Giới thiệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 "Thời buổi kinh tế khó khăn, cậu không thể yêu cầu giá như vậy! Ít nhất cũng phải ba ngàn, cậu nhìn chất lượng của hũ sứ này đi, bên ngoài không thể so sánh được."

  Nam Thành, bên trong một cửa hàng đồ cổ.

  Ông chủ Trương đang đứng sau quầy đang mặc cả với khách hàng, trên tay đeo găng tay trắng, trên tay trông như một học giả sành sỏi, miệng nói đầy những thuật ngữ chuyên môn vô tội vạ: "Đây là chiếc lọ hoa văn hoa sen trắng xanh, thời nhà Thanh, hình dáng hoàn chỉnh, đế có niên hiệu thời Khang Hy, đặt trong phòng khách, phòng làm việc vừa đẹp mắt, vừa cao cấp, tang chi tử còn gọi là vạn thọ đằng, ngụ ý tốt và đảm bảo rằng cậu sẽ không phải hối hận khi mua nó. "

  "Chiếc bình này của nhà ông vừa nhỏ, miệng bình thì bị vỡ, màu hơi xám, trông không giống hàng xịn".

      Nghe đến đây, sự nhiệt tình chào mời của lão Trương giảm xuống trong nháy mắt, ông ta vô tình lộ ra vẻ khinh thường: "Cậu rốt cuộc có phải là chuyên gia không, lớp gỉ kia là dấu vết của sự lão hóa, là bằng chứng tốt nhất của thời gian và tôi có chứng chỉ chứng nhận chuyên gia đàng hoàng, nếu giả một tôi đền mười"

  Vị khách trong tâm có chút lay động, nhưng không muốn quá rõ ràng, đảo mắt một vòng: "Mấy tờ giấy chứng nhận thì tính làm gì, có chút tiền là có thể mua được. Tôi nghĩ chất lượng bình của ông không đáng ba nghìn, ông giảm thêm chút đi"

  Ông chủ Trương cũng lười nói nhảm, đặt cái lọ xuống: "Tôi nói cho cậu nghe này. Đồ trong cửa hàng của tôi không chỉ là hiện vật, mà còn có linh khí!"

  Vừa nói, ông vừa lấy trong quầy ra một sợi dây màu đỏ, trên dây có buộc một chiếc chuông đồng cổ màu vàng: "Nhìn chiếc chuông đồng này đi, nó do tổ tiên tôi truyền lại để phù hộ cho cửa hàng này. Người bình thường mang theo nó, vừa bước tới cửa lập tức như bị đánh gục, cả người ngã xuống mặt đất ".

  Vị khách buồn cười: "Ông đặt cơ quan ở cửa sao? Ác như vậy?"

  Ông chủ Trương chỉ tay, cả giận nói: "Cậu đi kiểm tra đi, nếu ở cửa có vấn đề, tôi sẽ cho cậu đánh ba cái!" Nói rồi quơ quơ chuông đồng, "Cái này hoàn toàn không vấn đề gì. Hôm nay chúng ta cùng đánh cược. Nếu cậu có thể mang nó ra khỏi cửa, không chỉ chiếc bình sứ Thanh Hoa tặng miễn phí cho cậu. Chiếc chuông đồng này, cậu cũng có thể đem đi."

  Thấy ông chủ tự tin như vậy, khách hàng nhìn chằm chằm vào chiếc chuông đồng với vẻ nghi ngờ: kiểu dáng không có gì đặc biệt, chỉ là một chiếc chuông đồng bình thường, có chỗ bị bong, chỉ sợ sau một thời gian ngắn sẽ hỏng.

  "Trên chiếc chuông đồng này viết cái gì vậy?"

  Buồn cười nhất là phần bụng chuông đồng bị vật nhọn cào xước, hoa văn không rõ nét, ai chơi đồ cổ cũng biết việc hư hỏng như vậy là điều tối kỵ.

