nhật ký ngốc xít của nhóc gryffindor

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu ý (tác giả không nói nhưng tôi nghĩ nên có): Thiết lập năm nhất - đàn anh trong fic không nên quá xem trọng tuổi tác (năm nhất trong tác phẩm gốc là 11 tuổi), mọi người cứ xem như đây chỉ là một chi tiết để phân biệt thứ bậc lớn nhỏ giữa hai em thôi nha.

Chúc mọi người đọc fic vui vẻ ~

_______________________________________

Ngày thứ nhất

Lần đầu tiên tới Hogwarts thật kỳ diệu. Ba má mình đều là Muggles, nhưng mình lại nhận được thư cú. Trước đó mình đã tìm đọc hết mấy cuốn sách liên quan rồi, thế nhưng cảm giác vẫn chưa đủ. Dù sao ở thế giới Muggles vẫn rất khác biệt với nơi này, đâu đâu cũng là bùa chú.

Hôm nay mình lén đi theo mấy anh tới tiệm Công tước Mật, quả nhiên không bị phát hiện ra. Mình gặp được một một Slytherin rất kỳ lạ, vừa mới vào cửa đã ôm chầm lấy mình. Mình bị ảnh dọa có chút hoảng, dừng lại cẩn thận đánh giá người trước mặt.

Ảnh thấp hơn mình khoảng một tấc, đôi mắt to tròn, vạt áo chùng bay phất phơ theo từng cử động, nhìn như váy của tụi con gái ấy. Ảnh mềm như cục bông, ngọt như bắp rang bơ trong tiệm Công tước Mật vậy.

Ảnh kéo tay mình có chút mạnh, thế nhưng lời nói lại chẳng có xíu công kích nào. Ảnh buồn bã nhíu mày, lắc đầu, hỏi mình một cách vô cùng nghiêm túc: "Phải làm thế nào bây giờ? Mình chỉ đủ tiền mua một loại kẹo thôi, bạn nói xem mình rốt cục nên mua Que cam thảo hay là Kẹo ong xì xèo?"

Mình theo bản năng ngừng thở, giọng của ảnh có hơi vang, vì khoảng cách quá gần mình cảm thấy màng nhĩ của mình còn rung rung nữa, nơi bị ảnh nắm chặt bắt đầu nóng lên rồi từ từ lan ra khắp người. Không lẽ đây là một loại bùa chú mà mình chưa được học ư?

Mình cố gắng tìm lại giọng nói của bản thân, mình bảo ảnh cho mình phương thức liên lạc, mình có thể giúp ảnh mua thêm một phần kẹo.

Ảnh cười đến đôi mắt cong thành hình trăng khuyết, đồng ý ngay tắp lự.

Không chỉ có phương thức liên lạc, mình còn biết ảnh tên là Cao Khanh Trần, ảnh nói mình có thể gọi ảnh là Nine hoặc là Tiểu Cửu.

Lúc gọi tên ảnh thật giống như đang đọc thần chú, là một loại pháp thuật nào đó khiến người ta khẩn trương sao?

Nếu không vì sao mỗi lần gọi tên ảnh trái tim mình lại đập thiệt là nhanh đến như vậy?



Ngày thứ hai

Thực ra sau khi có được phương thức liên lạc, mình cũng không có tìm đến ảnh. Mình nghĩ là bởi vì năm trên học nhiều hơn bọn mình mấy tiết. Còn khuya mới nói là mình thiếu dũng khí nhé! Mình chính là một Gryffindor nha!

Hôm nay mình gặp được ảnh ở Hẻm Xéo, ảnh có vẻ rất vui khi gặp được mình. Mình muốn ở cùng với ảnh thêm một lát, vậy nên mình đã mời ảnh đi uống trà sữa.

