Q2. Chương 1.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit: tiểu hoa nhi


Cô đem đầu vùi vào hõm cổ của anh, nước mắt rơi ở cổ của anh cứ thế mà chảy xuống lồng ngực. Cố đại thiếu luôn thích sạch sẽ, nhưng đây là lần đầu tiên không có mắng cô. Không ghét nước mắt của cô.

Anh có chút dung túng hành động của cô.

Chỉ là, lạnh lùng vô tình như Cố đại thiếu, bắt đầu khi nào đã biết thương hoa tiếc ngọc ?!

Cô không nghĩ ra, cũng không muốn suy nghĩ rõ ràng! Cô tựa vào người của anh, cứ thế mà chìm vào giấc ngủ.

Kỳ thật trong khoảng thời gian này cô cũng đã quá vất vả rồi, cô cần một giấc ngủ say.

Mà ở một giây cô ngủ, cô dường như muốn có được một cái ôm ấm áp. Chỉ có một mình, thật rất lạnh lẽo...

...........

Trong phòng truyền đến tiếng hít thở đều đều, thi thoảng còn kèm theo một tiếng ngáy nho nhỏ.

Có người nói, ngáy là khi đã trải qua một ngày quá mệt mỏi.

Kiều Tịch Hoàn có vẻ rất mệt.

Cố Tử Thần mở mắt, quay mặt nhìn về cái đầu nhỏ của Kiều Tịch Hoàn còn đang chôn ở cổ anh. Nhìn thấy lông mi cô thật dài, nước mắt dường như vẫn còn chưa khô.

Tại sao phải khóc ?!

Anh cho rằng, thảo luận hạng mục này thành công, cô sẽ diễu võ dương oai chứ.

Cô không giống như một người đa sầu đa cảm, chí ít là sau khi ra tù càng không giống.

Cô đến cùng là đã trải qua chuyện gì, nửa đêm cô tỉnh giấc, khiến cô không thể thật tốt mà đi vào giấc ngủ lần nữa.

Thật lâu trước kia anh phát hiện, Kiều Tịch Hoàn ngủ trên giường của anh không chịu đi không phải bởi vì anh, là bởi vì cô sợ, cô sợ ngủ một mình! Lúc ngủ bên cạnh anh, anh có thể cảm giác được nửa đêm cô đều phát ra tiếng động, rồi giật mình tỉnh giấc.

Lông mi Cố Tử Thần nhíu chặt lại.

Kiều Tịch Hoàn đột nhiên không thoải mái giật mình, đầu cô càng chôn sâu hơn xuống cổ anh, trong miệng nỉ non :"Phong..."

Phong ?!

Là tên người, cô đang nói mê sao ?

Cố Tử Thần giật giật thân thể, muốn đẩy Kiều Tịch Hoàn ra, nhưng Kiều Tịch Hoàn ôm lại càng chặt, tựa như thân thể cô đã leo hẳn lên người anh. Cô như muốn dựa vào nhiều hơn ?!

Mà giờ khắc này, cảm giác như có người đẩy mình ra, Kiều Tịch Hoàn càng không tuân theo, ôm Cố Tử Thần càng lúc càng chặt, tựa như một con bạch tuộc bám chặt lấy anh.

Cố Tử Thần bị cô siết chặt đến nỗi không thể thở.

Lúc này anh muốn ngủ cũng không thể ngủ được, anh sợ mình thật sự sẽ mất ngủ, thật sự bị cô ghìm chết rồi.

Kiều Tịch Hoàn ngủ một giấc đến 9 giờ tối.

Cô mở mắt, đôi mắt giật giật, dường như đang suy nghĩ tại sao mình lại ở chỗ này?

Cô ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, không nhìn không biết, vừa nhìn liền bị dọa cho giật mình.

Cố Tử Thần bị cô đè dưới người, cái cổ bị cô ôm chặt, cả người giống bạch tuộc quấn lấy anh, mà mắt Cố Tử Thần còn đang trợn lên, sắc mặt nói có bao nhiêu khổ sở, liền nhìn bấy nhiêu khổ sở.

"Tỉnh rồi còn không mau xuống cho tôi!" Cố Tử Thần rống.

Cả thân thể anh đều cứng ngắc rồi.

Thậm chí anh đã giữ nguyên cái tư thế này trong 3 giờ đồng hồ, anh thấy bản thân đang đâm đầu đi chịu tội rồi.

Kiều Tịch Hoàn bị Cố Tử Thần quát, vội buông anh ra, để cho bản thân cùng anh giữ một khoảng cách, nhìn sắc mặt giờ này của Cố Tử Thần thì hiểu, không thể trêu chọc, nên biết điều né tránh.

Cố Tử thần chuyển động cánh tay cùng cái cổ của mình, cơ thể vô cùng khó chịu.

Kiều Tịch Hoàn ôm chăn ngồi đầu giường, nhìn Cố Tử Thần :"Vì sao anh không đẩy tôi ra?"

Nói chưa dứt câu, sắc mặt lại đen thêm.

Cô cho là anh không muốn đẩy ra sao? Mỗi lần đẩy, cô liền ôm chặt hơn, càng đẩy càng ôm chặt hơn, anh suýt bị cô ôm tới nghẹt thở luôn rồi!

"Mặc kệ như thế nào, cảm ơn anh đã ở cạnh em." Kiều Tịch Hoàn cười ngọt ngào.

