Chương 268: Người nổi tiếng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 268: Người nổi tiếng

"A, còn có thiếu gia Cao, là con trai của Cao tổng,là người từ nhỏ đến lớn đã ngậm thìa vàng. Sức khỏe của con người cũng có ngày suy yếu , Cao tổng cũng ngày càng già đi, dù sao cũng phải buông tay để cho con trai ông ấy phát huy tài năng đi, bằng không Cao Thịnh lớn như vậy ai sẽ kế thừa chứ? Lần này vốn là Cao tổng muốn đích thân tới Bắc Kinh, nhưng gần đây bởi vì thân thể không thoải mái nên liền phái Cao Quý tới, thuận tiện để cho anh ta rèn luyện một chút." Quản lý Lưu vừa nhắc tới thiếu gia Cao giọng trở nên phiền muộn, thậm chí có chút không biết làm sao.

Trang Noãn Thần thấy vẻ mặt ông ta khác thường, trong lòng ít nhiều cũng có chút tò mò, rủ lông mi suy nghĩ một chút dò xét hỏi một câu, "Thiếu gia Cao này là người như thế nào? Là một người giỏi sao?"

"Nói như thế nào đây, Cao Quý người này bình thường có chút ngạo mạn, tán gái so với thời gian đi công ty còn nhiều hơn, đã có lần chọc giận Cao tổng thiếu chút nữa bệnh tim tái phát vào bệnh viện, tóm lại chính là điển hình con nhà giàu. Nhưng thật lòng mà nói, Cao Quý người này rất thông minh, dù anh ta có hơi dùng thủ đoạn nhưng cũng làm xong hết mọi chuyện, chỉ tiếc...." Quản lý Lưu nói đến chỗ này không biết làm sao lắc đầu một cái.

"Cao tổng phái Cao Quý tới Bắc Kinh, chính là muốn kêu gọi đầu tư cùng với khảo sát thực lực của các công ty PR lớn?" Cô vừa nghe trong lòng lạnh đi, gặp một người cùng sở trường với cô, sợ nhất chính là gặp loại người cà lơ phất phơ.

"Ừ". Quản lý Lưu gật đầu một cái, "Dĩ nhiên nếu Cao tổng hy vọng Cao Quý thử sức vậy thì không đơn thuần đem Phỉ Tư Mạch giao cho anh ta, giống như ngoài Cao Thịnh ra còn có những sản nghiệp khác, qua hai ngày vừa vặn một cử hành một cuộc họp CEO toàn cầu để bàn luận. Đàn, tôi cũng muốn Cao Quý tới chính là để bàn luận. Đàn chắc cũng họp.

Trang Noãn Thần như có điều suy nghĩ gật đầu, cô không phải chưa nghe nói qua lần họp mặt này. Đàn, người cấp bậc rất cao, trước cô không biết nói người này như thế nào, nhưng có một lần cô vô tình thấy một tấm thiệp mời trong thư phòng ở nhà, mở ra mới biết là người đứng ra tổ chức gửi thư mời cho Giang Mạc Viễn,mở ra bên trong ghi người đứng ra tổ chức đặc biệt mời tên của khách quý, làm cô chặt lưỡi.

"Lần này cũng không ít công ty truyền thông theo dõi Phỉ Tư Mạch, trong đó có người tiền nhiệm công ty truyền thông Đức Mã, cô ấy cùng cô có quen biết không?"

Trang Noãn Thần thất kinh, Hạ Lữ? Cô ấy phụ trách hạng mục này?

"Sao thế?" Thấy sắc mặt cô khác thường, quản lý Lưu quan tâm hỏi một câu.

"À không sao...tôi và cô ấy, đã từng ở cùng bộ phận làm việc." Lòng cô bắt đầu loạn lên.

"Nha, từng cùng một bộ phận làm việc? Vậy thì tốt, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng." Quản lý Lưu cười rạng rỡ.

Cô cố gắng ra vẻ tươi cười, một cảm giác càng ngày càng mãnh liệt. Thật ra từ lúc rời Đức Mã trở đi cô biết rất rõ ràng, mình sớm muộn có một ngày sẽ cùng Hạ Lữ cạnh tranh với nhau, chỉ là ngày đó lại tới quá nhanh quá vội vàng, làm cô không kịp chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.

