Q2. Chương 14.1: Tất cả cùng bùng nổ! (tam)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit: tiểuhoanhi


Cao ốc Cố thị. Buổi chiều.

Cố Tử Hàn đi Anh Quốc, mang theo Diệp Mị, đi rất vội vàng.

Ngụy Dũng đi tới phòng làm việc của Kiều Tịch Hoàn, hai người ngồi đối diện nhau.

"Nhìn tin tức mới nhất chiều nay, có vẻ em cùng mẹ kế có quan hệ không tốt lắm." Ngụy Dũng hỏi.

"Đúng, từ nhỏ dưới sự giám sát của bà ta, có thể khỏe mạnh mà lớn lên thật sự không dễ dàng." Kiều Tịch Hoàn có chút tự giễu nói.

Khóe miệng Ngụy Dũng cười cười :"Vẫn có thể ưu tú như vậy, quả nhiên là không dễ dàng."

"Ha hả." Kiều Tịch Hoàn cười cười, không nói gì.

Trước kia Kiều Tịch Hoàn đều bị người trong giới thượng lưu làm sao châm chọc, làm sao cười nhạo?

Quên đi, chuyện này đều là chuyện cũ.

Cô bây giờ, căn bản cũng không phải Kiều Tịch Hoàn.

"Em dựng định để tôi giúp em viết tự truyện của mình?" Ngụy Dũng quay lại chủ đề chính.

"Cuộc sống cùng công việc." Kiều Tịch Hoàn nói :"Từ lúc nhỏ cho đến bây giờ tôi thật vất vả để đạt thành công. Đại ca, bởi vì thời gian khá cấp bách, tôi nói đơn giản vào trọng điểm với anh. Anh viết tin tức, so với tôi càng biết xử lý lời văn, cho nên làm sao để trau chuốt, em gái toàn bộ sẽ nghe theo đại ca."

"Được." Ngụy Dũng gật đầu.

Kiều Tịch Hoàn uống một ngụm nước nóng, âm thanh nhàn nhạt, bắt đầu nói chuyện đã qua, nói liên tục.

Về quá khứ của Kiều Tịch Hoàn.

Cô nói rất điềm đạm, nói xong dường như chỉ là đang nói về chuyện của người khác.

Thế nhưng Ngụy Dũng nghe xong lại cảm thấy người phụ nữ trước mặt này, biểu hiện ra khiến người ta ngạc nhiên, nghị lực vô cùng mạnh mẽ. Nhìn trong ánh mắt cô, có chút đồng cảm, nhiều hơn là khâm phục.

Gần một giờ nói chuyện, Kiều Tịch Hoàn trình bày xong những chuyện quá khứ cũng như hiện tại.

Ngụy Dũng một bên chép tay, một bên cầm máy ghi âm, một đoạn thời gian không dài. Sẽ không đặc biệt vì một người mà cần viết tự truyện, nghiêm túc như vậy phí công.

Kiều Tịch Hoàn nhìn Ngụy Dũng nói :"Ngụy đại ca, tôi biết tất cả tin tức đều muốn thổi phồng lên mới có hiệu quả, cho nên mong Ngụy đại có có thể kịp thời phát hành."

"Yên tâm đi, chuyện của em cũng chính là chuyện của tôi. Ngày hôm nay viết bản thảo, buổi sáng mai sẽ phát hành trên bản tin tức sớm."

"Đặc biệt cám ơn."

"Không cần khách khí như vậy. Tôi Ngụy Dũng cũng không phải người không có nghĩa khí, trước đây em có thề cân nhắc chu toàn cho tôi. Tôi cũng coi em là một người bạn có thể tin tưởng. Ở nơi xã hội toàn vật chất này, có thể tìm được bạn bè không dễ dàng." Ngụy Dũng nói.

Kiều Tịch Hoàn khẽ cười :"Nếu Ngụy đại ca nói như thế, tôi cũng không nói thêm nữa. Em gái này cũng nói thêm một câu dong dài nữa, Ngụy đại ca về sau anh có yêu cầu gì cần tôi giúp một tay thì cứ nói một tiếng. Em gái này có thể làm được, bất chấp gian nguy tuyệt đối sẽ không từ chối."

"Được." Ngụy Dũng dường như đặc biệt thưởng thức khí thế của Kiều Tịch Hoàn, một lời đã định.