Mặt Cố Tử Thần không chút thay đổi, anh cố gắng kéo cơ thể mình từ trên giường leo qua xe lăn.

"Anh đi đâu vậy?" Kiều Tịch Hoàn nhìn anh.

"Tắm."

"Tắm?" Kiều Tịch Hoàn buồn bực :"Anh đã ăn cơm tối chưa?"

Hiện tại đã là buổi tối ư! Lúc 5 giờ chiều cô lôi kéo Cố Tử Thần đi ngủ, nên Cố Tử Thần chắc là còn chưa có ăn cơm tối đi!

"Làm cái gì?" Cố Tử Thần nhíu mày.

"Tôi không phải nói, hạng mục này thảo luận thành công sau đó mời anh ăn cơm sao, bây giờ trong nhà mọi người chắc cũng ăn cơm tối rồi, tôi cùng anh ra ngoài ăn cơm đi."

"Không đi." Anh từ chối nói.

"Tại sao không đi chứ? Anh sợ ra ngoài sao?"

"Không sợ."

"Không sợ vì sao không đi chứ? Anh thích anh cái gì, tôi mời anh ăn." Kiều Tịch Hoàn nhiệt tình nói.

"Không thích gì cả."

"Anh thích ăn hải sản sao?" Kiều Tịch Hoàn khéo léo.

"Tôi dị ứng hải sản."

"Vậy anh thích ăn thịt bò bít tết sao?" Kiều Tịch Hoàn kiên nhẫn.

"Tôi không thích."

"Vậy anh thích cái gì chứ?"

"Kiều Tịch Hoàn!" Cố Tử Thần không chịu nổi Kiều Tịch Hoàn cứ dây dưa.

"Được rồi, tôi biết rồi, anh thích ăn đồ ăn bình dân sao. Tôi biết một nhà hàng bình dân rất ngon, trước đây khi tăng ca tôi thường..." Kiều Tịch Hoàn dừng một chút :" Dù sao ăn cũng ngon, tôi đi thay quần áo, chúng ta lập tức ra ngoài."

"Tôi không có nói muốn đi." Cố Tử Thần nhìn cô.

"Cứ quyết định như vậy đi." vừa nói, Kiều Tịch Hoàn liền hướng về phía căn phòng nhỏ tìm quần áo, đột nghiên nghĩ đến việc gì đó, quay đầu :"Anh đừng tắm, mất nhiều thời gian, trở về rồi hẵng tắm."

"Cô sợ mất nhiều thời gian, thì đừng đưa tôi đi ăn cơm."

"Ý là anh bằng lòng đi ra ngoài ăn cơm? Được rồi, tôi không ngại chờ anh một chút đâu."

"...." Cố Tử thần không chống đỡ nổi.

Kiều Tịch Hoàn thay xong quần áo, sau khi đợi Cố Tử thần tắm rửa xong mặc quần áo, mới đẩy anh xuống dưới phòng khách.

Trong phòng khách mọi người đều đang xem ti vi, nhìn thấy bọn họ xuất hiện, Tề Tuệ Phân rất có phong cách của một bà chủ gia đình nói :"Đã trễ thế này mới xuống ăn cơm, còn ra thể thống gì, ánh sao vạn dặm cũng không bằng con."

Kiều Tịch Hoàn vừa cười vừa nói :"Buổi chiều hôm nay chúng con quả thật là ngủ quên, hiện tại con với Tử Thần sẽ ra ngoài ăn."

Nói xong, trong phòng khách tất cả mọi người đều im lặng, đôi mắt không tự chủ chăm chú nhìn trên người Cố Tử Thần.

Cố Tử Thần vẫn rất tự nhiên ngồi trên xe lăn, không có gì khác thường.

Nếu như nhớ không lầm, sau khi Cố Tử Thần tàn tật, chưa từng bước ra khỏi cửa nhà một bước.

Đột nhiên lần này nói muốn đi ra ngoài, thật là làm cho người khác ngoác mồm kinh ngạc!

"Con nói là, con cùng Tử Thần đi ra ngoài..." Tề Tuệ Phân có cảm giác mình nghe lầm.

Cố Diệu nháy mắt với Tề Tuệ Phân, để bà đừng nói nữa.

Tề Tuệ Phân nói được nửa câu liền nuốt trở lại.

"Các con đi ra ngoài đi, đừng về quá muộn." Cố Diệu ít khi hòa nhã dễ gần nói.

Kiều Tịch Hoàn gật đầu cười :"Vâng."

"Tuệ Phân, bà sắp xếp cho tụi nó một chiếc xe." Cố Diệu kêu Tề Tuệ Phân đi dặn dò người làm.

"Được, tôi gọi điện cho tài xế bảo anh ta chờ các con ở ngoài cửa."

"Cảm ơn mẹ." Kiều Tịch Hoàn mỉm cười, đẩy Cố Tử Thần ở trước mặt bao người rời khỏi...

Lúc rời đi, bên tai nghe được Cố Từ Hàn âm thanh buồn bực :"Anh cả từ lúc nào lại bằng lòng ra ngoài?"

"Thằng nhóc này, anh cả bằng lòng ra ngoài là chuyện tốt, đừng nói lung tung."

"Con chỉ thuận miệng nói vậy...." có chút oán giận.

Cố Tử Hàn lạnh lùng nhìn hướng bọn họ rời khỏi.

Đôi mắt ngày càng tối lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net