——————— hoa lệ lệ chia nhỏ tuyến ———————

Sau khi tiễn quản lý Lưu đi, tâm tình Trang Noãn Thần giống như thời tiết bây giờ tựa hồ không thấy vui vẻ. Mưa vẫn còn lất phất không ngừng, đứng ở cửa hội quán, cô nhìn mưa bụi trước mắt dần dần mơ màng, một chít xíu lạnh từ ngón chân xông vào chỗ sâu trong lòng.

Loại thời tiết này rất khó bắt xe, xe của cô số lượng có hạn không thể xuất hiện được, dõi mắt nhìn cả đường phố mà cũng không thấy xe nào tới, nhân viên hội quán đến bên cạnh nói, "Bằng không cô trước đến đại sảnh ngồi chờ một chút đi, có xe tôi sẽ đi vào gọi cô."

Trang Noãn Thần lắc đầu, mưa gió thổi qua tối thiểu có thể để cho người thanh tỉnh một chút.

Đang đứng suy nghĩ miên man, một chiếc xe siêu cấp bắt mắt màu xám bạc hiệu Bugatti. Veyron lái hướng về phía này, thu hút nhiều ánh mắt. Trang Noãn Thần nhìn xe này vô cùng quen mắt, chưa kịp cho cô thời gian suy nghĩ, chiếc xe thể thao trực tiếp ngừng ở trước mặt cô.

Xuyên thấu ánh sáng trong mưa chiếu vào cửa kiếng xe, cô thấy vẻ mặt mình kinh ngạc.

Nhân viên thấy vậy lập tức chạy đến chỗ tài xế ngồi bên kia, dè dặt gõ cửa kiếng xe, "Chủ của xe này, đây là chỗ taxi của hội quán, không cho phép đậu xe riêng, mời ngài mau sớm lái đi được không?"

"Thật xin lỗi tiểu ca, tôi tới đón người lập tức đi ngay, sorry nha." Nghe giọng người đàn ông hết sức vui vẻ, tiếng Trung nói cực kỳ tốt rõ chữ, không một chút Bắc Kinh, cũng nghe không ra là người ở đó.

Ánh mắt Trang Noãn Thần nhìn chằm chằm chiếc xe này, rơi vào biển số đôi sau xe có chút kinh ngạc.

Rất nhanh, cửa xe ở bên cô chậm rãi hạ xuống, lộ ra góc cạnh khuôn mặt rõ ràng làm người ta khó quên, cái mũi anh tuấn lộ ra sự cố chấp cùng thâm trầm, sau khi thấy cô môi cười mở rộng , nụ cười mang một chút tà, đôi mắt như chim ưng mà thâm thúy, điển hình là một người lai, " Hello người đẹp."

Trang Noãn Thần theo bản năng quay đầu nhìn một cái.

" Đang gọi cô đấy, Trang Noãn Thần." Người đàn ông ngoài ý muốn cởi mở cười một tiếng, xuyên thấu qua cửa kiếng xe trực tiếp kêu tên cô.

"Anh đang gọi tôi?" Cô kinh ngạc chỉ mình, người ông này cô biết sao? Làm sao một chút ấn tượng cũng không có?

Người đàn ông giơ tay lên ngoắc ngoắc, "Ở đây còn có người tên Trang Noãn Thần sao?"

Cô lúc này mới chắc chắn là anh ta kêu cô.

"Anh..."

"Lên xe đi." Người đàn ông vừa nói vừa đưa tay đẩy cửa xe ra.

Trang Noãn Thần đứng tại chỗ không động.

"Tôi là Giang Mạc Viễn gọi tới." Anh lười biếng nói.

Trong mắt Trang Noãn Thần bừng tỉnh, không nói hai lời trực tiếp lên xe.

Ngồi lên xe, người đàn ông không lập tức lái xe, quay đầu có nhiều hăng hái nhìn cô chằm chằm.

Cô bị anh nhìn cả người không được tự nhiên, hơi cau mày, "Anh nhìn cái gì? Còn không lái xe?Một hồi bảo vệ hội quán đi ra đuổi anh."

