Chap 15 (18+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Có chó - có chó –"

Ngay khi Lưu Vũ và ông chủ Lý đang nói chuyện, đột nhiên Tán Đa từ ngoài cửa chạy vào sân, vừa chạy vừa khóc, nấp sau lưng Lưu Vũ rồi ôm chặt lấy y, chỉ tay về phía cửa run rẩy.

"Ta sợ... Nương tử... Con chó muốn cắn ta..." Lưu Vũ ngượng ngùng nói xin lỗi với các ông chủ có mặt ở đó, "Chờ một chút." Trước ánh mắt khó hiểu của mọi người, y buông vải lụa trong tay ra, đem Tán Đa kéo sang một bên ôn nhu mà vỗ về lưng hắn, nhẹ giọng an ủi, "Đừng sợ, đừng sợ, ở đây không có chó..."

Tán Đa vẫn còn run lẩy bẩy, ủy khuất rơi nước mắt, vùi đầu vào vai Lưu Vũ cọ cọ, một bên khoa tay múa chân làm bộ đánh đấm, một bên lại không nỡ đánh nương tử nên chỉ có thể tự đánh mình một cái thật mạnh, vừa đánh bản thân vừa lặp đi lặp lại: "Nó theo ta từ tiệm hoành thánh, ta đã đưa hết hoành thánh cho nó, nó còn đuổi theo ta..."

"Chó hư, đánh nó, đánh nó!" Lưu Vũ kéo mu bàn tay đỏ bừng của Tán Đa xoa xoa, lại lấy khăn tay ra lau nước mũi cho hắn, mỉm cười an ủi: "Không sợ...Không sợ...Có ta ở đây... Con chó đó sẽ không dọa được ngươi..."

"Nương tử..."

Tán Đa ôm chặt Lưu Vũ, kiên cường hít lại nước mắt nước mũi về, sau đó lại sợ hãi liếc nhìn vẻ mặt khinh thường của một vài ông chủ đứng đó. Hắn bĩu môi, kéo kéo góc áo Lưu Vũ làm nũng: "Nương tử... Công việc đã xong chưa? Ta muốn về nhà..."

Lưu Vũ nắm lấy tay hắn, cúi đầu nói: "Ta còn có chuyện cần nói với ông chủ buôn vải, ngươi về khách điếm trước chờ ta, xong việc ta sẽ trở về tìm ngươi, được không?"

"Không phải, không phải..." Tán Đa sợ Lưu Vũ hiểu lầm ý hắn, lắc đầu nguầy nguậy, sửa lại: "Ta nói là, về nhà!"

Lưu Vũ sửng sốt: "Về nhà?"

"Ta không muốn ở lại đây!" Tán Đa hất tay Lưu Vũ ra, hét lên: "Không thích, chơi không vui—"

Nói rồi, hắn ngồi xổm xuống nhặt cành cây chọc mạnh trên mặt bùn đất, một tay xoa xoa má, khóc nức nở: "Ngươi cả ngày đều cùng hắn làm việc – Ngươi không chơi với ta! Ngươi không thích ta đúng không?!" Cành cây nhỏ chỉ thẳng vào kẻ đầu sỏ gây tội là ông chủ Lý khiến cảnh tượng vô cùng xấu hổ. Lưu Vũ liếc nhìn sắc mặt đã đen thành than của ông chủ Lý, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

"Nương tử thích ta không?" Tán Đa không nhận được câu trả lời của Lưu Vũ, cành cây chọc vào bùn đến không ra hình dạng. Tách, một giọt nước mắt rơi xuống đất. "Không được khóc..." Hắn trong lòng âm thầm tự nhủ, phụ thân nói cưới nương tử chính là nam tử hán, nam tử hán không thể tùy tiện rơi lệ.

Nhưng... nhưng nương tử không thích hắn, trái tim hắn tan nát rồi... Tán Đa lén lấy tay áo lau nước mắt, không ngờ lại có người ngồi xổm xuống bên cạnh - Lưu Vũ lấy khăn tay vừa lau nước mắt vừa nắm lấy tay hắn: "Ta còn có chút việc, nửa canh giờ sau liền trở về, được không? Nghe lời, Tán Đa là ngoan nhất, Tán Đa ngoan ngoãn, ta rất thích."

