Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên cắt ngang bầu không khí yên tĩnh, Lục Bất Du lúc này mới hoàn hồn.

Bóng lưng của Lục Vãn nhanh chóng biến mất tại lối vào của hành lang.

Là trợ lý gọi đến, mấy giờ trước vị tổ tông này đột nhiên chạy ra khỏi địa điểm diễn tập và chỉ bỏ lại cho anh ta một câu có chuyện gấp cần xử lý.

Lục Bất Du vừa nghe điện thoại đã vội nói: " Xong rồi, bây giờ sẽ trở lại."

Trợ lý sửng sốt, hắn cũng không hỏi nhiều.

Lão bản là một người có kế hoạch và tính trách nhiệm rất cao, loại tình huống này cư nhiên là lần đầu tiên xảy ra, chho nên đến cuối cùng này là đã xảy ra chuyện gì?

Lục Bất Du sau khi cúp điện thoại lại bấm một dãy số điện thoại khác.

"Ta tìm được rồi."

"Không có bị người Triệu gia đưa đi?"

"Không có, vừa rồi là ta tận mắt thấy nàng đi về nhà."

"Vậy là tốt rồi, chuyện này ta sẽ xử lý."

Lục Bất Du vừa rồi nhìn từ xa đi đến chính là một cái nam sinh, nghĩ rằng mình đã nhận sai người.

Khi đối phương đến gần, thấy được rõ mặt nháy mắt tim hắn đập lỡ một nhịp, mặt mày cùng với cha đều rất giống.

Nhất định là không có nhận sai người.

Lục Vãn soạn hành lý đi đường không được tính là nhiều, cất hai bộ quần áo, sách giáo khoa bỏ vào cặp, đều đã không còn gì nữa.

Còn có con rùa đã cùng sống với cô 5 năm - lúc trước mua được ở ven đường với số tiền khổng lồ là 5 tệ.

Người kia nói rằng sẽ sớm trở lại đón nàng đi, Lục Vãn chờ đến 9 giờ còn chưa thấy được một bóng người.

Nàng lại nhìn đến bông hoa cẩm chướng vàng hôm qua không kìm được nhặt lên đeo vào tai rồi soi gương.

Kỳ thật... đều có thể nhìn ra cô là một nữ nhân.

Cánh cửa đang khép hờ đột nhiên bị mở ra.

Lục Vãn quay đầu lại, người đến chính là Hứa Yếu.

"... Tóc của ngươi sao lại thế này? Quả thanh long cùng với ngươi đều trông không khác nhau."

Hứa Yếu cả đêm qua đều là ngủ không ngon, vừa nghĩ đến Lục Vãn sẽ đi, trong lòng của hắn ta đều là cảm giác khó chịu. Thế là lên cơn điên nửa đêm đem tóc nhuộm thành một đầu đỏ.

"Chính là vì tiễn ngươi đi a, nhìn ta một đầu màu đỏ thực rực rỡ và nhiều may mắn."

Hứa Yếu nhìn thấy bông hoa kia lại hỏi: "... Ngươi vì cái gì một người nam nhân lại làm ra vẻ như một nữ nhân, thế mà trên đầu lại cài hoa."

Lục Vãn tâm tình tốt đẹp tiến lên phía trước hỏi: "Thế nào, có phải là đặc biệt ưa nhìn hay không?"

Hứa Yếu nhìn nàng chằm chằm chỉ cảm thấy khó chịu đến không được, tiến lên đem hoa trên đầu cô thô bạo mà lấy xuống.

"Nam nhân thì phải có nam nhân bộ dáng! Trông ngươi như con gái, xấu chết đi được!"

Lục Vãn che đầu, tên ngốc này điên rồi sao?

"Mẹ nó, tóc của ta."

Hứa Yếu mở lòng bàn tay ra, trừ bỏ bông hoa kia còn có một nhúm tóc nhỏ.

Hứa Yếu hơi khó xử: " Cũng chỉ có một ít.."

Lục Vãn trợn to hai mắt: "Một ít? Ngươi cái tổ tông này không đọc qua sách đều không biết được tóc có biết bao nhiêu là quan trọng!"

Bọn họ học ban khoa học tự nhiên nên trong lớp ít nhiều bạn bè cũng nói về rụng tóc và khả năng mọc tóc sau này.

Mặc dù hiện tại Lục Vãn không bị vấn đề về việc này nhưng cô ấy cũng bất an rằng sẽ "hói như gió xuân trong đêm".

