Chương 277: Đua ngựa cũng chỉ là đua ngựa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C277: Đua ngựa cũng chỉ là đua ngựa

Thấy cậu ta như vậy, Trang Noãn Thần cũng không kiêng kỵ gì, môi nở nụ cười lúm đồng tiền, nhẹ nhàng mím lại giống như là hoa lê nở trên các nhánh cây giữa ánh sáng mùa xuân thật động lòng người."Trước kia tôi nghĩ cậu là một người cả ngày chỉ biết ăn uống vui đùa như những con nhà giàu khác thôi, nhưng hôm nay cậu đã cho tôi sửa lại cái nhìn. Cậu nhìn qua bất cần đời, nhưng nghiêm túc nếu so với bất kỳ người nghiêm túc nào, cậu quan sát rất bén nhạy, không mơ cao viễn vông càng không thích việc lớn hám công to." Thấy Cao Quý cười lớn sau khi nghe những lời này, cô bổ sung thêm "Anh hẳn rất rõ ràng, tôi thay đổi cái nhìn cũng không phải là bởi vì anh lựa chọn Vạn Tuyên, nếu như hôm nay anh không là nhắc đến cha anh, tôi nghĩ coi như anh lựa chọn Vạn Tuyên, tôi vẫn sẽ cất giữ ý tưởng này."

Cao Quý từ môi xuất hiện ý cười, nhưng giống như trên mặt hồ chợt lóe lên ánh sáng nhỏ vụn, trong ánh mắt không còn nhởn nhơ mà chỉ có một chút xíu phiền muộn. Trang Noãn Thần nhạy cảm phát giác anh biến hóa, hơi rũ lông mi dài xuống, "Nếu như lời tôi nói quá trực tiếp—— "

"Tôi không có tức giận, thật, chẳng qua là. . . Có chút cảm động." Khóe mắt Cao Quý lúc này có một tia đỏ nhưng rất nhanh bị anh ép xuống, hít sâu một hơi rồi hít mũi một cái, "Thật ra thì tôi ở trong lòng tất cả mọi người chẳng qua là con nhà giàu cà lơ phất phơ thôi, liền lấy Lưu quản lý mà nói, đừng xem ông ta cả ngày đối với tôi rất cung kính, tôi trong lòng biết rất rõ ông ta rất xem thường tôi, có thể ngay cả cha tôi cũng xem thường tôi."

Cậu ta vừa dứt lời đột nhiên ở trong lỗ tai cô có chút đau nhói, Cao Quý này là đứa trẻ từ khi ra đời đã ngậm thìa vàng , gọi anh ta là đứa trẻ một chút cũng không quá đáng, cậu ta mới 23 tuổi mà thôi, ở cái tuổi này chính là hưởng thụ thanh xuân vui vẻ hoặc là khổ sở, so với những người bạn cùng lứa tuổi khác Cao Quý có gia thế sung túc, khởi đầu liền có người định trước, rất nhiều người có lẽ là thấy chung quanh cậu ta có nhiều hào quang mà khịt mũi coi thường thậm chí là xa lánh chế giễu cho là anh ta bất quá được sinh ra trong một gia đình tốt, nhưng có ai sẽ đặt mình vào hoàn cảnh mà suy nghĩ, gia đình giàu có sẽ kéo dài mãi sao? Cha già cũng không thể trường sanh bất lão, gánh nặng như vậy tự nhiên sẽ rơi vào trên người con trai, phá sản không phải là không thể, nhưng Cao Quý tuyệt đối không phải là một người con phá của, có thể thấy một người cha dụng tâm lương khổ như vậy sao có thể sinh ra một đứa con phá của? Cậu ta phải chịu sự xa lánh hơn người đời tưởng tượng nhiều.

Dù sao cậu ta cũng là một đứa trẻ đang đối mặt với những lời người đời nói thì tự nhiên sẽ dùng phương thức cực đoan để được người khác chú ý chính là hành động phản nghịch hay bướng bỉnh.

