Chap 22 (17+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lý Nhị đã chết... Vậy chẳng phải đầu mối đứt đoạn rồi sao?"

Lưu Vũ tựa vào tường, nhìn mặt trăng ngoài cửa sổ nặng nề thở dài, nói. 

Tán Đa vẫn giữ nguyên dáng vẻ trầm mặc, liếc y một cái rồi vươn tay kéo y lại.

"Ngươi đừng dựa vào tường, lạnh." Hắn kéo y vào trong ngực, phủi phủi nhánh cỏ sau lưng y. Lưu Vũ ngày thường ưa sạch sẽ, đi theo hắn lại bị nhốt vào nhà lao âm lãnh bẩn thỉu chịu tội, còn không biết chờ đợi bọn họ là cái gì. Tán Đa miên man suy nghĩ một hồi, trong lòng tràn đầy áy náy.

"Nhưng giờ phải làm thế nào?" Lưu Vũ thấy hắn không nói một lời chỉ vuốt ve mình coi như trấn an, có chút vội vàng nhỏ giọng hỏi: "Chàng không lo lắng sao?"

"Sốt ruột chứ..." Tán Đa nhíu mày nói: "Ngươi đường đường là Tướng quốc công tử, cùng ta ngồi trong tù..."

Lưu Vũ đặt tay lên cổ hắn hù dọa nói: "Ta nói là chuyện bên ngoài, chàng không lo nghĩ gì sao? Làm sao chúng ta ra ngoài được?"

Tán Đa sờ sờ bả vai y an ủi: "Nhạc phụ vẫn âm thầm bảo vệ ngươi, ngươi yên tâm, mấy ngày nay nhất định sẽ phái người đón ngươi ra ngoài!"

"Ta nói chàng ..." Lưu Vũ nắm lấy tay áo của hắn, xụ mặt xuống đe dọa: "Ta muốn cùng chàng ở chung một chỗ!"

"Ta không sao..." Tán Đa siết chặt cánh tay ôm y vào lòng, cười hì hì: "Ta nhất định sẽ ra ngoài được, chính là ngươi —— sau khi ra ngoài muốn nói sao cũng được."

Lưu Vũ nghe ra ý tứ ẩn sau lời nói của hắn, kinh ngạc nhìn hắn thật lâu, trái tim đột nhiên thắt chặt.

"Ý chàng là sao? Phụ thân chẳng lẽ không thể..." Y còn chưa nói xong, Tán Đa đã cúi đầu hôn y. 

Lưu Vũ vốn còn muốn tiếp tục truy vấn, lại bị môi hôn ngọt ngào của hắn làm cho đại não hỗn độn, muốn tránh thoát cũng khó, nương theo khe hở đổi khí đứt quãng hỏi hắn, lại bị tên này giảo hoạt tránh nặng tìm nhẹ.

"Chàng thì phải làm sao ... Ta sẽ đi cầu xin phụ thân... để được ở cùng chàng..."

"Ngoan..." Hắn ngắt lời y, dịu dàng nhìn y, nụ cười càng sâu: "Ta thật sự không sao đâu, đừng lo lắng..."

Trái tim Lưu Vũ run lên, ra sức xua đuổi những ý niệm đáng sợ trong đầu, vừa tức giận vừa cảm thấy khó chịu.

"Lỡ như... Vương Khuê kia thật muốn xuống tay..." Vậy sau này chẳng phải là khó gặp lại...

Lưu Vũ dần dần chỉ hận năng lực của mình không tốt, chẳng thể giúp đỡ hắn bao nhiêu, chỉ có thể dùng thân thể an ủi hắn. Ngượng ngùng nắm lấy tay Tán Đa phủ lên ngực, ngực sữa mềm mại bị cách một lớp quần áo xoa xoa, bị tình dục nuôi dưỡng mấy ngày liền chẳng mấy chốc huyệt khẩu dính ướt tiết khố. Một đôi mông tròn trơn bóng chống lên trên vật cứng rắn cường thế chờ phát động, huyệt đạo mềm mại gắt gao mút chặt nhục bổng, mang theo khoái cảm ma sát huyệt nhục, hung hăng đi vào, mị huyệt lại khẩn cấp si mê xâm lấn của nhục bổng. Tán Đa phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, lập tức bị Lưu Vũ nuốt vào trong bụng, tầng tầng lớp lớp huyệt nhục ấm áp gắt gao bao bọc hắn, chậm rãi lắc lư vòng eo lộ ra thịt mềm ở cửa hang. Dâm dịch dính dính vương đầy nơi hai người dây dưa, theo thanh âm thân thể giao hợp bị trút ra văng khắp nơi.