Vì vậy một cọng tóc cũng là quan trọng!!

Hứa Yếu lơ đãng nhỏ giọng hỏi: "Này, ngươi thích ngực lớn, cái kia ngực lớn do cơ có thể hay không?"

Lục Vãn không nghe rõ ràng, ngẩng đầu vô thức hỏi: "Cái gì?"

Nàng đang thương tiếc cho số tóc đã mất đi của mình, người bạn cùng bàn đã bảo với cô rằng từng sợi tóc vô cùng quý giá và chúng ta đề có thể đặt tên cho chúng.

Tên càng xấu thì càng dễ nuôi, mà chết trong tay tên ngốc này chính là Thúy Hoa, A Cường, Cẩu Đản.

Hứa Yếu: "...Không có gì."

Lục Vãn luôn thích ngắm nhìn những cô nàng có dáng người đẹp bởi vì đặc điểm giới tính và việc đóng giả nam nhân của cô có điểm không rõ ràng.

Vì vậy cô luôn tìm kiếm xung quanh xem những cô nàng có dáng người tốt để học hỏi phát triển trên người cho giống một cô gái.

Trương Vệ Đông đi từ xa đã nghe được ở bên đang có tiếng người nói chuyện với nhau.

Hắn đi đến trước cửa dùng giọng điệu không tốt lành nói: "Ai u, nhìn không ra được ngươi có rất nhiều bạn đấy. Hôm qua thì đầu trắng, hôm nay thì đầu đỏ. Không có ai được bình thường sao? Quả nhiên là vật họp theo loài."

Hứa Yếu quay đầu lại vẻ mặt khó chịu nói: "Mày muốn chết có phải không? Tao chính là người đầu trắng hôm qua."

Trương Vệ Đông sửng sốt, quả thật chính là tên côn đồ ngày hôm qua!!

Xác thật xem qua là hắn, người mình đánh không lại.

Hắn run rẩy bỏ lại một câu: "Ngươi nhanh lên, ta đợi ngươi ở dưới nhà."

Hứa Yếu đưa cho cô lọ thuốc nhỏ đang cầm trên tay: "Cái này cho ngươi. Thật vất vả ta mới lấy được."

"Cái gì đây?"

Hứa Yếu ho khan mà nói: "Đây chính là phương thuốc cổ truyền, nghe nói đàn ông uống vào đều sẽ sử dụng được, rượu thập tiên đại bổ"

"..."

"Cái kia, ngươi đừng ngại, ta đặt ở trong phòng bị mẹ ta phát hiện bà ấy còn tưởng là ta dùng, dặn dò ta nên chú ý thân thể, không nên cùng bạn gái ở cùng một chỗ quá nhiều."

Lục Vãn: "Ừ... Mẹ ngươi nói rất chính xác, nên là ngươi tốt nhất nên tự giữ lấy mà dùng đi."

"Ta mới không cần dùng! Mẹ nó lão tử chính là xử nam! Ngươi đừng có mà không tin lời ta.."

Lục Vãn buồn bã nói: "Ta tin tưởng ngươi, cả đời ngươi là xử nam."

Hứa Yếu gật đầu việc này là đương nhiên, nhưng vài giây sau mới cảm thấy có gì đó sai sai. Đây là đang khen hắn sao?!!

Hứa Yếu ép buộc cô phải đem chai rượu kia theo cho bằng được, Lục Vãn đành phải đeo hành lý, một tay bê bình rượu, một tay ôm con rùa đen của mình đem lên xe.

Trương Vệ Đông xem thường cô muốn lên tới trên trời! Thật là một kẻ nhà quê leo lên mặt bàn đều không được!

Bởi vì cả hai bên đều không thoải mái, Trương Vệ Đông sắc mặt không được tốt, Lục Vãn không quan tâm, cô cũng không muốn cũng hắn giao tiếp, vừa hay rất yên tĩnh.

Chiếc xe chạy bon bon trên đường được mười phút thì bất ngờ xuất hiện thêm vài chiếc oto trước và sau ép xe của họ phải đậu vào bên đường.

Lục Vãn nhận thấy có điều không ổn... Ai có thể cho tôi hỏi đang xảy ra cái quái gì không?

Trương Vệ Đông ban đầu tâm trạng đều là không vui, bây giờ anh ta càng thêm khó chịu, sau khi bước xuống xe anh ta chống nạnh hét lớn lên: "Mày điên à? Có biết đây là xe của ai không?"

