Q2-C72: Anh sẽ phải hối hận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đẹp trai? Đến mức nào?" Tố Diệp cầm cốc nước lên uống một ngụm. Người đầu tiên cô liên tưởng tới là Tố Khải, nghĩ tới việc dung mạo của nó có thể khiến các sinh viên nữ hét ầm ĩ, cô cũng mừng thầm trong lòng.

"Quá đẹp trai! Người đẹp, xe cũng đẹp." Cô gái tay chân gần như đã khuơ loạn xa: "Anh ấy lái một chiếc Wraith! Rolls-Royce Phantom Wraith!".

Tố Diệp suýt nữa thì phun cả ngụm nước trong miệng vào mặt cô sinh viên.

Rolls-Royce? Cậu em trai Tố Khải đó của cô sao lái nổi!

"Cô à, anh đó là ai vậy? Bạn trai của cô sao?" Những người xung quanh cũng tò mò theo.

Còn chưa nói hết câu, Tố Diệp đã lao ra khỏi giảng đường nhanh như một làn khói.

Đúng như dự đoán, bên bồn hoa cách khu giảng đường không xa có một chiếc siêu xe mà muốn người ta khi đi qua không chú ý cũng khó. Bản thân cô cũng từng ngồi lên nó không chỉ một lần, tính năng cực đỉnh, tiếc là lần nào ngồi lên là lần đó tâm trạng tồi tệ.

Những tốp học sinh túm năm tụm ba bên bãi cỏ, đi qua đều phải nhìn sang bên này đánh giá. Dưới ánh nắng, từng đường nét thiết kế bên hông xe hết sức mượt mà. Biểu tượng xe hình nữ thần bay lên trời đại diện cho tình yêu lãng mạn, mặc sức hưởng thụ ánh mặt trời, kiêu ngạo nhìn chăm chú về phía trước, chiếc váy dài sợi mảnh tung bay theo gió cột chặt cơ thể dịu dàng.

Không biết vì biểu tượng đó quá lóa mắt hay vì nắng quá gắt gao, tóm lại là đã có một tia nắng rọi vào mắt Tố Diệp. Cô hơi nheo mắt lại, liếc mắt cũng thoáng thấy các sinh viên đang lén lút nhìn sang bên này.

Chủ nhân của chiếc xe đúng là một anh chàng đẹp trai như miêu tả. Hôm nay anh ăn vận không còn vẻ nghiêm túc như ở trong phòng làm việc. Chiếc sơ mi màu trắng chói mắt kết hợp cùng chiếc quần dài màu xám nhạt. Không có cúc măng séc, cà vạt hay kẹp cà vạt cẩn thận. Cổ tay chỉ đeo một chiếc đồng hồ tối màu kinh điển. Anh khoanh tay trước ngực, đứng dựa vào xe. Chỉ riêng dáng người cao ráo đó cũng đủ khiến bao ánh mắt lưu luyến, nói gì tới "đạo cụ" không hề rẻ kia?

Tố Diệp thở dài. Anh không phải một người đàn ông thích gây sự chú ý nhưng lại là một người chủ động xuất trận, thế nên hôm nay anh đã đến tận trường tìm cô, nghĩ cũng đủ biết tiếp theo đây cô muốn thoát thân khó thế nào.

Cô vốn định quay đi, coi như không nhìn thấy anh, nhưng đôi mắt đó của anh cho dù cách một đám đông vẫn có thể nhắm chuẩn xác vào người cô. Muốn vờ như không biết là chuyện không thể nào. Hơn nữa, anh có mục đích mới tới đây, nếu đã chẳng nhờ một sinh viên nữ đến chuyển lời.

Cô kiềm chế, ung dung bước tới. Niên Bách Ngạn vẫn đứng im, khóe môi cong lên như vô tình lại như hữu ý.

"Không phải anh Niên lại có hứng với đoàn thể nào trong trường đại học, chuẩn bị đầu tư đấy chứ?" Tố Diệp dừng lại trước mặt anh, bình tĩnh nói.

