Q2. Chương 21.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit: tiểuhoanhi



Cứ mãi nghĩ như thế, bước chân đột nhiên dừng lại, đôi mắt nhìn Diệp Mị phía trước. Cô ra đang ôm một đống văn kiện đưa tới cho Cố Tử Hàn, nhìn Kiều Tịch Hoàn cũng dừng dừng cước bộ, thản nhiên hỏi :"Đi làm lại rồi?"

"Ừ." Kiều Tịch Hoàn gật đầu.

"Như vậy, chúc mừng." Diệp Mị không có biểu cảm gì đặc biệt, lướt qua cô ném lại một câu :"Đừng quên giao dịch của chúng ta."

Kiều Tịch Hoàn khóe miệng hơi sâu.

Đương nhiên không quên.

Nhưng giờ còn chưa phải lúc.

Vị trí nhị phu nhân ở Cố gia, hiện tại Ngôn Hân Đồng ngồi rất tốt.

Ngôn Hân Đồng coi chồng là ông trời, đối với cô vẫn chưa ảnh hưởng quá lớn. Thế nhưng Diệp Mị so với Ngôn Hân Đồng tinh khôn hơn nhiều, không chừng để Diệp Mị được như ý sau đó cô ta lại từ từ trả thù cô thì sao.

Cô mới không ngu đến nỗi đem đá đập chân mình.

Chỉ có điều...

Cô vẫn muốn mượn hơi Diệp Mị, ở Cố thị phát triển nhất định là có lợi. Hơn nữa Ngôn Hân Đồng thực sự trêu chọc đến nỗi cô không thể nhịn mãi được, cô vẫn có thể khiến Diệp Mị bước vào Cố gia. Nhưng đến khi đó đối với Cố gia cô cũng không còn lưu luyến gì, phủi mông một cái đi a!.

Khóe môi nhếch lên vui vẻ, như thường đi vào thang máy, trở vể văn phòng của mình.

Milk nhìn Kiều Tịch Hoàn xuất hiện, cả người lập tức liền kích đông, vội vàng đứng lên nói :"Quản lý Kiều, chị đã về."

Kiều Tịch Hoàn gật đầu, đi vào phòng làm việc của mình.

Milk đi theo phía sau.

Kiều Tịch Hoàn ngồi xuống ghế ở bàn làm việc.

Vẫn như cũ thấy vị trị này không thoải mái lắm, nhưng có lẽ thời gian này vẫn phải làm quen với nó rồi, cô ngước nhìn Milk :"Ra thông báo rồi? Cố Tử Hàn hiện tại giữ chức gì?"

"Đã có thông báo, ban giám đốc sau 10 phút họp ban đã để bộ phận tổng hợp treo thông báo. Bãi nhiệm chức tổng giám đốc của Cố Tử Hàn, giờ anh ta nhận chức Phó tổng kinh lý (chủ trì công tác). Tương đương với cấp bậc cũ, nhưng bởi vì ghế tổng giám đốc vẫn trống nên hiện tại vẫn là Cố tổng đảm nhiệm. Nói chung không có phải là nghiêm phạt gì cả!" Milk tổng kết lại.

Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn nhếch lên.

Làm sao có thể nói không chịu hình phạt gì.

Cái này rõ ràng chính là cho Cố Tử Hàn một đòn chí mạng, mặc kệ quyền lợi thế nào, chức vị bị người sinh ra mình kéo xuống một bậc. Làm sao anh ta cũng sẽ thấy tự ái, hơn nữa Cố Tử Hàn như vậy, chắc rất lâu cũng không tiêu hóa nổi. Cho nên mới phải vội vàng trả thù Tề Lăng Phong.

"Được rồi, đi giúp tôi pha một ly cà phê a!" Kiều Tịch Hoàn vẫy tay.

"Em lập tức đi." Milk vội vã chạy ra phòng làm việc.

Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng của Milk, mắt quay về màn hình, mở máy tính lên.

Thời điểm rời khỏi Cố thị cô cũng đã nghĩ qua, thừa dịp hiện tại bản thân còn an nhan, cô cần chiêu mộ nhân lực, mượn thế lực bây giờ của mình muốn chân chính ở Cố thị phát triển. Không muốn đơn giản đã bị dao động, liền cần tìm nhân viên trung thành với mình một chút. Coi như về sau bản thân tự phát triển, đến lúc đó Cố Diệu có bắt đầu sợ hãi thế lực của cô thì chí ít cũng sẽ có bản cam kết để bản thân không thể dễ dàng bị đuổi ra khỏi công ty.

