Q2. Chương 19.1: Có phải Hoắc Tiểu Khê?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit: tiểuhoanhi



Trong phòng khách Cố gia.

Kiều Tịch Hoàn bị Tề Tuệ Phân lôi kéo nói thật lâu.

Là một người mẹ, Tề Tuệ Phân vẫn vì Cố Tử Hàn mà suy nghĩ, điểm ấy cũng không có gì đáng trách.

Kiều Tịch Hoàn vẫn gật đầu đáp ứng với Tề Tuệ Phân, nói sấp sỉ nửa giờ đồng hồ, Tệ Tuệ Phân có vẻ hơi mệt nên về phòng trước.

Kiều Tịch Hoàn nhìn Tề Tuệ Phân sau khi rời đi, bản thân cũng chuẩn bị lên lầu.

"Kiều Tịch Hoàn." Ngôn Hân Đồng đột nhiên gọi cô lại.

Kiều Tịch Hoàn quay đầu :"Em dâu có chuyện sao? Tối nay cô và mẹ đã nhờ rất nhiều chuyện, tôi đều nhớ."

"Tôi biết bình thường hai người chúng ta trong lúc chung đụng không được tốt lắm. Nếu như chuyện lần này cô có thể giúp đỡ Tử Hàn, tôi sẽ cám ơn cô." Ngôn Hần Đồng nói.

"Cám ơn thì tôi không cần, đừng đối địch là được." Kiều Tịch Hoàn nói xong đứng dậy duỗi người :"Thế nhưng em dâu, Cố Tử Hàn đã xảy ra chuyện như vậy, không phải chỉ nói một hai câu là có thể thuyết phục được. Đừng ôm hy vọng quá lớn."

"Nói thì dễ nghe, Kiều Tịch Hoàn, cô căn bản không muốn giúp." Ngôn Hân Đồng nghe giọng Kiều Tịch Hoàn có chút từ chối, vốn đang tâm tình đang thấy phiến não, liền lập tức bùng nổ :"Cô cố ý muốn thấy tôi và Từ Hàn khó chịu a!"

Kiều Tịch Hoàn khóe miệng lôi ra một tia cười lạnh, cô nhìn Ngôn Hân Đồng :"Tôi cho tới bây giờ không có nghĩ như vậy, tôi luôn muốn mọi chuyện trong gia đình đều bình an. Em dâu, chớ đem suy nghĩ của cô đặt ở trên người tôi, cái gọi là muốn gán tội cho người khác. Đến lúc đó nếu như Cố Tử Hàn thật sự có cái gì, tôi nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội."

"Kiều Tịch Hoàn!" Ngôn Hân Đồng giận đến phát run.

"Nhỏ giọng một chút, bị ba mẹ nghe được, cuối cùng sẽ không tốt. Minh Lý vừa mới bị đưa bi Mỹ, tôi không muốn em dâu cũng như vậy mà bị đuổi đi a!" Kiều Tịch Hoàn nói rõ từng câu từng chữ, âm thanh không nhẹ cũng không nặng, lộ ra chút uy hiếp.

"Tôi không có ngu như vậy, lặp đi lặp lại nhiều lần bị cô tính kế." Ngôn Hân Đồng hung hăng nói.

"Em dâu, lời nói không thể che được miệng, tôi từ lúc nào tính kế cô? Nói thẳng ra nhiều nhất cũng chỉ là phòng bị mà thôi." Kiều Tịch Hoàn cười lạnh một tiếng, cười có chút châm chọc, cô nói sang chuyện khác :"Thời gian không còn sớm, tôi về phòng."

"Kiều Tịch Hoàn. . ."

"Tôi khuyên cô cũng sớm nghỉ ngơi một chút, ngày mai Cố Tử Hàn trở về không biết lại xảy ra chuyện gì. Nghỉ ngơi dưỡng sức, không biết chừng cô có thể giúp anh ta cái gì?!" Kiều Tịch Hoàn căn bản không cho Ngôn Hân Đồng cơ hội nói chuyện, trực tiếp cắt ngang, bỏ lại lời nói của mình hướng lầu 2 đi lên.