Niên Bách Ngạn đáp gọn gàng: "Tôi đặc biệt tới tìm em".

"Nếu anh đến vì muốn nghe chuyện xưa thì anh tìm nhầm người rồi." Tố Diệp nhíu mày.

"Tôi không có hứng thú với câu chuyện."

"Mấy chủ đề nhàm tai đó đúng là không đáng nhắc lại." Tố Diệp chán ghét, đi đi lại lại xung quanh: "Còn nữa, hôm đó anh cũng nhìn thấy rồi đấy, tôi không thể tới Tinh Thạch".

"Em đâu phải người mới bước chân vào xã hội ngày đầu tiên, việc công và việc tư vẫn chưa phân biệt được sao?" Giọng Niên Bách Ngạn trở nên nghiêm nghị: "Đương nhiên, em cũng có thể nhìn tâm huyết cả đời bố của Đinh Từ Thừa trở thành công cốc".

Tố Diệp đột ngột ngẩng đầu nhìn anh không chớp mắt.

Ba chữa "Đinh Tư Thừa" từ miệng anh thốt ra vốn rất kỳ lạ.

"Em thích anh ta, thế nên mới không dám trở mặt với tôi, không phải sao?" Niên Bách Ngạn nhắm trúng tim đen.

"Ai nói với anh tôi thích anh ấy? Anh đừng ăn nói hàm hồ!" Một câu nói như châm lên cả ngòi nổ, quả bom chôn sâu trong lòng cũng bùng nổ một cách bất ngờ như thế, khiến cô hoàn toàn thay đổi, bao gồm cả vẻ điềm tĩnh duy trì nãy giờ.

Niên Bách Ngạn im lặng nhìn cô, như đang xem một màn biểu diễn vụng về, ít nhất Tố Diệp cho là vậy.

"Vậy thôi, tôi xin lỗi vì lời nói vừa rồi của mình." Một lúc sau anh tự nhiên nói: "Sau đây chúng ta có thể tìm một chỗ nói chuyện đàng hoàng không?".

"Không rảnh!" Nói một câu chọc trúng nỗi đau rồi sau đó lại cố tình ra vẻ thản nhiên, thái độ của anh không khác gì một cây búa tạ đập mạnh vào nơi sâu nhất trong lòng cô. Ánh mắt sắc bén ấy như một kẻ trộm thăm dò bí mật của cô. Anh dựa vào đâu mà có thể hùng hồn bóc mở tâm tư của cô như vậy? Để đến hôm nay bí mật cô đã thận trọng giấu kín bao năm, bí mật tưởng chừng được che giấu rất tốt giờ lại không biết nên cất chỗ nào.

Niên Bách Ngạn nhìn theo bóng cô phẫn nộ bỏ đi, ánh mắt vẫn giữ nguyên vẻ trầm mặc.

***

Tố Diệp vừa lái chiếc xe đỏ của mình ra khỏi bãi, đang chuẩn bị hớn hở phóng như bay về nhà, không ngờ chiếc Wraith thật xứng với cái tên của mình, như một bóng ma, im lìm chạy tới trước mặt cô, chắn ngang đường đi của cô.

"Đúng là âm hồn vất vưởng!" Cô chửi mắng, rồi quay ngược vô lăng, chiếc xe đỏ mạnh mẽ quay đầu phi ra khỏi vườn trường.

Trong xe, Niên Bách Ngạn nhìn bóng chiếc xe chạy thục mạng, khẽ mỉm cười.

Từ Hải Điện tới Triều Dương, Tố Diệp đã đặc biệt chọn con đường ít người qua lại, thích hợp chạy trốn nhưng đồng thời cũng tiện cho việc tiến quân của con Rolls-Royce đó. Tính năng con Jeep của cô có tốt đến mấy cũng tuyệt đối không thể đua với nó. Cô bất giác thấy hờn dỗi trong lòng. Năm nay đúng là năm xui tháng hạn của cô. Lần trước là Bentley, giờ lại tới Rolls-Royce, ai cũng cảm thấy con Jeep nhỏ này của cô dễ bắt nạt phải không!