"Hai người vừa mới bị bắt vào là người từ Hạnh Thành tới, còn có con trai út nhà Tướng quốc!"

Bỗng nhiên từ ngoài cửa xa xa truyền đến tiếng bước chân, đầu óc Lưu Vũ như sét đánh giữa trời quang, cả người căng thẳng, đem Tán Đa xoắn đến thiếu chút nữa tiết ra.

"Vương gia an an ổn ổn thì không làm, lại muốn tới đây khuấy lên nước đục, đáng đời ——"

Một thanh âm khác khinh thường, tiếng bước chân càng ngày càng gần, Lưu Vũ cả kinh muốn đứng lên, nhưng Tán Đa làm sao nỡ, siết eo y dùng sức đẩy lên một cái.

"Ô..." Nhục bổng thao lộng càng nhanh hơn, Lưu Vũ cắn chặt môi dưới sợ hãi bản thân dưới khoái cảm tầng tầng lớp lớp nhịn không được lớn tiếng kêu lên, một bên hung dữ dùng ánh mắt cảnh cáo Tán Đa, vừa định nâng người lên, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân kia rẽ sang một bên, thanh âm càng ngày càng xa rồi dần dần biến mất. Lưu Vũ thở phào nhẹ nhõm, lúc này Tán Đa hung hăng ấn y xuống, chỉ nghe phốc một tiếng, hoa huyệt vốn nhả ra một nửa nhục bổng lại bị ép nuốt toàn bộ, nhục huyệt mẫn cảm vừa mới cao trào xong làm sao còn chịu được, Lưu Vũ kinh hãi kêu lên, lời nói cũng không rõ ràng.

"Ừm a... Không, không được!... Á......"

Lưu Vũ ngồi trên người Tán Đa, trọng lượng toàn thân đem hoa huyệt gắt gao đặt ở trên gậy thịt, hoa huyệt dưới thân bị quấy làm cho lầy lội không chịu nổi, tiết khố ướt đến không dám nhìn thẳng, eo mông không khống chế được theo gậy thịt của Tán Đa đong đưa lên, si mê rên rỉ muốn bị đâm càng sâu hơn. Cự vật đẩy cửa tử cung của y mở ra, ra sức xông thẳng vào trong tử cung, khi tìm được điểm mẫn cảm lại hung ác chống đỡ chỗ đó. Lưu Vũ ôm cổ Tán Đa, nhiệt liệt hôn hắn, đầu lưỡi mút cũng có thể mang đến khoái cảm, giương đôi môi ướt át mềm mại câu dẫn hắn.

"Ưm...a" Nước bọt không kịp nuốt theo khóe miệng chảy xuống, lại bị Tán Đa theo cằm liếm lên hôn trở về, đầu lưỡi Lưu Vũ vừa mềm vừa đầy đặn, lúc Tán Đa quấn lấy tựa như sợ hãi né tránh, lại tựa như triền miên nửa muốn cự tuyệt nửa nghênh đón. Lưu Vũ bỗng nhiên mở to hai mắt vô thần, lưỡi mềm cũng quên động tác, nhục huyệt co rút.

Tán Đa biết Lưu Vũ sắp tới cao trào, cũng không hề trêu chọc nữa, mỗi lần đều đùa bỡn đâm sâu vào trong tử cung, toàn bộ đưa vào, sảng khoái mãnh liệt làm, sau đó toàn bộ bắn vào, tinh dịch nóng bỏng phun vào nhục huyệt đạt cao trào. Lưu Vũ nhịn không được đưa tay xoa xoa thân ngọc bị lạnh nhạt vài cái, trước sau cùng nhau lên đỉnh.

Tán Đa chậm rãi rút côn thịt ra, nhục huyệt mẫn cảm còn run lên kích động co rút, triền miên không nỡ giữ lại. Lưu Vũ xụi lơ nằm sấp trên người Tán Đa thỏa mãn thấp giọng hừ hừ kêu, hai chân bủn rủn hữu khí vô lực kẹp lấy đùi hắn, sảng khoái đến quên hết thảy. Hoa huyệt trống rỗng hai ngày được đút no, vô cùng trơn mượt. Mặt trăng bên ngoài cửa sổ nhút nhát trốn trong những đám mây. Tán Đa vuốt ve Lưu Vũ đang ngủ say, nụ cười dần dần biến mất, giữa hai hàng lông mày lại không thể giấu được tâm sự.

