Q2. Chương 15.1: Tất cả cùng bùng nổ! (tứ) Thiện ác có báo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit: tiểuhoanhi



Xế chiều hôm đó.

Kiều Tịch Hoàn ở nhà nhàn nhã uống cà phê, nghe nói cậu của cô Chu Chính Phú đã bị cảnh sát bắt giam.

Cảnh sát gọi điện thoại cho cô, đặc biệt cảm ơn cô đã cung cấp manh mối, để cho bọn họ thuận lời phá án bắt Chu Chính Phú về quy án. Bọn họ sẽ xử lý theo pháp luật.

Kiều Tịch Hoàn quang minh chính đại nói một chút, tâm tình rất tốt đem cà phê trong chén còn dư lại uống hết, từ trên ghế sofa đứng dậy, duỗi người, thờ ơ gọi điện thoại :"Võ Đại, lái xe đến biệt thự Cố gia một chút, tôi phải ra ngoài một chuyến."

"Được."

Cúp điện thoại, Kiều Tịch Hoàn ra khỏi phòng.

Trong đại sảnh, Tề Tuệ Phân đang tập yoga, nhìn Kiều Tịch Hoàn trừ trên lầu đi xuống, đôi mắt khẽ nâng lên, giọng không tốt nói :"Bây giờ là thời điểm đặc biệt, con còn phải ra ngoài?"

Kiều Tịch Hoàn gật đầu :"Có chút chuyện quan trọng, hơn nữa hiện tại tin tức đối với con rất có lợi."

"Đừng đắc chí."

"Con biết mẹ, con có chừng mực."

"Được." Tề Tuệ Phân gật đầu, dường như cũng không muốn quản chuyện của cô.

Kiều Tịch Hoàn đi ra cửa biệt thự, đợi ở cửa một lúc Võ Đại đã lái xe xuất hiện.

Cô mở cửa xe ngồi vào :"Đến sở cảnh sát."

"Làm cái gì?" Võ Đại thuận miệng hỏi.

"Tôi muốn gặp <Cậu> một chút, nói không chừng sẽ có thu hoạch không tưởng." Kiều Tịch Hoàn thích thú nói.

Võ Đại nhún vai, không có hứng thú gì đặc biệt.

Bất quá có một chút kinh ngạc, nếu theo như người bình thường, chắc là không có người nào muốn gặp lại người đàn ông này a! Kiều Tịch Hoàn lại có thể không chút để ý nào, người phụ nữ này vững tâm, quả nhiên không phải mạnh mẽ bình thường a.

Đương nhiên, Kiều Tịch Hoàn không biết Võ Đại đang suy nghĩ gì, cũng không muốn đi phỏng đoán tâm tư của người khác. Cô hiện tại chỉ muốn đạt được mục đích của mình mà thôi.

Xe một đường an ổn đến mục tiêu.

Kiều Tịch Hoàn đi vào trại giam, thông qua vụ việc cô giúp cảnh sát, họ đặc biệt cho cô gặp được Chu Chính Phú.

Chu Chính Phú, ông ta là em trai của mẹ, từ nhỏ đã nghịch ngợm, không học vắn không nghề nghiệp. 12 tuổi bắt đầu đi theo côn đồ mà sống qua ngày. Người nhà ông ngoại đã sớm căm thù ông ta đến tận xương tận tủy, cũng tuyên bố không bao giờ sinh ra loại con bất hiếu như vậy, sau đó còn bị nện cho một trận rồi đuổi ra khỏi nhà.

Đã nhiều năm như vậy, Chu Chính Phú cũng bỏ đi lăn lộn, chuyện trộm gà trộm chó đã làm rất nhiều lần. Sau đó còn bị dính vào ma túy, trên cơ bản thì cuộc đời đã bị hủy như thế.

Kiều Tịch Hoàn xuất hiện, Chu Chính Phú vừa nhìn thấy cô cả người liền nổi giận, sắc mặt trở nên vô cùng khủng bố, lời tiếng mắng :"Mày là đồ tiện nhân, cư nhiên dám hãm hại tao. Tao thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho mày."

Biểu tình dữ tợn.

Kiều Tịch Hoàn ngược lại rất bình tĩnh.

Cô nhìn về phía ông ta nghĩ lại trong trí nhớ của cỗ thân thể này sợ hãi nhất là ông ta. Chỉ là lạnh lùng cười, không hề có tâm tình gì.

