18.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn trưa xong, Nhậm Hào đưa Hà Lạc Lạc đi mua vài món văn phòng phẩm để trang trí bàn làm việc. Chọn tới chọn lui, lại chọn một cặp ống bút, một cặp khung ảnh, một cặp chặn giấy, còn có hai cái tượng nhỏ để bàn hình trái cây.

"Không đúng... Sao cái gì cũng mua theo cặp vậy?" Hà Lạc Lạc chẹp miệng.

"Sao lại không đúng? Đồ của anh cũng cũ rồi, sẵn đổi luôn."

"Nhưng sao lại là đồ đôi?" Hà Lạc Lạc nhìn Nhậm Hào.

"Chứ sao?" Anh hỏi ngược lại.

"Ơ..."

Nhậm Hào nhún vai, xách túi văn phòng phẩm ra xe, tâm tình cực kỳ tốt.

.

Từ Kha vừa ăn xong, quay trở lại bàn làm việc đã thấy Lục Trác đứng đợi. Cô hít một hơi, tỏ ra bình thường nhất có thể.

"Trợ lý Lục, có chuyện gì sao?"

"Ừm..."

Thấy Lục Trác ngập ngừng không nói, Từ Kha thở ra.

"Hồ sơ lúc sáng Nhậm tổng đưa anh xử lý xong rồi à?"

"Vẫn chưa..."

"Vậy anh tranh thủ đi. Sếp có nói phải hoàn thành xong trong tuần này." Từ Kha nói.

"Tôi biết. Nhưng mà tôi muốn hỏi chuyện giám sát Hà..."

Từ Kha ngẩng mặt lên khỏi màn hình máy tính.

"Giám sát Hà làm sao ạ?"

Lục Trác hít thật sâu. "Chỉ là, chuyện giám sát Hà đến công ty chúng ta ấy, sao tôi không nghe nói gì cả?"

Từ Kha thở hắt ra. "Có ai nghe nói gì đâu. Hôm nay tôi cũng mới biết thôi. Nhưng đó là chuyện của cấp trên, sếp nói sao thì tôi nghe vậy."

Lục Trác gật đầu. Thật ra dạo gần đây, hắn cảm nhận được Nhậm Hào có gì đó rất lạ. Chính xác là từ khi người kia xuất hiện. Mọi kế hoạch của hắn đều bị đảo lộn, và hắn không thích như vậy chút nào.

Từ Kha nhìn Lục Trác, không kìm được tính bao đồng của mình mà nói.

"Trợ lý Lục, chúng ta chỉ là phận nhân viên. Tuy là có thân cận với sếp thật, nhưng không phải là không thể bị thay thế. Tốt nhất vẫn đừng nên tự cho rằng mình quan trọng."

Lục Trác nhìn Từ Kha bắng ánh mắt hơi ngạc nhiên, sau đó lại mỉm cười.

"Tôi biết chứ. Tôi có nghĩ gì đâu. Chỉ là giám sát Hà đến đột ngột quá nên tôi cảm thấy chưa thích ứng kịp thôi."

"Ừm. Tôi cũng chỉ buột miệng nói vậy thôi."

"Cô nghỉ trưa đi, làm phiền rồi."

Lục Trác nói xong gật đầu một cái, quay người đi. Từ Kha nhìn theo hắn, trong lòng có chút bất đắc dĩ. Cô cũng là một trong những người theo Nhậm Hào từ những ngày đầu lập nghiệp. Thời gian đó quả thật ai cũng thấy giữa sếp và trợ lý Lục rất mờ ám. Sau vài lần tiếp xúc ở ngoài môi trường công việc, cô mới nhận ra có thể sếp khá ưu ái trợ lý Lục, nhưng chắc chắn không phải tình yêu. Cho đến hôm nay khi Hà Lạc Lạc đến, Từ Kha càng dám chắc hơn về suy nghĩ của mình.

Đầu giờ chiều, Từ Kha theo thói quen pha một tách cà phê để sẵn trên bàn Nhậm Hào. Cô vô tình nhìn sang bàn làm việc của Hà Lạc Lạc, không biết có cần chuẩn bị nước uống gì không nhỉ?