Bọn mình ngồi ở băng ghế ven đường, chân ảnh cứ đung đưa hoài, miệng thì cắn ống hút, còn phồng hai má lên nữa, trông hệt như mấy con cá vàng đang nhả bong bóng ấy. Nhìn ảnh không giống đàn anh lớn hơn mình mấy tuổi chút nào, có khi còn giống học sinh năm nhất hơn cả mình nữa. Slytherin là như vậy à? Ảnh nhìn ngây thơ lắm, chẳng giống như những gì mình được nghe kể, mình nghĩ mọi thứ cũng chỉ là định kiến mà thôi.

Ảnh nói có vấn đề gì khó khăn đều có thể hỏi ảnh, ảnh sẽ giúp mình giải đáp.

Mình gật đầu đồng ý, nhưng cũng không thể không biết xấu hổ mà đi hỏi ảnh được. Ảnh tạm biệt mình để rời đi lúc hoàng hôn, ảnh đứng dậy vừa đi lùi vừa nói hẹn gặp lại, mình cũng nói hẹn gặp lại. Ảnh nhắc lại một lần nữa "Patrick, hẹn gặp lại nha!", mình gật đầu xua tay ý nói ảnh mau đi đi.

Ảnh đột nhiên dừng lại nhìn về phía mình, giống như có chuyện gì muốn nói lại thôi. Mặt trời ấm áp phía sau dường như có chút dịu dàng, bởi nụ cười của ảnh còn xán lạn hơn cả ánh mặt trời nữa. Mình muốn hỏi liệu ảnh có đồng ý cùng mình ngắm mặt trời lặn hay không, nhưng mình sợ đột nhiên hỏi vậy có chút kỳ lạ, vậy nên mình không dám nói ra.



Ngày thứ ba

⋯⋯

Ảnh phát hiện ra mình lén nhìn ảnh lúc ăn cơm rồi.

⋯⋯



Ngày thứ tư

⋯⋯

Hôm nay mình có một lớp Bay, mình không thể điều khiển được cây chổi của mình, suýt chút nữa là dộng thẳng vô vách tường. Đúng lúc đó Cao Khanh Trần đi ngang qua, từ dưới sân cỏ nhìn thấy mình đang luống cuống trên không liền chạy nhanh tới giúp mình hạ cánh.

Mất mặt quá.

Nhưng ảnh rất sốt ruột hỏi mình có làm sao không.

⋯⋯



Ngày thứ năm

⋯⋯

Ngày hôm nay có chút xui xẻo, mình bị Buckbeak hất cho té ngã, bầm tím cả cổ tay lẫn bắp chân.

Cao Khanh Trần đến bệnh xá thăm mình. Sao ảnh biết được mình ở bệnh xá nhỉ? Mình hỏi ảnh như vậy, ảnh lại ấp úng không trả lời. Có lẽ là một bùa chú mình chưa được học đến.

Ảnh trông cực kỳ khẩn trương, hỏi mình đau lắm sao?

Mình nói với ảnh là đau lắm.

Mình nói dối đó, thực ra đã không còn đau nữa. Mình biết là Gryffindor thì không nên nói dối, nhưng mình nói dối rồi, còn không biết xấu hổ mà khóc lóc với ảnh nữa.

Ảnh sốt ruột nhưng vẫn cực kỳ nhẹ nhàng chạm vào cánh tay mình. Thì ra lúc ảnh khẩn trương trông sẽ như vậy, lông mi ảnh ướt sũng, ánh mắt ảnh lúc nhìn mình như ẩn chứa cả dài ngân hà vậy. Mình cảm thấy trong lòng như bị móng vuốt của một con mèo nhỏ cọ qua, không đau, chỉ có điều hơi ngứa.

Ảnh dặn mình phải ăn no ngủ kỹ, còn tốt bụng giúp mình sửa lại mắt kiếng, rồi lấy khăn lau mặt cho mình nữa. Thực ra mình muốn nói với ảnh là mình có thể dùng pháp thuật để tự làm, nhưng cảm giác ấm ấm trên mặt cũng thoải mái lắm, vậy nên mình quyết định không nói nữa.