"A... thích ta?" Câu nói này giống như đến từ thiên đường hạnh phúc, Tán Đa vui sướng như sắp bay lên trời rồi! Lưu Vũ đưa Tán Đa rời đi, đột nhiên người nọ tới cửa lại quay lại, đi thẳng tới chỗ y, ôm lấy y nói ở bên tai: "Nương tử sau khi trở về cùng ta chơi trò chơi——"

Nói xong, Tán Đa cố ý liếc ông chủ Lý một cái đầy khiêu khích, dùng thanh âm mà một người bình thường có thể nghe rõ bổ sung một câu: "Trò chơi không thể nói cho người khác biết! "Lưu Vũ mặt đỏ bừng, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống.

"Có mệt lắm không?" Ông chủ Lý mời Lưu Vũ đến tửu lầu, hắn thở dài từ tận đáy lòng, cảm thán nói: "Giống như đang dẫn theo một đứa trẻ vậy." Lưu Vũ cười khổ.

Đêm đó uống say nói ra sự thật, ông chủ Lý động lòng thương cảm với Lưu Vũ, mấy ngày nay hai người thường xuyên tiếp xúc với nhau, nói chuyện khá thân thiết.

Kể từ khi rời khỏi nhà đã nửa năm, không có ai bên cạnh để Lưu Vũ có thể tâm sự. Ngoài việc làm ăn, ông chủ Lý một người thẳng thắn lại trọng tình trọng nghĩa, hai người mới gặp mà như đã quen từ lâu, ngẫu nhiên cũng có vô số điều để nói. Lưu Vũ nghĩ đến số phận của mình đầy chông gai, hốc mắt cũng đỏ lên vài phần.

Ông chủ Lý nhìn khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ trắng như ngọc của Lưu Vũ, liền nghĩ đến nam nhân to lớn ngốc nghếch kia, có thể nói là một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu— Sao lại có thể để đại mỹ nhân lương thiện bị tên ngốc kia chà đạp như vậy được! Nghĩ đến cảnh nương tử xinh đẹp này phải cởi sạch y phục khi về đến nhà, cơ thể trần trụi bị kẻ ngu ngốc đó chà đạp, ông chủ Lý trong lòng vừa ghen tị vừa hối hận.

Thật nực cười,trên đời này làm sao có chuyện bất công như vậy! Dựa vào cái gì tên ngốc kia có thể lấy được một nương tử tốt như vậy?! Ông chủ Lý gần đây ngày đêm đều suy nghĩ về việc này, nhưng hắn ta không thể làm Lưu Vũ nhận ra, chỉ có thể kìm nén cơn tức giận của mình, nắm lấy tay Lưu Vũ.

"Người ta nói rằng hắn được nuôi dạy từ nhỏ, nhưng khi lớn hơn lại trở thành một tên ngốc, vĩnh viễn không thể nào lớn lên được. Sau này ngươi vẫn phải chăm sóc hắn mọi lúc– Lưu huynh, vẫn là câu nói kia, ngươi thực sự muốn cùng tên ngốc đó ở bên nhau cả đời sao?"

Lời nói của ông chủ Lý từng chữ từng chữ đánh trúng tim Lưu Vũ, thấy Lưu Vũ không nói lời nào, hắn ta lại tiếp tục: "Bây giờ vẻ bề ngoài hắn còn đẹp, thêm vài năm nữa hắn già đi, sợ là ngươi cũng không muốn nhìn đến hắn, đến lúc đó không chỉ có quán xuyết trong nhà, mà còn phải hầu hạ hắn!"

Lưu Vũ cả người run lên, ông chủ Lý lại thêm mắm dặm muối phân tích một hồi. Lưu Vũ nghĩ đến những điều ngu ngốc mà Tán Đa đã làm thường ngày, tâm phiền ý loạn, bưng chén rượu lên một hơi cạn sạch, thở dài: "Ta làm sao lại chưa nghĩ tới chứ, chính là vạn nhất ta đi rồi, Lý huynh về sau sẽ khó làm ăn với Vũ Dã gia."

