Q3-C108: Ai là người chiến thắng?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tố Diệp sửng sốt bởi giọng nói này, chẳng trách cô lại giật mình, vì tiếng nói ấy quá gần, ngay trong gang tấc.

Chính Niên Bách Ngạn đã lấy danh nghĩa cá nhân để ra giá, tăng giá trị của chiếc nhẫn này lên tới mười tám triệu, vượt xa dự tính lúc trước của các chuyên gia.

Việc Niên Bách Ngạn chủ động đấu giá càng khiến mọi người ngồi dưới bất ngờ hơn. Chính chủ nhân ra giá chứng tỏ giá trị của chiếc nhẫn này không hề tầm thường. Thế là sau một hồi rối loạn, ông già râu bạc phơ kia dường như đã hạ quyết tâm, thẳng thừng nâng giá lên mười chín triệu.

Giá tiền dường như đã vượt xa giá trị thực của viên đá quý.

Kỷ Đông Nham quay đầu lại, nhìn thẳng về phía Niên Bách Ngạn, ánh mắt đầy khiêu khích. Ai ngờ Niên Bách Ngạn vẫn chẳng hề tỏ ra e dè, anh thản nhiên tăng thêm một triệu nữa.

"Hai mươi triệu! Hiện giờ giá của chiếc nhẫn này đã lên tới hai mươi triệu, còn ai trả giá cao hơn không?" Giọng nói của người điều khiển chương trình trên sân khấu cũng trở nên lanh lảnh chói tai.

Nụ cười trên khóe môi Tố Diệp đông cứng lại, cô lặng lẽ đứng ngoài theo dõi cuộc ganh đua tiền bạc này. Trong mắt cô, nó chỉ là một việc làm vô vị của các thương nhân rảnh rỗi mà thôi.

Sau khi Niên Bách Ngạn ra giá xong, ông già râu bạc đành tiếc nuối lắc đầu, thất thểu rời đi. Thế là tiêu điểm tập trung cả vào Niên Bách Ngạn và Kỷ Đông Nham.

Nụ cười trên môi Kỷ Đông Nham vẫn ngông cuồng không đổi, còn phía Niên Bách Ngạn thì nhẹ tựa mây trôi.

Một lúc sau, Niên Bách Ngạn giơ tay về phía anh ta, làm động tác xin mời, khóe môi cong lên. Gương mặt Kỷ Đông Nham thoáng biến sắc, ánh mắt đang rạng rỡ dần lạnh đi, ngay sau đó anh ta hét lên: "Hai mươi hai triệu".

Giá tiền đã tăng lên gấp bội rồi.

Tố Diệp rất muốn biết số tiền này làm sao vào được túi họ, một khoản tiền lớn đến vậy bảo những người dù cố đến mấy cũng chỉ có thể bám gót họ như cô phải tiếp tục sống thế nào đây?

Cái giá mà Kỷ Đông Nham thét lên khiến mọi người sục sôi, vì ai cũng hiểu rằng giá trị của chiếc nhẫn này dù có lớn thế nào đi nữa cũng không thể tới hơn hai mươi triệu.

Tất cả mọi người đều đang đợi xem màn kịch hay.

Ai nấy đều chờ đợi Niên Bách Ngạn tiếp tục ra tay.

Vậy mà điều khiến người ta ngỡ ngàng là lần này Niên Bách Ngạn không đấu lại nữa, như có ý từ bỏ. Tố Diệp quay đầu nhìn gương mặt nghiêng của anh. Dưới ánh đèn, từng góc cạnh sắc nét như bề mặt viên kim cương được cắt mài tinh xảo, không hề có một biểu cảm thừa thãi nào.

Người điều khiển chương trình bắt đầu đếm ngược, hai mươi hai triệu.

Tất cả mọi người ngồi phía dưới đều nín thở, vì chừng nào chiếc búa chưa gõ xuống thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Nhưng thực tế là chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Niên Bách Ngạn không làm "Trình Giảo Kim" như khi nãy nữa. Ngược lại anh ung dung tự tại tựa lưng vào ghế, im lặng chờ đợi giây phút giao dịch thành công.

Cuối cùng, Kỷ Đông Nham với cái giá hai mươi hai triệu cao ngất ngưởng đã giành được chiếc nhẫn kim cương màu lục hiếm có.