Đúng lúc đó hai người kia cũng quay lại, Từ Kha chưa kịp hỏi Hà Lạc Lạc muốn uống gì thì đã thấy trước mặt có một ly trà sữa. Hà Lạc Lạc cũng đang cầm một ly, nuốt xuống ngụm vừa hút mới nói.

"Kha tỷ, uống trà sữa đi."

"Hả? Vâng... Cảm ơn giám sát Hà." Từ Kha bối rối gật đầu.

"Không cần khách sáo. Lúc sáng em không biết chị là em họ của Tiểu Sâm ca, sợ chị khó xử nên mới cứng nhắc như vậy. Sau này chị cứ gọi em là Lạc Lạc là được rồi, đều là người quen cả."

"Cái này..." Từ Kha không biết nên trả lời thế nào, liền nghe Nhậm Hào nói thêm vào.

"Cứ như vậy đi."

Từ Kha mỉm cười gật đầu, vậy cô không khách sáo nữa. Cô nhận lấy ly trà sữa xong, lại giúp Hà Lạc Lạc sắp xếp bàn một hồi rồi mới về bàn thư ký.

"Trà sữa socola..."

Từ Kha trong lòng đang lăn lộn, đây đích thị là món cô thích, không cần biết là vô tình hay cố ý, Hà Lạc Lạc đúng là đỉnh của chóp.

Buổi chiều đó Hà Lạc Lạc chỉ ngồi một chỗ, không biết nên làm gì. Nhậm Hào thì mải đọc mấy bản hợp đồng, thỉnh thoảng lại có vài người tìm anh bàn công việc, nhưng đều không liên quan đến cậu. Thật ra Hà Lạc Lạc cũng không quá bất ngờ. Cậu thừa biết chuyện tổng công ty cử cậu đến đây làm giám sát chỉ là cái cớ do Nhậm Hào vẽ ra. Nhưng ngồi rảnh rỗi như vậy thật sự rất buồn chán.

Hà Lạc Lạc xoay xoay bút chì, ly trà sữa mua hồi trưa đã uống hết. Cậu nghĩ một hồi, không biết buổi tối nên ăn gì ha?

"Lạc Lạc, về nhà thôi."

Hà Lạc Lạc ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Nhậm Hào đang đứng trước mặt. Cậu cũng không biết anh đi sang đây từ lúc nào nữa.

"Vẫn chưa tới giờ tan ca mà?"

"Anh là giám đốc, giờ tan ca tùy vào công việc." Nhậm Hào cười.

"Xì, không có phép tắc, không biết làm gương gì cả." Hà Lạc Lạc tặc lưỡi.

"Anh ở đây, bọn họ mới không thoải mái làm việc được."

Hà Lạc Lạc nghĩ, Nhậm Hào nói cũng có lý. Đâu cần nói đâu xa, chính cậu lúc còn làm bên kia cũng vậy. Không phải bọn họ lười biếng, nhưng cảm giác có cấp trên đang giám sát cứ cứng nhắc thế nào ấy. Vậy nên cậu cũng gật đầu, dọn gọn bàn làm việc rồi đứng lên, cùng Nhậm Hào ra về.

Từ Kha thấy hai người họ đi ra thì có vẻ ngạc nhiên, nghe xong dặn dò của Nhậm Hào thì cứ tưởng mình đang nằm chiêm bao.

"Hôm nay tan ca sớm đi. Nếu có việc gấp thì gọi cho tôi. Nếu có thể chờ thì mai xử lý cũng được."

"V...vâng..."

Từ Kha thấy hoang mang tột độ. Hai tháng này không có ngày nào Nhậm Hào đến công ty sau 7h sáng và tan ca trước 10h đêm, càng không có chuyện để mai xử lý. Sáng nay thì đi làm muộn, tới chiều lại tan ca sớm, Từ Kha có chút không quen.

Ngồi trên xe, Hà Lạc Lạc cứ lo lắng không yên.

"Hào ca, anh chắc như vậy ổn chứ? Sáng đi làm muộn, chiều lại tan ca sớm. Mới ngày đầu tới đây mà em đã vô phép như vậy, ai nể em nữa?"

"Chỉ hôm nay thôi, ngày mai sẽ bình thường lại, anh hứa đó."

