Chương 5: Điều tra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Khi đến tiểu khu hoa viên thì trời cũng đã khuya, công việc điều tra của cảnh sát đã kết thúc, họ chỉ việc giăng một sợi dây để phong tỏa hiện trường.

  Khi đến điểm mù của camera, Dõan Hạo Vũ nhìn vào bức tường bên ngoài. Cây leo dày đặc che mất một nửa bức tường. Cậu dùng ngón trỏ để di chuyển cây leo ở một đầu, thì thầm niệm chú trong miệng. Những cây dây leo gần cửa sổ tầng ba vươn ra và đi vào qua khe hở trên cửa sổ. Như có ý thức, cây leo mở ổ khóa bên trong, sau đó cong thành hình vòng cung, đẩy cửa sổ ra xa mười phân.

  Sau khi hoàn thành, Doãn Hạo Vũ thả dây leo giữa các ngón tay của mình, dây leo trên tầng ba ngay lập tức rơi xuống. Quay đầu lại nói với Cao Khanh Trần:"Tầng 3, chúng ta đi lên đi"

  Cao Khanh Trần bộ dáng ngẩn ra: "... Đi lên? Đi lên như thế nào?"

  Doãn Hạo Vũ lộ ra vẻ mặt 'anh tự biết mà còn hỏi ': " Anh là một con mèo, anh còn muốn tôi chỉ cho cách trèo tường sao?"

  Cao Khanh Trần ngẩng đầu lên và liếc nhìn, trên mặt có một đường đen: "Tại sao ta lại phải trèo tường?!"

  Doãn Hạo Vũ trước tiên cởi bộ đồ bên ngoài ném xuống cỏ, sau đó kéo góc áo được sơvin trong quần ra để thuận tiện di chuyển: "Cảnh sát đã phong tỏa hiện trường. Nếu anh từ cửa ngoài vào sẽ gây ra rắc rối không cần thiết. "

  Cao Khanh Trần nghiến răng hỏi: "Ngươi không phải là người của chính phủ sao? Tại sao lại phải làm chuyện lén lút như vậy?"

  Để tìm một vị trí thích hợp, Doãn Hạo Vũ vẫn dán mắt vào cửa sổ tầng ba, chỉ mấp máy miệng: "Như tôi đã nói với anh, Phòng Điều tra Siêu nhiên được bảo mật nghiêm ngặt với thế giới bên ngoài. Chúng tôi hành động một mình căn cứ vào các dị tượng và không được can thiệp vào việc xử lý các trường hợp thông thường. Mục đích tồn tại là loại bỏ các mối đe dọa tiềm ẩn vô hình, phải hành động một cách thận trọng. "

  Cao Khanh Trần xoa xoa lỗ tai, tỏ ý không muốn nghe lời giải thích này, ngồi xổm xuống góc tường, tức giận trả lời: "Ta mệt lắm, không muốn đi lên."

  "Quên đi, tùy anh," Doãn Hạo Vũ cũng không bắt ép, chỉ lắc lắc cổ tay, sợi dây nguyền nối hai người lóe lên một tia sáng xanh, "Nhưng, nếu anh muốn chạy, tôi có thể tìm thấy anh bất cứ lúc nào. . "  

  Vừa dứt lời, Doãn Hạo Vũ dựa vào đường ống và hộp điều hòa không khí bên ngoài tường, chuyển động như mây bay thành công leo lên tầng 3 trèo vào trong cửa sổ. Từ xa nhìn giống như một con mèo hoang đang leo trèo vậy.

  Từ cửa sổ tiến vào, cậu cúi người ngồi xổm trên mặt đất, đảm bảo rằng trong nhà không có ai, sau đó mới chậm rãi đứng lên.

  Doãn Hạo Vũ bước vào phòng khách và nhìn thấy vị trí của cái xác có dấu vết trên mặt đất, cũng như dấu vết đánh dấu bằng chứng bằng máu, cậu kiễng chân bước vào căn phòng phía sau. Trên giường trong phòng ngủ cũng có dấu vết cố định hiện trường. Nghĩ đến đoạn miêu tả vụ án này cho rằng cậu con trai có mâu thuẫn với mẹ ở phòng khách nên đã lấy gạt tàn ra đập vào người mẹ gây tử vong, sau đó vào phòng ngủ sát hại người cha ngay trên giường.