"Triệu gia thì tính là cái gì? ta chính là muốn cản xe của ngươi." Trên xe Land Rover màu đen một người nam nhân đầu trọc bước đến với vẻ mặt đầy hung dữ.

Tên đầu trọc không để ý đến Trương Vệ Đông đang kêu gào la lối bên kia đi đến bên cạnh chiếc xe Audi gõ cửa sổ, trên mặt là một nụ cười hiền lành đối diện với Lục Vãn mà nói: "Đại tiểu thư làm phiền người đổi xe."

Lục Vãn: "..."

Tên đầu trọc này ngay cả khi bày ra bộ mặt hiền lành mỉm cười... vẫn là đáng sợ như cũ.

Cô ngẩn người, tình huống này cmn là gì vậy?

Đầu trọc nam: "Tiểu thư rất gan dạ và sáng suốt, xinh đẹp lại còn thông minh thoạt nhìn qua cũng rất giống với ngài."

"Là như vậy sao? Ngươi đem điện thoại đưa cho con bé, ta muốn cùng nó nói chuyện."

Lục Vãn nhận lấy điện thoại trong lòng thấp thỏm không yên.

Nàng vừa cầm điện thoại xem qua.... tâm trạng nàng hoàn toàn sụp đổ.

Trong video là một người đàn ông đầu trọc vẻ mặt hung tợn khá, cơ bắp đồ sộ phát triển vô cùng tốt.

Nói tóm lại thân hình so với sắt thép không khác nhau là mấy.

Hai người đây là giống nhau ở điểm nào cmn???

Tuy rằng không nên đem vẻ ngoài của người khác ra để so sánh nhưng mà thật sự là kém rất nhiều! Mà cô chính là một cô gái nhỏ đáng yêu hoàn toàn không đồng tình được với cái đánh giá khập khiễn này!

Màn hình bỗng dưng rung động, thay đổi góc nhìn, trong video lại là một người nam nhân khác.

Người nam nhân mặc chiếc áo somi, có cặp lông mày trậm cùng với đôi mắt to, tuy rằng xung quanh mắt có một vài nếp nhăn nhưng là được chăm sóc, mang theo loại phong cách của người lớn tuổi phong độ mà nhẹ nhàng.

Nhìn không đoán ra được cụ thể số tuoir của người này nhưng tính điềm đạm có loại tự uy sau nhiều năm kinh nghiệm.

Lục Vãn đoán rằng người bên đầu kia chắc là tầm 45 tuổi.

Nếu như nói rằng giống với người này cô vẫn có thể chấp nhận.

Lục Tân Dã mỉm cười nói: "Xin chào Vãn Vãn, ta là bác của ngươi."

Lục Vãn: ".."

"Vãn Vãn, ba mẹ ngươi đều rất nhớ ngươi, nếu có thể bọn họ nhất định sẽ trực tiếp đi đón ngươi nhưng bất quá mấy ngày nay chính là mấy ngày nay vé máy bay về nước đã hết sạch. Muốn bao trọn máy bay để về cũng không được, nên bọn họ không đến gặp con bây giờ được, con đừng vì chuyện này mà buồn nhé." Người đàn ông nhẹ nhàng nói.

Em trai của ông ấy đang tham dự các hội nghị ở Pháp, còn em gái thì đang ở Châu Úc công tác.

Lục Vãn: "...Hóa ra là như vậy, không sao đâu ạ."

Lục Tân Dã: "Ta đã cho hai cái máy bay riêng đi đón bọn nó trở về, buổi tối ngày mai là các ngươi có thể gặp được nhau rồi. Vốn là ta nghĩ chính mình bay về nhưng là trước tiên con gặp ba mẹ con sẽ càng tốt hơn."

Lục Vãn hoài nghi chính mình nghe nhầm: "Người hai máy bay riêng..?"

Lục Tân Dã nghĩ rằng cô đang hoài nghi về số lượng cười cười giải thích rằng: "Ngày thường cũng chỉ dùng một chiếc, chiếc thứ hai chính là dự phòng cho chiếc thứ nhất nếu như nó bảo dưỡng. Nếu con thích bác cũng có thể tặng con một chiếc, trường học mới của con cũng có cả chỗ đậu máy bay, môi trường học tập rất tốt."

"..."

Mỗi chữ nàng đều biết nhưng sao khi chúng ở bên nhau nàng nghe lại không hiểu?

Đây chính là cái hành vi mê hoặc gì người khác?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net