"Em vẫn cảm thấy như vậy không hay lắm."

"Không sao, nếu em thấy không hợp lẽ, vậy trừ lương em nha?" Nhậm Hào cười.

"Ơ hay?" Hà Lạc Lạc trợn mắt. "Là anh kéo em về, đâu phải tại em?"

"Vậy em còn sợ gì? Ai có nói, em cứ nói như vậy là xong rồi không phải sao?"

"Hmmm..."

Hà Lạc Lạc vẫn không thấy đúng lắm. Nhưng thôi kệ đi, ai bảo cậu là VVIP chứ.

Thật ra lý do Nhậm Hào muốn kéo Hà Lạc Lạc tan ca sớm là vì muốn cùng cậu chuẩn bị bữa tối. Nhưng mọi chuyện không giống kế hoạch của Nhậm Hào cho lắm.

"Em bảo anh đi tắm!" Hà Lạc Lạc đứng khoanh tay trước ngực, nếu đầu người có thể bốc khói thì chắc chắn tóc của cậu đã cháy thành tro.

"Nhưng em không biết bật bếp mà?"

Nhậm Hào thở dài, khi anh nói chuẩn bị bữa tối cùng nhau, tức là anh nấu, bảo bối bày bàn ăn cơ.

"Em nói, anh đi tắm. Em nấu được!"

"Em chắc chưa?"

"Như đinh đóng cột."

Bản năng Hà Lạc Lạc luôn đúng không cho phép Nhậm Hào tiếp tục cãi cọ với cậu, anh đành đi tắm trong tâm trạng không được yên tâm lắm. Nhậm Hào tin đó là lần đầu tiên anh tắm trong tâm thế không nhẹ nhõm thư thái chút nào.

Lúc Nhậm Hào đi ra, Hà Lạc Lạc vẫn còn đang loay hoay trong bếp. Anh ném khăn lau tóc qua một bên, nhìn cái chảo trong tay Hà Lạc Lạc.

"Đây là bánh hành Hàn Quốc hả..."

"Không..." Hà Lạc Lạc ngơ ngác nhìn Nhậm Hào. "Là trứng..."

"Trứng??" Nhậm Hào nghĩ thị giác và khứu giác của mình đều vô dụng hết rồi. "Đưa anh thử."

Hà Lạc Lạc ngoan ngoãn đưa cho Nhậm Hào, còn đặc biệt dùng ánh mắt siêu kỳ vọng nhìn Nhậm Hào.

"Hơi mặn... Nhưng mà em bỏ bột mì vào trứng chiên à?"

Hà Lạc Lạc gật đầu. "Bánh thì phải có bột chứ."

Nhậm Hào: "..."

"Anh chỉ sợ Tiểu Bao Bao cũng không thèm ăn món này."

Hà Lạc Lạc không vui, Tiểu Bao Bao là con cún nổi tiếng ở khu Sơn Trà vì tính ăn tạp, ai cho gì nó cũng sẽ ngoạm vào miệng ăn ngon lành. Chủ của nó không ít lần phải đưa nó đi viện vì ăn phải đồ ăn hỏng. Tiểu Bao Bao ăn tạp như vậy mà vẫn chê "bánh" trứng của Hà Lạc Lạc, tức là...

"Anh có ý gì?" Hà Lạc Lạc bĩu môi. "Nếu dở như vậy thì anh đừng ăn nữa."

Nói rồi cậu giành lấy chảo trứng, quay sang một bên giận dỗi. Nhậm Hào cũng thật hết cách với tiểu tổ tông, đành phải xuống nước.

"Không. Anh không có ý đó đâu. Đây là lần đầu em làm món này đúng không? Nó không ngon cũng là chuyện thường. Hôm nay em đi làm mệt rồi, nước nóng anh pha sẵn kìa, em đi ngâm mình đi. Lúc ra em sẽ thấy bữa tối sẵn sàng, được không?"

"..."

"Đừng giận nữa mà."

"..."

"Trà sữa khoai môn, được chưa?"

Lúc này Hà Lạc Lạc mới phản ứng lại. "Coi như anh biết điều."

Nói xong liền cầm khăn đi tắm. Nhậm Hào lắc đầu, xắn tay xông pha vào bếp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net