Cả hội trường đứng dậy vỗ tay.

Niên Bách Ngạn càng tự nhiên hơn, nụ cười nở trên môi.

Tố Diệp không cười, cô nhìn Niên Bách Ngạn, đáy mắt mơ hồ có chút lạnh nhạt.

Kỷ Đông Nham bước lên, sau khi cầm lấy nhẫn, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, liền đi về phía Tố Diệp, giơ ra trước mặt cô trước vẻ ngỡ ngàng của tất cả mọi người.

"Em biết là anh thích em mà, một báu vật đẳng cấp mới xứng với người tình số một." Kỷ Đông Nham chẳng hề để tâm tới Niên Bách Ngạn ngồi bên, nhìn thẳng cô bằng ánh mắt chân thành đầy tình cảm.

Lần này Tố Diệp đã trở thành mục tiêu hướng tới.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều như ánh sáng huỳnh quang tập trung trên người cô, thiêu đốt nhãn cầu của cô khiến nó đau đớn. Nhưng có thể là vì chiếc nhẫn kim cương này thật sự quá rực rỡ, chói lọi khiến cô suýt nữa mờ mắt.

Chỉ liếc mắt cũng dễ dàng nhận ra, Niên Bách Ngạn đang nhìn về phía này, chỉ có điều không biết biểu cảm ra sao mà thôi.

"Hai mươi hai triệu, tôi chỉ lo mình sẽ làm thủ tục đổi sang tiền mặt." Cô lên tiếng, cố gắng để nụ cười của mình xứng đôi với chiếc nhẫn, khoan thai mà tao nhã.

Kỷ Đông Nham cười phá lên, nhét thẳng chiếc hộp trang sức vào trong tay cô: "Đồ đã là của em rồi, xử lý thế nào là quyền của em". Dứt lời, anh ta mới nhìn sang Niên Bách Ngạn: "Tổng giám đốc Niên, anh không ngại tôi 'mượn hoa dâng Phật' chứ? Người đẹp phải đi cùng đá quý. Chỉ tiếc là Kỷ Thị chúng tôi không thể tìm được viên kim cương hiếm có hơn 'Trăm hoa đua nở' nữa rồi".

Niên Bách Ngạn khẽ nhếch môi đáp: "Đương nhiên không ngại. Đóa hoa này tổng giám đốc Kỷ phải tốn một khoản tiền lớn mới mua được, tôi còn phải cảm ơn cậu đã rộng rãi với Tinh Thạch ấy chứ".

Giữa hai người đàn ông là từng lớp sóng ngầm âm thầm trào dâng.

Những người có mặt ở đây đều không phải kẻ ngốc, ai cũng nhìn ra được.

"Chiếc nhẫn này tôi sẽ nhận, cảm ơn anh." Tố Diệp bỗng nhiên lên tiếng.

Niên Bách Ngạn hơi sững người, quay đầu nhìn cô.

Cô nhìn Kỷ Đông Nham, mỉm cười: "Bắt anh tốn kém rồi".

"Ngàn vàng khó mua được nụ cười mỹ nhân." Kỷ Đông Nham tươi cười hớn hở: "Đáng lắm".

Tố Diệp mở chiếc hộp ra, nhìn viên kim cương xanh lục nằm im lìm bên trong, như giọt nước mắt người tình, xanh đến lóa mắt.

Buổi đấu giá đã kết thúc thành công, ba mẫu thiết kế đã thuộc về ba người, Niên Bách Ngạn tới cảm ơn từng người một. Đám phóng viên đương nhiên không bỏ qua cơ hội đó, chen vào đông như kiến. Hứa Đồng phát huy khả năng "tường đồng vách sắt" của mình, bắt đầu sàng lọc câu hỏi của phóng viên. Sau khi giao chiếc nhẫn lại cho người quản lý, Tố Diệp làm người tàng hình, lẻn ra từ cửa sau.

Bầu trời Ordos vẫn xanh biếc như thế.

Giống như màu bông hoa xa cúc trên chiếc vòng tay Giang Mạc Viễn đã giành được, sâu thẳm và thần bí, đến nỗi người ta muốn được bay lên, tan vào đại dương vô bờ bến đó.

