2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợi đến khi tôi mở mắt lần nữa, nam nhân đã không còn ở bên cạnh tôi.

Cảnh vật xung quanh cũng đã thay đổi, từ con đường và cây cối u ám ban đầu, biến thành một cái phòng cỏ nhỏ rách nát, và tôi đang nằm trên một chiếc giường cũ.

Tôi mặc kệ vết thương, vội vàng xuống giường tìm kiếm bóng dáng anh.

Giống như người chết đuối đang tìm kiếm chiếc thuyền cứu sinh, tôi thực sự cần anh ở bên cạnh.

Tôi lao ra ngoài cửa, gió lạnh đột nhiên quét tới, quấy nhiễu từng lỗ chân lông của tôi.

Mây thấp tới mức đã không còn là đêm tối mà đã là hoàng hôn.

Phía trước là một dòng sông lớn mang huyết sắc, thuyền nhỏ lác đác trên mặt nước, tôi đi tới gần quan sát, mới phát hiện ra đều là thuyền giấy.

"Ngươi đã tỉnh?"

Tôi rùng mình, quay đầu liền nhìn thấy một lão bà bà trùm khăn che mặt.

Nội tâm lại lần nữa vang lên tiếng cảnh báo, tôi nhanh chóng giữ khoảng cách với bà ta, sợ bà ta " Sói đói vồ mồi".

Lão bà bà cười ha ha nói: " Không cần sợ."

Bà ta lưng còng, cao đại khái chỉ tới ngực tôi. Cái khăn che mặt màu đen kia lộ ra vẻ thần bí, lại một trận lạnh lẽo thổi tới, lay động chiếc khăn che mặt của bà ta.

Bà ta vậy mà không có ngũ quan.

Dưới khăn che mặt, là một làn da nhăn nhúm, da không có ngũ quan.

Trong nháy mắt đó tôi như bị tạt một gáo nước lạnh từ đầu đến chân, hơi lạnh quanh thân khiến cho tôi như tượng đá mà đứng im tại chỗ.

May mắn bên người không có tấm gương, nếu không tôi nhất định bị bộ dạng xấu xí tái nhợt của bản thân dọa cho sợ.

Tôi cắn cắn đầu lưỡi, dùng cảm giác đau đớn khích thích bản thân, quay người lại lại bị đụng phải gì đó.

Tôi ngẩng đầu, là người mà tôi vẫn luôn nghĩ đến.

" Lưu Vũ, em tỉnh..."

Còn chưa chờ anh nói xong, tôi liền nhanh chóng kéo anh chạy. Có lời gì muốn nói cũng phải bảo toàn cái mạng nhỏ trước đã rồi nói.

Chúng tôi chạy dọc theo dòng sông, bên bờ nở rộ những bông hoa huyết sắc, kiều diễm và đẹp đẽ.

Cánh hoa nhảy múa trong gió, giống như một dải ngân hà ở trong không khí vẩn đục, đầy mê hoặc và lộng lẫy.

Tôi đột nhiên bị kéo lại, vừa quay đầu liền bị anh ôm lấy.

Tôi vùi mặt ở cổ của anh, cẩn thận ngửi ngửi, mùi hương thật quen thuộc, thật an tâm.

"Không có chuyện gì, Lưu Vũ. Em sẽ không có chuyện gì."

Anh lẩm bẩm, rồi buông tôi ra, lại đem ánh mắt chuyển tới trên cánh tay của tôi, ánh mắt chăm chú nhìn một mảng đỏ sậm kia, đau lòng nói: "Còn đau không?"

" Hình như không còn đau nữa." Tôi thành thật trả lời.

Anh cúi người muốn hôn tôi, nhưng có chút do dự, lúng túng nói: "Có thể chứ?"

Tôi nhìn khuôn mặt anh, khẽ gật đầu. Đầu lưỡi của anh rất tự nhiên trượt vào khoang miệng của tôi, dùng đầu lưỡi trêu chọc tôi.

Kĩ năng hôn của anh điêu luyện như vậy, nhất định trước đó đã hôn qua nhiều lần. Mà người hôn anh, tôi đoán chính là tôi.

Anh ôm eo tôi, lưu luyến cánh môi không rời, hơi thở cực nóng vẫn bao vây lấy tôi như cũ, nhưng vẻ mặt của anh phủ đầy vẻ mơ hồ.

Tôi nhíu mày, khó hiểu hỏi anh: "Sao vậy?"

Anh không trả lời.

Tôi lại hỏi anh: "Anh có phải nhớ ra cái gì rồi không?"

Anh lại lắc đầu.

Tôi vội vàng ôm lấy anh, sợ hãi anh sẽ biến mất không ở bên cạnh tôi như lúc nãy.

Tôi quyết định rồi, anh đi nơi nào, tôi liền muốn tới nơi đó.