"Tôi cảm thấy lá gan cô thật lớn, tự nhiên như vậy lên xe người lạ ngồi? Tôi chỉ nói cái tên Giang Mạc Viễn mà thôi, cô không sợ tôi lấy danh nghĩa của anh ta đem cô bán đi sao?" Người đàn ông cười híp mắt nói.

Trang Noãn Thần để túi xách qua một bên sau đó cười nhạt, "Coi như anh là một người có bản lĩnh đi nữa, ăn trộm cũng không có biện pháp chạy đến biệt thự tư nhân vào trong nhà để cướp xe chứ?"

"A?" Người đàn ông sửng sốt.

"Chiếc xe này là của Giang Mạc Viễn." Không trách cô vừa nhìn đã thấy quen mắt, nhìn bảng số xe mới nhớ chủ nhân của chiếc xe này là Giang Mạc Viễn, Giang Mạc Viễn rất ít lái xe thể thao, nhưng trong gara luôn có hai chiếc xe thể thao, trong đó có một chiếc chính là Bugatti. Veyron cô đang ngồi. Vốn là bảng số xe của những chiếc xe kia trong gara cô chưa chắc nhớ hết mỗi số, nhưng đây là bảng số đôi nên cô có ấn tượng sâu sắc.

"Không hổ là Giang phu nhân, quan sát tỉ mỉ, không làm luật sư thật đáng tiếc." Người đàn ông khẽ mỉm cười, "Xe này chính xác là Giang Mạc Viễn cho tôi mượn."

"Anh là..."

Người đàn ông đưa tay về phía cô, ưu nhã hào phóng tự giới thiệu, "Tôi là luật sư đáng thương do Giang Mạc Viễn phái tới, Kỳ Ưng Diêm."

——————hoa lệ lệ chia nhỏ tuyến ————————

Ở trong quán cà phê, thời gian này có nhiều người trú mưa vào đây nói chuyện.

Cửa sổ ở hai lầu, giọt mưa đánh vào cửa sổ lớn chậm rãi tuột xuống, tạo thành một vệt nước dài.

Trang Noãn Thần lấy quyển sổ ra đưa cho Kỳ Ưng Diêm, đầy nhiệt tình khẩn cầu anh ký tên. Kỳ Ưng Diêm mặt đầy đắc ý, "Sùng bái tôi như vậy ?"

"Không phải, tôi có một người bạn học rất ngưỡng mộ anh, cô ấy muốn có được một cái ký tên của anh." Cô cười híp mắt.

Kỳ Ưng Diêm làm vẻ mặt phàn nàn, "Cô không muốn cũng không cần nói thẳng như vậy, rất đả kích người."

"A, thật ra tôi cũng rất hâm mộ anh, người nào quan tâm đến luật mà không biết anh chứ? Mẹ anh nổi tiếng là kiểm soát trưởng, mà anh chính là đại luật sư quốc tế tiếng tâm lừng lẫy, có lời đồn rằng anh mới xuất hiện đã có một vụ kiện buôn bán lớn thành công, tất cả mọi người đều nói anh liên tục đánh thắng bốn mươi sáu vụ kiện, ngoại giới gọi là thiên tài. Giá trị con người anh mỗi khi đánh thắng một vụ kiện lại tăng lên, bây giờ, anh có thể xưng là có tiếng trong giới, là đại luật sư quyền thế mạnh." Trang Noãn Thần nói ra đầu đuôi góc nhọn(*) bối cảnh của anh , người này lai lịch quá nhiều, cô vạn vạn không nghĩ tới hôm nay có thể thấy Kỳ Ưng Diêm. (có liên quan đến Kỳ Ưng Diêm, các bạn có thể xem chuyện <Bảy ngày ân ái hay ngoại truyện của Dụ Tình>

(*)Tiếng Hán "đầu đuôi góc nhọn" là "nhất ngũ nhất thập".

"Không tệ, cho tôi lại một chút mặt mũi." Kỳ Ưng Diêm nhàn nhã chống cằm, bộ dáng lười biếng, "Bằng không tôi vì lòng tự ái liền nói lảm nhảm."

"Tôi trước đó có xem tạp chí nói về anh."

"Phải không?" Kỳ Ưng Diêm cười mê người hơn, "Gặp tôi cô cảm thấy như thế nào? So với trong tạp chí đẹp trai hơn nhiều phải không?"