Trang Noãn Thần cho tới bây giờ không phải là một người giỏi về an ủi người khác, lời dễ nghe cô sẽ không nói, cho nên thấy Cao Quý gượng cười vui vẻ tự nhiên thì cô cũng sẽ không nói lời khích lệ vô dụng, cô chẳng qua là đi lên trước ngồi xuống bên cạnh cậu ta, một hồi lâu sau nhẹ giọng nói, "Có lúc quá quan tâm ý nghĩ của người khác thì mình sẽ không còn tự tin nữa. Tôi không biết cậu trước, chỉ biết Cao Quý là một hoa hoa công tử phung phí tiền bạc, là đứa con phá của. Nhưng là sau đó tôi mới biết, Cao Quý chân chính không muốn mọi người biết một mặt này, Cao Quý từ nhỏ liền không thích an phận thủ thường ở trong giờ học, nhưng mỗi lần đều được thành tích xuất sắc nhất; Cao Quý thích nhất là giờ học thủ công, mười hai tuổi đã tự mình làm chiếc thuyền hoa với bức vẽ cây trúc cổ xưa theo tỉ lệ 1:1 và đạt được hạng nhất trong cuộc tranh tài thủ công cả nước; tất cả mọi người đều cho là Cao Quý có thể đi du học nước ngoài bởi vì nhà có tiền, người ngoài căn bản không biết thi vào trường đại học nổi danh khó khăn thế nào, chẳng những phải có xác nhận học thức, yêu cầu ngôn ngữ, vận động phải có thành tích, Cao Quý chẳng những được vào trường đại học kia, mỗi một năm đều tranh thủ được học bổng, thậm chí là bắn xạ kích cũng là người xuất sắc. Bất quá Cao Quý đối với chương trình học quản lý công thương không có hứng thú, lén chuyển tới học âm nhạc, sau đó bị cha biết hai người tranh cãi ầm ĩ, cha cậu dưới cơn thịnh nộ thiếu chút nữa bệnh tim tái phát, Cao Quý mặc dù bề ngoài cùng cha đối nghịch, nhưng là người chủ trì âm nhạc chuyên nghiệp đồng thời còn là vì cha âm thầm phụ giúp quản lý công ty, lúc tốt nghiệp thuận lợi cầm tới tay hai bằng là âm nhạc và quản lý công ty." Nói đến chỗ này, cô nhìn cậu ta nhẹ khẽ cười, "Đây chính là cậu, Cao Quý. Cậu là một người ưu tú, người khác làm sao có thể xem thường?"

Cao Quý nghe xong tất cả liền trợn to cặp mắt chỉa về phía cô lắp bắp, "Cô, cô làm sao biết cặn kẽ như vậy? Quá đáng sợ, giống như một gián điệp."

Cô dở khóc dở cười, "Hồ sơ cá nhân của cậu ở trên mạng tìm kiếm một chút là có thể ra được."

"Trên internet mà cô cũng tin sao? Sẽ không sợ là tôi vì đề cao hình tượng huy hoàng mình mà viết loạn lên sao?"

Trang Noãn Thần nhìn chằm chằm cậu ta nghe từng chữ từng câu, "Cậu không phải là người như vậy."

Cậu ta sững sốt một chút.

"Tóm lại, bất luận như thế nào, chờ chúng ta ký hợp đồng mới là chính thức quan hệ hợp tác, vì quan hệ công ty bên A bên B, chúng ta liền cùng nhau cố gắng." Cô bị vẻ mặt của cậu ta chọc cười, đưa tay vỗ đầu vai cậu ta một cái.

Cao quý không nhịn được hé miệng vui vẻ.

****

Câu lạc bộ cưỡi ngữa ở ngoại ô.

Ban đêm một trận mưa phùn xua tan bao nhiêu nóng như thiêu của ban ngày , ánh mặt trời thuần túy như bị sắc vàng tắm, sạch sẻ sáng sủa chia nhỏ ở các kẽ lá thành loang lổ ánh sáng, con tuấn mã cao lớn vùn vụt bay qua, bóng người xuất hiện nhanh như tia chớp , ánh sáng loang lổ cũng bị lay động càng nhỏ vụn.

Thời điểm Ben đến trường đua thấy Giang Mạc Viễn đang cưỡi ngựa, trên người mặc trang phục kỵ sĩ được cắt xén vừa vặn với thân ảnh cao lớn, khố trên lưng ngựa là màu nâu đỏ trông rất đẹp, bờm ngựa dựng đứng lên khi phi nhanh giống như thiêu đốt ngọn lửa, mà anh như kị sĩ giỏi trên lưng ngựa có thể so với con chim ưng bay cao trên không trung, ánh mắt như chim ưng sắc bén thâm thúy.