"Im lặng một chút!" Âm thanh giám ngục rất nghiêm túc, lạnh như băng hướng về phía Chu Chính Phú.

Chu Chính Phú kìm nén lại, không có phản kháng.

Kiều Tịch Hoàn như thường ngồi trước mặt ghế, nhìn ông ta :"Đây là kết quả của ông nên có, trách không được người khác."

"Kiều Tịch Hoàn, chờ ngày nào đó tao từ trong ngục ra. Người thứ nhất tao tha là mày, mày chờ đấy!" Chu Chính Phú gằn từng chữ uy hiếp.

"Không sao, tôi chờ." Kiều Tịch Hoàn không thèm quan tâm.

. . .

Đối với Kiều Tịch Hoàn dáng vẻ ung dung thản nhiên, Chú Chính Phú cả người tức giận đến run.

Trong trí nhớ của ông ta người phụ nữ Kiều Tịch Hoàn trước mặt này có phải đã thay đổi quá nhiều hay không ?! Ông ta vẫn cho là Kiều Tịch Hoàn nhu nhược, không có tài cán gì. Thậm chí còn không có chủ kiến, không dám phản bác, chỉ biết nghe lời răm rắp. Ngày hôm nay bị cô ta hãm hại dễ như trở bàn tay, cũng là bởi bản thân đã tới đường cùng, lại còn chọc phải thủ lĩnh của một hắc bang, hiện tại mới phải tránh né ở khắp nơi. Hận không thể sớm một chút rời khỏi Thượng Hải, vừa may lúc này lại có một tin tức về Kiều Tịch Hoàn, ông ta nghĩ có thể có vận may. Trong mắt ông ta Kiều Tịch Hoàn rất ngu ngốc, không có chủ kiến cũng không có tài cán gì, theo như ông ta suy đoán về Kiều Tịch Hoàn. Ông ta chỉ cần dùng một câu đơn giản để uy hiếp Kiều Tịch Hoàn sẽ sợ đến mất hồn mất vía, cho nên dù lúc ông ta cùng Kiều Tịch Hoàn gọi điện thoại cũng có một chút nghi ngờ cùng do dự, nhưng bởi vì theo suy nghĩ mà quyết định gặp mặt cô ta.

Ông ta vẫn cho là phần thắng cũng ít nhất được 80 phần trăm.

Không nghĩ tới.

Thật sự cứ thế mà bị Kiều Tịch Hoàn tính kế!

Đến bây giờ bị tống vào nhà giam, Chu Chính Phú dường như vẫn không cam lòng. Bản thân nhiều năm như vậy trốn trốn tránh tránh, hầu như luôn luôn tránh được mọi cái bẫy của cảnh sát, mà bây giờ đã bị tóm gọn dễ như trở bàn tay vào đồn cảnh sát ?! Ông ta thật sự giận đến thổ huyết.

. . . .

"Cậu, thực sự ông có nghĩ tới hay không, nhiều năm như vậy. Bản thân rốt cuộc vì sao có ngày vào ngục giam hôm nay ?" Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng nhìn Chu Chính Phú tức giận, vẫn bình tĩnh mà hỏi ông ta.

Chu Chính Phú đang bực bội, căn bản cũng không muốn cùng Kiều Tịch Hoàn nói chuyện, sắc mặt khó coi, miệng nói :"Mày đừng tưởng có thể cười chuyện của tao."

"Tôi không thấy chuyện của ông buồn cười, tôi chỉ là đang nhắc nhở ông. Đầu sỏ khiến ông phải vào tù."

Chu Chính Phú hung hăng nhìn cô.

"Đã qua nhiều năm như vậy, nhưng ngày hôm qua đoạn clip kia bị lộ ra. Nếu như không phải bởi cái đoạn clip này, ông cũng sẽ không nghĩ tới gọi điện thoại cho tôi. Tự nhiên cũng sẽ không bị cảnh sát tóm, ông không nghĩ rằng đây đều là công lao của Dụ Tĩnh sao ?! Nói thật, ông bây giờ đổ tội lên đầu của tôi, tôi cảm thấy rất gượng ép. Ông không nghĩ tất cả đều là do Dụ Tĩnh cố ý sao, bà ta biết rõ clip kia bị lộ, không phải tôi tố cáo ông, toàn thế giới cũng biết ông đã phạm tội cưỡng gian. Bất quá không sao, ông cũng là cậu tôi, ông nói cái gì thì chính là cái đó. Tôi luôn luôn rất nghe lời, không phản kháng trưởng bối." Kiều Tịch Hoàn nói xong, khóe miệng còn lôi ra một nụ cười cứng cỏi.