Kiều Tịch Hoàn cười, tiễn Ngụy Dũng.

Hôm nay sắc trời Thượng Hải vẫn cứ âm u như cũ.

Cô nhìn bầu trời u ám, xử xong chuyện quan trọng xong, phút chốc cả cơ thể đều thả lòng một chút. Không biết là Kiều Tịch Hoàn có phải đã lại trải qua chuyện lần này một lần nữa hay không mà bản thân cô giờ lại thấy khó chịu. Nhất định cỗ thân thể này đặc biệt nhạy cảm đã nhớ lại đủ chuyện đau đớn, cho nên cô tự nhiên cũng sẽ như thế. Có lẽ đời trước cô cũng như vậy chăng. Đời trước gặp người không quen, chính bản thân hại người nhà bị tan cửa nát nhà! Bằng không đời nay, cô làm sao phải đi lĩnh hội tất cả thứ không thuộc về mình, chính là sự đau khổ của người khác chứ ?!

Cô cười lạnh một tiếng.

Tề Lăng Phong.

Tề Lăng Phong.

Lần này, lại để cho hắn diễu võ dương oai thêm một lần!

Nhưng anh nên nhớ kỹ, anh có được tất cả chỉ là tôi đang bố thí cho anh, chỉ là, tôi tạm thời bố thí cho anh mà thôi!

Điện thoại đột nhiên vang lên. Hít một hơi sâu, nhận điện thoại.

"Bối Địch." Âm thanh rất bình tĩnh.

"Kiều Tịch Hoàn, cô sao rồi?" Diêu Bối Địch dường như là đang quan tâm tới cô.

"Cô còn có lòng thanh thản mà quan tâm tôi, còn không bằng cô nên quan tâm chính mình một chút. Lúc nào cùng Tiêu Dạ ly hôn." Kiều Tịch Hoàn trở lại trên ghế làm việc, nói.

Cô không thích kích động gì đó, hầu hết thời gian cũng không quá quan tâm đến mong muốn của người khác nếu thật sự tiếp xúc với nội tâm sâu thẳm của cô. Nhìn qua thì là người gan dạ, nhưng cũng sẽ yếu đuối, có lúc sẽ cảm thấy không an toàn.

"Cô làm người đừng có như thế được hay không, thật không biết tôi vì sao lại gọi điện cho cô ư, tôi phát điên rồi." Diêu Bối Địch có chút khó chịu nói.

Kiều Tịch Hoàn nhếch miệng không cười ra tiếng.

Cô không cần nghĩ cũng biết hiện tại bộ dạng Diêu Bối Địch đang tức giận rồi.

Diêu Bối Địch thật sự rất đáng yêu, rất nhiều biểu cảm, ví như khi cười, ví như khi đờ ra, ví như giả nai, ví như tức giận. . .

Thật là tiếc nuối thay Tiêu Dạ, anh ta chẳng bao giờ nhìn thây được hết tâm tình của Diêu Bối Địch.

Khóe miệng cô giơ giơ lên, từ trong thâm tâm nói :"Sớm ly hôn một chút a! Tiêu Dạ không phải là chồng của cô."

"Không lâu." Diêu Bối Địch đột nhiên nói :"Đã nói rồi, bất cứ lúc nào cuộc hôn nhân này cũng sẽ kết thúc."

"Tôi không cảm thấy thế." Kiều Tịch Hoàn nhẹ bẫng nói.

Diêu Bối Địch cau mày.

"Tôi ko cảm thấy là <Bất cứ lúc nào>." Kiều Tịch Hoàn lặp lại một lần nữa :"Tiêu Dạ sẽ không cùng cô ly hôn."

Diêu Bối Địch chân mày nhíu chặt hơn :"Cô rất hiểu Tiêu Dạ sao?"

"Không hiểu."

"Vậy làm sao cố biết, anh ấy sẽ không cùng tôi ly hôn?" Diêu Bối Địch hỏi, không không chế được tần suất tim đập.

"Bởi vì tôi đủ thông minh. Nếu như Tiêu Dạ muốn ly hôn, sẽ không cho cô 6 năm."

"Đó là bởi vì Lôi Lôi chưa trở về."

"Lôi Lôi lúc nào cũng có thể trở về, vì sao đến bây giờ mới về?" Kiều Tịch Hoàn hỏi ngược lại.

Diêu Bối Địch không nói.