Lúc lau đến lông mày, ảnh nhẹ giọng kêu mình nhắm mặt lại. Thật gần. Hô hấp của ảnh như phả vào tai mình vậy, mình lại không nhịn được mà ngừng thở.

Giờ thì mình hiểu vì sao ba má đều là Muggles mà vẫn có thể hạnh phúc đến vậy rồi.

⋯⋯

Không muốn viết nữa.

Cứ nhắm mắt là lại nghĩ đến ảnh.

Mình nghĩ mình phải học pháp thuật thật chăm chỉ mới được.

Đợi một ngày mình sẽ bắn pháo hoa cho ảnh xem.



Ngày thứ sáu

⋯⋯

Mình biết được một chuyện, hóa ra hai lần xấu hổ đó không phải ngoài ý muốn, là một đứa Slytherin tóc vàng lén yểm bùa mình.

Mình thậm chí còn chẳng biết tên nó.

Tụi nó gọi những người có ba má là Muggles như mình là Máu bùn. Không chỉ có mình, các bạn học khác cũng bị tụi nó đùa cợt như vậy. Nó đắc ý khoe khoang khắp nơi về chiến công vẻ vang ấy, có lẽ vì vậy mà Cao Khanh Trần biết được mọi chuyện –

Mình đang lén bám theo tên Slytherin kia thì đột nhiên bị vỗ vai. Mình quay lại nhưng chẳng thấy ai hết, đang cảm thấy vô cùng kỳ lạ thì Cao Khanh Trần đột ngột xuất hiện từ trong không khí, ảnh giơ tấm áo choàng tàng hình trong tay, rồi trùm tấm áo choàng lên cả hai người.

Mình hỏi ảnh vì sao lại ở chỗ này.

Ảnh cũng nhẹ giọng hỏi lại thế còn mình vì sao cũng ở chỗ này.

Bọn mình hiểu ý, cười với nhau.

Ảnh ngáng chân đứa tóc vàng đó, làm nó nhào lộn vài vòng trên sàn. Đến gần mới thấy nó còn đang ôm trong tay một khóm hoa tươi mới hái, có lẽ định đem tặng cho ai đó.

Thừa lúc nó còn chưa nhận thức được chuyện gì xảy ra, mình lén cầm khóm hoa giấu dưới vạt áo choàng tàng hình.

Đợi đến khi tên nhóc Slytherin kia ù ù cạc cạc chạy đi, tụi mình mới dám nói chuyện lớn tiếng một chút.

Dưới tấm áo choàng tàng hình, ảnh ngẩng đầu hỏi mình "Gryffindor cũng có thể ăn trộm sao?". Mình nói nếu không thì trả lại nhé, ảnh lại cười rộ lên, lộ cả hàm răng trắng muốt, mình dường như còn ngửi được mùi sôcôla ngọt ngào – có lẽ ảnh vừa ăn Sôcôla ếch nhái.

Khó lắm. Ảnh nói. Cũng nên cho tên nhóc đó một bài học.

Bởi vì nơi này có người qua lại, tụi mình chậm rãi đi tới một nơi không người lui đến. Ở dưới tấm áo choàng tàng hình, hai người tụi mình phải dựa sát vào nhau để tránh bị phát hiện.

Lúc ảnh nói chuyện sẽ hơi ngẩng đầu bên, tóc ảnh mềm mềm cọ vào má mình, có hơi ngứa. Người ảnh cũng mềm nữa, bả vai ảnh hơi nhỏ, nhỏ hơn mình nhiều, eo cũng thon nữa. Suýt chút nữa mình còn tưởng ảnh là một đứa con gái nhỏ tuổi hơn mình.

Mình đột nhiên chẳng biết nói gì, không đầu không đuôi mà lắp bắp một câu:

"Hoa... rất đẹp, hoa cũng không làm sai cái gì... Tặng cho anh đó... !"

⋯⋯



Ngày thứ bảy

Từ Hẻm Xéo, bệnh xá, cho đến ký túc xá, luôn là ảnh tìm thấy mình trước, mỗi lần gặp nhau đều vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ -- mình đương nhiên thích như vậy – nhưng mỗi lần đều rất bất ngờ, mình cũng muốn là người tình cờ nhìn thấy ảnh trước mà.