"Sẽ không đâu. Trước hết, công việc kinh doanh chính của gia đình ta cũng không phải là vải vóc, lần này chỉ là còn chút nhân tình kiếm được ít hàng mà thôi, kỳ thật không ảnh hưởng nhiều lắm, thứ hai—"

Hắn ta đặt tay lên vai Lưu Vũ, đôi mắt đào hoa thâm tình chân thành nhìn đối phương đã ngà ngà say, khuôn mặt xinh đẹp cùng mắt phượng ướt át câu nhân, ngón tay không tránh khỏi xoa nắn bả vai y một hồi, ôn nhu nói: "Nếu Lưu huynh không ngại, về sau tới chỗ ta làm việc, chỉ cần ra giá, một giao dịch nhỏ đổi một nhân tài, ta cảm thấy thực giá trị. Mong ngươi suy xét một chút—"

Lúc Lưu Vũ trở về khách điếm đã là giờ Dậu. "Nương tử! Sao ngươi về muộn thế?!" Tán Đa đã đợi cả ngày trời, sắp trở thành một hòn đá vọng thê rồi, hai tay hai chân gắt gao dính chặt lấy Lưu Vũ rồi ấn vào cửa, chất vấn hỏi.

"Ta... ta hôm nay có quá nhiều việc phải làm..." Lưu Vũ né tránh ánh nhìn của Tán Đa. Lừa người ta nửa canh giờ sẽ xong, kết quả lại tốn mất ba canh giờ.

"Lại là ông chủ Lý! Ta không thích hắn ta—" Tan Đa giậm chân tức giận, ăn cả một bình dấm chua. Nhưng Lưu Vũ mệt mỏi cả một ngày, lại thêm tâm sự nặng nề, không có tâm trạng dỗ dành hắn nữa, tâm phiền ý loạn đẩy Tán Đa ra để đi rửa mặt, sau đó ngồi ở mép giường cởi y phục.

Tán Đa đứng ở cửa nhìn Lưu Vũ cởi áo ngoài, để lộ ra chiếc yếm hồng cùng quần lót, khiến làn da trắng như sứ của y sáng lên dưới ánh đèn, hắn ngây ngốc nuốt nước bọt.

"Ngươi đang nhìn cái gì vậy?" Lưu Vũ vừa cởi khuy áo vừa ném một ánh mắt trợn trắng về phía hắn, hờn dỗi hừ một tiếng, "Đồ ngốc! Còn không qua đây đi ngủ sao?"

Tán Đa chỉ có lúc này là không ngốc, tiểu đệ đệ lập tức chào cờ, mừng rỡ chạy đến bên giường đẩy Lưu Vũ xuống, hai ba lượt đã lột sạch áo ngoài của y, trực tiếp cắn lên đôi môi đầy đặn hồng diễm, triền miên hết nụ hôn ướt át này đến nụ hôn khác.

Lưu Vũ khó khăn nuốt nước bọt, hai tay bám lấy vai Tán Đa, hai chân theo nụ hôn ngày càng tăng mà mở ra quấn lấy vòng eo chắc nịch của hắn cọ xát. Tán Đa cả người run lên, một tay xoa bóp ngực Lưu Vũ không chờ nổi mà cắn xuống, duỗi tay đâm vào lỗ hoa ẩm ướt. Hai cánh môi dưới do bị yêu thương hàng ngày mà sưng lên, hiện giờ lại ngại ngùng run rẩy nuốt ngón tay vào trong.

Tán Đa rút ngón tay ra, đem côn thịt đã cương đến phát đau một đường đâm thẳng vào giữa huyệt thịt, mị huyệt bao lấy hắn vừa nóng vừa chặt như muốn hòa tan hắn ra. Tán Đa thoải mái thở ra một tiếng, véo véo vòng eo nhỏ mềm mại, dùng lực đỉnh lên.

Cơ thể của Lưu Vũ đã hoàn toàn bị Tán Đa thao đến quen, Tán Đa nắm rõ từng điểm nhạy cảm trên cơ thể y, dựa vào bản năng, biết cách làm cho y thoải mái và nhanh chóng đạt cao trào. Mặc dù Lưu Vũ không hài lòng Tán Đa ở nhiều chỗ, nhưng Lưu Vũ lại yêu muốn chết Tán Đa khi ở trên giường.