  "Ồ, đấy là một ký tự truyền thống của Trung Quốc." Ông chủ Trương nói một cách bình tĩnh, "Có lẽ nó được dùng để đánh dấu."

  Người khách cười khúc khích, "Tôi e rằng không có ai trả năm mươi tệ cho thứ này trên thị trường đâu."

  "Hừ..."
  
  Ông chủ Trương giễu cợt, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường nhàn nhạt, nhưng lại bị mi mắt hơi rủ xuống một cách khéo léo che giấu: "Giá trị của chiếc chuông đồng này không nằm ở giá tiền. Cậu có thể đi hỏi thăm. Chuông đồng này nổi tiếng trong cả khu phố đồ cổ này. Một số người ra giá cả trăm vạn cũng không thể lấy đi. Có người có suy nghĩ bậy bạ muốn cướp nó. Đáng tiếc, tất cả đều bị chiếc chuông đồng này đưa đến cửa tử. "

  Nhắc đến chuông đồng, ông chủ Trương khá tự hào và nói không ngớt, kể rằng một thanh niên đến đây cũng trầm trồ khen ngợi, khi nhìn thấy chuông đồng thì mắt trừng trừng, miệng lẩm bẩm như bị ma xui quỷ khiến.

  "Ồ? Thật hay giả vậy? Thần kì đến vậy sao?"

  Nhìn thấy khách hàng sắp dời đi, lão Trương khóe miệng giật giật, trong lòng bàn tay nắm chặt chiếc chuông đồng: "Tôi dặn trước rồi đấy. Cậu cứ xem xét ..." , dùng ngón tay chỉ vào cái lọ sứ trắng xanh bên cạnh, "Cái này giá năm nghìn, không thể ít hơn một xu!"

  Vị khách không tin vào bất kỳ sức mạnh siêu nhiên nào, nhưng ông chủ nói như vậy khiến anh ta không khỏi tò mò, suy nghĩ một chút rồi từ từ đưa tay ra, nhưng trước khi chạm vào chiếc chuông đồng——

  Cậu bị ai đó đánh vào tay giữa chừng.

  "Cậu..."

  Ông chủ Trương và vị khách đều ngạc nhiên, vừa rồi họ nói chuyện sôi nổi đến nỗi không để ý đến bất cứ ai bước vào cửa hàng. Hầu hết những người đến thăm đồ cổ là những người lớn tuổi và thỉnh thoảng mới có những người trẻ tuổi ghé vào. Phần lớn họ là sinh viên đại học gần đó, họ đến vì tò mò, rồi tạo dáng chụp ảnh, hay livestream. Tóm lại, họ là người không có ý định mua hàng.

  Người này trông cũng giống như một học sinh. Tóc hơi vàng, tóc mái thưa phủ lên đôi mắt cong, làn da trắng và thanh tú. Bên ngoài ngôi nhà từng tia nắng len lỏi qua những ô cửa sổ rọi vào trong cửa hàng, đúng lúc chiếu lên mặt người thiếu niên dường như có thể nhìn rõ từng cọng lông tơ.

  Nam Thành đầu hè, trời đã sớm nắng nóng, nhiều người mặc áo ngắn tay, cậu ta lại mặc một chiếc áo len dài tay màu đen rộng rãi, vạt áo quá nửa mông, nửa lòng bàn tay nhét vào tay áo. Hơn nữa sau lưng còn đeo chiếc balo. Đem lại cảm giác của người chưa trưởng thành, chưa biết sự đời.

  Người thanh niên lẳng lặng bước vào phòng, nếu không ông chủ Trương và các vị khách sẽ không bất tỉnh, đầu ngón tay véo véo sợi tơ hồng, cầm lên chiếc chuông đồng bằng móng tay mảnh mai, đôi mắt lười biếng lóe lên một chút thần sắc. .

  Ông chủ Trương có chút khó chịu với hành vi thô lỗ của người trẻ tuổi này, hỏi với một giọng thô bạo, "Này, cậu đang làm gì vậy ..."