Lâm Mặc, đứa năm nhất nhập học cùng mình, gợi ý mình đi tìm anh em nhà Weasley mượn tấm Bản đồ Đạo tặc – mình đã từng đọc về tấm Bản đồ Đạo tặc đó rồi, hóa ra nó là có thật nha!

Lâm Mặc nói mượn được Bản đồ Đạo tặc không dễ đâu, nhưng nếu là mình thì nhất định có thể.

Mình hỏi nó vì sao, nó cười hì hì nói đứng trước tiền thì ai mà cưỡng lại được cơ chứ.

Đến khi mình tìm được hai anh em nhà Weasley, mấy ảnh lại nói đã có người mượn tấm Bản đồ Đạo tặc rồi.

Mình có chút thất vọng, nhìn đống tiền trong túi, lúc này mới thấy tụi nó thật là nặng.

Mấy ảnh lại gọi mình, hỏi mình muốn mượn tấm bản đồ để làm gì, có thể mấy ảnh sẽ tìm được cách khác để giúp. Mình nghĩ một lúc, quyết định nói với mấy ảnh, mình muốn ở cùng một chỗ với một người... thật là lâu, vậy nên muốn dùng tấm Bản đồ Đạo tặc để lúc nào cũng có thể tìm thấy ảnh.

Anh George vỗ tay cái bép, nói vẫn còn cách khác, nhưng phải đợi một ngày sau mới dùng được.



Ngày thứ tám

⋯⋯

Hóa ra là Tình dược.

Cầm bình thủy tinh trong suốt trong tay mà mình vẫn còn hoảng hốt. Thì ra đây là thứ đồ uống ma thuật khiến người ta trở nên si mê trong truyền thuyết sao? Mình cẩn thận ngửi thử một chút, mình ngửi thấy vị gió biển mằn mặn, vị ánh mặt trời... Còn cả vị mật ong ngọt ngào nữa.

Là mùi hương của hạnh phúc.

Có nên xài không nhỉ? Thực ra cán cân trong lòng mình đã sớm nghiêng về một bên, mình là một Gryffindor chân chính đó... Vậy nên chắc không cần xài đâu ha?

Cuối cùng thì mình vẫn hẹn Tiểu Cửu gặp mặt lúc hoàng hôn, nói rằng mình muốn ảnh ăn thử mẻ bánh mật ong hồ đào mình mới làm. Mình đã cẩn thận nhỏ một giọt Tình dược vào lớp kem phủ, chỉ một chút xíu thôi.

Để ngài Merlin quyết định đi vậy.

Bánh ngọt không ngon lắm, mình chỉ ăn một miếng nhỏ thôi. Nếu... Nếu Tiểu Cửu ăn thêm một miếng nữa, vậy chắc đó là ý định của ngài Merlin rồi. Nghĩ như vậy, mình đưa đĩa bánh cho ảnh.

Mình cũng không ngờ là ảnh chén sạch bách cái đĩa luôn.

⋯⋯



Ngày thứ chín

⋯⋯

Lúc ăn cơm chiều, ảnh ngồi ở bên bàn của tụi Slytherin mà cứ nhìn mình cười hoài, ảnh nháy mắt một cái, rồi lại một cái nữa. Nếu như ánh mắt ảnh mà có thể làm pháp thuật thì chắc chắn sẽ có một bông hoa, rồi lại một bông hoa nữa, ở một nơi nào đó mà mình không nhìn thấy được, mạnh mẽ trồi lên từ mặt đất mà nở rộ. Hoặc là trên bầu trời sẽ nhiều thêm một ánh sao, rồi lại một ánh sao nữa, vẫn là ở một nơi mình không phát hiện ra, tỏa sáng lấp lánh.

Tần suất ảnh wink với mình hình như giống với nhịp tim đang đập bang bang trong lồng ngực.