Nghĩ mãi, tính cách ương bướng của Tố Diệp bốc lên, cô một lần nữa phát huy tinh thần dũng cảm chiến đấu, bất chấp tất cả xông lên trước, thậm chí có mấy lần bị rượt đuổi khắp hang cùng ngõ hẻm.

Bất luận là vượt xe của Kỷ Đông Nham hay đọ tốc độ với Niên Bách Ngạn, vẫn có vô số lý do để Tố Diệp luôn chiếm thế thượng phong. Đó là từ nhỏ tới lớn cô đều sống ở Bắc Kinh. Mặc dù mấy năm nay đường phố đã có nhiều thay đổi to lớn, nhưng một số con phố cũ cô vẫn còn nhớ, đường nào đi được, đường nào không vẫn còn chút ấn tượng.

Ưu thế này vượt xa Niên Bách Ngạn. Chẳng mấy chốc, chiếc siêu xe đó đã bị cô cắt đuôi thành công, không thấy bóng dáng đâu.

Tố Diệp thở phào nhẹ nhõm, ngước mắt lên nhìn biển chỉ đường, chuẩn bị vòng vèo một đoạn nữa để lên khu Tam Hoàn. Ai ngờ, vừa đi ra khỏi đường nhỏ, chiếc xe của Niên Bách Ngạn không biết từ đâu chui ra, xông đến trước mặt cô. Một cú phanh tuyệt đẹp, đỗ lại chắc chắn, chặn đầu cô.

Phía trước là địch mạnh, phía sau không đường lùi, cô chỉ còn biết tiến lên. Cô nhìn chằm chằm chiếc xe trước mặt, liên tục ấn còi không ngừng nghỉ.

Chiếc xe phía trước không những không hề nhúc nhích, thậm chí chủ nhân còn xuống mở cửa xe. Niên Bách Ngạn đi đến trước mũi xe, ung dung dựa vào. Anh lấy từ trong hộp ra một điếu thuốc, đưa lên miệng, rút bật lửa châm lên, hít sâu, nhẹ nhàng nhả khói, một loạt các động tác vẫn cứ thản nhiên như không.

Qua làn khói thuốc trắng đục, anh mỉm cười nhẹ nhàng nhìn Tố Diệp phía sau cửa kính. Nụ cười và ánh mắt đó khiến Tố Diệp liên tưởng tới vẻ thích thú của một con mèo khi đang vờn một con chuột.

"Tránh ra!" Cô thò đầu ra khỏi cửa xe, khó chịu nhìn người đàn ông trước mặt.

"Xuống xe." Niên Bách Ngạn đứng im, hờ hững ra lệnh.

Ý cảnh cáo trong mắt Tố Diệp càng lúc càng đậm: "Tôi nói lần cuối cùng đấy, tránh ra!".

Niên Bách Ngạn khẽ rít một hơi thuốc, ngữ khí vẫn chẳng có chút gì sốt sắng: "Xuống xe".

Tố Diệp chẳng hơi đâu phí lời với anh, cứ thế khởi động xe, đạp chân ga, xông thẳng về phía anh. Cô không tin anh vẫn dám đứng đó mặt không biến sắc.

Vậy mà, cô thật sự đã dự đoán sai.

Chí ít, tới tận lúc cô khởi động xe, anh vẫn dựa trước mũi xe, thờ ơ hững hờ.

Cũng chí ít, anh vẫn giữ nguyên tư thế đó kể cả khi con xe của cô đã xông lên trước.

Thế nên, khi con xe đỏ như ngọn lửa của cô đang có xu hướng nghiền nát Niên Bách Ngạn, cô vội xoay mạnh vô lăng, chiếc xe như một con lừa bị ép quay đầu, quẹt qua khe hẹp giữa con siêu xe của anh rồi đột ngột dừng lại.

