồng cảm của em, xong rồi lừa tiền của em. Thực ra vừa nãy ông ta diễn rất đạt, nếu không biết trước em còn sợ rằng mình sẽ tin thật." Lưu Vũ kể cho Vũ Dã Tán Đa nghe.

"... Anh phải học tập em khoản này mới được." Hắn khó tin bật một ngón cái lên cho Lưu Vũ. Chính hắn cũng không thể ngờ nổi là cậu có thể tính đường đi nước bước rõ ràng được như thế này. Quả nhiên biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

"Nhưng mà em vẫn đang còn lo lắng một vài thứ." Cậu mím môi.

"Lo lắng cái gì?" Vũ Dã Tán Đa hỏi.

"Vừa nãy em nhắc tới người phụ nữ đó, cái phản ứng của ông ta như thế kia chắc chắn hai người có liên quan. Không biết bên Chương ca như thế nào nữa." Tự dưng Lưu Vũ lại nghĩ ra vấn đề đó, liền cầm điện thoại gọi cho Lưu Chương.

"Anh đây." Lưu Chương bắt máy.

"Ca, ca có nhận được cuộc điện thoại hay tin nhắn nào từ bọn họ không?" Lưu Vũ nói, cậu không nói hẳn đó là ai, nếu Lưu Chương nhận được anh sẽ có một phản ứng khác, không nhận được sẽ không thể hiểu "bọn họ" trong lời của cậu là ai.

"Bọn họ... Em cũng nhận được à?" Lưu Chương sửng sốt.

"Thế là anh cũng nhận được rồi. Hai người đó hình như lại hợp tác với nhau hay sao đó. Mấy hôm trước ông ta nhắn tin cho em, còn gọi điện bảo nhớ con này nọ kia, các thứ các thứ. Xong rồi ông ta đòi gặp em, hôm nay em mới đi gặp xong. Khả năng diễn xuất của ông ta phải xứng đáng đoạt được một giải Oscar." Tài năng diễn xuất của con người đó, Lưu Vũ cảm thấy nói đi nói lại bao nhiêu lần cũng không thể nào tả hết được.

"Bà ấy có gọi điện cho anh, nghe đầu tiên sướt mướt mẹ con, sau đó là bảo dạo này mẹ túng thiếu quá, con có thể chuyển qua cho mẹ 10 triệu không. Anh bảo có cái cục cứt ấy. Nhưng có một vấn đề đó là anh không biết số điện thoại của anh và của em bọn họ lấy từ chỗ nào." Lưu Chương đáp lại. Anh không lo lắm về việc Lưu Vũ đi gặp người đàn ông đó, cậu mà còn gọi điện được cho anh nói như thế này thì chắc chắn là chọc tức ông ta thành công rồi.

"Không biết nữa, thôi kệ đi, em lười suy nghĩ lắm." Cậu chép miệng bảo. Lưu Vũ không phải bá đạo tổng tài một tay che trời, cậu làm sao mà có thể giống như trong tiểu thuyết gọi điện abc bảo điều tra cái này cho tôi được.

"Ừ thôi vậy. Em ăn cơm chưa?" Anh bắt đầu chuyển sang hướng khác.

Lưu Vũ và Lưu Chương trò chuyện một chút sau đó cậu cúp máy đi. Thở dài sườn sượt nằm gối đầu lên đùi hắn.

"Sao thế? Em mệt lắm hả?" Hắn ôn nhu xoa tóc cậu, hôn lên trán người kia một cái.

"Mệt. Em không ngờ sẽ có ngày gặp lại bọn họ trong tình cảnh này. Bao nhiêu năm rồi vẫn vậy thậm chí còn quá đáng hơn nữa." Cậu gật gật đầu.

Lưu Vũ không nói gì nữa, cậu mân mê bàn tay chai sạn kia của hắn. Cậu đo bàn tay của mình với Vũ Dã Tán Đa rồi cười khúc khích. Tay của Lưu Vũ thực ra cũng thuộc dạng dài nhưng so với tay của hắn, bàn tay của cậu lại trở nên bé nhỏ đến kỳ lạ, Lưu Vũ rất thích cảm giác đó.

"Tán Đa, sao mà tay của anh lại to như thế này? Gấp đôi em luôn, như tay của người khổng lồ ấy." Cậu hỏi hắn.

"Thế cũng tốt mà, như vậy thì tay của anh có thể bao trọn lấy tay của em rồi." Hắn đan tay mình vào tay cậu, nắm chặt lấy. Người tình trong mắt hóa Tây Thi, tay của Lưu Vũ không hề mềm mại, bàn tay của cậu cũng thô ráp, cũng chai sạn do đã tập múa nhiều năm nhưng hắn vẫn cảm thấy bàn tay của Lưu Vũ là bàn tay mềm mại nhất, vì đó là bàn tay người thương của hắn.

"Tán Đa, dạo này em thấy em đang béo ra ấy, anh xem bụng của em này." Lưu Vũ nhăn mặt nhăn mày bóp bóp cái bụng của mình, cậu bóp được ra hẳn 1 cục mỡ xíu xiu.

""Anh thấy đáng yêu mà, em cứ ăn nhiều lên cho béo thêm chút nữa cũng được." Hắn nói.

"Ủa? Anh muốn em ăn cho béo rồi xấu để anh bỏ em hả? Anh chán em rồi chứ gì? Có đúng không?" Lưu Vũ ngẩng lên nhìn hắn.

"Đâu có đâu. Nếu như em ăn càng nhiều càng béo thì em sẽ mãi mãi không bao giờ thoát ra khỏi tim anh được nữa." Vũ Dã Tán Đa dỗ ngọt bé người yêu nhà mình.

"Này, sao cái miệng của anh dạo này ngọt thế? Anh ăn đường hả?" Lưu Vũ ôm lấy mặt của hắn để đối diện với mặt mình, dạo này Vũ Dã Tán Đa hay ăn nói ngọt như mía lùi với cậu ấy.

"Hôn em một miếng để em ngọt giống như anh nè." Hắn cúi thấp xuống hôn lên môi Lưu Vũ. Đó không phải là một nụ hôn ngắn mà là một nụ hôn kéo dài.

Hai người trầm mê chìm đắm vào nụ hôn ấy không ai muốn dứt ra. Lưu Vũ chủ động ôm lấy cổ hắn, chính cậu cũng không muốn dứt ra khỏi nụ hôn ấy, trong suốt lúc ấy Lưu Vũ đã từng thoáng qua suy nghĩ trực tiếp trao thân cho hắn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net