Giữa ánh sáng nhỏ vụn, Giang Mạc Viễn cầm roi ngựa trong tay theo cánh tay rơi xuống thoáng qua một đao đủ sắc bén như huỳnh thạch rực rỡ. Ben thấy rõ roi ngựa trong tay anh có lại lịch lớn, con ngựa dưới thân anh kia là một ngựa quý cùng dòng máu với những con ngựa thi trong cuộc so tài. Tên con ngựa Giang Mạc Viễn đang cưỡi tên là "Ngân Hà", cha mẹ nó đều ở Anh Quốc đã được thuần chủng, từng thi đấu trong cuộc đua ngựa quốc tế lớn giành được thành tích kinh người, mà "Ngân Hà" ra đời đã có huyết thống cao quý, nghe nói Ngân Hà do người trong vương thất tự mình đỡ đẻ, vừa ra đời Vương phi liền ban một roi ngựa chỉ sử dụng cho nó, chất liệu roi ngựa cực kỳ hiếm, nói là hiếm bởi vì đầu roi ngựa được khảm nạm bằng đá cẩm thạch hòa với lông tự nhiên của Ngân Hà tạo thành một thể, dù ở dưới ánh sáng nhạt vẫn có thể chiếu ra tia sáng cực kỳ chói mắt, gặp ánh sáng mạnh thì càng sáng hơn, chỗ tối thì giữ sự khiêm tốn xa hoa mỹ miều. Cái roi ngựa đó chính là cái Giang Mạc Viễn đang cầm trong tay.

Giang Mạc Viễn chưa từng khoe khoang thuật cưỡi ngựa của mình, càng ít thấy anh ra vào trường ngựa nhưng lại im hơi lặng tiếng thu thập con mã về tay.

Ngân Hà như một đường tia chớp màu đỏ, đột nhiên hướng vể phía Ben chạy nhanh tới, vó ngựa bay tới đạp xuống thật điếc tai nhức óc. Ben chưa kịp chuẩn bị nhất thời ngây người tại chỗ, trơ mắt nhìn con tuấn mã càng ngày càng gần, gần đến nỗi như bị bờm nó đâm đỏ mắt.

Ông ta còn chưa kịp kêu tiếng sợ hãi, Giang Mạc Viễn liền kéo giây cương kịp thời siết lại, chân Ngân Hà giơ lên trước với trời cao kêu lên, ngửa đầu phát ra tiếng hí, Giang Mạc Viễn kéo dây cương lần nữa nó để chân xuống đất cách Ben mấy cm nhìn qua hết sức nguy hiểm.

"Ai u, Mạc Viễn, cậu tính hù chết lão già này sao? Ben dáng vẻ che ngực biểu lộ trong lòng vẫn còn chút sợ hãi, "Xương già ta nếu như bị con ngựa Ngân Hà cậu đạp một cái lập tức sẽ gẫy đó."

Giang Mạc Viễn ngồi trên lưng ngựa, từ trên nhìn xuống rất cao quý sang trọng, gương mặt ngược ánh sáng nở nụ cười như ẩn như hiện. Ghìm dây cượng ngựa anh tung người nhảy xuống, động tác lưu loát không khó nhìn ra là một tay cưỡi ngựa chuyên nghiệp.

Nhân viên làm việc lập tức đi lên, Giang Mạc Viễn đem dây cương giao cho người phía sau, sau đó tháo bao tay xuống, bóng người cao lớn dưới ánh mặt trời kéo dài, bờ môi hấp dẫn hiện lên nụ cười lạnh nhạt, "Tính tình Ngân Hà trước giờ mạnh mẽ đã thành thói.

****

Phòng nghỉ ngơi dành cho khách quý, mùi trà lượn lờ.

"Tính nó mạnh mẽ thì như thế nào? Vẫn còn chưa bị cậu thuần phục sao? Nghe nói cậu đã thu phục được con ngựa kia." Ben chậm rãi nhấp một miếng trà, ngay cả giọng nói cũng chậm rãi.