"Con tiện nhân kia!" Chu Chính Phú tức giận mắng :"Con kỹ nữ xấu xa. Tao biết con đàn bà đấy không tốt đẹp gì mà. Năm đó còn sắm vai người tốt đưa tiền để cho tao đi. Tao biết sớm muộn cũng bởi vì lợi ích của bà ta mà bản thân sẽ bị hãm hại!"

"Cho nên nói cậu, người cậu hận nhất không phải là tôi, mà là Dụ Tĩnh." Kiều Tịch Hoàn kết luận.

"Hận bà ta ?! Tao hiện tại đã đến nước này, coi như là hận bà ta, tao có thể làm được cái gì ?! Lần này ngồi tù, còn không biết ngồi đến bao lâu. Lúc đi ra, xương cốt cũng mềm nhũn hết, chỉ có chờ chết." Chu Chính Phú thật sự cũng hiểu lần này bản thân bị bắt sẽ có hậu quả thế nào.

"Cậu, đến trình độ này, có mấy lời tôi cũng nên nói." Kiều Tịch Hoàn chậm chạp nói tiếp :"Tôi hận Dụ Tĩnh, nhiều năm như vậy tôi ở dưới bóng bà ta làm sao mà lớn lên, ông tự nhiên cũng biết. Hiện tai ông cũng bị Dụ Tĩnh hãm hại thành thế này, ông không cảm thấy, chúng ta nên cùng đứng trên một chiến tuyến sao?"

Chu Chính Phú cau mày hung hăng nhìn Kiều Tịch Hoàn, ông ta có chút khinh thường nở nụ cười :"Kiều Tịch Hoàn, mày bây giờ muốn tao giúp một tay sao ?"

Kiều Tịch Hoàn cười.

Chu Chính Phú quả thực cũng không quá đần.

Có điều đến giờ phút này, ông ta cũng chỉ có thể bị động mà nghe theo sắp đặt của cô.

"Không phải là hỗ trợ, là hợp tác. Lẫn nhau được lợi." Kiều Tịch Hoàn sửa chữ cho đúng :"Cậu, ông hiện tại đều đã thành thế này, cái gọi là tìm người tới thế lưng. So với một mình như vậy lẻ loi thừa nhận sẽ thoải mái hơn nhiều. Nếu như tôi là ông, tôi cũng sẽ không mở mắt trừng trừng nhìn người hại mình, có thể thoải mái mà sống."

"Nói dễ nghe." Chu Chính Phú châm chọc cười :"Kiều Tịch Hoàn, mày nghĩ tao có thể giúp mày, thì cũng phải điểm cho tao chỗ tốt chứ."

Chu Chính Phú không bị Kiều Tịch Hoàn thuyết phục hoàn toàn.

Kiều Tịch Hoàn nhún vai.

Không bị thuyết phục cũng không sao, Chu Chính Phú nếu vẫn kiên trì như vậy. Khẳng định cũng là cần cô trợ giúp, hai bên cùng có lợi, vừa lúc, cô cũng thích cách thức này.

Nhướng nhướng mày hỏi :"Ông nói đi ông muốn cái gì?"

"Tao muốn ra tù."

"Tôi không có năng lực lớn như vậy." Kiều Tịch Hoàn không bởi vì ý tưởng này của ông ta mà cười nhạo, cô đặc biệt nghiêm túc nói :"Tôi nghĩ hiện tại bất kể là ai cũng không có năng lực này. Ông phạm tội là sự thật, không ai có thể giúp được ông. Nhưng. . ."

"Nhưng cái gì?" Chu Chính Phú bị Kiều Tịch Hoàn khơi gợi hứng thú.

"Nhưng tôi cũng đã từng ngồi tù. Cậu cũng giống như trước có qua một lần ngồi tù hai năm. Hẳn rất rõ, trong tù cũng như là một xã hội nhỏ, muốn ở bên trong có cuộc sống tốt, không tiền một thứ cũng không có." Kiều Tịch Hoàn gằn giọng.

Chu Chính Phú nhìn cô.