Có lẽ màu xanh của hoa xa cúc còn có một tác dụng khác, đó chính là an ủi tâm hồn.

Ít nhất thì khi cô bước ra khỏi phòng triển lãm, hít thở bầu không khí trong lành, ngước mắt lên nhìn bầu trời, tất cả mọi buồn phiền tích tụ đã tan thành mây khói. Hoặc có lẽ cô nghĩ thoáng rồi, mọi việc có ra sao cũng không còn quan trọng nữa.

"Tiểu Diệp." Sau lưng vang lên tiếng Kỷ Đông Nham.

Tố Diệp dừng bước, đợi anh ta bước lên mới mỉm cười: "Hiếm khi anh không bị đám phóng viên quấy nhiễu".

"Giống em thôi, đi cửa sau." Nụ cười của anh ta như xen lẫn hương vị của mặt trời.

Tố Diệp cụp mặt xuống, im lặng bước về phía trước.

"Sao vậy?" Anh ta đuổi theo hỏi.

"Đông Nham." Tố Diệp một lần nữa dừng bước, cúi đầu, dùng chân mài viên đá nhỏ bên đường: "Chiếc nhẫn đó tôi đã lấy danh nghĩa của anh trả lại cho quản lý rồi, lát nữa anh nhớ lấy lại".

Cánh tay đang kéo tay cô của Kỷ Đông Nham sững lại, một lúc sau anh ta mới nói: "Anh thật lòng muốn tặng nó cho em mà".

"Nhưng cũng thật lòng lợi dụng tôi để đả kích đối thủ của anh." Tố Diệp ngước mắt lên, giọng nói có chút lạnh lẽo nhưng không hề oán thán: "Anh đích thân tới tham gia buổi đấu giá, lại còn giành lấy chiếc nhẫn có giá trị cao với một số tiền không hề nhỏ, đã ngăn chặn thành công kế hoạch muốn độc quyền 'Trăm hoa đua nở' của Niên Bách Ngạn, về điểm này anh thắng rồi. Còn sau đó anh ở trước mặt Niên Bách Ngạn tặng chiếc nhẫn đó cho tôi, chẳng qua chỉ muốn công kích Niên Bách Ngạn mà thôi".

Nét mặt Kỷ Đông Nham có phần gượng gạo.

"Nhưng anh sai rồi, không phải anh ấy đưa tôi tới tham gia buổi đấu giá này có nghĩa là trong lòng anh ấy có tôi. Đông Nham, chính anh nói với tôi mà, Niên Bách Ngạn là một người không có trái tim, sao tôi có thể bước vào trái tim của anh ấy chứ?" Tố Diệp thở dài.

"Em đang hận anh? Cảm thấy anh làm vậy rất bỉ ổi?"

"Không, trong cuộc đọ sức này, bề ngoài cả anh và tôi đều thắng, thực chất chúng ta đều thua." Cô khẽ lắc đầu: "Niên Bách Ngạn bất ngờ nâng cao giá, chính là đoán chuẩn rằng anh nhất định sẽ đấu với anh ấy tới cùng, từ mười lăm triệu lên tới hai mươi hai triệu, anh ấy đã thành công cướp được của anh bảy triệu, còn cái giá mà anh ấy phải trả là mất đi mẫu thiết kế chính của 'Trăm hoa đua nở'. Anh thì được chiếc nhẫn nhưng lại lỗ vốn, còn tôi thì trở thành con cờ để hai người các anh đấu qua đấu lại. Anh ấy lợi dụng anh, dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, tôi trong phút chốc bị đẩy ra trước đầu sóng ngọn gió. Anh nói xem, trong cuộc chiến ngầm này, ai mới là người thắng cuộc đây?".

Kỷ Đông Nham cũng lắc đầu, ánh mắt thành khẩn: "Tiểu Diệp, anh biết em rất thông minh, đã nhìn rõ cuộc đối đầu giữa anh và Niên Bách Ngạn, nhưng xin em hãy tin rằng, anh thật lòng muốn tặng chiếc nhẫn này cho em".

"Anh có biết tại sao tôi lại nhận nó trước mặt mọi người không?" Cô khẽ cười.

Kỷ Đông Nham nhìn cô, đợi cô nói tiếp.