Ngôn Hân Đồng nhìn bóng lưng Kiều Tịch Hoàn.

Người phụ nữ này, thật là quá kiêu ngạo!

Cô ta thật sự không tin Kiều Tịch Hoàn có thể diễu võ dương oai được bao lâu!

. . . ..

Kiều Tịch Hoàn không cần nghĩ nhiều cũng biết Ngôn Hân Đồng chắc đang trù ẻo cô. Cô thật cũng không cảm thấy có gì khó chịu, không phải chỉ là khiến người khác phát tiết một chút mà thôi, cô còn không có tính toán chi li như vậy.

Cô như thường trở về căn phòng Cố tử Thần.

Cố Tử Thần sau khi tắm xong chuẩn bị lên giường ngủ.

Kiều Tịch Hoàn buổi chiều đã tắm, chỉ đơn giản tới phòng tắm rửa mặt một chút, sau đó nằm bên cạnh Cố Tử Thần.

Hai người im lặng không nói gì.

Ngọn đèn mờ bao phủ cả phòng.

Kiều Tịch Hoàn hí mắt nhìn ngọn đèn mờ kia, trong tầm mắt hiện lên nhiều màu sắc khác nhau.

Lúc nhỏ rất thích chơi trò chơi này, chính là nhìn vào một vị trí phát sáng, nháy nháy mí mắt, tia sáng dường như liền biến mất. Chuyển động con ngươi một chút, tia sáng lại thay đổi sang một hình khác, khi đó rất hiếu kỳ tại sao lại có thể xuất hiện được như vậy. Mỗi khi không vui đều chơi trò chơi nhàm chán này.

Hiện tại khi đã trưởng thành cũng chưa bao giờ miệt mài theo đuổi những nghi ngờ khi còn bé, cũng không bao giờ có hứng thú chơi loại trò chơi ngây thơ nào. Bởi vì, hiện tại đều cần đến tính toán được mất để thỏa mãn bản thân.

Kiều Tịch Hoàn xoay người.

Đời trước bản thân thật sự rất ít khi cảm thán những chuyện không thể giải thích. Thế nhưng sau khi sống lại, cô luôn sẽ nhớ một ít xúc động gì đó, cô đổ tội là do cỗ thân thể này quá nhạy cảm, mẫn cảm đến nỗi cô không thể nào khống chế được suy nghĩ của mình.

"Kiều Tịch Hoàn." Không gian yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng nam tính của Cố Tử Thần.

Kiều Tịch Hoàn cứ nghĩ mình nghe nhầm.

Cố Tử Thần bình thường rất ít khi chủ động nói chuyện với cô.

"Anh gọi tôi?" Kiều Tịch Hoàn hỏi anh.

"Tôi có phải hay không từng nhắc nhở cô, không nên cùng Cố Tử Hàn cạnh tranh?" Cố Từ Thần nhẹ giọng.

Kiều Tịch Hoàn không tự chủ mấp máy môi, chân mày hơi nhíu lại :"Cố Tử Thần, chuyện anh nhắc nhở tôi rất nhiều. Tôi có cần mỗi chuyện đều phải nghe anh không?"

Mắt của Cố Tử Thần chợt lóe lên một tia băng lãnh.

"Chừng nào thì anh nghe qua tôi ?" Kiều Tịch Hoàn cười lạnh một tiếng.

Con người luôn hỗ trợ nhau.

Không có người nào có thể ủy khuất chính mình, vì người khác mà trả giá tất cả, chí ít cô làm không được.