Tình hình tai họa càng ngày càng nghiêm trọng, dân chúng bình thường đến bây giờ đã phải trả giá muối và nước cao, dần dần càng ngày càng có nhiều người bắt đầu tin tưởng lời đồn trước đó về việc trời giáng tai họa thực chất là tham quan, uy tín của quan phủ vốn lung lay sắp đổ càng thêm không chịu nổi nữa. Không biết là ai để lộ tin đồn, nói là quan phủ bắt hai vị thiện nhân bố thí, trước nha môn tụ tập không ít dân chúng đến kêu oan. Tiếng hô thỉnh cầu phóng thích hai vị càng ngày càng cao, quan nha không thể không phái quan binh ra ngăn cản, nhưng chờ tri phủ đi ra ứng phó, đột nhiên trong đám người không biết ai rống một tiếng ——

"Muối này không mua nổi, nước cũng không mua nổi, còn bắt người bố thí! Các người có phải muốn chúng tôi chờ chết không? Rốt cuộc có phải là lấy cứu trợ thiên tai của triều đình bán cho chúng tôi hay không?!"

Trong đám người phát ra một tiếng rống giận thật lớn, cũng không biết là ai đi đầu cùng quan binh đánh nhau, giờ phút này tri phủ cũng rối loạn trận tuyến, hoảng hốt khẩn trương sai nha dịch trấn áp. Nhưng như vậy càng có nhiều người nhào tới, trong lúc nhất thời hiện trường đại loạn. Đang hỗn loạn, đột nhiên xa xa truyền đến một tràng tiếng vó ngựa dồn dập cùng tiếng binh lính chạy bộ. Chỉ thấy một nam tử oai vệ với bộ râu dài, uy phong lẫm lẫm cưỡi trên ngựa giơ cao dụ thư.

"Triều đình phát trăm vạn bạc để giúp đỡ bá tánh, nhưng e không đủ nhân lực, sợ quan lại tham ô, liền phái Trương Huỳnh làm tuần phủ để đôn đốc —"

Tri phủ cuống quít dập đầu tiếp chỉ, đang suy nghĩ làm thế nào để khoản đãi ứng phó vị Trương đại nhân nổi danh mạnh mẽ vang dội này, chắc hẳn phải mất một phen công phu. Quả nhiên Trương Huỳnh rất nhanh liền hỗ trợ nha môn đem dân chúng gây sự dẹp loạn, đang lúc tri phủ âm thầm cao hứng, lại nghe vị khâm sai đại thần này lạnh lùng nói ——

"Nghe nói mấy ngày trước còn bắt giữ Cửu vương gia cùng phu nhân. Có chuyện này không?"

Trương Huỳnh theo tri phủ đi đại lao, khi nhìn thấy hai người bị giam giữ, trên khuôn mặt ngăm đen lộ ra không vui rõ ràng, tri phủ nháy mắt cho nha dịch mở cửa.

Trương Huỳnh một bước tiến lên đỡ Tán Đa cùng Lưu Vũ, tất cung tất kính hành lễ nói: "Tham kiến Cửu vương gia cùng Lưu công tử, thứ cho thần đến muộn, để cho hai vị chịu khổ ——" Dứt lời liền cho người thả hai người bọn họ ra ngoài.

Tri phủ thấy thế cuống quít ngăn lại: "Trương đại nhân, chuyện Vương gia bên này vừa rồi cũng đã nói qua... Chuyện này... Nếu thả ra... Hạ thần biết giải thích thế nào với đô đốc đây..."

"Ồ? Vương gia bố thí làm việc thiện cứu dân gọi là lan truyền tin đồn vu khống quan phủ—" Trương Huỳnh ý vị thâm trường nhìn tri phủ một cái, cười lạnh nói: "Thánh thượng phái thần xuống cũng là vì hiệp lực cứu trợ thiên tai, đồng thời vừa vặn có thể điều tra việc này, rốt cuộc là lời đồn hay là... có nguyên nhân, tin tưởng không lâu sau sẽ điều tra rõ, trả lại công đạo cho người tốt, ngài nói có phải không, tri phủ đại nhân?"

"Nhưng bên kia Vương đại nhân hạ thần phải giải thích như thế nào..."

"Ta đi nói chuyện với hắn ——" Đã như vậy, tri phủ cũng không tiện nói thêm gì nữa, liền đem hai người trong lao thả ra ngoài.