Lưu Vũ ngồi thẳng dậy đút bầu ngực như con thỏ ngọc nhỏ dính đầy nước miếng vào miệng Tán Đa, hai đầu nhũ đỏ như trái nho bị mút đến căng trướng hơn thường lệ. Tán Đa vẫn như cũ, môi lưỡi không buông tha cho đầu nhũ tê dại, đem nơi đó chơi đến ửng hồng, dương vật chôn trong hoa huyệt mạnh mẽ đỉnh lộng. Mỗi lần ra vào đều cọ xát thật mạnh, miệng huyệt yếu ớt bị ép ra một vòng bọt trắng xóa, cả phòng đều là tiếng nước nhớp nháp mê người.

Xâm nhập mãnh liệt từ hạ thể mạnh bạo, dai dẳng, lại đụng vào những điểm nhạy cảm trên khoang tử cung, khoái cảm tột độ cứ tràn ngập tâm trí của Lưu Vũ. Lưng y càng thắt chặt hơn, khóe mắt đỏ lên nhiễm một tầng nước, thân thể bị Tán Đa đỉnh lộng điên cuồng, tùy ý để trượng phu đè lên, hắn muốn làm gì y cũng được, hai chân gác lên bờ vai vững chãi của người kia.

Tán Đa đưa tay đặt ở bụng dưới của Lưu Vũ, ghé vào tai y thủ thỉ: "Nương tử, ngươi có thể mang thai không? Sinh hài tử cho ta được không?"

Lưu Vũ cật lực lắc đầu, qua da bụng, y có thể chạm vào nam căn đã làm bản thân dục tiên dục tử, Lưu Vũ cảm thấy vừa xấu hổ vừa bối rối. Y vuốt ve phần gồ lên ở bụng dưới, nghĩ đến nó tiến vào tử cung sẽ làm mình mang thai— mang thai? Một nam nhân làm sao có thể mang thai? Điên rồi, hắn nhất định điên rồi.

Tán Đa, cái tên điên ngốc nghếch này, cư nhiên muốn y sinh hài tử, nếu đứa trẻ cũng là đồ ngốc thì phải làm sao đây? Chẳng lẽ trong tương lai y sẽ đối mặt với hai tên ngốc sao? Lưu Vũ vô cùng sợ hãi, y nhớ lại những lời ông chủ Lý đã nói với y ngày hôm nay, tâm trí lại ngập tràn khoái cảm không ngừng đánh sâu vào, đầu óc trở nên mơ hồ.

Hoa huyệt bị xâm nhập lần nữa, lại trải qua một trận mưa rền gió dữ, dương vật bên trong tử cung càng trướng to. Lưu Vũ không hề phòng bị bị đâm đến nơi sâu nhất, y hét lên một tiếng, sau đó toàn bộ âm thanh đều bị nhấn chìm trong nụ hôn nóng bỏng triền miên. Bờ mông mềm mại bị dập đến sưng tấy, làn da trắng như tuyết hằn đầy dấu tay đỏ ửng, Lưu Vũ giương đôi mắt ướt át nhìn nam nhân đang ra sức đỉnh lộng trên người mình, chật vật mà rơi nước mắt.

"Nương tử, ngươi có thích không?" Vòng tay của Tán Đa vừa ấm áp vừa bốc lửa, Lưu Vũ lau nước mắt, gượng cười, câu lấy cổ hắn, hai chân cố ý quấn lấy hắn, chủ động vặn eo đáp ứng sự xâm nhập của người kia. Hoa huyệt nhả ra nuốt vào côn thịt to bự, cơ thể Tán Đa run lên, đây là lần đầu tiên Lưu Vũ chủ động thuận theo hắn.

Lưu Vũ chu môi, khẽ thở hổn hển bên tai hắn nói: "Ta thích...còn muốn." Trời đất, nước trong hoa huyệt càng ngày càng nhiều, thật là nam nhân phóng đãng từ trong xương cốt.

Tán Đa vô cùng thỏa mãn, dương vật ở trong hoa huyệt sau cao trào còn chưa rời đi lại một lần nữa hung hăng đâm vào, người bên dưới bị thao lộng đến mất đi ý thức, há miệng nhưng không phát ra được âm thanh nào.

Ngày hôm sau, Tán Đa ngủ đến gần trưa mới dậy, đột nhiên có người ở cửa phòng hô lớn: "Thiếu gia, Thiếu gia, không ổn rồi, tiểu nhân không thấy Thiếu phu nhân đâu cả!"