"Rầm!" Tố Diệp nhảy xuống, đóng mạnh cửa xe, xông về phía Niên Bách Ngạn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Niên Bách Ngạn! Anh đúng là đồ điên!".

Lúc này Niên Bách Ngạn mới từ từ dập tắt điếu thuốc: "Lễ phép mà nói, em nên gọi tôi một tiếng anh rể".

"Sau đó thì sao? Xem ra anh định dùng cái thân phận anh rể để chèn ép tôi rồi." Tố Diệp càng cảm thấy bực bội trong lòng.

"Nếu không có quan hệ này, tôi nghĩ tôi vẫn đủ kiên nhẫn để thuyết phục em. Nhưng, em là người nhà họ Diệp, về Tinh Thạch là chuyện hiển nhiên." Niên Bách Ngạn bước lên, bóng anh gần như che kín cô.

Hay cho câu "Em là người nhà họ Diệp". Đáng tiếc, trước nay cô không muốn có dây dưa với nhà đó.

"Mềm mỏng không thích, thích ưa nặng phải không?"

"Ngoài miệng bố em không nói, nhưng ông rất mong em có thể quay về Tinh Thạch". Niên Bách Ngạn nói ít ý nhiều: "Thế nên Tố Diệp, hôm nay là thông điệp cuối cùng tôi mang tới cho em. Nếu tuần sau không tới Tinh Thạch trình diện, Liên Chúng đừng mong có được tiền đầu tư".

Dứt lời, anh quay người chuẩn bị lên xe.

"Anh có quyền gì mà ra lệnh cho tôi?" Từ khi đi học đến khi đi làm, cô đã quen tự thân vận động, quen với việc chẳng ai quản lý cuộc sống của mình, thế nên cô đã học được thế nào là độc lập, thế nào là vươn mình sống trong khe hẹp. Cô có cuộc sống của riêng mình, cũng có thể tìm được chút tự trọng nhỏ nhặt trong nhịp sống vui vẻ một cách miễn cưỡng ấy. Còn anh, người đàn ông cô quen còn chưa lâu này, dựa vào đâu mà đứng đó chỉ tay năm ngón ra lệnh cho cô?

Sự giận dữ của cô, Niên Bách Ngạn nghe ra rất rõ ràng. Thế nên anh dừng bước, quay đầu nhìn cô, nhẹ nhàng giải thích: "Rất đơn giản. Vì tôi là anh rể của em, có trách nhiệm không để em lầm đường lạc lối".

Tố Diệp đứng yên đó, nhìn anh không chớp mắt, một lúc lâu sau đột ngột thốt ra một câu lạnh lùng: "Rồi anh sẽ phải hối hận!".

Niên Bách Ngạn nhướng mày.

"Chính anh ép tôi tới Tinh Thạch, thế nên anh nhất định sẽ hối hận." Cô hùng hồn nói, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

Niên Bách Ngạn thu toàn bộ thần thái của cô vào tầm mắt: "Tôi làm việc trước nay chưa bao giờ để mình phải hối hận. Tuần sau tôi đợi em tới trình diện". Nói xong, anh lên xe.

Ánh nắng mùa hè lúc nào cũng khiến người ta nhức nhối, thiêu bỏng rát đôi mắt cô. Tố Diệp nhìn theo chiếc xe chẳng mấy chốc đã mất hút trên đường, con ngươi cũng nhói lên. Cô đưa tay lên che mắt, đến lúc hạ tay xuống, trong ánh mắt chỉ còn lại một sự băng giá khác thường...

***

Từ ngày hôm đó, thời gian làm việc của Tố Diệp bắt đầu được phân chia theo tỷ lệ Hoàng kim. Thứ hai tới trường lên lớp, thứ ba, thứ tư đến Liên Chúng nhận án, thứ năm thứ sáu tới tập đoàn Tinh Thạch làm việc, đảm nhận chức cố vấn tâm lý.