"Vì khoản tiền bảy triệu chênh lệch đó, tôi cảm thấy Niên Bách Ngạn cố tình làm vậy, thế nên mới muốn giúp anh đáp trả một đòn, dù sao thì anh tặng chiếc nhẫn này cho nhân viên ngay trước mặt anh ấy, nhất định sẽ khiến bên ngoài có nhiều suy nghĩ." Tố Diệp đá khẽ viên sỏi dưới chân mình đi, ngữ điệu thản nhiên: "Còn bây giờ tôi và anh không ai nợ ai nữa, như vậy rất tốt".

"Lẽ nào em không cho rằng em mới người chiến thắng lớn nhất sao? Cầm lấy nhẫn, đây là tấm lòng chân thành của anh dành cho em." Kỷ Đông Nham siết chặt tay cô, vẻ mặt nghiêm túc: "Anh phải nói với em bao nhiêu lần em mới chịu tin anh thật lòng thích em?".

Tố Diệp nheo mắt né tránh ánh nắng mặt trời trên đỉnh đầu: "Tôi... đúng là rất yêu tiền, nhưng tôi biết rõ cái gì nên lấy, cái gì không nên lấy, còn về tình cảm của anh..." Cô hơi do dự, mím môi: "Nếu có một ngày tôi thật sự quyết định lấy một ai đó, tôi nhất định sẽ tìm một người đàn ông đơn giản. Anh ấy có thể không quá giàu có, không quá xuất sắc, thậm chí chỉ là một viên chức bình thường thôi. Nhưng tôi không cần tốn công sức suy đoán tâm tư của anh ấy. Chỉ cần yêu nhau, kết hôn, sinh con, sống một cuộc sống bình yên, giản dị. Đông Nham, anh không phải người tôi cần tìm".

Kỷ Đông Nham ngỡ ngàng, hồi lâu mới cười khổ: "Em có cần từ chối một cách phũ phàng vậy không?".

"Tôi không muốn lãng phí thời gian của hai chúng ta, cũng không muốn cho đôi bên quá nhiều không gian để hoang tưởng." Ánh mắt Tố Diệp như những viên thủy tinh lấp lánh: "Như vậy không tốt sao? Thẳng thắn rõ ràng, không dài dòng dây dưa".

Kỷ Đông Nham muốn nói gì lại thôi, chọn cách im lặng, mãi lúc sau mới thở dài: "Em là một cô gái quá thông minh rồi".

Một câu nói bao hàm quá nhiều cảm xúc.

Sau buổi đấu giá  là buổi tiệc mừng công.

Trong bữa tiệc, Niên Bách Ngạn nâng ly cảm ơn những người phụ trách đã vất vả chuẩn bị. Tố Diệp chỉ đứng bên im lặng uống rượu, không hề nhắc lại một chữ nào chuyện xảy ra ban sáng.

Buổi đấu giá lần này được thành công như vậy, công lớn nhất vẫn thuộc về sư phụ Barnard. Là sư phụ cắt mài giỏi nhất nhì thế giới, trong phần giảng giải về kỹ thuật của mình, anh ta đã khiến mọi người thấy được nhiều điều tinh xảo. Niên Bách Ngạn tỏ ý muốn anh ta lấy trà thay rượu, lúc sư phụ Barnard cầm ly lên ngón tay khẽ run nhẹ, nước trà sánh ra ngoài một ít, cảnh tượng này vừa hay lọt vào mắt Tố Diệp.

"Sư phụ Barnard, tay anh làm sao vậy?" Niên Bách Ngạn khẽ nhíu mày.

Barnard cúi đầu nhìn ngón tay mình, đột ngột rút tay về, sắc mắt bắt đầu có chút thiếu tự nhiên. Miệng ấp úng mãi mà không biết nên nói gì. Cũng may Tố Diệp phản ứng nhanh nhạy, nắm chặt lấy tay Bana, cười tít mắt nói: "Xin lỗi nhé, vừa rồi tôi đụng trúng anh, nước trà không sánh vào người anh chứ?".

Barnard ngơ ngác một hồi mới luống cuống lắc đầu: "À, không sao... không sao".

Niên Bách Ngạn nhìn Barnard như đang suy nghĩ điều gì, rồi hướng ánh mắt về phía Tố Diệp, không nói gì nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net