Xuân Tường là người đầu tiên phát hiện ra điều không ổn, hắn là tùy tùng của Lưu Vũ. Sáng nay Lưu Vũ và ông chủ Lý đến tiệm vải, Xuân Tường luôn nhớ kỹ lời dặn dò của lão gia, đi đâu cũng phải theo sát Lưu Vũ. Nhưng ông chủ Lý nói rằng chủ tiệm nhuộm hôm nay không thích quá nhiều người lạ, chỉ cho Lưu Vũ vào tiệm xem vải nên Xuân Tường chỉ có thể đứng đợi tại chỗ.

Sau khi hai người rời đi, Xuân Tường đứng tại giao lộ đợi, đợi mãi đến khi cảm thấy có gì đó không ổn thì vội quay lại hỏi xung quanh, không ngoài dự đoán Lưu Vũ thật sự không quay trở lại.

Ở đây đã loạn thành một nồi cháo heo, mọi người thì thầm tranh cãi không ngớt. Nhưng đầu óc Tán Đa bây giờ không phù hợp với những suy nghĩ phức tạp, hắn căn bản nghe không hiểu bọn họ đang tranh cãi về điều gì, tất cả những gì hắn biết là Xuân Tường nói rằng nương tử của hắn đã bỏ trốn cùng ai đó.

Tán Đa ngốc nghếch nhìn chằm chằm vào chiếc khăn tay do Lưu Vũ để lại cùng chiếc chăn bông tán loạn trên giường, cơ thể vừa ngủ dậy vẫn còn vương mùi thơm của nương tử tối qua. Hắn nghĩ trăm lần cũng không ra, vì cái gì đêm qua còn nhiệt tình như vậy, hôm nay nương tử lại không nói một câu đã bỏ trốn với người khác.

Hắn thích y, tin tưởng y, sao có thể lừa gạt hắn như thế? Là hắn đối với y không tốt sao? Hay là hắn lăn lộn tàn nhẫn quá dọa người chạy mất? Nếu đau tại sao lại không nói? Hắn có thể nhẹ nhàng một chút! Tán Đa tưởng tượng đến nương tử không muốn hắn nữa, nước mắt thi nhau lã chã rơi xuống.

Mọi người thấy thiếu gia khóc liền chạy nhanh tới kéo hắn ra ngoài cửa, "Thiếu gia đừng khóc, chúng ta mau chóng đi tìm người!!"

Lưu Vũ ngồi trong xe ngựa mà không nói lời nào, ông chủ Lý ngồi đối diện với y, thấy y đã không nói gì từ khi đi ra, trong lòng có chút bực tức. Mặc dù Lưu Vũ đã thoát khỏi tên ngốc kia với sự giúp đỡ của hắn, nhưng dáng vẻ của y lại chẳng vui một chút nào.

Ông chủ Lý mấy ngày nay giao tiếp với Lưu Vũ rất nhiều, càng tiếp xúc càng thấy y thông minh lại đáng yêu, tuy đều là nam tử, nhưng tâm lý cũng nảy sinh một loại tình cảm khác, ông chủ Lý không dám nghĩ nhiều.

Hắn ta nhìn bộ dáng không vui của Lưu Vũ, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ lạ thường– chẳng lẽ y đối với tên ngốc kia có tình cảm?

"Lưu huynh, đi về phía trước một đoạn nữa chính là Kình thành," Ông chủ Lý phá vỡ sự im lặng, muốn chuyển sự chú ý của Lưu Vũ sang nơi khác: "Ta sẽ sắp xếp một nơi để ngươi ở đó trước, sau đó lại đến cửa tiệm của ta...."

Lưu Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ thất thần gật đầu, không để tâm đến lời nói của hắn ta, ông chủ Lý nhìn thấy điều này đành phải cắn răng nói tiếp: "Cửa tiệm của ta bán đồ trang sức và son phấn, khách hàng đa số là nữ nhân. Không biết Lưu huynh với vấn đề này có biết chút hiểu biết nào không? Hay để ta giới thiệu cho ngươi một chút..."

"Son phấn? Cao trị nứt da?" Cuối cùng Lưu Vũ cũng ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ, quay lại và hỏi, "Có phải cũng bán phấn thơm không?"

