Đã quên hay chưa?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]

Rốt cuộc anh đã quên hay chưa?
Em và anh từng cùng nhau hứa hẹn mỗi một giấc mơ
Mỗi đêm mất ngủ, câu chúc ngủ ngon của anh biến thành nỗi cô đơn
Chỉ có thể ôm lấy em trong hồi ức
Rốt cuộc anh đã quên hay chưa?
Câu "yêu em" là lời hứa hẹn chính miệng anh đã nói ra
Em từng ảo tưởng mỗi đêm khuya vắng lặng
Liệu anh có đang nhớ về em hay không?
————————————————

Lưu Vũ mở mắt ra, phát hiện cậu đang nằm trong phòng bệnh. Đầu cậu có chút đau đớn, mơ màng. Bên cạnh là ánh mắt lo lắng của mẹ.

— Tiểu Vũ, con tỉnh rồi. Con bị ngất bên ngoài được người khác đưa về, làm mẹ sợ muốn chết.

— Mẹ, con không sao.

— Thật sự không sao? Sao lại đột nhiên ngất đi?

— Trời nắng nên con bị say nắng chút thôi, mẹ đừng lo.

— Vậy được rồi, mẹ đi mua đồ ăn cho con. Con nằm nghỉ một lúc đi.

— Vâng.

Cậu mỉm cười nhìn bóng lưng mẹ rời đi. Đến khi cánh cửa khép lại, nụ cười trên môi cậu cũng không thể duy trì được nữa. Cậu đưa tay lên, sợi dây chuyền bạc lấp lánh trên tay cậu khiến cậu biết được những việc vừa xảy ra là sự thật, không phải là giấc mơ.

Tình cảm của cậu và anh, tất cả chỉ là giả thôi sao? Lần trước và cả lần này nữa, chỉ có mình cậu là cam tâm tình nguyện, còn với anh chỉ là trò đùa thôi sao? Khi anh không muốn tiếp tục nữa liền rời đi, mặc cho cậu cố sức mong  đợi.

"Tiểu Vũ, từ giờ để anh ở bên cạnh em, chăm sóc cho em, bảo vệ em, có được không?"

"Tiểu Vũ, em có đồng ý trở thành người yêu của anh không?"

"Anh đã khoá chân em lại rồi. Sau này em sẽ chỉ thuộc về anh thôi."

Cậu nắm chặt sợi dây chuyền, nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi xuống. Trái tim cậu như vỡ ra thành trăm mảnh, đau đớn, thống khổ. Lần này, anh ấy lại một lần nữa bỏ rơi cậu.

Từng lời nói, từng cái ôm, từng nụ hôn mà cậu tưởng rằng là ngọt ngào hoá ra đều là giả. Chỉ có cậu hết lần này tới lần khác ngây thơ tin tưởng. Đối với anh có lẽ chẳng là gì cả, có lẽ cũng đã sớm quên đi.

Nếu ngay từ đầu đã không cần cậu, tại sao còn muốn khiến cậu rung động một lần nữa, khiến cậu lại một lần nữa mở lòng đón nhận anh. Để rồi vẫn phải nhận lấy kết cục như thế. Là cậu không xứng có được tình yêu sao?

————————————————

Nagoya, Nhật Bản là một ngày nắng đẹp. Rikimaru vẫn đến phòng tập như thường ngày. Ai ngờ vừa mở cửa phòng ra đã thấy một bóng đen nằm trên sàn, mùi bia rượu bốc lên nồng nặc, doạ anh sợ hết hồn.

Anh lại gần nhìn thử xem người kia là ai. Người kia sắc mặt tiều tuỵ, đầu lông mày cũng nhíu lại, xem ra ngủ cũng không dễ chịu. Đây chẳng phải là Santa sao? Không phải vẫn đang ở Trung Quốc tận hưởng sao? Sao bỗng dưng lại nằm ở đây, còn trong trạng thái thê thảm thế này.

— Này, Santa...Santa.....

Santa mở mắt ra, ánh mắt mơ màng. Mất một lúc lâu anh mới nhận ra hoàn cảnh hiện tại. Đúng rồi, anh đã trở về Nhật, không còn ở Trung Quốc nữa. Bên cạnh, Rikimaru vẫn đang không ngừng gọi anh, anh khó khăn ngồi dậy.

— Này, tôi hỏi cậu đó. Sao lại đột nhiên trở về, không phải đang vui vẻ với Tiểu Vũ của cậu sao?

Một tiếng Tiểu Vũ này khiến cả người anh run rẩy. Bây giờ, anh không dám nhắc đến, cũng không dám nghe đến cái tên đó nữa. Anh sợ hãi, anh sẽ không kìm được nỗi nhớ nhung mà liên lạc với cậu, tìm đến cậu, rồi lại khiến cậu gặp nguy hiểm.

Thật nực cười, cái tên anh không dám nhắc đến nhất lại là tên người anh yêu. Cũng không biết giờ này cậu đang làm gì, có phải đang thắc mắc tại sao anh không liên lạc với cậu hay không? Cậu đã khoẻ hẳn chưa, vết thương có còn đau hay không? Anh thật sự rất muốn biết.