Nhiệm vụ chẳng có gì khác biệt quá lớn với đội ngũ luật sư của công ty. Điểm khác chính là, luật sư thì chuyên đi dọn dẹp những rắc rối, còn cô ở lại an ủi nhân viên, để các nhân viên không còn lo đứng lo ngồi, có thể phục vụ tốt hơn cho Tinh Thạch, một công việc mới cao thượng làm sao.

Tin tức này truyền tới Liên Chúng, người đầu tiên cười không khép miệng lại được chính là giáo sư Đinh. Vì ngày thứ hai sau khi cô đồng ý tới Tinh Thạch nhậm chức, khoản tiền đầu tư khổng lồ mà ông vẫn mong đợi đã được chuyển tới. Đương nhiên, tiền được chuyển làm hai đợt, Niên Bách Ngạn chỉ gửi đợt đầu tiên. Vì chuyện này Tố Diệp không nhịn được phải phì cười. Thương nhân đúng là thương nhân, không gian xảo không thành thương nhân, chắc chắn là sợ trả hết tiền cô sẽ trở mặt.

Hai ngày nay giáo sư Đinh vui ra mặt, thậm chí đi ra đi vào còn hát ngâm nga. Trước khi vào phòng thực nghiệm, ông còn kéo Tố Diệp sang một bên, ánh mắt nhìn cô cũng trìu mến đi nhiều, khiến cô cảm thấy cả người không được tự nhiên.

Các câu hỏi của giáo sư Đinh đều rất dịu dàng, đầu tiên hỏi cô tình hình bè bạn, sau đó lại hỏi cô còn độc thân không, cuối cùng mới quay về ý chính, ông ấy muốn làm mối cho cô với con trai của mình!

Tố Diệp sửng sốt vô cùng, ra sức lắc đầu từ chối. Sau khi giáo sư Đinh thất thểu bỏ đi, cô bắt đầu không bình tĩnh được nữa. Xem ra giáo sư Đinh không hề biết tới sự tồn tại của Lâm Yêu Yêu. Tại sao chứ? Đinh Tư Thừa vẫn chưa đưa Lâm Yêu Yêu về ra mắt bố mẹ ư?

Đương nhiên, cô không thể chủ động hỏi Lâm Yêu Yêu chuyện này. Khi đối mặt với tình yêu, một người phụ nữ dù vô tâm vô tính thế nào cũng muốn giữ lại chút tự trọng. Lâm Yêu Yêu trước mặt cô xưa nay chỉ nói chuyện vui không kể chuyện buồn, thế nên cô ấy đã không kể thì Tố Diệp cũng không thể tìm hiểu sâu hơn.

Khiến giáo sư Đinh thất vọng, cũng tức là cô được tự do. Chỉ có điều không ngờ lại có kẻ không mời mà tới.

Thứ tư, kỳ nghỉ cuối tuần nhỏ. Đối với một người chuẩn bị tới Tinh Thạch trình diện như Tố Diệp mà nói, kỳ nghỉ này thật là hiếm có, nếu có thể cô chỉ mong được tách từng giây từng phút ra.

Buổi chiều sau khi tan làm, cô tới siêu thị, mua túi lớn túi nhỏ đầy đồ ăn vặt. Mặc dù nói "trời giao trọng trách cho người, nhất định phải chịu khổ trước", nhưng cô vẫn không muốn chịu đói để gân cốt rã rời, cơ thể trống rỗng. Hơn nữa đối thủ của cô lại là Niên Bách Ngạn, bề ngoài ôn hòa, sau lưng thâm độc, ác ôn, cô càng phải nạp đủ năng lượng mới có tinh thần chiến đấu.

Ai ngờ, vừa ra khỏi cửa thang máy, suýt nữa thì cô hét toáng lên.