  "Chủ tiệm có chắc chắn giữ lời không? Chỉ cần mang được ra được khỏi cửa, là có thể mang đi luôn phải không?" Thanh niên ánh mắt nhẹ, dời mi mắt dưới, ánh mắt giao nhau với người đối diện. . "Vậy, tôi có thể thử một lần được không?"

  Chủ tiệm?

  Cách xưng hô ...

  Cậu thanh niên này có âm vực cao hơn so với những cậu bé bình thường, khi nói chuyện âm cuối được đẩy lên cao, có cảm giác làm nũng. Câu hỏi với giọng nói nhẹ nhành của cậu khiến ông chủ Trương người thẳng tính như thép như muốn biến thành một con nai. Nhận thấy xu hướng tính dục hơn 40 năm của mình có nguy cơ thay đổi, ông chủ Trương nhanh chóng quay đi, tức giận nói: "Đương ... Đương nhiên. Tôi là người nói chuyện giữ lời, chỉ cần cậu có thể mang nó ra khỏi đây, chiếc chuông này sẽ là của cậu."

  "Được rồi, thỏa thuận thế nhé!"

  Người thanh niên lập tức đồng ý, cười giảo hoạt như đã thực hiện được mưu kế, xắn tay áo trái lên, đeo sợi dây đỏ vào cổ tay để so sánh. Sau đó, anh ta dùng ngón trỏ và ngón cái kẹp chặt hai đầu sợi dây màu đỏ, những chiếc đinh nhọn đóng lại nhanh chóng. .

  "Cậu...."

  Sau khi người thanh niên thắt khóa dây, cậu ta lắc nhẹ, chiếc chuông đồng phát ra âm thanh yếu ớt.

  "Ah?"

  Vị khách sửng sốt, quay đầu nhìn ông chủ Trương, hai mắt mở to, giọng điệu vô tình run rẩy: "Cái này ... cái chuông đồng này sẽ kêu? Nhưng khi tôi lấy ra, rõ ràng không có..."

  Không có âm thanh.

  Ông chủ Trương cũng rất ngạc nhiên. Không chỉ là cách cư xử kỳ lạ của chàng trai trẻ mà còn cả khí chất bí ẩn toát ra từ trên xuống dưới — bước đi im lặng, khẩu âm khác thường, và thích thú với những chiếc chuông đồng vô giá trị, mắt lão từ từ di chuyển đến cổ tay anh ta, màu đỏ và làn da trắng nõn của cậu ta hoà vào vào nhau, giống như một nét hồng mai rơi trong tuyết, lạnh lùng và dứt khoát.

  "Cậu..."

  Người thanh niên đã tới ngưỡng cửa rồi, cổ họng của lão Trương dường như bị nhét đầy bông, bàn tay ngăn cản cậu ta trên không trung cũng dừng lại, nhìn cậu ta giơ chân lên, lơ lửng trên không, bước tới—

  Đứng vững hai chân bên ngoài cửa hàng.

  "Sao lại như vậy?"

  Vẻ mặt của ông chủ Trương lúc này có thể được miêu tả là sững sờ. Từ trước đến nay, ông đã không biết bao nhiêu lần chứng kiến ​​cảnh người mang chiếc chuông đập đầu mình trước cửa, sợi dây màu đỏ tưởng như đứt ngay như thuyền vừa thả neo thì xích sắt của tàu bị đứt, có người như bị kéo xuống đất, thậm chí có người bị trật khớp tay.

  Sau khi cha mất, ông tiếp quản cửa hàng đồ cổ, có lần ông cầm chiếc chuông đồng trên tay vì tò mò, nhưng chưa kịp bước qua ngưỡng cửa thì ông cảm nhận được lực kéo mạnh từ cổ tay, giây sau cả người như mất khả năng tự vệ.