  Doãn Hạo Vũ không có trách nhiệm giải quyết vụ án nên cũng không quan tâm chi tiết. Ở trong phòng khách đánh giá qua một lượt, cây leo trên tường tuy phát triển tốt, nhưng linh trí chưa khai, không có giá trị sử dụng cao. Trước bức bình phong bằng gỗ gụ ở cửa ra vào, Doãn Hạo Vũ suy nghĩ một chút, cầm lên chiếc đĩa sứ tráng men trên bàn lên, màu sắc đã cũ, niên đại ít nhất cũng phải từ thời dân quốc
 
  So với đồ vật thông thường, những đồ vật cũ được lưu truyền từ đời này sang đời khác, chúng ít nhiều bị nhiễm trí thông minh của con người và có chức năng tái tạo mạnh mẽ hơn. Nló có thể ghi lại một cái gì đó.

  Doãn Hạo Vũ đặt tay phải của mình lên chiếc đĩa sứ, thầm niệm một câu thần chú, sau đó nhắm mắt lại——

  Trong thuớ phim đen trắng hiện lên những cú đâm và kéo, cậu con trai mặc áo trắng từ ngoài bước vào, đầu cúi xuống, lưng như còi xương, tình trạng của hắn tương tự như ở phố đi bộ. Có vẻ như hắn đã được điều khiển bởi linh hồn quỷ vào thời điểm đó. Mẹ hắn nhìn thấy dáng vẻ bơ phờ của hắn, bà liền tiến tới túm lấy cổ áo hắn rồi nói gì đó. Bất ngờ cậu con trai giơ tay, đẩy mẹ ra rồi nhặt chiếc gạt tàn trên bàn cà phê ...

  Ban đầu khống chế, có thể thu hẹp phạm vi suy ra đặc điểm của quỷ linh thông qua chi tiết hành động của người thanh niên. Nhưng đáng tiếc là thước phim không liên tục và mờ ảo, Doãn Hạo Vũ không có cách nào phán đoán được, chỉ biết rằng khi hắn ta thực hiện vụ giết người, hắn ta đã bị quỷ linh khống chế.

  "Này, ngươi còn định làn gì nữa? Mau lên!"

  Doãn Hạo Vũ bị doạ tới mức thân thể run run, quay đầu lại liền nhìn thấy con mèo đen lười biếng nằm trên sô pha trong phòng khách, chân đung đưa, định đá tới bàn cà phê: "Mau điều tra cho xong đi, ta ở đây nằm ngủ! "

  Doãn Hạo Vũ vội vàng đi lên đứng thẳng chân: "Đừng nhúc nhích! Phá hủy bố cục hiện trường sẽ phiền phức! Hơn nữa không phải anh muốn ở dưới đợi sao? Sao lại chạy lên đây?"

  "Ngươi không biết xấu hổ hả mà còn hỏi?" Cao Khanh Trần tức giận nói, "Trên cỏ có nhiều muỗi như vậy, lại còn kêu ríu rít. Cổ và cánh tay ta đều bị đốt sưng cả lên rồi, nhìn này!"

  Sau đó, anh cởi áo len của mình ra và đưa nó cho Dõan Hạo Vũ. Dưới ánh trăng, nhìn thấy hai má cùng cổ của hắn phồng lên lớn nhỏ những vết muỗi đỏ, giống như đậu hũ rắc thêm chút ớt cay, Doãn Hạo Vũ cười nói: "Tôi đã nói rồi, bảo anh lên đây..."

  "TA!"

  "Suỵt!" Doãn Hạo Vũ đột nhiên đem tay đặt ở trên môi, ý bảo Cao Khanh Trần nhỏ giọng. Sau đó đến gần vách tường niệm ra một đoạn chú văn, niệm xong đem ngón tay chống lại mặt tường, đôi mắt hơi khép lại, lẳng lặng nghe.

  "... Chồng à, em vẫn chưa ngủ được! Anh nói sao chúng ta xui xẻo như vậy, bên cạnh có hai người chết, mỗi lần nghĩ đến lại thấy hoảng sợ."

  "Ừ, anh cũng muốn đổi nhà, nhưng xảy ra chuyện như thế này, căn bản là không thể bán nó đi được! Chúng ta chỉ có thể chờ chuyện này qua đi!"