"Đẹp trai lắm, giống như một tượng người, hoàn mỹ một chút tỳ vết cũng không tìm được." Cô cảm thấy người này là một người rất giỏi, vốn cho là luật sư nổi danh thế nào cũng có nhiều loại tính khí, cho dù đối với người khách khí cũng chỉ là bề ngoài.

Kỳ Ưng Diêm nghe lời khen đẹp trai giống như nhặt được bảo tự(*), liền lấy gương ra soi mặt mình, đưa tay bên trái sờ bên phải nửa ngày mới lại hỏi, "So với chồng cô thì thế nào?"

(*): báu vật, quý báu

"Giang Mạc Viễn so với anh đẹp trai hơn." Cô không kiệm lời phê bình.

Mặt anh giống như là bị quăn miếng thịt khô nhất thời thu lại vẻ mặt dương dương đắc ý, mày rậm bên trái hơi nhướng cao, "Đúng là không biết thưởng thức."

Cô khép mi cười khẽ, "Đó là bởi vì tôi không thích lai."

"Cô nói chuyện thẳng thắn như thế, Giang Mạc Viễn có phải hay không một ngày bị cô làm cho tức chết?" Kỳ Ưng Diêm mím môi cười, lười biếng, không mảy may gì.

Trang Noãn Thần lần đầu có thể cùng người xa lạ trò chuyện thật vui, thậm chí một chút kiêng kị cũng không có, tuy vị này là đại luật sư danh tiếng, nhưng mới gặp mới mà như đã quen từ rất lâu, đúng là hiếm thấy, "Anh ấy lầy này làm tôi thật kinh ngạc."

"Cô không nghĩ tới anh ta phái người đến sao?" Kỳ Ưng Diêm gãi đúng chỗ ngứa nói ra tâm tư của cô.

Trang Noãn Thần gật đầu, "Ánh mắt anh thật độc."

"Cho nên cô cùng tôi nói chuyện sẽ không quá mệt mỏi." Kỳ Ưng Diêm vẫn một dáng vẻ tự luyến, "Nói về ánh mắt thì chồng cô cũng rất độc, cô đã sớm luyện thành trái tim mạnh mẽ chứ?"

Trợn mắt nhìn anh một cái, chưa kịp mở miệng, nhân viên làm việc bưng hai ly cà phê tới.

"Người đẹp ơi..." Kỳ Ưng Diêm lập tức gọi cô gái bưng cà phê.

Nhân viên làm việc dừng bước.

"Đem ly cà phê này đổi thành nước trái cây hoặc sữa tươi đi, cám ơn." Anh chỉ ly cà phê trước mặt Trang Noãn Thần, môi cười hơi nhàn nhạt nhìn cô gái, rất là mê người.

Cô gái nhìn qua cũng chỉ mới đầu hai mươi, mặt đỏ nhìn Kỳ Ưng Diêm, lập tức gật đầu một cái lấy ly cà phê trước mặt Trang Noãn Thần.

Trang Noãn Thần cố nén cười, đầu năm nay kẻ gây họa là đàn ông quả là không ít, đàn bà hơi không đề phòng thì sẽ bị phóng điện chết trong mắt bọn họ, "Tuy nói ánh mắt anh độc, nhưng cũng không thể độc đến nỗi nhìn thấu tôi không thể uống cà phê chứ?"

"Tôi dĩ nhiên không có bản lĩnh lớn như vậy, là chồng cô." Kỳ Ưng Diêm cầm ly cà phê lên nhấp một hớp, cà phê đậm đà làm anh rất hài lòng gật đầu một cái.

"Chồng tôi?" Cô cau mày không hiểu.

Kỳ Ưng Diêm buông ly xuống, lười biếng nói, "Chồng cô Giang Mạc Viễn, anh ta như biết trước tôi sẽ tìm cô vậy, đinh ninh dặn dò nhiều thứ, nói gì nếu là ở bên ngoài nói chuyện ngàn lần không thể để cho cô đụng cà phê, còn nói nếu như có sấm đánh tia chớp nhất định phải chở cô về Tiêu Duy, Giang Mạc Viển đàn ông này là thế nào? Tôi trước kia sao không phát hiện anh ta hay lằng nhằng như vậy?"