  Tại sao? Tại sao người thanh niên này có thể thành công một cách dễ dàng như vậy? !

  Người thanh niên hơi nghiêng đầu, đường nét mềm mại hòa vào ánh sáng ban ngày, đưa tay lắc chuông đồng: "Cảm tạ lễ vật, tôi đi đây." Lời nói tươi cười kèm theo tiếng chuông đồng trong trẻo như có chút lưu luyến, lơ lửng. Ra khỏi cửa hàng đồ cổ, dường như từ hành lang vô tận thời gian truyền đến một tiếng vọng nhàn nhạt.

  "Cậu--"

  Ông chủ Trương vội vàng chạy ra khỏi quầy: "Cậu kia, đợi đã !!"

  Người thanh niên dừng lại, nhưng không nhìn lại, đợi một lúc lâu, người phía sau cũng không lên tiếng, người thanh niên lại nhấc chân bước vào thế giới náo nhiệt.

  Mà ông chủ Trương vốn là xúc động đứng yên, không nói một lời, vẻ mặt dần dần bình tĩnh lại, nhìn người thanh niên kia rời đi.

  "Ông xem, khoác lác làm gì, bọn nhỏ lắc một cái là được."

  Những vị khách chứng kiến ​​mọi chuyện đều hả hê, nhưng ông chủ Trương bịt tai làm ngơ và nhớ lại lời của cha mình trước khi ông qua đời:

  '.... Lúc trước đi làm ăn, cha thì bị tai nạn bất ngờ, bị tảng đá từ trên núi đè xuống, ân nhân tình cờ đi ngang qua đã giúp cha sống sót. Khi tỉnh dậy, ân nhân đã tời đi, trên mặt đất chỉ còn để lại chiếc chuông đồng. Hãy cất chuông đồng cho cha đi, hãy cất giữ cẩn thận khi về nhà, sau này nhất định sẽ hoàn trả lại cho ân nhân. '
Về sau mới phát hiện chiếc chuông đồng này không phải là đồ trần tục, nó có vẻ lưu luyến, không muốn xuất hiện, không ai có thể mang ra khỏi tiệm này. Bản chất ông là người liều lĩnh và sợ rằng mình sẽ làm mất lòng người khác trong tương lai, vì vậy luôn nói sự thật.

  'Cha nghĩ cả đời này mình sẽ không bao giờ gặp lại ân nhân nữa. Tương lai, nếu có người lấy ra khỏi cửa hàng, nhất định phải do nguyên chủ lấy, không được va chạm, chỉ có thể cúi đầu cảm tạ ơn cứu mạng ngày đó. '

  Tôi cứ tưởng chính bố tôi là người luôn mê muội, trước khi mất ông đã tưởng tượng ra một câu chuyện kỳ ​​lạ như vậy, không ngờ ... - lão Trương nghĩ

  Dân chơi đồ cổ có chút mê tín, nghĩ đến đây, ông chủ Trương nghiêm nghị nhướng mày, tháo găng tay, cung kính cúi đầu chào ba lần về phía thiếu niên.

  Theo truyền thuyết kể lại, lúc bấy giờ có hai thanh niên sức khỏe không bằng người đi ngang qua, mặc áo cà sa, đi vội vã, có vẻ là người nhà lớn đã đến nương náu. Một trong số đó nhanh nhẹn, hình dáng như một con ma, đầu ngón tay sắc bén, hòn đá vỡ giữa hai bàn tay thấu tim, điều đặc biệt hơn là đôi mắt của anh ta không phải đen mà lại xanh như nước biển, hình dạng thon dài , giống như...

  Con ngươi dọc của con mèo.

 ...

  Sau đó, cửa hàng đồ cổ đóng cửa trong ba ngày, thắp hương sáp ong, đốt giấy để cúng vong linh người cha đã khuất.

—————-
Lời của người edit: lần đầu edit truyện nên còn nhiều sai sót, mong mọi người bỏ qua và đọc truyện vui vẻ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net