  "A, thật không ngờ đứa nhỏ học giỏi như vậy, luôn chiếm vị trí thứ nhất, trong tiểu khi có ai mà không ghen tị với cha mẹ kia  ... sao đột nhiên lại giết chết cha và mẹ của mình?"

  "Anh cũng không tin. Nó có tính cách rất mạnh mẽ, thỉnh thoảng làm không tốt trong các kỳ thi thì sẽ tự phạt chính mình không được ăn! Đây là những gì đã mẹ nó nói với anh!"

  "Đúng vậy, đứa nhỏ có tính tốt. Mấy ngày trước, em thấy nó lên sân thượng với hai con mèo rừng. Hỏi nó làm gì, nó nói muốn nuôi mèo nhưng mẹ nó không chịu nên nó giữ chúng trên sân thượng để dễ nuôi dưỡng. Đúng rồi, lũ trẻ nhà chúng ta còn hay tham gia chơi cùng! "

  "Anh thấy có chút kì lạ, nói xem, có khi nào nó ... nó đang bị điều khiển bởi những linh hồn xấu xa hay quái vật?"

  "Vớ vẩn! Anh nói lời này, so với nói nó giết người còn đáng sợ hơn!"

  "... Nó không bị ma nhập. Tính tình đột nhiên thay đổi rõ rệt, từ một cậu bé ngoan trở thành một tên sát nhân, không có chút dấu hiệu nào!"

  "Quên đi, không nghĩ tới nữa, đi ngủ!"

  .....

  Nói xong, đôi mắt Doãn Hạo Vũ hơi rũ xuống: ... nghe có vẻ đứa trẻ này thực sự không giống hung thủ, tại sao lại khiêu khích một con quái vật tàn ác như vậy? 

  "Ác ma? Quái vật? Haha, nếu làm chuyện xấu xa thì sẽ hiện lên mặt ! Người không có ác niệm thì rất khó bị khống chế!"

  Doãn Hạo Vũ nhìn lại, cười bất lực: "Thế nào cũng nghe?"

  Cao Khanh Trần thu hồi ngón tay trên tường, khịt mũi khinh thường: "Ngươi được phép nghe những cuộc nói chuyện riêng tư của vợ chồng người khác qua bức tường nhưng lại không cho ta nghe à?"

  "Anh!!"

  Doãn Hạo Vũ rốt cuộc tuổi vẫn còn nhỏ, nghe vậy mặt đỏ như táo chín: "Anh đang nói cái gì, đây là có việc! Làm việc!"

  Cao Khanh Trần xua tay: "Ta không thèm quan tâm đến đam mê của ngươi, ngươi xong chưa? Vậy mau đi xuống đi!"

  Doãn Hạo Vũ lại liếc nhìn vết máu trên mặt đất: "Được rồi, đi xuống thôi."

  Sau khi xuống dưới, Cao Khanh Trần duỗi eo trước, sau đó ngáp một cái nói: "Không tìm được chứng cứ, mau thả ta ra! Ta là nam nhân rộng lượng, sẽ coi chưa có chuyện gì xảy ra!"

    Doãn Hạo Vũ mặc lại bộ quần áo, chỉnh lại cổ áo, nói: "Đây chỉ là bắt đầu, chúng ta đến nơi tiếp theo!"

  Cao Khanh Trần trợn to mắt: "Nơi tiếp theo? Là nơi nào?"

  "Bệnh viện, nhà xác!"

  ————————

  Nhìn hàng chục tòa nhà rực rỡ ánh đèn ở phía đối diện, Cao Khanh Trần đầu đầy những suy nghĩ đen tôi: "Này, lần này không phải sẽ tiếp tục trèo tường nữa chứ ?!" Nhìn thấy Doãn Hạo Vũ không phản bác, mà đang trầm tư, anh lập tức nổ tung: "Ngươi định cho ta kiệt sức chết sao? Bộ xương ngàn năm của ta bị ngươi hành hạ thế này cả đêm!"

  Doãn Hạo Vũ bắt đầu gọi điện thoại, nhướng mày nhìn Cao Khanh Trần từ trên xuống dưới, "Anh ngàn tuổi?"