"Tôi sẽ không nghe lời anh." Kiều Tịch Hoàn nói giọng rất chắc chắn :"Mặc kệ lý do của anh có đầy đủ thế nào, tôi sẽ không nghe lời anh. Tôi có quyết định cùng hoài bão của bản thân, tôi muốn tự mình có được một thứ, anh có thể giúp tôi, thế nhưng anh sẽ không giúp. Thời điểm tôi muốn làm, anh lại lần nữa ngăn cản, tôi nghĩ Cố Tử Thần chúng ta không cùng trên một chiến tuyến. Nằm cùng một giường, nhưng suy nghĩ khác biệt, có thể một ngày kia chúng ta sẽ đối đầu nhau, anh nghĩ sao?"

Lời nói Kiều Tịch Hoàn nghe không ra được tâm tình gì, cứ như vậy yên lặng ở trong phòng.

Vấn đề của cô chắc chắn Cố Tử Thần sẽ không trả lời.

Kiều Tịch Hoàn cũng sẽ không nghĩ qua có thể nhận được câu trả lời nào của anh, mà chính cô cũng không lên tiếng nữa.

Đột nhiên không gian hít thở trở nên trầm mặc, hai người cứ như vậy nằm trong phòng ngủ.

Kiều Tịch Hoàn nghĩ đến một ngày nào đó sẽ kết thúc.

Có thể coi như tới lúc đó, cô có nhớ lại cô cũng sẽ cảm thấy rất thoải mái.

Cô luôn luôn như vậy.

. . . .

Ngày hôm sau.

Buổi sáng sớm Cố Tử Hàn cũng đã trở về.

Bởi vì là cuối tuần. Cố Tử Hàn cũng không cần đi công ty, trực tiếp về thẳng biệt thự Cố gia.

Lúc đó Kiều Tịch Hoàn đang ở phòng khách xem ti vi, không chút lo lắng.

Cố Tử Hàn khi trở về liền thấy Kiều Tịch Hoàn nhàn nhã tự đắc, anh ta đi Anh Quốc lần này cũng có biết được tin tức của Thượng Hải, cho nên rõ ràng Kiều Tịch Hoàn ở nhà rất thuận lợi. Không chỉ có thành công đem mình từ đen đổi thành trắng, còn được người dân Thượng Hải ủng hộ. Quan trọng hơn là ở thời khắc cuối cùng Cố Diệu đã ra mặt giúp Kiều Tịch Hoàn, điều này khiến cho anh ta căn bản ở nước Anh đã như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, bản thân cứ luôn thấp thỏm lo âu.

Kết quả hợp động cuối cùng giống như bọn họ đoán, thất bại.

Tập đoàn Huyền Phi cuối cùng cũng lựa chọn tập đoàn Hoàn Vũ.

Khi biết một giây kia Tề Lăng Phong sẽ không buông tay, Cố Tử Hàn biết hợp đồng này sẽ thất bại, lần này cuối cùng là bị Tề Lăng Phong xiên cho một đao. Rồi cũng bị Kiều Tịch Hoàn chiếm tiện nghi.

Tất cả kế hoạch anh ta an bài đều bị Kiều Tịch Hoàn làm cho rối tinh rối mù, anh ta nghĩ kết cục của Kiều Tịch Hoàn sắp chuẩn bị ứng lên người của bản thân.

"Tử Hàn, anh trở về rồi sao." Kiều Tịch Hoàn quay đầu, nhìn Cố Tử Hàn kéo theo hành lý, gương mặt lạnh lùng.

Cố Tử Hàn nhíu mày một cái, xách hành lý trực tiếp lên lầu.

Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng Cố Tử Hàn, khóe miệng cười càng sâu.