Kỷ Đông Nham ôm một bó hoa nhài to tướng đứng trước cửa nhà cô, gương mặt vô cùng đàn ông, rạng rỡ y như hoa. Thấy cô quay về, anh ta cười toe toét, lộ rõ cả hàm răng trắng.

"Hello em yêu! Nhớ anh chưa?"

Tố Diệp ngẩn người, nửa ngày sau mới có phản ứng, chỉ tay vào anh ta: "Anh đã tới nhà cậu tôi?". Nếu đã biết địa chỉ nhà cô, người này chắc chắn vẫn còn liên lạc với cậu.

"Đâu có, gọi một cuộc điện thoại là xong." Kỷ Đông Nham cũng là người thông minh, nghe ra được ý của cô, cười tít mắt đáp lại.

Tố Diệp chẳng thèm cãi lý với anh ta, xách túi đồ bước vượt qua.

"Để anh xách cho, mấy việc này không phải của con gái đâu." Kỷ Đông Nham vội vàng bước lên đón lấy cái túi, rồi đặt bó hoa nhài vào lòng cô: "Người đẹp là phải ôm hoa trong tay".

Tố Diệp không nhận, cúi đầu mở cửa, sau khi vào nhà, cô vừa định đóng cửa thì Kỷ Đông Nham đã chặn lại, thản nhiên bước vào, ngồi phịch xuống chiếc sofa trong phòng khách, huýt sáo líu lo: "Lần đầu tiên anh thấy một bức ảnh to thế này đấy, em đúng là đẹp đến khó thở".

"Sao anh dám đảo khách thành chủ thế hả?" Cô lườm anh: "Ra ngoài!".

"Đừng vậy!" Kỷ Đông Nham đứng dậy định kéo cô lại, nhưng cô tránh được.

Anh ta cúi đầu cười khổ: "Anh đáng ghét đến thế sao?".

"Anh tự nói xem?"

"Thế này đi, em nói xem, anh phải làm thế nào em mới không ghét anh nữa?" Kỷ Đông Nham nhìn cô, rướn môi cười.

Tố Diệp đi tới trước cửa chính, mở ra: "Đi từ đây ra, rời khỏi nhà tôi!".

Kỷ Đông Nham nhún vai, đi theo ra tới cửa, nhưng lại bất ngờ cúi xuống áp sát người cô. Cô hoảng hốt, vội vàng lùi ra sau. Anh ta cười xấu xa, đi tới xách lấy túi thức ăn, khuơ khuơ: "Anh cảm thấy, lúc này nên làm cho em một bữa tối đầy tình cảm".

"Kỷ Đông Nham!"

"Có!" Anh ta mỉm cười, một nụ cười đầy quyến rũ.

"Tôi đã nói rồi, tôi và anh không có khả năng." Tố Diệp buộc phải lặp lại lần nữa.

Kỷ Đông Nham giơ tay ra vẻ đầu hàng: "Em cũng đừng nóng vội, chúng ta bỏ qua cái chuyện hôn ước từ trong bụng mẹ đi. Cứ coi như anh trúng tiếng sét ái tình với em, chủ động theo đuổi em không được sao?".

"Chuyện tình cảm không thể một bên tình nguyện là được."

"Nhưng anh tin tưởng thời gian có thể thay đổi tất cả."

"Tôi không thích anh."

"Nhưng anh thích em." Tính tình Kỷ Đông Nham vô cùng nhã nhặn.

"Trời đất ơi, anh giết tôi đi cho xong." Tố Diệp chống tay lên trán. Lần này cô thật sự tin là mình đã dính phải sao hạn, sao mà hết lần này tới lần khác gặp những người đàn ông dai như đỉa thế này?

Kỷ Đông Nham tươi cười: "Sao anh nỡ giết em chứ, anh thương em còn chẳng kịp nữa là. Đợi chút nhé, chưa đến ba mươi phút nữa chắc chắn sẽ có một bàn thơm lừng thức ăn." Dứt lời, anh ta bay nhanh vào bếp.