Sau khi hai người đi ra, Trương Huỳnh phái người hộ tống Lưu Vũ trở về khách điếm, lại nói chuyện với Tán Đa một canh giờ sau mới thả đối phương trở về. Lưu Vũ còn chưa kịp hỏi, Tán Đa vừa trở về liền bắt đầu vội vàng thu thập đồ đạc, chỉ chốc lát sau liền dẫn y đi từ cửa sau tránh tai mắt, vòng qua mấy vòng mới đi tới trước một chiếc xe ngựa đang chờ.

"Trương Huỳnh an bài." Tán Đa kéo y vào, Lưu Vũ ngồi vững chỉ nghe Xuân Tường quất roi, xe ngựa vội vàng chạy đi. 

Lưu Vũ mất rất lâu mới bình phục tâm tình, y nhìn thoáng qua thần sắc ngưng trọng của Tán Đa, thấp giọng hỏi: "Đây đều là chàng tính toán từ trước?"

Tán Đa một đường cảnh giác quan sát bốn phía, đối với câu hỏi của Lưu Vũ chỉ nhẹ nhàng gật đầu coi như trả lời, điều này làm cho Lưu Vũ có chút tức giận. Y bực bội nắm lấy tay Tán Đa, hỏi: "Vậy lúc ở trong nhà lao ta hỏi chàng, tại sao chàng không nói?!"

Tán Đa cúi đầu nhìn y nắm lấy tay mình, trả lời một cách hợp lý: "Ta không muốn ngươi lo lắng."

Lưu Vũ nghe vậy càng tức giận, tức giận đến một câu cũng không nói nên lời, chỉ trừng hắn một cái, biểu tình băng lãnh đến cực điểm, hất tay áo hắn ngồi sang một bên không lên tiếng.

Tán Đa đoán được y sẽ như vậy, buông rèm xuống ngồi cạnh, nhẹ nhàng giải thích: "Ngươi càng biết nhiều, đối với ngươi càng không tốt... Thà ngươi không biết gì còn hơn ... Ta không muốn ngươi bị cuốn vào... Nên chỉ có thể đưa ra hạ sách này..."

Lưu Vũ nhìn ra ngoài của sổ, một chút cũng không muốn để ý tới hắn. Tán Đa biết tính nết của Lưu Vũ, hắn thử thăm dò nắm tay y, bị người này bỏ qua hai lần lại quấn lấy, gắt gao giữ lại mấy lần sau đó nắm không buông, ôm eo y thâm tình nói: "An toàn của ngươi so với mọi thứ đều quan trọng hơn... Trước khi làm bất cứ điều gì ... Ta phải suy nghĩ về điều này trước... Ngươi có thể trách ta, nhưng ta nhất định phải làm thế, vô luận là hiện tại hay là sau này..."

Lưu Vũ bị câu nói này của hắn làm cho mềm lòng hơn rất nhiều, nhưng trong lòng lại cảm thấy buồn bực, y rũ mắt xuống, mân mê đầu ngón tay, lẩm bẩm: "Có phải chàng... Không muốn ta đến đây... Làm chàng thêm phiền phức..."

Nắm chặt lấy tay y, Tán Đa xoa xoa eo y đem cả người y ôm vào trong ngực.

"Ngươi có biết ta đã nghĩ gì khi ngươi tới không?"

Lưu Vũ ngước mắt lên, run rẩy nhìn hắn. Gương mặt tuấn tú của Tán Đa đến gần, trán đặt trên trán y, ánh mắt trong trẻo ôn nhu nhìn vào tận sâu trong đôi mắt y, lời còn chưa nói ra đã quấy nhiễu làm cho y xuân tình nhộn nhạo, nhưng y vẫn làm bộ trấn định. 

"Ta đã nghĩ, ta có thể không thực hiện được ước định với nhạc phụ đại nhân..."

"Ước định?"

Lưu Vũ đột nhiên trên mặt nóng lên, Tán Đa không đợi y suy nghĩ kỹ liền hôn tới.

"Ta không bảo vệ được an toàn của cha mẹ... Nhưng ta muốn bảo vệ ngươi..."

Hai hàng nước mắt nóng bỏng từ hai má kề sát rơi xuống, Lưu Vũ rốt cục nắm lấy tay hắn, tiếng thở dài mừng rỡ lại bất đắc dĩ bao phủ giữa môi và răng hai người.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net