Chuyện lần này phát sinh, khiến cho cô không kịp chuẩn bị mà vừa lòng với kết quả. Cùng lúc trấn áp địa vị và thế lực của Cố Tử Hàn ở Cố thị, trải qua lần đàm phán hợp đồng thất bại, Cố Tử Hàn ở trước mặt Cố Diệu cùng ban giám đốc không ít thì nhiều cũng không giống được như trước đó đứng vững nữa. Công ty đối với anh ta tất nhiên sẽ có thất vọng, mà phần thất vọng này sẽ tăng nhanh tốc độ triển khai kế hoạch của cô. Cố ý làm cho Cố Tử Hàn đặc biệt rời khỏi, cái này không thể nghi ngờ là có thể khiến cho cô yên lành mà đi xử lý chuyện của mình. Chuyện lần này có thể xử lý hoàn mỹ như vậy, đều là do Tề Lăng Phong cùng Cố Tử Hàn đã rời khỏi Thượng Hải. Còn nữa trải qua lần ký hợp đồng này, quan hệ Cố Tử Hàn cùng Tề Lăng Phong nhất định sẽ rạn nứt. Cố Tử Hàn thiếu đi Tề Lăng Phong . . Ha Hả, về sau đối phó với Cố Tử Hàn, còn không cần nửa phút đã giải quyết xong ?!

Kiều Tịch Hoàn vặn eo bẻ cổ.

Có được phần thu hoạch này, cô cảm thấy rất thỏa mãn.

. . . . .

Cố Tử Hàn để hành lý xuống, trực tiếp gõ của thư phòng Cố Diệu.

"Vào đi." Bên trong thư phòng truyền đến thanh âm nghiêm nghị của Cố Diệu.

Cố Tử Hàn đi vào, vô cùng cung kinh nói :"Ba, con đã từ Anh Quốc trở về."

Cố Diệu mắt không nhìn, đôi với Cố Tử Hàn cung kinh cũng không để ý, sắc mặt vẫn khó nhìn đối với Cố Tử Hàn, giọng tự nhiên cũng không tốt :"Hợp đồng đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?"

"Là bị Hoàn Vũ Tề Lăng Phong nhanh chân đến trước." Cố Tử Hàn gằn từng chữ.

"Tề Lăng Phong? Nó khi nào thì bắt đầu tham gia vào hạng mục này rồi?" Cố Diệu sắc mặt càng thêm khó coi.

Cố Diệu đối với Tề Lăng Phong trước giờ đều chán ghét nên sẽ hiện lên trên mặt, dường như chuyện này đã ăn sâu bén rẽ.

"Con không rõ lắm, nói chung con đi đến tập đoàn Huyền Phi bàn hợp đồng, thì Tề Lăng Phong đã đến trước con một bước cùng đối phương nói chuyện hợp đồng. Phương án này đối với chúng ta cơ bản là giống nhau, lợi nhuận so với chúng ta còn thấp hơn, thành ý biểu hiện càng thêm rõ ràng. Cho nên tập đoàn Huyền Phi đã chọn Tề Lăng Phong, vô luận là con thuyết phục thế nào cũng không thể thay đổi. Sau cùng công khai đấu thầu, tự nhiên vẫn là rơi vào trong tay tập đoàn Hoàn Vũ. Phương án của chúng ta cùng tập đoàn Huyền Phi cứ thế mà lỡ mất dịp tốt." Cố Từ Hàn trước sau vẫn như cũ cung kính không nói gì.

"Lỡ mất dịp tốt. . ." Cố Diệu không vui lặp lại bốn chữ này, ông ta cầm ly trà thượng hạng Long Tĩnh trước mặt uống một ngụm, tựa hồ tất cả tâm tình của mình không muốn biểu hiện rõ ràng. Ông ta ngồi ở vị trí này, xử lý công việc không hề sợ hãi, điềm đạm, ông ta nhướng mày về phía Cố Tử Hàn nói :"Con cảm thấy chuyện này có lạ không?"