Kiều Tịch Hoàn lật xem lần trước tư liệu từ bộ nhân viên mà cô chọn để đọc, nắm trong tay phần quan trọng, như vậy sẽ không để cho bản thân bị người khác phát hiện đợi.

Milk đem cà phê đặt ở trên bàn của Kiều Tịch Hoàn, không quấy rầy cô làm việc nữa.

Không biết vì sao, Milk luôn cảm thấy quản lý Kiều tùy thời đều giống như bộ dạng dùng thuốc lắc, chỉ cần ngồi trên cái ghế kia là có thể hết sức chăm chú mà làm việc.

Đã định trước bản thân cả đời này cũng không đuổi kịp bước chân của quản lý Kiều.

Milk có chút đả kích gấp đôi, rời khỏi phòng làm việc.

Kiều Tịch Hoàn vẫn như cũ toàn bộ tâm tư đều để trên tài liệu, cô uống một ngụm cà phê, ngón tay nhỏ nhắn không ngừng ở trên bàn gõ gõ. Bên tai đột nhiên vang lên âm thanh của điện thoại, cô không kiên nhẫn nhíu mày một cái, nhìn điện thoại.

Cả người dừng một chút.

Cô mím môi, nhấc máy :"Alo."

"Kiều Tịch Hoàn, tôi là Tề Lăng Phong."

"Tôi biết." Kiều Tịch Hoàn nói giọng rất lạnh nhạt.

"Cô rảnh chứ? Buổi tối tôi muốn mời cô ăn cơm."

"Ăn?" Kiều Tịch Hoàn nhướng mày, nhìn thời gian hôm nay :"Đột nhiên mời tôi ăn là vì cái gi?"

"Không vì sao cả, đơn thuần chỉ muốn mời cô ăn cơm mà thôi." Tề Lăng Phong nói.

Kiều Tịch Hoàn cười nhạt.

Bản thân trước kia có thể sẽ tin tưởng hắn chỉ đơn thuần muốn mời cô ăn cơm, cô bây giờ không cảm thấy Tề Lăng Phong chỉ đơn thuần như vậy, đôi mắt nhắm chặt :"Nếu chỉ là đơn thuần ăn bữa cơm, tôi nghĩ tối nay tôi không có thời gian."

"Ha ha.." Bên kia truyền đến tiếng cười sang sảng của Tề Lăng Phong :"Cố chấp như vậy, cần tôi nói rõ ràng sao?"

"Không hiểu ý của anh." Kiều Tịch Hoàn cố ý giả ngu.

Tề Lăng Phong dừng nụ cười, nghiêm túc hơn rất nhiều :"Không phải nói muốn hợp tác với tôi sao? Chúng ta có thể nói về chuyện hợp tác."

Hợp tác ?!

Kiều Tịch Hoàn ánh mắt lạnh lùng khẽ nhúc nhích :"Hợp tác thế nào?"

"Trong chốc lát không thể nói rõ ràng, gặp mặt rồi nói thế nào?" Tề Lăng Phong hỏi.

Kiều Tịch Hoàn do dự nửa phút :"Mấy giờ tối."

"7 giờ, tôi chờ cô ở nhà hàng Giang Hoàng."

"Được." Kiều Tịch Hoàn đáp ứng một tiếng.

"Không gặp không về. Tạm biệt." Bên kia cúp máy.

Cố Tử Hàn hôm nay mới nói phải đối phó Tề Lăng Phong, hiện tại Tề Lăng Phong vừa gọi điện thoại cho cô, cô có thể nói đây là vừa may được không.

Đôi mắt chợt lạnh.

Cô phải xem, Tề Lăng Phong muốn làm cái gi ?!

. . .. . .

Buổi chiều tan tầm.

Võ Đại chở Kiều Tịch Hoàn đến nhà hàng Giang Hoàng.

Thực sự thì Kiều Tịch Hoàn đã đến được 10 phút rồi, nhưng dưới sự hướng dẫn của phục vụ đi vào phòng bao thì đã thấy Tề Lăng Phong ở bên trong chờ. Nhìn Kiều Tịch Hoàn vừa đến, hắn từ chỗ ngồi đứng lên, xua tay để phục vụ rời khỏi. Đích thân kéo ghế ra cho Kiều Tịch Hoàn mời cô ngồi.

Đãi ngộ như vậy.

Khóe miệng khẽ cười.