Rõ ràng mình chỉ bỏ có một xíu Tình dược thôi mà, thề luôn đó – chỉ có một chút xíu thôi! Mấy anh Weasley cũng không nói cho mình biết Tình dược này mạnh đến mức nào. Nhưng nhìn Tiểu Cửu kìa, ảnh nhìn mình đăm đăm như kiểu ảnh đã thích mình từ lâu lắm rồi ấy, ôi quỷ thần ơi!

Còn tệ hơn nữa, mình gặp ảnh lúc đang quay về ký túc xá. Vừa nhìn thấy mình là ảnh đã dán sát vô người mình rồi, còn ôm lấy cánh tay mình nữa. Ảnh kiễng chân, ghé vào tai mình thì thầm kiểu cực kỳ gợi cảm.

Mình thấy mình sắp khùng luôn rồi.

⋯⋯



Ngày thứ mười

Hôm nay Tiểu Cửu muốn mình cùng ảnh đi tới thư viện, ảnh nói muốn giúp mình chuẩn bị cho lớp Độc dược sắp tới. Nhưng mà ảnh cũng đâu có muốn dạy mình hẳn hoi, ở thư viện ảnh cứ dính lấy mình, đầu gối ảnh cứ cọ lên chân mình hoài, không thể nào mà tập trung nổi.

Mình thì thầm bảo ảnh đừng lộn xộn nữa.

Ảnh cũng nghe lời mà ngồi ngoan, mình thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn đang định quay về chăm chỉ đọc sách thì lại nghe thấy ảnh ghé vào tai mình hỏi một câu.

Anh có thể hôn em không?

. . . Không thể!

Vậy, em có thể hôn anh một cái không?

Ảnh trông vô cùng đáng thương, tròn xoe mắt nhìn mình. Thật ra mình cũng muốn hôn ảnh lắm, nhưng mà thư viện cấm học sinh tán tỉnh nhau nha... Mình nói với ảnh là nếu hai đứa bị phát hiện thì cả hai nhà đều sẽ bị trừ điểm đó!

Ảnh vẫn bám lấy tay mình, nói giáo sư Snape cưng ảnh lắm, thầy sẽ không trừ điểm ảnh đâu.

Mình ngạc nhiên hỏi, không phải ai cũng nói giáo sư Snape vừa khó tính vừa độc ác à, anh thực sự thân với ổng sao?

Ảnh có chút nghi ngờ chớp mắt, đột nhiên lại gần, nói Pai Pai không phải nghĩ nhiều, anh thích em nhất!

Ánh mắt của ảnh nóng quá – nó làm mình thấy nóng, mình lùi lại nói mình không có ý như vậy! Mình lỡ miệng nói hơi lớn, bị cô thủ thư quắc mắt nhìn một cái.

Mình gặp rắc rối rồi.

-- đợi đến khi Tình dược hết hiệu nghiệm, Tiểu Cửu chắc chắn sẽ không thèm để ý mình nữa! Mọi người đều nói Slytherin vừa tao nhã vừa giữ mình, nếu ảnh biết bản thân bị mình hạ Tình dược mà làm khùng làm điên như vậy... Chỉ sợ ảnh không hận mình thì cũng chẳng muốn làm bạn bè với mình nữa.

Nói cho cùng thì có lẽ giáo sư đã nói đúng, chẳng có con đường tắt nào để đi đến tình yêu cả, nói gì đến thứ tình yêu được dựng lên từ ảo ảnh của Tình dược. Tiểu Cửu chỉ ảo tưởng là ảnh thích mình mà thôi, mình lại mù quáng mà tin rằng điều đó là sự thật.



Ngày thứ mười một

⋯⋯

Tình dược hình như dần hết hiệu nghiệm rồi.

Gần đến cuối kỳ rồi, tụi mình đều vô cùng bận rộn, thời gian gặp nhau vô cùng ít.