Được rồi, là cô ấy không biết.

"Kỳ thật, tôi cũng không biết." Kiều Tịch Hoàn giống như là biết đoán mò tâm tư vậy, lại nói tiếp :"Thế nhưng tôi dùng một tâm tư của người bình thường để đoán ra. Tiêu Dạ sẽ không đơn giản mà ly hôn với cô. Cho nên nói, nếu như muốn ly hôn, chính mình tự chủ động. Đừng luôn ở trong thế giới của anh ta, nếu vẫn cứ mãi bị động như vậy thì chỉ thêm hạ thấp mình."

Diêu Bối Địch trầm mặc không nói.

Chủ động.

Cô ở trước mặt anh, dường như từ ánh mắt đầu tiên nhận thức được, cô đã đánh mất quyền chủ động.

"Suy nghĩ thật kỹ đi! Tôi cúp đây."

"Ừ." Diêu Bối Địch đột nhiên gọi cô lại :"Tôi rất muốn hỏi cô, cô làm sao mà có thể than nhiên với tất cả mọi chuyện như thế? Mà tôi, luôn không thể làm được."

Kiều Tịch Hoàn khẽ cười :"Bởi vì không có tim không có phổi."

Diêu Bối Địch yên lặng.

Trong đầu lại nhớ người phụ nữ kia cũng nói qua với cô như thế, bởi vì không có tim không có phổi.

Bởi vì không có tim không có phổi, cho nên có thể không kiêng nể gì cả, cho nên có thể không thèm quan tâm, cho nên có thể diễu võ dương oai. . .

"Thật sự chỉ là trùng hợp ư? Trùng hợp đến nỗi tôi thật sự bắt đầu hoài nghi, trên thế giới này thật sự có thể khải tử hồi sinh." Diêu Bối Địch nặng nề mà cảm thán.

Kiều Tịch Hoàn trầm mặc nữa giây nói :"Thế thì cứ tin một lần đi!"

Tin tưởng một lần đi!

Kiều Tịch Hoàn cúp điện thoại.

. . .

Diêu Bối Địch nhìn dòng chữ <Trò chuyện kết thúc>.

Mới vừa nói, một thông tin thật lớn a!

Tin tưởng một lần, tin tưởng một lần, trên cái thế giới này thật sự có thể chết đi rồi sống lại sao ?!

Như vậy Kiều Tịch Hoàn chính là Hoắc Tiểu Khê ?!

Nghĩ tới đây, Diêu Bối Địch lại bị suy đoán của mình làm cho hoảng sợ.

Làm sao có thể tin tưởng được.

Cô tận mắt nhìn thấy thi thể của Hoắc Tiêu Khê, vô cùng thê thảm. Cô tận mắt nhìn thấy thi thể của Hoắc Tiểu Khê bị hỏa táng, hạ táng!

Chẳng lẽ có một loại trùng hợp, linh hồn Hoắc Tiểu Khê trọng sinh ?!

Cả người chợt dừng một chút, một chút rùng mình từ sau lưng dâng lên, cơ thể bắt đầu lạnh toát.

Nhịn không được, cô vội vã cầm điện thoại lên gọi cho Cổ Nguyên. Cô thật không biết phải tìm ai để nói cái loại chuyện kì dị này, luôn cảm thấy những thứ này với khoa học mà nói cũng không thể giải thích rõ ràng. . .

Bên kia bắt máy :"Bối Địch, tìm tôi có chuyện?"

"Cổ Nguyên, tôi thực sự cảm thấy Kiều Tịch Hoàn chính là Hoắc Tiểu Khê." Diêu Bối Địch vừa nhanh vừa vội nói.

"Xảy ra chuyện gì sao? Sao cô nghĩ như vậy." Cổ Nguyên có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, nhưng nội tâm cũng nổi lên không ít bão tố.

Chắc chắn anh ta cũng đã từng có loại ảo giác này, không chỉ là Diêu Bối Địch, mà anh ta cũng đã từng nghi hoặc.