"Con luôn cảm thấy như vậy, luôn cảm thấy lúc Tề Lăng Phong đàm phán, cái gì cũng đi trước chúng ta một bước, cái gì cũng hơn chúng ta một điểm. Tề Lăng Phòng cùng con từ nhỏ lớn lên, anh ta có khả năng bao lớn cùng suy nghĩ bao lớn ít ra con cũng hiểu rõ. Anh ta có thể làm tới mức này, con không tin đều dựa vào thực lực của anh ta, lui một vạn bước coi như mấy năm nay năng lực của anh ta có lớn thế nào. Nhưng cũng không thể có phương án cùng suy nghĩ không khác lắm so với chúng ta. Vẻn vẹn chỉ so với phương án của chúng ta tốt hơn một chút, con không tin là chỉ trùng hợp." Cố Tử Hàn nói ra ý nghĩ của bản thân, dáng vẻ bình tĩnh.

Cố Diệu ngẩng đầu nhìn con trai Cố Tử Hàn đứng ở trước mặt mình, trong lòng cũng đang suy nghĩ những lời nói của Cố Tử Hàn.

Như vậy nghi ngờ cũng không phải là vô căn cứ, không có lửa thì làm sao có khỏi. Ông ta lúc đó nghe nói dự án thất bại, cũng nghĩ tới có phải hay không phương án đã bị tiết lộ kết quả. Cho nên chỉ cần nghe lời nói đơn giản của Cố Tử Hàn tự nhiên sẽ nghĩ đến vấn đề này.

"Gọi Kiều Tịch Hoàn vào đây." Trầm mặc vài phút Cố Diệu đột nhiên mở miệng.

Cố Tử Hàn giật giật đôi mắt :"Lúc này, gọi cô ta vào sao?"

"Làm sao, con nghi ngờ Kiều Tịch Hoàn." Cố Diệu hỏi anh ta.

Cố Tử Hàn không nói gì, tự hồ là đang ngầm đồng ý.

"Kiều Tịch Hoàn sẽ không lấy đá đập chân mình." Cố Diệu dõng dạc nói :"Nó không phải dạng không suy nghĩ tới hậu quả."

Chính là giọng bình tĩnh này, khiến Cố Tử Hàn một khắc kia xoay người mặt đen tới cực điểm.

Kiều Tịch Hoàn mới tới công ty vài ngày, liền được Cố Diệu đánh giá tốt như vậy ?!

Anh ta ở công ty nhiều năm như vậy, lại không được Cố Diệu đánh giá tốt trong thâm tâm!

Nghĩ tới đây.

Cố Tử Hàn nắm chặt ngón tay hơn.

. . . .

Thời điểm anh ta đi xuống lầu dưới, Kiều Tịch Hoàn còn đang ở đại sảnh xem ti vi, mệt mỏi chuẩn bị trở về phòng. Mới đi lên cầu thang được một nửa, chứ vậy mà chứng chiếu Cố Tử Hàn từ thư phòng Cố Diệu đi ra. Trên người tản ra hàn khí, ở lửa nóng mùa hè cũng có thể bị đông lạnh thành băng. Kiều Tịch Hoàn thầm nghĩ, năm đó Cố Diệu cùng Tề Tuệ Phân đặt tên cho anh ta là Cố Tử Hàn, chính là muốn nói, anh ta không dễ tới gần đi!

Quả nhiên.

Cái tên nói lên tất cả.

"Ba gọi cô tới thư phòng." Cố Tử Hàn nói.

"Ah." Kiều Tịch Hoàn gật đầu.

Dường như đã sớm có dự tính.

Chân mày Cố Tử Hàn thêm căng thẳng.

Càng ngày càng cảm thấy, khởi đầu của mọi chuyện đều là do Kiều Tịch Hoàn cố ý an bài.

Anh ta xoay người đi nhanh về phía trước.

Kiều Tịch Hoàn đuổi theo bước chân của Cố Tử Hàn đi vào thư phòng.

Hai người một trước một sau đi vào, đóng lại cửa thư phòng.

Cố Tử Thần từ phòng ngủ đi ra liền thấy một màn như vậy.

Anh thu tầm mắt đẩy xe lăn hướng thang máy đi tới.

