Kiếp sau không chắc sẽ còn gặp được anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]


Kiếp sau cũng không nhất định còn có thể gặp được anh
Cho nên em rất thận trọng, không dám lơ là
Dùng hết toàn bộ sức lực
Một cách cẩn thận để yêu anh
Sợ rằng nếu để mất anh, tất cả đã quá muộn rồi.
————————————————

Sáng ngày hôm sau, Tô Kiệt lái xe đến đón Lưu Vũ. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, cậu bước lên xe, cùng đi tới chỗ bác sỹ Lâm.

Đến nơi, Tô Kiệt đứng chờ ngoài cửa, một mình cậu đẩy cửa bước vào. Nơi này tạo cho cậu cảm giác rất thoải mái, không hề gò bó như một phòng khám bệnh thông thường.

Cậu đã từng đến đây nhiều lần để điều trị tâm lý. Không ngờ lại một lần nữa quay lại đây.

— Chú Lâm.

— Tiểu Vũ, cháu đến rồi. Cháu ngồi đi.

— Cảm ơn chú.

— Được rồi, bây giờ chú sẽ hỏi cháu một số việc, cháu trả lời thành thật với chú, được không?

— Dạ, cháu hiểu.

— Chú nghe nói nhân cách kia của cháu lại xuất hiện, còn liên quan đến sự xuất hiện của một người, đúng hay không?

— Vâng, đúng vậy. Từ khi gặp Santa, nhân cách đó lại xuất hiện. Hơn nữa hắn muốn hại anh ấy.

— Vậy sau đó cháu có nhớ chuyện gì xảy ra không?

— Hắn xuất hiện rất ít, thời gian cũng không dài, cháu không nhớ được gì cả.

— Vậy người tên Santa đó có gì đặc biệt không?

— Cháu cảm thấy anh ấy rất quen thuộc. Khi anh ấy gặp nguy hiểm, cháu cảm thấy đau lòng, sợ hãi.

— Vậy cháu đã từng gặp Santa sao?

— Theo trí nhớ của cháu thì chưa từng. Nhưng cháu cảm nhận được cháu đã quên đi một phần ký ức.

— Vậy là cháu nghĩ rằng, Santa nằm trong phần ký ức đã mất của cháu. Khi gặp lại cậu ấy, nhân cách kia mới xuất hiện, muốn hãm hại cậu ấy, phải không?

— Vâng. Chú Lâm, chú biết chuyện cháu mất trí nhớ phải không?

—Chuyện này...

..........

Lưu Vũ bước ra khỏi phòng, Tô Kiệt vội vàng tiến đến. Không rõ bác sỹ Lâm cùng cậu đã nói chuyện gì, sắc mặt của cậu có chút trắng, ánh mắt cũng suy tư không biết đang nghĩ ngợi điều gì.

— Tiểu Vũ, bác sỹ Lâm nói sao?

— Không sao, chỉ nói em nghỉ ngơi nhiều hơn, tránh kích thích quá lớn thôi.

— Vậy là tốt rồi.

— Kiệt ca, anh về trước đi. Em muốn đi chơi một chút cho khuây khoả.

— Nhưng...

— Em không sao, bạn em cũng sắp đến đón em rồi. Anh cứ về trước đi, đừng lo.

Sau một hồi, Tô Kiệt cũng lên xe rời đi. Lưu Vũ khẽ dựa vào hành lang, đứng lặng một hồi. Mãi lâu sau, cậu lấy điện thoại ra, bấm gọi cho Santa.

Đầu dây bên kia bắt đầu có tiếng chuông đổ, trái tim cậu cũng có chút nôn nóng.

— Alo. Tiểu Vũ, em gọi cho anh có chuyện gì sao?

Nghe được giọng nói của anh, trái tim cậu khẽ run lên. Cậu cố gắng tỏ ra thật bình thường, trả lời anh.

— Không có chuyện gì thì không được gọi cho anh sao?

— Đương nhiên không phải thế. Anh không nghĩ em lại cho anh giờ này thôi.

— Santa, anh có rảnh không? Đến đây đón em đi.

— Được, em đang ở đâu, anh đến ngay?

...........

Lưu Vũ đứng chờ ở bên đường. Cậu ngẩng lên nhìn ngắm bầu trời. Trời hôm nay thật trong xanh, là một ngày rất đẹp. Một chiếc xe dừng lại trước mặt cậu, một bóng dáng cao lớn bước xuống.

Santa mỉm cười bước lại gần cậu. Cậu ngước lên nhìn anh. Anh bước tới thế giới của cậu, giống như đem lại ánh sáng cho cậu vậy. Anh cao lớn, vững chãi, đủ cho cậu dựa vào.