Giang Mạc Viễn đã thay đồ mặc thường ngồi ở đối diện ghế sa lon nhàn nhã pha trà, đợi trà trong ly có hương tản ra rồi cầm lên uống một hớp trà xanh vào cổ họng như có nhiều trăn trở trong tình yêu, "Trước đó đã có người thuần phục con Ngân Hà, ngựa này vô cùng mạnh, thuần phục nó thật sự không dễ dàng."

" Cậu cứ khéo miệng." Ben để ly trà xuống cười ha hả nói, "Tôi là người trước giờ không thích khiêu chiến đến cực hạn , ngựa có máu nóng tôi trước giờ không đụng. Tôi mới vừa xem qua Hắc Lỵ của tôi, tính tình vẫn thùy mị như trước, ngựa ôn hòa cũng có chỗ tốt của ngựa ôn hòa, ít nhất không để cho người hao tổn tâm tư chinh phục nó. Như vậy cũng tốt cho người cưỡi nó, chọn xứng đôi hợp với mình mới là trọng yếu nhất.

Môi Giang Mạc Viễn từ đầu tới cuối vẫn nhàn nhạt cười, anh không phải không nghe ra trong lời ngoài ý của Ben, tỉnh bơ đặt ly trả xuống cố ý đi chệch để tài, "Hắc Lỵ là ngựa Trakehner(1) ở Ba Lan, nổi danh ôn hòa nhã nhặn."

Ngựa máu nóng là ngựa có tốc độ nhanh nhất trong đường đua, chạy như gió táp, nhưng đồng thời cũng không dễ thuần phục, điển hình như con Ngân Hà của anh, cưỡi nó thích hợp nhất là ở trường đua cao cấp, ngựa máu ôn hòa là lai giống của ngựa máu lạnh với ngựa máu nóng, cá tính cùng tính tình cũng được thu liễm lại, ôn hòa dễ thuần phục, hiện nay trên thế giới phần lớn cưỡi ngựa đều cưỡi ngựa ôn hòa, như con Hắc Lỵ dưới tay Ben. Ngựa không hợp tự nhiên sẽ sinh ra bất đồng tính cách, như người vậy.

Ben sau khi nghe lại cười trầm, ngửi mùi trà, chuyển đề tài, "Bất quá ta nhìn thấy đây là Mạc Viễn sao, cậu thế nhưng lại có quan tâm hứng thú với con ngựa lâu năm."

"Nha? Nói thể nào đây?" Giang Mạc Viễn chân mày thoáng nhếch lên, giơ tay cho Ben thêm tách trà.

"Mặc trang phục kỵ sĩ (2) đơn thân cưỡi con Ngân Hà, có phải cậu không có chút cẩn thận nào? Người ngoài nhìn vào sẽ cho là Mạc Viễn cậu căn bản không phân rõ cái gì gọi là đua ngựa cái gì gọi là thuật đua ngựa đâu." Ben cười lớn cố ý nhạo báng.

Giang Mạc Viễn hai tay đan vào nhau, thản nhiên cười, "Không sao, Ngân Hà tính tình mạnh như vậy, vạn nhất tôi té xuống thì thế nào? Tôi cũng phải chú ý các biện pháp đề phòng mới được."

"Thì ra Giang Mạc Viễn cậu cũng có lúc sợ." Ben hướng về anh cười nói.

Giang Mạc Viễn cũng cười nhạt, "Chỉ sợ một lần sảy chân ân hận cả đời thôi."

"Tiểu tử cậu này, đây cũng là nguyên nhân cậu hợp tác với Cao Thịnh?" Ben trực tiếp nói rõ ý đồ, "Mạc Viễn, với bản lãnh của cậu mà chỉ được như vậy thì thật đáng tiếc, năng lực của cậu có thể lấy được nhiều hơn nữa, không phải ta nói cậu, những miếng đất ở nước ngoài kia có thể làm gì được chứ? Coi như bị cậu san bằng thì nhiều lắm cũng chỉ có mấy căn nhà thôi."

"Tiểu tử Cao Quý kia là người thừa kế duy nhất của Cao Thịnh, lại là một con nhà giàu điển hình, cậu ta muốn làm chút chuyện chứng minh với ba cậu ta là cậu ta không phải bất lực, vậy thì mượn tình thế như vậy kiếm một khoản, coi như hạng mục trồng trọt này tôi giải tán ít tiền, đối với tôi mà nói không có gì quá ghê gớm."