Con đường mà Kiều Tịch Hoàn đã chọn, kết quả cuối cùng sẽ như thế nào, đó là vận mệnh của cô.

. . . . .

Cố Diệu ngồi trong thư phòng.

Cố Tử Hàn cùng Kiều Tịch Hoàn chia ra mà ngồi đối diện Cố Diệu, lúc Cố Diệu còn chưa mở lời, hai người đều tự giác không nói một chữ, đây là đối với Cố Diệu tôn trọng.

Một lần nữa không gian rơi vào trầm mặc, Cố Diệu đột ngột hướng phía Kiều Tịch Hoàn mở lời :"Tử Hàn nói đi Anh Quốc, hợp đồng của chúng ta bị người khác tiết lộ, chuyện này con thấy thế nao?"

Sắc mặt Kiều Tịch Hoàn hiện lên một vẻ kinh ngạc, nhìn không giống như giả bộ. Cô quay đầu nhìn Cố Tử Hàn, lại quay đầu nhìn Cố Diệu :"Ba cùng Tử Hàn có ý là, công ty chúng ta có nội gián ?! Nếu quả thật là như thế, con đề nghị ba hay tra rõ, nếu không đối với chúng ta có nguy hại cực lớn. Tổn thương lợi ích của chúng ta còn khiến người khác được lợi. Đồng thời pháp luật cũng không cho phép, chúng ta có thể đem người này kiện ra tòa."

Kiều Tịch Hoàn nói rất nghiêm trọng.

Cố Tử Hàn một nửa điểm sắc mặt biến hóa cũng không có.

Cái loại người này quả nhiên có thể giả bộ.

"Con cảm thấy sẽ là ai?" Cố Diệu hỏi cô.

Kiều Tịch Hoàn không ngốc, biết Cố Diệu lúc này thật ra đang thăm dò cô. Cô cau mày suy nghĩ sâu xa, xem ra đang cố gắng nhớ tới hết thảy sự việc cùng kết quả của dự án này, suy nghĩ lộn xộn :"Cái hợp đồng này ban đầu là Tử Hàn đang phụ trách, sau đó lại do chính con tiếp nhận, hợp đồng này nhân viên tham dự đều là do con tự mình chọn từ các bộ phận khác nhau. Ở công ty thời gian cũng không ngắn, cũng có thể tin cậy. Hơn nữa hợp đồng cuối cùng chỉ có con, thư ký của con Milk cùng với phụ trách viết dự án này A Miêu. Nhưng hai người kia con đặc biệt tín nhiệm, cam đoan các cô ấy sẽ không làm ra loại chuyện như vậy. .. Trừ cái đó ra. Được rồi, Tử Hàn hợp đồng này không phải trước đây anh bảo bí thư Diệp của anh sao chép một bản sao? Cô ra có thể hay không..."

"Cô lại nghi ngờ tôi ?!" Cố Tử Hàn giọng cực kỳ thờ ơ :"Diệp Mị là thư ký của tôi, tất cả mọi chuyện đều do tôi phân phó mới đi làm, cô nói như vậy là đang hoài nghi tôi sao?!"

"Từ Hàn anh không cần kích động như vậy, tôi chỉ là suy đoán của một người bình thường mà thôi. Anh kích động như vậy, ngược lại có chút.. . " Kiều Tịch Hoàn cố ý lấp lửng không nói hết. Dáng vẻ muốn nói lại thôi, khiến người khác càng thêm có suy nghĩ sâu xa.

Cố Tử Hàn sắc mặt càng khó coi :"Chị dâu, tôi ở Cố thị không phải mới làm một nămhai năm, càng không giống cô làm một hai tháng. Tôi ở Cố thị nhiều năm như vậy, cho tới giờ đều siêng năm chăm chỉ làm việc, bị cô nói oan nhưu vậy. Tôi thật sự không thể chấp nhận được!"