Trang Noãn Thần nghe những lời nhắc nhở, nước trái cây rất mau được mang lên đây, là ly nước chanh, cô gái lại lặng lẽ quan sát Kỳ Ưng Diêm một phen sau quyến luyến rời đi. Cô cầm lấy ly nước chanh, tim trong ngực tựa hồ đập một cái, khiến cô đứng ngồi không yên. Ấm áp tràn đầy trong lòng, một loại khó có thể dùng lời diễn tả được tâm tư vây quanh này.

"Cô đỏ mặt?" Kỳ Ưng Diêm nín cười.

"Tôi, tôi nào có?" Trang Noãn Thần cả kinh giơ tay lên sờ mặt mình, Kỳ Ưng Diêm nín cười khi thấy vẻ mặt lúng túng của cô, uống một hớp nước chanh che giấu sự mất tự nhiên trên mặt, buông ly xuống sau đó hắng giọng, "Chúng ta nói chuyện chính sự đi."

Kỳ Ưng Diêm cong môi, "Được."

" Giang Mạc Viễn đem mọi chuyện nói với anh rồi sao?"Trang Noãn Thần thu lại vẻ mất tự nhiên nói.

Ai ngờ Kỳ Ưng Diêm nhún vai một cái hai tay mở ra, "Không có, anh ta lười nói với tôi, trực tiếp ném tôi cho cô."

"Hả?"

"Tôi chỉ biết là án ly dị." Vẻ mặt Kỳ Ưng Diêm đầy khổ sở, "Tôi tám trăm đời không nhận loại kiện này, chồng cô ngược lại rất tốt, dứt khoát gọi điện thoại cho tôi tới Bắc Kinh, căn bản cũng không nghe tôi nói mà trực tiếp đuổi tôi về, tôi đang nghỉ phép nha, mùa này biết bao nhiêu thích hợp để nghỉ phép, cứ như vậy bị chồng cô kiên quyết phá hỏng, kết quả đến Bắc Kinh chồng cô chỉ hời hợt nói với tôi là án ly dị, sau đó gấp gáp đi họp dùng chìa khóa xe đuổi tôi đi. Anh ta thật không hỗ là nhà tư bả bóc lột người, thật lòng là một người ác độc."

Trang Noãn Thần nghe hết hồn, vốn là nhìn thấy Kỳ Ưng Diêm cô liền sợ thiếu chút nữa là tắt hơi, chỉ là một chuyện hôn nhân mà thôi Giang Mạc Viễn cũng có kinh động được đến anh ta? Nhưng nghe Kỳ Ưng Diêm nói những lời này ra mới nhận ra được, hóa ra Giang Mạc Viễn đối với anh ta không chút khách khí.

"Anh cùng Giang Mạc Viễn có quan hệ..."

"Tôi chính là đời trước thiếu anh ta." Kỳ Ưng Diêm mấy hớp uống cạn sạch ly cà phê , làm mặt như đưa đám, "Tôi nói với cô, chồng cô chính là một con hồ ly, không đúng, anh ta so với hồ ly con tinh hơn. Tôi trước đó không biết anh ta, mua qua một số cổ phiếu, rõ ràng chính là tiền đặt cược mua cổ phiếu kết quả thất bại, cũng cứ như vậy cơ duyên xảo hợp biết chồng cô, anh ta cũng không hổ thẹn chính là cái này..." Anh khua tay múa chân, "Chỉ cần một cái búng tay đã giúp tôi giải quyết được vấn đề khó khăn, cứu vãn lại cho tôi không ít tiền, tôi cảm kích đến rơi nước mắt, chồng cô cũng rất có phong độ Đại tướng, tiền không thu đồng nào, chỉ nói câu "mọi người đều là bạn", như vậy khách khí làm gì."

Trang Noãn Thần nhìn chằm chằm anh, rất khó tưởng tượng anh ở trên tòa án bày mưu tính kế như vậy mà nhìn giá cổ phiếu thì vẻ mặt tan rã như thế nào.