Tề Lăng Phong quả nhiên là có chuyện cùng cô <Đàm luận> ?!

"Bởi vì không rõ cô thích ăn cái gì, cho nên còn chưa có chọn món ăn." Tề Lăng Phong đem thực đơn đưa qua cho Kiều Tịch Hoàn, khom lưng cố ý có chút thân mật tựa bên người cô, vô cùng tự nhiên nói :"Chiêu bài của quán này là về tôm hôm, đem đến một phần."

Kiều Tịch Hoàn mím mím môi.

Cô có thể cảm giác được hơi thở của Tề Lăng Phong đang tới gần cô, mùi trên người của hắn cô quá quen thuộc, đã từng thích sa vào trong ngực của hắn không muốn rời. Năm đó cô rất thích mùi thơm trên người hắn đơn thuần, lại mang theo chút chân thành, nhẹ nhàng như nước, sạch sẽ, thích đến không thể thoát khỏi.

Mà bây giờ, thân thể cô không ngừng cứng ngắc, cả người còn có một loại ghét bỏ đến muốn ói.

Cô không để lại dấu vết đem thân thể của chính mình dịch về phía sau, cố ý chống cằm ngước mắt nhìn Tề Lăng Phong nói :"Con người của tôi không biết chọn món ăn, cũng là một kẻ điển hình tham ăn. Nhưng phàm là thịt tôi đều thích, thật ngại quá, tôi muốn đi vệ sinh."

Nói xong liền đứng dậy đi thẳng vào nhà vệ sinh trong phòng bao.

.. .. .

Tề Lăng Phong nhìn bóng lưng Kiều Tịch Hoàn, khóe miệng bỗng nhiên cười.

Từ lâu trước kia anh ta cũng cảm giác được Kiều Tịch Hoàn cố ý bài xích, thật ra anh ta cùng Kiều Tịch Hoàn cùng một lúc xuất hiện không nhiều lắm. Không phải bời vì hợp đồng với James, bọn họ sẽ không có bất kỳ tiếp xúc gì. Cho nên Kiều Tịch Hoàn có chút bài xích đối với anh ta mà nói là không tưởng tượng được, ngày hôm nay một lần nữa thăm dò. Quả nhiên không phải là ảo giác.

Mắt anh ta sâu hoắm lại.

Một người phụ nữ không hiểu tại sao lại bài xích một người đàn ông, không phải cực hận người đàn ông kia thì chính là đối với người đàn ông kia đặc biệt để ý....

Anh ta không hề cẳm thấy đã từng trêu chọc qua người phụ nữ này, nói hận thì có chút quá.

Nói là đặc biệt để ý?

Khóe miệng anh ta lôi ra một nụ cười sâu.

Cố Tử Thần chồng Kiều Tịch Hoàn, mọi người đều biết hắn là một người thân dưới tàn tật. Thân dưới còn không được, mà một người phụ nữ có diện mạo như hoa, sống sờ sờ thủ tiết nhiều năm như vậy. Không có chút oán hận, tuyệt đối không có khả năng...

Cho nên, Kiều Tịch Hoàn hoặc là giữ đúng chuẩn mực không có bất kỳ tưởng tượng xa vời, cho nên cố ý bài xích đàn ông sự là sẽ có rung động. Nhưng anh ta quan sát qua, Kiều Tịch Hoàn tiếp xúc với nhiều đàn ông nhưng suy chỉ có anh ta là bài xích, như vậy đối với Kiều Tịch Hoàn mà nói sự hiện hữu của anh ta có thể không giống với người khác.

Mặt khác, nếu như Kiều Tịch Hoàn vốn là một người không an phận, không nghĩ tới muốn chung thủy với người chồng tàn tật. Không lẽ Kiều Tịch Hoàn cố ý bài xích, lấy lui để tiến, cũng vì muốn gây sự chú ý của anh ta. Tâm tư của phụ nữ chính là ngây thơ như vậy.

Tóm lại.

Mặc kệ Kiều Tịch Hoàn thuộc về loại nào, đối với người phụ nữ này mà nói, anh ta chung quy cũng có chút khác biệt hơn những người khác.

Nghĩ tới đây, Tề Lăng Phong nở nụ cười thâm thúy càng ngày càng rõ ràng.

Khống chế phụ nữ chia làm rất nhiều loại, tiền tài, quyền lợi cùng tình cảm...

Mà tình cảm...

Anh ta cảm thấy vẫn là một loại phương thức hữu hiệu nhất.

Cho nên không ngại, dùng nhiều!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net