Mình đã thử hỏi anh Weasley, ảnh nói thời gian đã lâu như vậy rồi, Tình dược có lẽ đã sớm hết hiệu nghiệm. Ảnh hỏi mình còn muốn xài nữa không, nhưng mình nói không cần, nhưng mình cũng lo lắm. Lúc trước tụi mình suốt ngày dính lấy nhau như vậy, mọi người đều biết cả rồi. Kể cả Tiểu Cửu không nhớ gì đi chăng nữa, chỉ cần có người nói chuyện đó với ảnh, ảnh biết được chắc sẽ giận mình lắm, mình cho ảnh xài Tình dược cơ mà.

Chắc ảnh sẽ thất vọng lắm.

Tại sao mình lại xài Tình dược với ảnh cơ chứ -- có phải mình rất xấu xa không? Mình đã làm cái hành động đáng xấu hổ như vậy cơ mà.

⋯⋯



Ngày thứ mười hai

Lễ Giáng Sinh sắp đến rồi.

Nghĩ đi nghĩ lại, mình vẫn cảm thấy mình nên đi xin lỗi Tiểu Cửu. Chắc ảnh cũng thấy mình thật ích kỷ. Mấy ngày nay ảnh đều không đi tìm mình – đương nhiên cũng có thể bởi vì ảnh bận học bài để thi cuối kỳ, nhưng nếu ảnh thực sự giận mình thì phải làm sao?

Mình hẹn ảnh gặp nhau hôm nay.

⋯⋯

Ảnh đứng dưới tàng cây ở cửa hành lang, tuyết đã phủ trắng hết cành lá, ngoài trời vừa lạnh giá vừa mờ sương. Lạnh quá đi mất. Vai ảnh hơi co lại, chóp mũi vì lạnh mà đỏ cả lên, nhìn y như cái mũi cà rốt của tên người tuyết ngoài sân vậy.

Mình do dự cả nửa ngày, tập đi tập lại những lời mình định nói với ảnh. Được rồi, đi nói chuyện với ảnh thôi!

Mình là một Gryffindor đó!

-- giận bản thân quá đi mất.

Tự giận chính mình xong, mình vẫn không dám lại gần ảnh. Mình chỉ có thể trốn sau cây cột mà dõi theo người ta. Nếu có cơ hội làm lại lần nữa, có lẽ mình vẫn sẽ chọn xài Tình dược – bởi vì mình thích ảnh, mình muốn được nắm tay ảnh, muốn được ôm, được hôn, muốn được người ta giữ kỹ. Phải làm sao bây giờ, mình còn chưa được học loại bùa chú để làm mình không cảm thấy như vậy nữa.

Đột nhiên mình cảm thấy có điều gì đó không đúng, trên đầu Cao Khanh Trần ngoài tuyết trắng ra, hình như còn có một cành cây đang vươn tới – đó là... cây tầm gửi!

Mình đã từng đọc được ở thư viện, khi cây tầm gửi xuất hiện, người đứng dưới nhánh cây ấy sẽ muốn cùng người khác hôn môi.

Tim mình đập nhanh quá.

Nơi này có rất nhiều người qua lại, bất kể là ai đi ngang qua, ảnh đều sẽ hôn người đó, cây tầm gửi sẽ khiến mọi thứ trở thành dĩ nhiên. Nhưng mình không muốn ảnh hôn ai khác cả.

Mình liền chạy về phía ảnh.

Mình ôm lấy vai ảnh trước khi ảnh kịp phản ứng, một vài giây sau ảnh cũng ôm lấy cổ mình. Nụ hôn trở nên sâu hơn, tụi mình đều thở dốc.

Tình dược vẫn chưa hết hiệu nghiệm sao?

Hay là pháp thuật khiến ảnh nghĩ rằng ảnh thực sự yêu mình?

Không biết nữa. Sau khi buông ảnh ra, mình đỏ mặt nói xin lỗi, hai ngày trước... Hai ngày trước là mình cho ảnh uống Tình dược.