"Cậu như vậy là không được, loại hạng mục này có gì tốt để làm chứ? Mạc Viễn cậu nghe tôi đi, yên tâm bên cạnh tôi giúp đỡ tôi, cổ phần ở Tiêu Duy cậu không phải là không có, nếu cậu chê ít tôi có thể cân nhắc cho cậu thêm con ngựa, Đức Mã bây giờ đã bị cậu chèn ép đến không thở nỗi, hạng mục đất đai đã tới tay chúng ta, đây là mang tính quốc tế nên sẽ có lợi nhuận cao, cậu chẵng lẽ không một chút động tâm hay sao?"

Giang Mạc Viễn trầm tĩnh nghe, đợi ông ta nói xong nhẹ nhàng cười, "Ben, có câu nói rất hay, người có gan lớn mới có thể phát tài, có thể nói tôi là hai năm này càng ngày càng không có gan lớn, lại tình nguyện làm những hạng mục nhỏ xem như trò tiêu khiển, dù lợi tích nhận lại không nhiều nhưng không cần phải gánh vác quá nhiều nguy hiểm."

"Cậu nói như vậy là không đúng, cậu đường đường là con của Giang Phong, cha cậu vẫn chưa già mà cậu đã bắt đầu tính toán rồi?" Ben đưa tay gạt những lá trà, "Bất kể thế nào, tôt cũng tình nguyện đem những thành tựu chia sẻ với cậu."

Giang Mạc Viễn cười lắc đầu, "Ông mới vừa nhìn thấy đó, tôi cưỡi ngựa phải trang bị đầy đủ, thuần phục Ngân Hà tôi cũng rất mệt mỏi, loại hạng mục công nghiệp hợp tác lớn đối với tôi không thích hợp ."

Ben thấy anh thế nào cũng xem thường, không biết làm sao thở dài, dứt khoát chuyển ý, "Cậu nha, bây giờ cũng không bằng vợ cậu xông thẳng về trước, tôi nghe nói cô ấy đã nắm được hạng mục tuyên truyền của Cao Thịnh, nhìn ra cô ấy thật có ý chí chiến đấu, nhìn lại cậu." Ông ta chặc chặc hai tiếng, lại dò xét hỏi một câu, "Mạc Viễn, hai người đúng là càng ngày càng có ý tứ, cậu có ý định kéo ngã Cao Quý, cô ấy bây giờ lại đi giúp tiểu tử Cao Quý kia, vậy cũng coi là hợp nhau sao?"

"Cô ấy không rõ chuyện của tôi." Giang Mạc Viễn cười nhạt, nhấp một hớp trà rồi nói tiếp, "Cho nên cô ấy làm gì tôi không can thiệp."

Ben sau khi nghe thì như có điều suy nghĩ, lại giương mắt nói sâu xa, "Mạc Viễn, đừng nói ta chưa nhắc nhở cậu, dạo này cậu hay thân thiết với Sa Lâm, cậu là người đã có gia đình, vợ lấy về nhà là đề yêu thương, cậu muốn học tui tay ôm phải ấp sao? Ta có thể nói với cậu, loại tư vị này không dễ chịu đâu."

Giang Mạc Viễn dựa người ra sau tay cầm tách trà, xương ngón tay dài nhàn nhà gõ vào tách, khóe mắt chân mày nở nụ cười dịu dàng, "Đàn ông thật ra đều giống nhau, không có là tốt nhất. Vợ lấy về là để cưng chiều không sai, nhưng thời gian dài sẽ chán ngán thì vợ sẽ trở thành chưng bày, tôi từ tình cũ tìm về điểm cảm xúc mạnh mẽ không phạm lỗi gì chứ?"

"Haha, tiểu tử này..." Ben chỉ anh cười to, "Lời trong lòng rốt cuộc cũng nói ra, ta cứ nhìn thấy cậu với Sa Lâm không minh bạch, hơn hết ta có thể hiểu tâm tình của cậu, chỉ giữ bên người một nữ nhân quả thực quá nhàm chán,thôi, coi như uổng công ta quan tâm, tiểu tử cậu rơi vào diễm phúc rồi."