"Đúng vậy, đúng vậy" cuối cùng cũng chịu nhìn ta, ông chủ Lý cười rạng rỡ, hứng thú bừng bừng tiếp tục nói: "Bọn ta nhập đa số là hàng hóa Tây Vực, những sản phẩm nhập khẩu không thể mua được ở bất kỳ nơi nào khác, ai nha, để ta nói cho ngươi biết—"

——Nương tử, nương tử, ngươi xem ta mua cao trị tê cóng cho ngươi! ——Nương tử, nương tử, để ta lau cho ngươi... ——Ngươi không cần giặt quần áo nữa, tay của ngươi đều lạnh cóng cả rồi...Ta đi sưởi ấm cho ngươi...

Mùa đông năm ngoái, Tán Đa đã chạy khắp thành mua cho y cao trị tê cóng, cuối cùng bị mọi người vây lại. Hắn liều chết cũng phải bảo vệ hai hộp hương cao, cuối cùng giống như vật quý giá đem đến trước mặt y, một bên nhẹ nhàng xoa tay cho y, một bên lại không cho y làm việc nhà. Lưu Vũ cúi đầu nhìn xuống bàn tay được chăm sóc tốt của mình, không khỏi chạm vào nó.

Hộp cao trị tê cóng kia chỉ bôi một lần, sau này Tán Đa cứ mua thêm về bôi lên người y hàng ngày, bây giờ da dưỡng đến bóng loáng non mịn hơn nhiều. Tán Đa chưa bao giờ nói lời tàn nhẫn với y, hắn thực sự đem y nâng niu trong lòng bàn tay. Nghĩ đến đây, trong lòng Lưu Vũ dâng lên một dòng cảm xúc chua xót, mắt cũng cay cay.

Ông chủ Lý nhìn Lưu Vũ với đôi mắt đỏ hoe ở phía đối diện, hòa thượng quá cao sờ không tới đầu (không hiểu tình huống).

"Lưu huynh?"

Lưu Vũ bị lời nói của hắn ta cắt ngang, quay đầu vội vàng lau nước mắt cố nặn ra một nụ cười lấy lệ: "Cát dính vào mắt ta, chê cười rồi." Vừa lúc ông chủ Lý đang định hỏi câu gì đó, đột nhiên cách đó không xa vang lên một trận ầm ĩ.

"Xe ngựa phía trước dừng lại!!"

"Dừng lại – thiếu phu nhân–"

"Lưu Vũ–!!"

Bọn họ tìm tới rồi sao?! Lưu Vũ giật mình, vén rèm ra thì thấy người Vũ Dã gia đang đuổi theo, sắc mặt của ông chủ Lý thay đổi, hướng ra mã phu quát: "Không được dừng lại! Đi mau!" Sau đó hướng thị vệ hai bên đưa mắt ra hiệu, thị vệ gật đầu ngầm hiểu ý, quay người lên ngựa quay lại phía sau, hai bên người ngựa liền giao chiến.

Nghe bên ngoài có tiếng ồn ào, Lưu Vũ đứng ngồi không yên, bỗng nhiên vang lên một tiếng "Nương tử" khiến y kinh ngạc nhảy dựng lên.

"Tán Đa, là Tán Đa!!" Lưu Vũ vén rèm cửa ló đầu ra— quả nhiên Tán Đa chạy đằng trước, đằng sau còn có hai người đuổi theo hắn, đột nhiên hắn bị đạp ngã xuống đất, hai người vây quanh xông vào đánh, đá hắn.

"Không được đánh hắn!!" Lưu Vũ nắm lấy cổ áo của ông chủ Lý, hét lên, "Không được đánh hắn!! Kêu người của ngươi dừng lại!!"

Y đứng dậy, muốn xuống xe, ông chủ Lý nhanh tay ấn Lưu Vũ xuống: "Nếu bây giờ ngươi đi xuống, liền phải trở về với hắn! Ngươi cả đời sẽ bị trói với tên ngu ngốc đó, ngươi điên rồi sao?"

Ánh mắt Lưu Vũ run lên, ông chủ Lý lại nói: "Ngươi là người trọng tình nghĩa, nhưng ngươi không cần xử trí theo cảm tính. Hắn đối với ngươi tốt nhưng ngươi phải nhớ kỹ, hắn là một tên ngốc—một tên ngốc đó!! Lần này ngươi khó khăn lắm mới thoát ra được, về sau chưa chắc đã có cơ hội!!"

