Q1. Chương 63.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tiểu Hoa Nhi

Diêu Bối Địch thật không có khẩu vị, đặc biệt là khi cô biết mình đang ăn chung một nhà hàng với Lôi Lôi.

Cô vẫn chăm chú nhìn Ân Bân ăn cơm.

Ân Bân cũng thật là có lòng ăn quá đi, cô đang hoài nghi, một bàn nhiều thức ăn như vậy, anh ta có thể ăn hết được không.

"Đừng kinh ngạc như vậy, tôi đói rất lâu rồi. Một mình ăn cơm không có ý nghĩa, trong nhà cũng không có ai nấu cơm, hiện tại có người ăn cơm cùng, dĩ nhiên nên ăn nhiều một chút." Ân Bân nhìn mặt Diêu Bối Địch, tự nhiên nói.

"Tôi không nói gì." Diêu Bối Địch khẽ nhún vai.

Ân Bân cười cười.

Diêu Bối Địch gọi phục vụ tính tiền, hai người cùng đứng dậy rời khỏi nhà hàng.

Sau khi tan tầm, xe của Diêu Bối địch đã đem đi sửa, còn Ân Bân tự mình lái xe tới, lúc đầu cô muốn gọi xe, nhưng Ân Bân lại sống chết đòi đưa cô về, nói cái gì ăn cơm của cô thì một ít phong độ này vẫn cần phải có!

Diêu Bối Địch cũng không từ chối, ngồi lên xe Ân Bân, mãi cho đến khi xe dừng trước tiểu khu dưới nhà.

Cô vừa mới xuống xe, một chiếc xe màu đen có rèm che cũng dừng ở trước cửa.

Người đàn ông vừa biến mất mấy ngày nay, đột nhiên xuất hiện. Đôi mắt nhấc lên nhìn về phía cô cùng chiếc xe phía sau lưng cô.

Tiêu Dạ lạnh lùng di chuyển đi tầm mắt, không có bất kì biểu cảm gì, đi vào tiểu khu.

Diêu Bối Địch mấp máy môi, tạm biệt Ân Bân, rồi cũng đi vào trong tiểu khu.

Thang máy một trước một sau.

Cô mở cửa ra, đã thấy Tiêu Dạ ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, nhìn thấy Diêu Bối Địch bước vào, chân mày khẽ nâng lên nhưng cũng không nói chuyện.

Diêu Bối Địch cắn môi nửa ngày mới nói :" Đêm nay anh trở về sớm như vậy, đã ăn cơm chưa?"

"Em là cảm thấy tôi về quá sớm sao?" Tiêu Dạ nhíu mày.

"Không phải. Em chỉ muốn hỏi anh đã ăn cơm chưa?" Diêu Bối Địch nhìn anh hỏi.

Cô chưa bao giờ cùng Tiêu Dạ tranh cãi ầm ĩ, vì mặc kệ thế nào thì cuối cùng kết quả đều sẽ không tốt.

"Chưa ăn." Tiêu Dạ lạnh lùng nói.

"Anh muốn ăn ở nhà không?" Diêu Bối Địch hỏi anh.

Thời gian Tiêu Dạ dùng cơm ở nhà ít đến đáng thương, cho nên cô cũng không chắc lắm.

"Diêu Bối Địch, em không muốn nấu cho tôi?" Sắc mặt Tiêu Dạ lạnh lùng.

Diêu Bối Địch cắn môi.

Tiêu Dạ đối với cô, chưa từng có bất kì nhẫn nại nào.

Diêu Bối Địch xoay người đi vào phòng bếp.

Cô thường xuyên ăn cơm ở nhà, cho dù là ăn một mình. Nên bình thường nguyên liệu nấu ăn trong nhà rất nhiều, cô tùy ý làm vài món ăn gia đình, nấu xong, đem cơm xúc một chén rồi để lên trên bàn, xoay người muốn đi gọi Tiêu Dạ dùng cơm, thì đã thấy người đàn ông kia nằm ngủ trên ghế sofa rồi.

Tiêu Dạ rất ít khi ngủ trước mặt cô, bởi vì trong trí nhớ của cô anh rất ít khi ngủ ở nhà, hơn nữa cũng đều là ngủ trong phòng anh, cô căn bản là không thể nhìn thấy.

Trong lòng cũng không nói rõ được đó cảm giác gì, cô trầm mặc một lát, đi vào phòng ngủ đem ra một cái chăn đơn.

Thời tiết thế này dù không lạnh, nhưng ngủ như thế cũng rất dễ bị cảm!

Cô cầm chăn cẩn thận phủ lên người của anh, động tác của cô thật sự rất nhẹ nhàng, thậm chí tới mức ngưng cả thở, chỉ sợ động tác mạnh một tí sẽ quấy rầy anh nghỉ ngơi. Mặc dù Tiêu Dạ không nói, sắc mặt nhìn cũng không nhìn ra vấn đề gì, nhưng cô cảm giác được, anh hẳn rất mệt mỏi.

Ngón tay của cô vừa mới buông khỏi chăn, đang muốn rời khỏi, đột nhiên có một bàn tay to bắt lấy cánh tay của cô. Đôi mắt như diều hâu mở ra. Ánh mắt sắc bén hung hăng nhìn cô, bàn tay to dùng sức một cái, cô "A!" một tiếng. Một giây kế tiếp đã nằm ở dưới người Tiêu Dạ, sofa mềm mại, vì chịu sức nặng của hai người nên lõm xuống thành một cái hõm, ái muội như vậy dựa vào nhau, ngay cả đến hô hấp cũng trở nên hỗn loạn.