"Ngày hôm nay Kiều Tịch Hoàn không phải đã xảy ra một số chuyện sao? Tôi gọi điện thoại hỏi một chút, tôi cũng không biết tại sao. Chỉ là không thể giải thích được mà muốn quan tâm tới cô ấy. Rõ ràng người phụ này cùng chúng ta không có một chút quan hệ nào, hơn nữa tôi thật sự không muốn một lần nữa lại quen biết bạn bè. Kết quả lại là, nhịn một ngày những vẫn lại gọi điện cho cô ấy." Diêu Bối Địch dừng lại một chút, tựa như đang sắp xếp lại ngôn từ vậy, mất nữa phút mới nói tiếp :"Trong quá trình gọi điện thoai, cách nói chuyện của cô ấy, đến chuyện cô ấy biết. Thậm chí còn nói những từ như Hoắc Tiểu Khê đã từng nói, đều từ trong miệng cô ấy nói ra. Tôi lúc đó nhịn không được hỏi cô ấy, tôi nói trên cái thế giới này sẽ có chuyện cải từ hồi sinh sao? Câu trả lời của cô ấy là, có thể tin một lần."

Diêu Bối Địch nói xong rất kích động, sau khi trình bày hoàn tất. Thở gấp gói :"Nói cho tôi biết Cổ Nguyên, không phải chỉ có tôi có loại ảo giác này chứ, không phải chỉ có tôi mới có cái ý nghĩ này. Bằng không, tôi thật sự hoài nghi tôi đang xuất hiện thần kinh ảo giác, đã tẩu hòa nhập ma giai đoạn cuối!"

Bên kia Cổ nguyên vẫn trầm mặc thật lâu.

Lâu đến, Diêu Bối Địch cho rằng Cổ Nguyên cảm thấy cô là đang nói hươu nói vượn muốn cúp điện thoại.

"Kiều Tịch Hoàn là Hoắc Tiểu Khê." Cổ Nguyên đột nhiên mở miệng.

"Anh cũng cảm thấy như vậy có phải hay không?" Diêu Bối Địch rất kích động.

Cô thật sự không tin những thứ này, một giây cũng không tin.

Thế nhưng nếu như có một người giống như cô, cô biết cô không thể không tin.

"Kiều Tịch Hoàn là Hoắc Tiểu Khê." Cổ Nguyên lặp lại lần nữa, khẳng định :"Thật lâu trước kia tôi cũng từng nghi ngờ, chẳng qua là tôi với cô giống nhau. Cho tới bây giờ cũng không tin chuyện ma quỷ gì, cho nên đã tạm thời bác bỏ suy nghĩ Kiều Tịch Hoàn chính là Hoắc Tiểu Khê. Thế nhưng bây giờ, tôi đột nhiên có chút tin tưởng nó tồn tại, mà những chuyện như thế này, có thể khoa học còn không phát triển đến mức có thể giải thích được."

"Vậy giờ chúng ta làm sao đây? Gọi Kiều Tịch Hoàn ra, đối chất với nhau sao?" Diêu Bối Địch có chút luống cuống, lại có chút không nhịn được mà kích động :"Tôi cảm thấy trái tim của tôi sắp không chịu nổi tốc độ đập của tim mất rồi. Tôi thật sự không biết, nếu như là sự thật, tôi sẽ làm sao. . ."

"Trước tiên không nên hoảng hốt." Cổ Nguyên nói :"Nếu như Kiều Tịch Hoàn là Hoắc Tiểu Khê, nếu như cô ấy nguyện ý thừa nhận. Như vậy cô ấy sẽ chủ động tìm đến chúng ta. Nếu như cô ấy không muốn thừa nhận, khẳng định cô ấy có việc khó nói. Tôi tin Hoắc Tiểu Khê không phải người ích kỷ như vậy, cô ấy biết chúng ta đối với cô ấy đợi chờ, thì sẽ không khiến chúng ta phải đợi lâu."

Cổ Nguyên cũng giống như cô đợi chờ, vào khoảnh khắc ấy, so với cô còn lý trí nhiều lắm.

Diêu Bối Địch cố gắng để bản thân chậm chạp trở lại yên tĩnh :"Cũng là anh hiểu rõ Tiểu Khê. Cổ Nguyên, mọi chuyện nghe theo anh."

"Cho nên chớ suy nghĩ bậy bạ, tôi còn chút chuyện. Tạm biệt."

"Ừ, tạm biệt."

Cúp điện thoại, Diêu Bối Địch cùng từ từ điều chỉnh tâm tình của mình.

Chỉ là. . .

Nếu như, nếu như Hoắc Tiểu Khê chưa có chết, thì tốt biết bao. . .

Một giây kia, viền mắt có chút phiếm hồng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net