Kẻ ngốc... Hắn là một tên ngốc... Cho dù hắn có đối xử tốt với y như thế nào, hắn cũng chỉ là một tên ngốc... Chẳng lẽ thật sự muốn trở về làm nương tử của tên ngốc đó sao?

Lưu Vũ chần chừ. Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết. Lưu Vũ nhìn thấy Tán Đa bị đè xuống đất, mặt mày xám xịt, bị đánh cho cả người đầy thương tích, tức khắc đầu óc vô cùng phẫn nộ, y hất tay ông chủ Lý ra, vén rèm lên hướng mã phu hô: "Dừng lại — ta muốn xuống xe!"

"Lưu Vũ—!" Ông chủ Lý nắm chặt lấy y, ngẩng đầu ra lệnh cho mã phu: "Không được dừng xe! Đi nhanh lên!!"

Mã phu quất roi ngựa một cái, xe chạy nhanh hơn, Lưu Vũ nhìn lại Tán Đa càng lúc càng xa, trong lòng nóng như lửa đốt. Không biết sức mạnh ở đâu ra, y đá văng ông chủ Lý đang giữ chặt mình rồi nhảy ra khỏi xe, ngã lăn xuống đất hai vòng liền, cắn răng bò dậy, tập tễnh chạy lại.

Ông chủ Lý đứng trên xe ngựa nhìn xuống, lạnh lùng nhìn về hướng Lưu Vũ, ra lệnh cho thị vệ bên cạnh: "Bắt lấy hắn!" Hai gã đại hán tuân lệnh thúc ngựa đuổi theo—

"Tán Đa—!" Lưu Vũ khập khiễng chạy đến giữa đám người, đẩy tên thị vệ thô bạo ra, bổ nhào lên người Tán Đa để bảo vệ hắn.

"Đừng đánh— đừng đánh nữa—"

"Nương tử... Nương tử..." Tán Đa khó khăn ngẩng đầu lên, thấy người bảo vệ mình là Lưu Vũ, kích động không nói nên lời. Hắn chớp chớp đôi mắt dính đầy máu, run rẩy sờ sờ khuôn mặt của Lưu Vũ, cười trong nước mắt: "Nương tử... đừng bỏ rơi ta..."

Nhìn thấy Tán Đa bị đánh đến vỡ đầu chảy máu, Lưu Vũ trong lòng hối hận vạn phần, y ôm chặt lấy Tán Đa liên tục lặp lại: "Ta sẽ không bỏ rơi ngươi... Ta sẽ không bỏ rơi ngươi..."

"Có thể cùng ta về nhà không... Về nhà?"

"A—" Đột nhiên, hai bàn tay thô tráng đem Lưu Vũ kéo đi.

"Tán Đa——"

"Nương tử——"

Tán Đa bất lực nhìn Lưu Vũ bị người kéo đi, nhét vào xe ngựa của ông chủ Lý.

"Nương tử!! Nương tử!!"

Tán Đa tê tâm phế liệt gào lên, nhưng vừa mới đi được hai bước đã bị đẩy ngã xuống đất, sau lưng đột nhiên bị đập mạnh, hắn hét lên, rồi ngất đi.

******

Tán Đa... Tán Đa... Về nhà... Tán Đa...

"Thiếu gia—"

Là ai? Là ai đang gọi ta? Ai? Không biết hôn mê bao lâu, Tán Đa mơ màng mở mắt ra. Những bức tường trắng xóa, gia cụ đơn sơ. Đây là nơi nào? Tán Đa chớp mắt, tầm mắt dần trở nên rõ ràng, hắn nhìn xung quanh, đây hẳn là nơi hắn ở, đây là khách điếm.

"Thiếu gia, người tỉnh rồi?"

Đám hạ nhân thấy hắn tỉnh lại thì vui mừng chạy qua. Tán Đa từ từ ngồi dậy trong ánh mắt mong đợi của mọi người, chỉ cảm thấy sau đầu đau nhói, hắn lấy tay che lại sau gáy bị sưng. Ý thức cùng tri giác chậm rãi trở lại, đầu đau nhói, hắn kêu lên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net