Chúng tôi chắc chắn đã trải qua một tình yêu mãnh liệt và khắc cốt ghi tâm, dù là mất đi kí ức nhưng tình cảm của tôi đối với anh vẫn không thể xóa nhòa, nó bao phủ từng mạch máu của tôi, cho đến khi khắc sâu trong linh hồn của tôi.

4.

"Ngươi chuẩn bị xong chưa?"

Lão bà bà kia chẳng biết xuất hiện từ lúc nào bên cạnh chúng tôi, tôi vô thức kéo người anh ra sau lưng bảo vệ.

Nhưng anh chỉ nhẹ nhàng từ phía sau ôm lấy tôi, ở bên tai tôi thổi ra hơi ấm: " Không có chuyện gì."

Chân trời bỗng nhiên truyền đến tiếng chuông nặng nề, từ xa mà đến gần, mỗi một tiếng vang giống như đánh vỡ linh hồn của tôi. Mây dần tan, mặt trời lặn, dập tắt hoàng hôn. Một cây cầu dài từ dưới đáy sông nhô lên, nước sông huyết sắc rút xuống.

Trên thân cầu khắc lấy ba chữ-------Cầu Nại Hà.

Trong nháy mắt tôi ý thức được cái gì. Cúi đầu xuống mới phát hiện tôi không có bóng.

Thì ra chúng tôi đang ở Hoàng Tuyền, nơi chúng tôi đi qua chính là sông Vong Xuyên, nổi lên trước mắt, là cầu Nại Hà.

Thì ra nơi này là âm phủ.

"Chúng ta chết rồi sao?" Tôi kinh ngạc hỏi.

Anh nắm chặt tay tôi, trầm mặc.

"Chưa qua cầu Nại Hà, liền chưa tính là chết." Lão bà bà đến gần chúng tôi, tôi đoán có lẽ bà là người dẫn đường dưới Hoàng Tuyền.

"Nhưng hôm này nhất định phải mang đi một," bà ta chỉ ngón tay run rẩy về hướng tôi, lại chỉ về hướng anh, " Ngươi, hoặc là ngươi."

Hai chúng tôi đồng thanh nói: "Dẫn tôi đi."

Anh trừng mắt nhìn bà ta, nói: " Bà đã đồng ý với tôi."

"Đồng ý cái gì?" Dự cảm bất an bao phủ trong lòng, tôi nắm cánh tay của anh, gấp đến mức giọng nói cũng thay đổi: " Bà ta đáp đứng anh cái gì rồi?"

Anh trước tiên hôn một cái lên trái tôi, lại quay đầu nói với lão bà bà: "Cho tôi chút thời gian."

Lão bà bà hóa thành một sợi khói nhẹ biến mất, bên cạnh cầu Nại Hà chỉ còn lại hai người chúng tôi, không, chính xác thì là hai quỷ hồn.

"Em sẽ không cảm động, em sẽ chỉ hận anh cả đời." Tôi hi vọng có thể dùng ngữ khí cường ngạnh rung chuyển quyết định của anh, dù sao anh nhất định sẽ vì tôi mà từ bỏ chính anh, giống như tôi cũng sẽ vì anh mà như vậy.

Anh bất đắc dĩ cười, "Anh hi vọng em có thể hận anh cả một đời, chỉ cần em đừng quên anh."

Trái tim của tôi bị câu nói này hung hăng nắm chặt lấy, đây dường như là lời vĩnh biệt. Tôi quyết không thể cho phép anh cứ như vậy hi sinh bản thân, đây không phải cứu vớt tôi, đây là lăng trì tôi.

Tôi tốn sức suy nghĩ làm sao để anh ngoan ngoãn rời khỏi nơi này, cũng tiện thể tính toán khả năng thành công đưa hai chúng tôi từ âm phủ về dương gian.

Nhưng dù sao cũng là lần đầu tới đến âm phủ, không hiểu quá trình, càng không biết làm sao quay về.

Trong lúc não tôi còn lượn lờ đủ loại ý nghĩ  kỳ quái, lòng bàn chân bắt đầu phát ra ánh sáng trắng, tôi bàng hoàng vội nắm chắc tay anh, dự cảm đây chính là thời khắc sinh ly từ biệt.

"Lưu Vũ, anh còn không nhớ nổi em. Thế nhưng rất kỳ quái là, anh biết anh yêu em."

"Em hiểu, em hiểu. . . Không được rời bỏ em."

Quanh thân tôi dần dần bị ánh sáng trắng bao trùm, mắt bị nước mắt làm mờ đi, cuối cùng chỉ thấy được đôi mắt ôn nhu của anh, và nghe được câu nói sau cùng kia của anh.

"Anh nhớ ra rồi, anh tên Uno Santa."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net