"Chúng ta hợp tác, tôi cho ông một khoản tiền. Chí ít cũng bảo đảm thời gian ông ở trong tù cũng có thể thoải mái."

Chú Chính Phú vẫn nhìn, không trả lời gì.

"Cậu, đây là việc một tôi có thể giúp đỡ được, hơn nữa chính bản thân ông cũng rõ ràng. Tôi cũng không gấp, ông có thể suy nghĩ thật kỹ." Nói xong Kiều Tịch Hoàn chuẩn bị đứng lên rời khỏi.

"Chờ đã." Chu Chính Phú gọi cô lại :"Mày muốn tao làm cái gì?"

"Rất đơn giản, vạch trần chuyện tốt năm đó Dụ Tĩnh làm." Kiều Tịch Hoàn gằn từng chữ.

"Chuyện tốt gì?!"

"Về chuyện ông cưỡng gian tôi chưa thực hiện được, Dụ Tĩnh năm đó thế nào giúp ông. Đưa tiền để ông rời khỏi, để ông nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật!" Kiều Tịch Hoàn mắt lóe lên một tia lạnh lùng, cả người biểu tình trở nên dữ tợn.

"Tôi phải nói thế nào?"

"Chờ tôi tố cáo, ông làm chứng." Kiều Tịch Hoàn vừa nói, vừa đi về phúa Chu Chính Phú.

Giám ngục đứng ở một bên nhíu mày, lạnh lùng nói :"Không thể tới gần tội phạm."

Kiều Tịch Hoàn nhìn giám ngục :"Tôi là người mà cảnh sát gọi tới để thuyết phục ông ta nhận tội, giúp các anh sớm ngày xét xử vụ án của ông ta."

Giám ngục nhíu nhíu chân mày.

Kiều Tịch Hoàn cười tiếp tục nói :"Tôi dù sao cũng là một cô gái yếu đuối dưới mí mắt của các anh tôi còn làm được gì."

Giám ngục trầm mặc một hồi, dường như đã ngầm đồng ý.

Kiều Tịch Hoàn nhanh chân ở bên tai Chu Chính Phú nói :"Năm đó ông làm chuyện như vậy, là du Dụ Tĩnh giật dây."

"Cái gì?" Chu Chính Phú mày nhíu lại rất chặt, nhẹ giọng nói :"Mày bảo tao tạo chứng cứ giả."

"Có muốn làm hay không thì ông tự quyết, tôi đã nói nhiều như vậy." Kiều Tịch Hoàn thong thả trở về vị trí của mình, nhắc nhở :"Ngẫm lại nửa đời sau của mình."

Chu Chính Phú nắm chặt ngón tay lại.

"Vẫn là câu nói kia, cậu ông cứ từ từ mà suy nghĩ. Thế nhưng thời gian không đợi ông, việc này cũng không thể trở thành tin tức nóng hổi được. Khả năng cũng không có bao nhiêu người quan tâm đến. Khi đó nói không chừng, tôi liền thay đổi chủ ý, tôi cũng chỉ muốn cống hiến cho xã hội này mà thôi. . ."

"Tao đáp ứng." Chu Chính Phú đột nhiên gật đầu,

Tình trạng bây giờ, làm thêm chút chuyện phạm pháp thì có thể sao chứ ?!

Kiều Tịch Hoàn cũng hiểu trong lòng Chu Chính Phú đang suy nghĩ gì.

Hơn nữa.

Coi như chuyện kia không phải là do Dụ Tĩnh giật dây, nhưng tuyệt đối cũng là mong muốn của bà ta. Cô cảm thấy cô đang đổi thành từ bị động mà sang chủ động thôi, không cảm thấy như thế là <Vu oan hãm hại>, cũng không thấy có gì không thích hợp.

Hít sâu, từ dưới ghế chậm rãi đứng lên, nhìn từ trên cao xuống Chu Chính Phú :"Cậu, tôi đã nói xong đi trước. Tôi sẽ trở lại thăm ông."

Xong.

Cũng chính là sau khi chuyện thành công.

Sau khi chuyện thành công, theo như đáp ứng.

Kiều Tịch Hoàn rời khỏi trạm giam.

Hôm nay khí trời đối lạp với ngày hôm qua, sáng sủa nhiều lắm. Đây chính là sau cơn mưa trời lại sáng a!.

Đối với cô mà nói thì đúng.

Nhưng đối với người khác thì chưa chắc đâu ?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net