Khoảng cách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]

Ngoài em ra, anh có thể quên đi cả thế giới này
Ngày và đêm là khoảng cách giữa hai ta
Em chỉ có thể xuất hiện trong trái tim anh
Bỗng chợt anh cảm thấy thật cô đơn
Nhưng lại chẳng có ai để tâm sự
Chuyện tình yêu này vốn là do anh đơn phương tạo nên
Thời khắc đó anh đã quên cả bản thân mình.
————————————————

Lưu Vũ đưa tay ôm lấy ngực, cảm thấy có chút trống rỗng, giống như thiếu mất một thứ gì. Nước mắt cậu vẫn không ngừng chảy xuống, khiến cậu cũng không hiểu được bản thân mình bị làm sao.

Cậu đưa tay, gạt đi dòng nước mắt, cố gắng bình ổn lại cảm xúc. Cậu muốn biết chuyện gì đang xảy ra, muốn biết được tại sao mình lại như vậy. Cậu lục tìm điện thoại, bấm gọi cho mẹ.

— Tiểu Vũ, con đang ở đâu thế, sắp về chưa? Đến giờ cơm rồi đó.

— Mẹ, có phải con đã từng quên chuyện gì không?

— Sao con lại hỏi thế? Không phải mẹ đã nói rồi sao, không có chuyện gì hết.

— Mẹ, mẹ có biết một người tên là Santa không?

— Santa? Sao con lại biết cái tên này?

— Quả nhiên là mẹ biết anh ấy.

— Tiểu Vũ, con đang ở đâu? Có phải con đã gặp người tên Santa đó không?

— Mẹ, thật ra anh ấy là gì của con vậy?

— Tiểu Vũ, nghe lời mẹ, tránh xa cậu ta ra. Cậu ta sẽ làm tổn thương con.

— Anh ấy không hề làm tổn thương con, còn đối xử với con rất tốt.

— Cậu ta đang lừa con đó, Tiểu Vũ.

— Mẹ, anh ấy bị thương rồi, ngã từ trên núi xuống. Nhưng mà tại sao nhìn thấy anh ấy nằm trên giường bệnh, con lại khóc thế? Anh ấy rốt cuộc là gì của con vậy? Mẹ có thể nói cho con không?

Giọng Lưu Vũ nghẹn ngào, nước mắt của cậu lại vô thức rơi xuống. Cậu cố nén khỏi tiếng nức nở, yên lặng mà khóc.

— Tiểu Vũ....

— Mẹ, tại sao con lại quên mất anh ấy vậy? Anh ấy dường như rất quan trọng với con cơ mà, sao con lại quên đi?

— Vì cậu ta đã từng tổn thương con. Cậu ta không xứng được con nhớ đến, Tiểu Vũ.

— Nhưng mẹ, tim con đau quá, tại sao vậy? Con đã rất sợ khi thấy anh ấy cả người đầy máu, hôn mê bất tỉnh. Con sợ anh ấy sẽ rời khỏi con.

— Tiểu Vũ...

— Mẹ, anh ấy là người con yêu, có phải không?

— Tiểu Vũ, đừng hỏi nữa. Tất cả mọi chuyện đã qua rồi, để nó qua đi, có được không?

— Con không muốn mãi mơ hồ như thế này. Con muốn biết được sự thật.

— Sự thật đó không có gì tốt đẹp cả. Nghe lời mẹ, quên đi được không?

Lưu Vũ không trả lời, cậu im lặng. Cậu vốn dĩ đã quên đi nhưng anh lại xuất hiện. Anh khiến cho cậu biết được có những thứ không phải nói quên là có thể quên được.

Có những thứ đã khắc quá sâu, đến một ngày sẽ bộc phát ra. Giống như hôm nay, anh bị như vậy khiến cậu cảm thấy đau đớn, giống như bản năng vậy, không thể hiểu được.

Là vì người đó là anh sao, là bởi vì anh đối với cậu rất quan trọng. Thế nên cho dù cậu không còn nhớ nhưng vẫn cảm nhận được sợ hãi khi đánh mất. Anh vẫn có thể khiến cho cậu đau lòng như thế.

Có những thứ tình cảm đủ đậm sâu sẽ không bị ngăn trở bởi bất cứ thứ gì. Bất kể cách biệt thời gian, khoảng cách, chỉ cần trong trái tim họ vẫn còn tồn tại một ý niệm không muốn quên đi. Chỉ cần cả hai không muốn từ bỏ thì không gì có thể chia cách được.

Nếu như cậu viết lại trong quyển sổ đó, tức là cậu không muốn quên đi. Có lẽ ký ức đó không thật sự tốt đẹp nhưng cậu vẫn không muốn quên. Là vì anh sao? Vì không muốn quên đi anh, có phải không?

Cậu muốn biết tất cả, muốn biết được quá khứ của cả anh và cậu. Cậu muốn biết rốt cuộc tình cảm của cậu dành cho anh có giống như cậu nghĩ hay không. Anh quay trở về tìm cậu, cậu không muốn mình lại bỏ lỡ.

Cậu cúp máy, lặng lẽ nhìn vào trong phòng Hồi sức tích cực. Santa nằm trên giường, vết thương băng kín, gương mặt tái nhợt. Cậu muốn biết anh rốt cuộc có ý nghĩa gì với cậu.

"Santa, khi tỉnh lại, anh có thể nói cho em biết không, chuyện giữa chúng ta rốt cuộc là gì, mà khiến cho mẹ không muốn em biết. Liệu có phải giống như mẹ em nói, anh đã từng tổn thương em không?"

Lúc này, sau khi Lưu Vũ cúp điện thoại, mẹ cậu vội vàng gọi lại nhưng cậu đã tắt máy. Bà vội vàng gọi điện cho Tô Kiệt, anh họ của Lưu Vũ.

— A Kiệt, Tiểu Vũ vừa gọi điện cho dì, hỏi về Santa.

— Dì nói sao? Sao Tiểu Vũ lại biết được cái tên đó.

— Dường như nó đã gặp được Santa, còn hỏi dì có phải nó đã quên chuyện gì không, nó hỏi dì đã xảy ra chuyện gì. A Kiệt, nếu nó nhớ ra mọi chuyện thì phải làm sao?

— Dì tạm thời đừng lo, Tiểu Vũ muốn nhớ lại phải dùng phương pháp đặc thù, không giống như người mất trí nhớ bình thường khác.

— Nhưng dì vẫn lo lắng, hơn nữa Tiểu Vũ hình như đang ở cùng Santa, dì sợ cậu ta sẽ làm tổn thương nó.

— Dì có biết hiện giờ Tiểu Vũ đang ở đâu không? Cháu sẽ đến xem sao.

— Tiểu Vũ chắc có lẽ đang ở bệnh viện, Santa dường như là bị thương.

— Được, cháu sẽ đi tìm thử. Dì đừng lo.

— A Kiệt, cháu đem Tiểu Vũ về đây cho dì. Đừng để nó bị tổn thương.

— Vâng, cháu sẽ không để cậu ta làm hại Tiểu Vũ nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net