  Cao Khanh Trần giả vờ ho khan một tiếng, "Sao, lúc này mới biết tôn kính bậc trưởng bối sao?"

  Doãn Hạo Vũ lắc đầu tỏ vẻ hối hận: "Tôi còn tưởng rằng người càng lớn tuổi sẽ càng bình tĩnh. Không ngờ anh lại dễ dàng xốc nổi như vậy."

  "Ngươi!"

  Sau khi cuộc gọi được kết nối, Doãn Hạo Vũ lập tức thay đổi sắc mặt, dùng tay trấn an và ra hiệu cho chú mèo con đừng làm phiền công việc của mình: "Daniel, tôi cần đến nhà xác của bệnh viện Nam Thành XX để điều tra. Xin hãy giúp tôi liên hệ với người phụ trách. "

  "Nam Thành? Nơi hôm nay xảy ra án mạng giết cha mẹ?"

  "Đúng!"

  "Được rồi, tôi hiểu rồi, tôi sẽ gọi điện sau."

  "Được rồi, cảm ơn anh, Daniel."

  "Tuy nhiên, Patrick, anh thực sự không biết chọn thời điểm. Đừng quên báo đáp tôi đấy"

  Doãn Hạo Vũ hối lỗi nói: "Một lần cuối cùng!"

  "Lần trước anh cũng nói câu này..."

  "Này, rốt cuộc đã xong chưa? Nếu không vào được thì thả ta ra!"

  Cao Khanh Trần gục đầu bơ phờ bên cạnh, giọng nói mệt mỏi, nhưng giọng vẫn rất cao.

  "Ai, thả ai ra?" Bên kia điện thoại di động đột nhiên cảnh giác, "Quái vật? Hay là ác linh? Nói chuyện rõ ràng, năng lực không thấp đúng không?"

     Doãn Hạo Vũ vội nói: "Không có chuyện gì, chỉ là một con mèo con lộn xộn, lát nữa tôi sẽ tự sắp xếp."

  "Ngươi nói ai là mèo con?" Trước khi tóc của Cao Khanh Trần bị thổi bay, Doãn Hạo Vũ đã đặt một con dấu lên miệng anh ta.

  "Được rồi, tôi cúp máy đây, anh cố gắng liên hệ với bệnh viện giúp tôi càng sớm càng tốt!"

  Ngay khi cúp điện thoại, Cao Khanh Trần đã tháo khẩu, tức giận lao tới chỗ Doãn Hạo Vũ: "Tên nhó này, ngươi dám bịt ​​miệng ta?! Đừng tưởng ta không dám động vào ngươi", nói rồi chỉ tay, móng vuốt xuất hiện, con ngươi dựng lên dữ dội, một tia sáng lạnh nhạt màu xanh tỏa ra trong đêm tối.

  "Được rồi, tôi sai rồi!"

  Doãn Hạo Vũ nắm lấy cổ tay anh đặt xuống, bình tĩnh nói: "Tôi đại nghịch bất đạo, không nên bịt miệng lão nhân! Nhưng mà, anh phải hiểu vừa rồi chính là cấp trên của tôi. Nếu để cho anh ta biết sự tồn tại của anh, anh ấy chắc chắn sẽ không để anh thoát. "

  Thấy thái độ của Doãn Hạo Vũ khá khách khí, Cao Khanh Trần thu hồi móng tay nhọn đi và chế nhạo, "Ta lại phải sợ hắn ta sao?"

  Doãn Hạo Vũ bất lực nói: "Bây giờ tốt nhất là bớt đi một chuyện còn hơn nhiều thêm một chuyện"

  Ding--

    [Đã nói. Anh hãy lên thẳng tầng 9 lúc 2h10, trong thời gian đó nhân viên bảo vệ sẽ thay ca, camera theo dõi sẽ tạm dừng 2 phút. Anh phải hành động nhanh chóng và không được làm sai. Còn con quỷ nhỏ vừa rồi, anh hãy tự xử lý sớm nhất có thể, anh có cái tật dễ mềm lòng, vấn đề này cần phải sửa .]

    Doãn Hạo Vũ thở ra một hơi dài, nhìn Cao Khanh Trần đang tức xì hơi bên cạnh, cười khổ một tiếng rồi cất điện thoại nói: "Được rồi, chúng ta lên thôi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net