Diêu Bối Địch trừng lớn mắt nhìn Tiêu Dạ trước mặt, nhìn nét cương nghị trên mặt anh, nhìn hàng lông mi dày, nhìn độ cong làn môi mỏng... trong khoảnh khắc ấy, Diêu Bối Địch không biết phải đặt mắt nhìn đi đâu?

Người đàn ông trước mặt, đột nhiên cúi đầu xuống.

Diêu Bối Địch trơ mắt nhìn mặt anh càng ngày càng gần, có chút bất lực xen lẫn chút bối rối.

Mắt cô hơi lóe lên, khi cảm nhận được nhiệt độ của đôi môi anh, cô chợt nhắm hai mắt lại.

Ngón tay cô nắm chặt lại thành nắm đấm, tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, khẩn trương đến mức cô không biết phải làm sao.

Đôi môi nhỏ bé của cô khé mở, nhưng lại cứng ngắc không dám di chuyển, chỉ có thể im lặng cùng với chút đần độn cảm nhận hơi thở ấm áp của đôi môi anh truyền đến, giữa răng và môi là đầu lưỡi đang linh hoạt dây dưa không dứt.....

Tiêu Dạ hôn cô.

Tiêu Dạ lặng lẽ hôn môi của cô dây dưa không dứt.

Một phút ấy, cô dường như không biết chuyện gì đã xảy ra, thâm chí không dám nhúc nhích một tí nào, cô nắm chặt ngón tay, không dám đặt lên trên người anh....

Giây phút thân thiết gần gũi, yên tĩnh đến mức cô thật sự có thể cảm nhận được trái tim mình đập cuồng nhiệt.

"Reng... reng..."

Khoảnh khắc chuông điện thoại vang lên, tựa hồ trong nháy mắt tất cả đã phá vỡ mọi lửa nóng, cùng hơi thở ái muội trong phòng.

Tiêu Dạ đang hôn cô bỗng ngừng lại một giây, một giây kế tiếp liền rời khỏi người của cô, sắc mặt khôi phục lại rất nhanh, dường như thân thể và trái tim chỉ cần quay người một cái, là có thể trở nên lạnh lẽo.

Diêu Bối Địch lặng lẽ nhìn anh cầm chiếc điện thoại đi sang một bên, nhìn thân thể cao lớn của anh dần dần biến mất khỏi ánh mắt của cô.

Cô híp mắt, vuốt ve lên đôi môi có chút sưng đỏ, nhớ lần trước Tiêu Dạ hôn cô, đã bao lâu rồi?

Hình như... 6 năm trước, lần đầu tiên của cô.

Có người nói, đem mối tình đầu tiên của mình, nụ hôn đầu tiên của mình, đêm đầu tiên của mình trao cho người mình yêu, nhất định là một chuyện hạnh phúc.

Cô cũng đã từng một lần may mắn.

Cô nghĩ rằng mình đã trao cho anh hết tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất, nhưng lại không biết anh dè bỉu và coi thường.

6 năm. Cô và anh vẫn thanh thanh bạch bạch.

Vì anh không trân trọng những gì cô cho là tốt đẹp nhất.

Mắt cô khẽ động, cô nhìn thấy anh bước về phía cửa lớn, rời đi.

Bên trong căn phòng trống không.

Tiếng tim đập kịch liệt hỗn loạn ban nãy, dường như bây giờ cũng ngừng lại, giống như thế giới bây giờ chỉ còn một mảnh im ắng.

Cô chậm rãi ngồi xuống ghế sofa, quay đầu nhìn đồ ăn bày biện trên bàn, vừa mới một phút trước, Tiêu Dạ không khống chế được, rơi vào trạng thái mờ mịt, chắc không phân biệt được cô là ai?

Bằng không sao anh lại hôn cô.

Cô còn nhớ rõ, ngày đăng ký kết hôn, hầu hết các cặp vợ chồng đều ngọt ngào ân ái, duy nhất chỉ có bọn họ thì không phải.

Anh nói :"Gả cho tôi, cô chuẩn bị tinh thần làm góa phụ cả đời đi!!"

Cho nên cô cứ giữ mình như vậy, cho dù là cả đời.

..................................

Tiêu Dạ ra khỏi nhà, chiếc xe đen dừng trước cửa tiểu khu, đón anh rời khỏi.

Anh đi Hạo Hãn.

Mới vừa rồi Lôi Lôi gọi cho anh, hỏi anh đang ở đâu, cô muốn gặp anh.

Anh nói Lôi Lôi tới Hạo Hãn.

Lôi Lôi mới là người phụ nữ mà anh yêu sâu đậm, trong mắt anh Diêu Bối Địch không bằng một nửa Lôi Lôi. Anh vừa rồi mới làm một chuyện thật hồ đồ, hồ đồ đến nỗi không thấy rõ người trước mặt là ai.

Môi mỏng khẽ mím, ngón tay không tự chủ được khẽ vuốt ve bờ môi của chính mình.

Đôi mắt nhìn về phía cảnh đêm bên ngoài cửa xe, sắc mặt bỗng trầm xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net