Trái tim anh đau đớn khiến anh cảm thấy khó thở. Anh lấy một chai rượu, cầm lên uống. Bây giờ, anh thật sự chỉ muốn uống rượu đến mức say mèm. Khi say rồi, anh sẽ ngủ thiếp đi, như thế sẽ không còn đau khổ nữa.

Rikimaru vội vã ngăn anh lại. Nhưng lấy được chia này thì anh cũng đã lấy chai khác. Rikimaru tức giận nắm lấy cổ áo anh:

— Santa, cậu rốt cuộc đang làm gì vậy hả?

Santa ôm đầu, khóc nức nở, khiến Rikimaru sửng sốt. Santa là người luôn rất lạc quan, anh rất ít khi thấy cậu khóc như thế. Chỉ có lần trước... có thể khiến cậu khóc như thế, có lẽ chỉ có một người.

— Riki, em nhớ ra hết mọi chuyện rồi. Tất cả lỗi lầm đều là do em, tại sao người chịu khổ lại là Tiểu Vũ chứ? Lần này, em ấy vì em mà suýt nữa mất mạng... tất cả đều do em...

— Chuyện rốt cuộc là sao?

Sau mấy lời nghẹn ngào của Santa, rốt cuộc Rikimaru cũng hiểu được đại khái. Anh thở dài, không ngờ mọi chuyện lại trở nên như thế. Hai người bọn họ rõ ràng là yêu nhau như thế, tại sao phải chịu khổ như vậy.

Mấy ngày sau đó, Santa đều suốt ngày uống rượu, trạng thái không hề tốt chút nào. Rikimaru định ngăn cản, nhưng nhìn ánh mắt buồn bã, đau khổ, tuyệt vọng ấy lại không có cách nào.

Santa say rồi, anh cũng không biết rốt cuộc mình đã uống bao nhiêu rượu. Nhưng mà tại sao, càng uống, hình ảnh của cậu lại càng hiện ra trước mắt anh, khiến anh càng tỉnh táo. Anh thật sự rất nhớ cậu, rất muốn nhìn thấy cậu, nghe giọng nói của cậu.

Anh lục tìm điện thoại, thông báo có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của cậu. Anh mở lên, đều là tinh nhắn thoại của cậu. Anh bấm mở từng cái một, vừa nghe vừa khóc.

"Santa, anh đang ở đâu vậy? Sao không trả lời điện thoại của em?"

"Tin nhắn của em, sao anh vẫn chưa đọc? Anh không trả lời là em giận đó."

"Em đau quá, anh mau đến an ủi em đi. Anh nói sẽ chăm sóc cho em mà."

"Santa, em chờ anh lâu như vậy rồi. Anh không đến thăm em sao?"

"Vết thương của em có chút đau, nhưng không sao, em vẫn chịu được, em sẽ không khóc đâu. Vì anh không ở đây, sẽ chẳng có ai dỗ dành em cả."

"Cô y tá hôm nay có chuyện buồn thì phải, cô ấy truyền dịch cho em mấy lần vẫn không được. Tay em cũng sưng lên rồi. Anh đến đây đi, cô ấy sẽ không dám bắt nạt em nữa."

"Santa, anh có việc bận sao, cũng không chịu liên lạc với em?"

"Anh nhớ phải nghỉ ngơi, ăn uống đầy đủ, không được mệt mỏi quá, biết không?"

"Hôm nay bác sỹ nói vết thương của em liền rất tốt, nghỉ ngơi một thời gian nữa là có thể xuất viện rồi. Lúc đó, anh đến đón em, được không?"

"Em thật sự rất nhớ anh, Santa."

"Anh không xảy ra chuyện gì chứ? Mau gọi cho em đi, em rất lo cho anh."

"Santa, lâu như vậy rồi, sao anh vẫn chẳng có chút hồi âm nào? Em làm sai chuyện gì khiến anh giận sao? Nếu vậy thì em xin lỗi, anh đừng giận được không? Đừng mặc kệ em mà."

"Santa, nếu anh vẫn không chịu trả lời, em sẽ khóc đấy. Anh nỡ để em khóc sao?"

"Anh chán ghét em bị bệnh tâm lý sao? Đừng vậy mà, nếu anh cũng chán ghét em, em biết phải làm sao?"

"Santa, anh thật sự không cần em nữa sao?"

Santa đau đớn ôm lấy đầu, gục xuống sàn nhà. Từng câu nói của cậu như nhát dao đâm vào trái tim anh vậy. Lo lắng, bất an đến nghẹn ngào, từng câu từng chữ đều khiến tim anh nhói lên. Cậu có phải đã khóc không?

Tính cách cậu như thế, lúc nào cũng nghĩ cho người khác, nhận thiệt thòi về mình. Tại sao cậu không trách anh, không giận anh mà lại nhận lỗi về mình như thế? Tất cả đều là tại anh, cậu tốt đẹp như thế, càng khiến anh đau lòng.

"Tiểu Vũ, không phải lỗi của em đâu. Em tốt đẹp như vậy, đừng vì anh mà đau lòng nữa. Hãy quên anh đi, như thế mới là tốt nhất."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net