Sau khi nụ hôn chấm dứt, ảnh vẫn ôm lấy cổ mình, mình không nhìn được vẻ mặt của ảnh lúc đó. Cây tầm gửi không biết đã biến mất từ khi nào, mình sợ ảnh hiểu lầm là mình lại nói láo, liền vội vàng giải thích với ảnh là cây tầm gửi thực sự vừa mới xuất hiện ở đây...

Chưa kịp nói hết câu, ảnh đã kiễng chân, ôm lấy mình một lần nữa.

Hai má ảnh đỏ rực, ảnh cười, nói ảnh lạnh quá, ảnh sẽ tha thứ cho mình nếu mình cho ảnh mượn khăn choàng cổ.

Lúc nãy ôm ảnh, má ảnh dán vào má mình, đúng là rất lạnh. Mình vội vàng tháo khăn choàng cho ảnh, vừa choàng vừa nói xin lỗi.

Ảnh chỉ cười, lắc đầu nói không sao đâu.

⋯⋯



Ngày thứ mười ba

Lễ Giáng Sinh tới rồi. Một học kỳ đã kết thúc.

Mình chưa vội về nhà, vậy nên mình sẽ tiễn Tiểu Cửu đến ga Ngã Tư Vua trước, tàu sắp khởi hành rồi.

Ảnh dựa vào cửa kính xe, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm mình. Giống hai ngôi sao nhỏ thật đấy. Mình cũng đã biết thực ra mắt ảnh không hề có pháp thuật gì cả, nhưng tại sao mình vẫn không nhịn được mà nhìn hoài vậy nhỉ?

Mình không nghĩ ra được.

Tiếng còi tàu vang lên, sắp xuất phát rồi.

Mình nói hẹn gặp lại.

Ảnh gọi Patrick.

Mình vẫy vẫy tay, nói em sẽ sớm rời đi thôi, hẹn gặp lại.

Ảnh lại lặp lại một lần nữa, Patrick!

Mình nói lại lần nữa, học kỳ sau gặp.

Ảnh hô lên, Pa-tri-ck! Từng âm tiết đều được nhấn mạnh.

Ảnh vẫn nhìn mình chằm chằm, hai tay chống vào má, mái tóc ảnh bông xù, xõa ra vô cùng đáng yêu. Má với tai ảnh có chút hồng, có lẽ thời tiết buốt giá cuối tháng mười hai dễ làm người ta cảm thấy lạnh lẽo. Nhưng Tiểu Cửu ăn mặc rất ấm áp, trên cổ còn choàng chiếc khăn mà mình đưa cho ảnh, hai màu đỏ vàng đan xen, thực sự rất hợp với ảnh. Tuy là một Slytherin nhưng ảnh lại chỉ choàng khăn một cách qua loa, có vẻ vẫn rất ấm áp lắm.

Mình cùng ảnh mặt đối mặt.

Ảnh vươn tay tới.

Mình rốt cục vẫn không nhịn được mà lại gần, nắm lấy bàn tay ảnh, hỏi ảnh có chuyện gì?

Nhưng còn chưa kịp hỏi, mình đã bị kéo mạnh tới, răng mình chạm vào lợi ảnh.

Môi ảnh mềm lắm, giống với ngày hôm đó, nhưng lại có điểm khác biệt.

Đến khi thực sự phải chia tay, ảnh dùng đôi tay lành lạnh ôm lấy hai má đỏ bừng của mình, nói đồ Gryffindor ngốc xít, lần sau đừng có hòng đợi anh chủ động nữa.

_______________________________________

Tôi thích giọng dịch của cô Lý Lan lắm nên đã cố dịch theo, cơ mà có vẻ không thành công lắm nhỉ 🤧 Tôi sắp vào năm học mới rồi, vừa làm vừa học bận bù đầu luôn nên có lẽ chưa thể dịch nốt bộ Strawberry Pavlova được 🤧 Trong thời gian này sẽ đăng fic mà tôi đã dịch sẵn trong lap nha ~

Câu hỏi cuối fic: Mọi người nghĩ ai là người đã mượn tấm Bản đồ Đạo tặc nhỉ? =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net