"Tôi không có nghi ngờ anh." Kiều Tịch Hoàn giải thích :"Tôi chỉ nói là có thể hay không xuất hiện khả năng này, bởi vì Diệp Mị sơ sẩy. . ."

"Diệp Mị sẽ không sơ sẩy. Năng lực của cô ta tôi rất rõ." Cố Tử Hàn chắc như đinh đóng cột.

Cố tử Hàn rất ít khi ở trước mặt người khác phản bác ai đến mức cực đoan như vậy.

Kiều Tịch Hoàn cười thầm.

Chắc là trong lòng có quỷ đi!

Thật sự muốn tra ra được, cuối cùng bại lộ, Cố Tử Hàn cùng Kiều Tịch Hoàn, Diệp Mị cũng đều không thoát được có liên quan. Mấy người đều đang âm thầm động tay chân, nhưng hiện tại Kiều Tịch Hoàn lại dám nói Cố Tử Hàn như thế. Có nghĩ tới thì Cố Tử Hàn cũng không dám miệt mài theo đuổi đến cùng, nếu theo đuổi đến cùng, người thứ nhất bị bắt là bản thân anh ta. Anh ta cũng không có ngu đến mức để cho bản thân tự đào hố chôn mình.

Cho nên, Cố Tử Hàn sở dĩ cố ý nói là có nội gián, chỉ là muốn lần đàm phán dự án thất bại này tìm một cái cớ cho mình mà thôi. Tuyệt đối không có nghĩ tới sẽ đi đến mức bắt tên <Nội gián>.

"Như vậy, Tử Hàn cảm thấy sẽ là ai?" Kiều Tịch Hoàn hỏi anh ta, đem vấn đề vứt cho anh ta.

Cố Tử Hàn âm lãnh cười :"Nếu như biết, cô cảm thấy người kia còn có thể ung dung làm ở Cố thị sao?"

"Cũng đúng." Kiều Tịch Hoàn phụ họa.

Cố Diệu nhìn hai người trước mặt, mày nhíu lại rồi nhăn mặt, âm thanh có chút nghiêm nghị nói :"Là ai không biết, chuyện kế tiếp là phải điều tra. Nhưng chuyện quan trọng trước đó là lần này hợp đồng bị thất bại, phải khai báo thế nào cho ban giám đốc."

"Mặc kệ quá trình thế nào, kết quả không tốt. Ba con sẽ gánh chịu phần trách nhiệm này." Cố Tử Hàn tự nhận trách nhiệm :"Ở Cố thị nhiều năm như vậy, con cố gắng cùng nỗ lực chắc ba cũng nhìn thấy. Con biết ba đối với con rất coi trong, nhưng thất bại chính là thất bại, kệ là ba cùng ban giám đốc xử phạt thế nào con đều có thể chấp nhận. Coi như là cho mình một bài học, về sau không thể như thế không kiêng nể gì cả. Phải có tâm phòng bị!"

Câu nói cuối cùng kia, là cố ý nói cho Kiều Tịch Hoàn nghe.

Kiều Tịch Hoàn nghe được, Cố Diệu cũng nghe được.

Nhưng hai người không có bất cứ ý kiến gì.

"Con đã nói như vậy, ta cũng không nói thêm nữa. Con biết mình lần này làm sai ở chỗ nào là được! Còn cần phải gánh vác trách nhiệm, thứ hai sau khi nói với ban giám đốc, ta sẽ cho con một kết quả." Cố Diệu tuyên bố.

Cố Tử Hàn gật đầu :"Vâng ba."

"Kiều Tịch Hoàn." Cố Diệu quay đầu nhìn về phía cô :"Thứ hai cũng cùng với ban giám đốc, sẽ đối với con tiến hành thảo luận, kết quả cuối cùng như thế nào. Con giống Tử Hàn chờ đợi đi."

"Được ba." Kiều Tịch Hoàn vội vã phụ họa.

"Không có chuyện gì khác, các con ra ngoài đi."

"Vâng."

Hai người lần lượt đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net