Giang Mạc Viễn uống trà, cười không nói.

Hai người tán gẫu một chút, từ công việc lại lần nữa trò chuyện về ngựa. Ben nhìn Hắc Lỵ rồi đi trước. Giang Mạc Viễn không lập tức rời đi, ra phòng nghỉ ngơi mới vừa vào trường ngựa, nhân viên làm việc lập tức tiến lên cung kính hỏi, "Giang tiên sinh, bộ đồ cưỡi ngựa của ngài cần dùng sao?"

"Không cần." Anh nhàn nhạt nói,giọng mát lạnh.

"Vâng, đã biết." Nhân viên làm việc gật đầu, anh là nhân viên chăm sóc Ngân Hà, sau khi Giang Mạc Viễn mua Ngân Hà về liền bắt đầu làm việc cho Giang Mạc Viễn, tính tình Ngân Hà không dễ thuần phục, nhưng kì tích duy chỉ Giang Mạc Viễn thuần hóa nghe theo, mà lâu như vậy mỗi lần Giang Mạc Viễn đến đều không mặc áo kỵ sĩ để cưỡi Ngân Hà vậy mà hôm nay lại mặc đồng phục kỵ sĩ.

Giang Mạc Viễn nhìn Ngân Hà được nhân viên dắt đi, dưới ánh mặt trời lông Ngân Hà lóe lên ánh sáng diễm lệ lạ thường, đua ngựa cũng chỉ là đua ngựa ở các trận đua.

****

Trang Noãn Thần sau khi ký được hợp đồng với Phỉ Tư Mạch việc làm đầu tiên chính là vội vã đi tìm Phương Trình, anh vẫn còn họp ở bên ngoài, từ trong điện thoại có thể nghe ra tình trạng sứt đầu bể trán, nghe được tin đã ký hợp đồng Phỉ Tư Mạch, giọng Phương Trình dừng lại, một hồi sau nói cô chờ anh, anh có chuyện quan trọng muốn nói với cô.

Buổi chiều đi qua cô vẫn ở phòng họp đợi Phương Trình, bởi vì hợp đồng này mang ý nghĩa Vạn Tuyên chính thức trở thành bộ phận truyền thông trên thị trường, hợp đồng này quan trọng không thể sơ xuất được, cô cặn kẽ phân công rõ ràng thời gian hoạch định, lại không nhàn rỗi lập tức nghĩ tới tuyển thêm nhân viên, nhận Phỉ Tư Mạch mà chĩ dựa vào những nhân viên này thì chưa đủ, từ đóng gói sản phẩm Phỉ Tư Mạch đến hoạt động trên dưới, thậm chí xuất bản tạp chí cũng cần nhân viên, cô đều đã sắp xếp rất tốt, chỉ chờ Phương Trình tới công ty ký tên sau đó lập tức thi hành.

Một mực chờ đến tám giở tối vẫn không thấy bóng người Phương Trình, các nhân viên lục tục ra về, Ngải Niệm dọn đồ xong đi lên trước chần chờ hỏi, "Phương tổng hôm nay có thể đến sao?"

"Anh ấy nói đang trên đường tới." Trang Noãn Thần dừng lại động tác gõ bàn phím, nhìn đồng hồ, "Cậu mau về đi, bây giờ cậu đã là mẹ rồi cũng không thể để cho đứa trẻ thiếu sữa mẹ mà ăn bột chứ?"

"Ừ." Ngải Niệm tự nhiên thấy nhớ mong con trai, suy nghĩ một chút, "Vậy tớ đi trước, cậu đừng về muộn quá nhé."

Trang Noãn Thần gật đầu, Ngải Niệm dặn dò vài câu sau đó vội vàng rời công ty.

Lại đợi gần hơn nửa giờ, công việc trong tay Trang Noãn Thần đã làm xong, nghĩ đến có nên gọi điện thoại thúc giục Phương Trình không thì điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên, là Phương Trình.

"Noãn Thần, tôi đang ở quán cà phê dưới lầu, cô trực tiếp xuống gặp tôi."

(1): ngựa Trakehner

(2): Trang phục cưỡi ngựa


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net