Trong mắt anh bây giờ, tràn ngập hình ảnh cậu. Nụ cười của anh khiến cậu cảm thấy thực sự ấm áp, an tâm. Anh là thật sự đối tốt với cậu, sẽ không làm tổn thương cậu, có phải không?

..........

— Thật ra thì chuyện năm đó, ta nghĩ cháu cũng nên biết. Cuối cùng không thể cứ mãi giấu cháu được. Hồi phục ký ức, có lẽ sẽ có lợi với tình trạng hiện giờ của cháu.

— Chú Lâm, chú nói thật sao?

— Năm đó, ta cũng không rõ cháu xảy ra chuyện, bị đả kích nặng, dẫn đến trầm cảm. Mẹ cháu sợ cháu nghĩ quẩn nên đã đưa cháu tới đây, bảo ta giúp cháu xoá đi phần ký ức đó. Thế nhưng khi đó cháu nhất quyết không chịu đồng ý. Cuối cùng, mẹ cháu khóc lóc, đau khổ van xin, mới khiến cháu chấp nhận thực hiện liệu pháp tâm lý này.

Ta đã dùng liệu pháp thôi miên, tự ám thị để tạo ra một ký ức giả cho cháu, nên ký ức của cháu vẫn luôn nguyên vẹn. Không ngờ được, sau đó lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhân cách thứ hai của cháu xuất hiện. Ta đã phải giúp cháu điều trị suốt một năm trời mới tốt lên.

Không ngờ cuối cùng nhân cách đó lại xuất hiện lần nữa. Xem ra cậu tên Santa đó là phần ký ức quan trọng của cháu, mới có thể kích thích nhân cách kia như vậy. Hoặc là nói nhân cách đó của cháu, chỉ vì Santa nên mới xuất hiện. Xem ra năm đó cháu nhất quyết không chịu quên đi, cũng là vì cậu ấy.

— Vậy phải làm sao cháu mới có thể nhớ lại được?

— Lần trước, cháu đã thực hiện liệu pháp này một lần, tâm lý của cháu đã bị tổn thương, không thể tiếp tục thực hiện nữa. Cháu chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình để nhớ lại. Có thể Santa sẽ là mấu chốt của chuyện này.

............

Tiểu Vũ, em sao vậy? Ngẩn người lâu như vậy?

— Em không sao. Là bị vẻ đẹp trai của anh làm cho ngây người.

— Thật sao? Không ngờ Tiểu Vũ lại thích ngắm anh như thế. Sau này cho em ngắm cả đời được không?

— Ai thèm ngắm anh cả đời chứ?

— Thế mà vừa rồi có người bị vẻ đẹp trai của anh hớp mất hồn đấy. Không phải là em sao?

— Ủa là ai vậy, sao em không biết?

— Em đúng là vô lương tâm. Vừa nói xong liền trở mặt không nhận. Anh đau lòng quá.

— Haha, được rồi. Anh đẹp trai nhất, được chưa?

— Vậy em phải hôn anh một cái an ủi, anh mới chịu.

Anh nghiêng đầu về phía cậu vòi vĩnh. Cậu bật cười, khẽ nhìn xung quanh không thấy có ai, liền nhón chân lên, khẽ hôn lên má anh.

Không ngờ anh vậy mà đột nhiên xoay lại, nụ hôn ấy dừng trên môi anh. Cậu nhận ra cảm giác không đúng lắm, liền mở mắt ra, thấy ánh mắt trêu chọc của anh. Mặt cậu đỏ lên, vội vàng lùi về sau.

— Santa, anh là đồ xấu xa.

— Được rồi, không chọc em nữa. Chúng ta đi thôi, đứng đây lâu quá rồi.

Anh khẽ đặt tay lên eo cậu, đẩy cậu vào trong xe, sau đó cũng theo vào, đóng cửa lại.

— Em muốn đi đâu?

— Chúng ta đi siêu thị đi. Gần trưa rồi, em muốn đến chỗ anh. Em sẽ nấu cơm cho anh.

— Thật sao? Em còn biết nấu ăn?

— Đương nhiên, em nấu rất giỏi đó. Lát sẽ cho anh thấy tài năng của em.

— Cực kỳ mong đợi.

Anh vui vẻ nhìn cậu, giống như một đứa trẻ được cho cái kẹo vậy, hết sức dễ thương. Cậu thu tất cả biểu cảm của anh vào đáy mắt, trong lòng âm thầm quyết định.

"Santa, em không biết trong quá khứ đã từng xảy ra chuyện gì, khiến em trở nên như thế. Nhưng lần này, em lựa chọn tin anh, tin tưởng anh sẽ không làm tổn thương em. Vì vậy, đừng làm em thất vọng, có được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net