"Chính là vì một câu nói 'mọi người đều là bạn', tôi liền bị chồng cô lừa." Kỳ Ưng Diêm tâm trạng đau buồn như một tráng sĩ bị đứt cổ tay, "Mấy năm nay đem tôi ra sai bảo, đó là kêu một cái phải nghe theo, cô cũng nhìn thấy đó, hôm nay càng kì quái hơn, chỉ là một vụ kiện như hạt mè lớn mà kêu tôi đang nghỉ phép củng phải tới. Tôi bây giờ cuối cùng cũng biết, tình cảm với ai đều có thể nhưng không thể tình cảm với Giang Mạc Viễn chồng cô được, cô từ trên người anh ta lấy được chút cái tốt, sau này anh ta sẽ đòi lại cô mười lần, à không, là mấy trăm lần, vậy chính là một người âm hiểm, cô xem cô như cá như hoa như ngọc cô nương, nghĩ thế nào mà gả cho anh ta một người đàn ông cáo già? Thật đáng tiếc nha."

Trang Noãn Thần không nhịn được muốn cười, "Vậy anh hoàn toàn có thể không cần phản ứng với anh ấy, anh không tới anh ấy có thể giết anh sao?"

"Này, tôi cùng anh ta là bạn mà." Kỳ Ưng Diêm cười hắc hắc.

Cô cũng mím cười cười, người đán ông này cũng thật có ý tứ.

"Thật ra thì đây cũng không phải vụ kiện như hạt mè lớn gì, mà đối phương là bạn tốt nhất của tôi, tình huống trước mắt của cô ấy đúng là gặp một chút khó khăn." Cô trở lại chuyện chính, đem chuyện Ngải Niệm cùng Lục Quân đầu đuôi gốc ngọn nói ra hết.

Kỳ Ưng Diêm cũng thu lại vẻ cà lơ phất phơ, khóe mắt chân mày đều nghiêm túc, vừa nghe vừa đơn giản ghi chép, đợi Trang Noãn Thần kể hết tất cả sau đó anh như có điều suy nghĩ , "Đàn trai bây giờ có ý gì?"

"Lúc mới bắt đầu không nghĩ ly dị, sau đó dứt khoát xé rách da mặt, cướp con của Ngải Niệm đòi quyền nuôi dưỡng, thậm chí còn tuyên bố nói sẽ không cho Ngải Niệm phân tiền tài sản nào, phí phụng dưỡng càng không cần suy nghĩ." Vừa nhắc tới chuyện này Trang Noãn Thần liền tức lên, hận không thể tiến lên đạp hai chân Lục Quân.

Kỳ Ưng Diêm xem thường, "Thẹn quá hóa giận thì bình thường thôi."

"Ngải Niệm cứ như vậy mà thấp thế, anh cảm thấy Lục Quân có thể hay không đụng tay đụng chân vào tài sản?

"Có khả năng này, dựa vào thái độ của anh ta, có lẽ chuyển tài sản đi." Kỳ Ưng Diêm suy nghĩ một chút, "Hôm nay tôi cảm thấy cần phải gặp người trong cuộc một chút."

"Anh có thể nhận án này sao?"

"Dĩ nhiên không thể, bởi vì quốc tịch cùng thân phận tôi không cách nào nhúng tay luật pháp Trung Quốc được." Hai tay Kỳ Ưng Diêm mở ra, "Bất quá ở Bắc Kinh tôi cũng có một số người bạn luật sư, tới Bắc Kinh tôi đã liên lạc trước một luật sư địa phương, tôi sẽ cùng luật sư kia gặp Ngải Niệm để hiểu rõ án này, cô yên tâm, tôi sẽ bên cạnh trợ giúp."

Trang Noãn Thần lúc này mới hoàn toàn thả lỏng, chuyện Ngải Niệm ly dị nếu như có hiệp hội song phương giải quyết là tốt nhất, một khi vụ kiện này đánh thật cô cũng sẽ không quá lo lắng, tuy nói Kỳ Ưng Diêm không được lên tòa án, nhưng có anh trợ giúp bên cạnh thì tương đương việc bỏ được cây kim đang chống đỡ trong lòng, cô tin tưởng năng lực anh nhất định sẽ giúp cho Ngải Niệm tranh thủ được lợi ích lớn nhất. Uống cạn sạch ly nước chanh , cô cầm túi xách lên, "Đi, ngay bây giờ chúng ta sẽ đi gặp Ngải Niệm.

lse,\"��V<���

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net