Tố Diệp nhìn theo, hai bên thái dương càng giật mạnh.

Thực tế chứng minh, Kỷ Đông Nham chẳng phải loại công tử bột, những món ăn qua tay anh ta đúng là ngon vô cùng. Mặc dù cô là người mắc bệnh soi mói nhưng cũng phải tâm phục khẩu phục. Đương nhiên, ý cô là món ăn anh ta nấu.

"Tôi tưởng anh là con nhà giàu chứ."

Kỷ Đông Nham nhướng mày: "Cái loại thích đua xe, thích chơi gái ấy hả?".

Tố Diệp nhún vai, không tỏ rõ ý kiến.

"Tố Diệp." Kỷ Đông Nham bất ngờ thở dài, kéo tay cô lại, nghịch nghịch như đang suy nghĩ chuyện gì, rồi lại ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có: "Em nên thử tìm hiểu anh, thật đấy".

"Tại sao tôi phải làm vậy?"

Kỷ Đông Nham không rời mắt khỏi cô, khẽ đáp: "Vì anh thật lòng với em".

Câu nói này tuy khẽ nhưng trọng lượng vô cùng nặng.

Ngón tay của Tố Diệp khẽ run lên, cô nhìn vào mắt anh ta. Lúc này cô lại cảm nhận được sự chân thành trong đó, băng giá bao năm trong trái tim như được một cảm giác ấm áp làm tan chảy từng chút một.

Nhưng, cô vẫn còn khả năng để chấp nhận một người khác chứ?

***

Thời gian không cho phép cô nghĩ quá nhiều, vì chớp mắt đã tới ngày cô phải tới Tinh Thạch báo danh.

Trung tâm mậu dịch quốc tế, xe cộ vẫn nườm nượp, dòng người vẫn bận rộn như bao ngày.

Sinh tồn ở nơi này, nếu sống được chăng hay chớ sẽ chỉ có thể trở thành cát sỏi bị sóng lớn đãi sạch, cuối cùng làm bữa ăn của kẻ mạnh. Ở nơi đây chỉ có chỗ cho những cuộc cạnh tranh không giới hạn. Âm mưu, tiền bạc, địa vị và thành công. Đúng vậy, chính là thành công, vì kẻ thất bại sẽ không bao giờ được người khác nhớ tới.

Thế nên vòng xoay kinh tế này dường như được bao bọc bởi một bức tường rực rỡ đẹp mắt. Người bên ngoài muốn nhảy vào trong. Khi đã vào được bên trong rồi, đợi tới lúc được đi ra thì đã trở thành một bộ xương trắng biến thái. Có câu nói thế nào nhỉ? Người ta khi bắt đầu ai cũng ngây thơ, cuối cùng đều không thể tránh khỏi kết cục bị hiện thực biến thành một kẻ lòng lang dạ sói.

Thế nên, Tố Diệp tới nơi này với nhiệm vụ cứu vớt các giá trị đạo đức.

Xã hội này, người người đều có bệnh.

Sáng hôm nay khi Niên Bách Ngạn kết thúc buổi họp, quay về phòng làm việc, câu đầu tiên anh hỏi trợ lý là: "Bác sỹ Tố đã tới báo danh chưa?".

Người trợ lý nét mặt khó xử, mãi mới thốt lên được một câu: "Đến thì đến rồi, nhưng mới được năm phút".

Niên Bách Ngạn giơ tay lên xem đồng hồ, 10 giờ 25 phút.

"Người đâu?" Giọng anh có phần lạnh lùng.

"Cô ấy đang lên lớp dạy các nhân viên, buổi bồi dưỡng tâm lý tuần trước anh quyết định sẽ tổ chức vào lúc 10 giờ 20 phút hôm nay."

Niên Bách Ngạn chau mày, cô thật sự là canh sát giờ mới đến làm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net